Cực Phẩm Phong Lưu - Từ Hôn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
264


Cực Phẩm Phong Lưu


Từ Hôn



“Oa! mệt quá, sáng rồi mình cũng nên đi dạo quanh nhà một chút, cho biết các nhà này ra sao nhỉ, nguyên một ngày hôm qua đi tham quan thế giới này, công nhận cũng mệt thật, đến bây giờ còn mỏi vì hôm qua đi nhiều quá dậy vận động làm quen với cơ thể này chút nào” Trần Thanh nói thầm.

Tại trong phòng hắn sinh hoạt, hoạt động cơ thể đơn giản một chút định làm quen với cơ thể mới này một chút định bước ra khỏi phòng chợt ngoài phòng truyền đến một âm thanh “Thiếu gia, lão gia cho gọi cậu đến đại sảnh!”

“Vâng” Thuận miệng đáp lại, Trần Thanh bước ra khỏi phòng, đối với người trước mặt này là một quản gia ở trong nhà rất được phụ thân hắn tin tưởng là Văn quản gia Trần Thanh nhìn lão quản gia cười một cái nói “Đi thôi, Văn quản gia.”

Văn quản gia nhìn thanh niên trước mặt non nớt, trên người tuy đã lau sạch và chữa trị nhưng các vết bầm tím, vết thương vẫn còn hiện mờ nhạt,lão già nhìn thiếu niên trước mắt nhìn gật đầu cười thiện cảm,lúc xoay người lại lão trong mắt lão xẹt qua một tia căm tức kẻ đã gây ra các vết thương này cho thiếu gia,haizz,thiếu gia bị thương cũng khá nặng lũ người đã hại thiếu gia đợi đấy…

Theo Văn quản gia ra khỏi hậu viện, tại trước cửa phòng khách thì ngừng lại, cung kính gõ nhẹ cửa sau đó mới đẩy nhẹ cửa bước vào

Đại sảnh khá lớn người bên trong nhìn vào cũng thấy khá nhiều người, người ngổi cao nhất là phụ thân của hắn, cùng với mẫu thân hắn.

Tại bên trái là có ba người trong đó có một người Trần Thanh quen biết, Lưu Huyên còn hai người khác một người trung niên mặc trang phục màu trắng vàng người này là cha của Lưu Huyên, Lưu Hải con người kia là một phụ nữ mặc trang phục màu tím ánh vóc dáng cũng được, khuôn mặt cũng khá xinh, thoạt nhìn tuổi trung niên khá giống với Phương Hà nhưng không bằng Phương Hà mẹ của Trần Thanh người phụ nữ này là mẹ của Lưu Huyên, Hồng Liên những người này hôm nay đến đây làm gì vậy kìa

“Phụ thân, mẫu thân” bước nhanh về phía trước, đối với hai người cung kính hành hành lễ

“A a, Thanh nhi, đến rồi à, mau ngồi xuống đây” Thấy Trần Thanh đã đến, Phương Hà dừng nói chuyện, hướng về phía Trần Thanh bảo, phất tay nói.

Trần Thanh bước tới ngồi xuống cái ghế đầu tiên bên tay phải

Trong đại sảnh phụ thân mẫu thân nói chuyện gì đó còn hai người kia hình như định nói cái gì đó nhưng đến miệng lại bất đắc dĩ nốt lại, không dám nói ra

Vểnh tai rán lắng nghe một hồi, Trần Thanh có chút chán nãn muốn đi ra ngoài nhưng không đi được

Ngồi một lâu Lưu Hải bất đắc dĩ đứng dậy đối với Trần Hùng chắp tay nói :” Trần huynh, hôm nay ta đến đây là có việc muốn cầu huynh!”

“A a, Lưu huynh, có việc gì huynh cứ nói, nếu trong khả năng của ta, ta sẽ không từ chối” Trần Hùng đứng lên khách khí nói

“Hừm! hôm nay đến đây không biết có viêc gì đây” Trần Hùng thầm nghĩ trong lòng.

“A a, Trần huynh, huynh biết cô gái này chứ” Lưu Hải mỉm cười chỉ vào thiếu nữ bên cạnh mỉm cười hỏi.

“Ách… xin lỗi Lưu huynh thứ cho ta vụng về, không biết vị tiểu thư này là ai…” Nghe vậy Trần Hùng nhìn lướt qua dò xét thiếu nữ trước mặt rồi quay sang nhìn Hông Liên thấy trông khá giống nhau:

“Ách! Lưu huynh cô gái này chắc là chất nữ của huynh ?”

Lưu Hải nở nụ cười rồi nói “Đúng vậy đây là con gái của ta Lưu Huyên”

Tại vì hai gia đình từ lúc xảy ra xung đột đến nay không còn giao tiếp với nhau nữa nên Trần Hùng mới không biết Lưu Huyên

“A a! thì ra là Lưu Huyên chất nữ, Trần thúc đã lâu không gặp người nên đừng trách thúc” Trần Hùng lên tiếng nói Lưu Huyên

“Trần thúc, là do chất nữ nhiều năm không đến thăm người nên, người phải bồi tội là ta mới phải, đâu dám trách tội thúc thúc” Lưu Huyên đứng lên mỉm cười ngọt ngào nói.

“A a! Trần huynh, việc hôm nay cùng Lưu Huyên có quan hệ, hơn nữa việc này cả Lưu gia đồng ý hết” Lưu Hải cười khẽ nói, lúc nhắc đến toàn Lưu gia vẻ mặt thoáng ngưng trọng lại.

“Hừm! có quan hệ với Lưu Huyên? chẳng lẽ, hắn muốn từ hôn” Nghĩ đến đó, khóe miệng của Trần Hùng giật giật, bàn tay nắm tại thành đấm, bất quá có tay ao dài nên cũng che dấu được, nên Lưu Hải mới không phát hiện. Trần Hùng cố gắng áp chế lửa giận, Thanh âm có chút run nói:” Lưu Huynh, có gì thì huynh cứ nói”

“Ách…” trên mặt Lưu Hải hiện lên một nét xấu hổ nhưng cũng cắn chặt răn lại nói:” Trần huynh, huynh cũng biết, hai nhà ta đã không còn kết thân như trước, và luôn xảy ra xung đột”

“Um.. à… cho nên… cho nên hôm nay, ta muốn giải trừ hôn ước giữa hai nhà chúng ta”.

“Rắc!” cái chén nước trà trong tay Trần Hùng bỗng nhiên nát vụng

Bên trong đại sãnh, bỗng dưng im lặng đến lạ thường

Nghe thấy lời Lưu hải nói trong lòng phương hà cũng chấn động, qua một lúc sau Lưu Hải lên tiếng:” Thật xin lỗi Trần huynh, nhưng xin huynh làm ơn chấp thuận yêu cầu này của ta” Lưu Hải nói với vẻ giọng bất đắc dĩ.

Trần Hùng, nhìn cả nhà Lưu Hải, với vẻ mặt hung ác, nhưng Lưu Huyên lại nhìn , lại bằng ánh mắt xem như không có gì cả

Trần Hùng chậm rãi thu hồi vẻ mặt hung ác, đến lúc biên mất

Thân hình Lưu Huyên khẽ run lên, ngậm ngừng nói:” Trần thúc…”

“A a! không được, gọi ta là Trần gia chủ là được rồi, thúc thúc xưng hô, ta sợ ta không có để mà nhận nổi đâu, thôi ngươi cứ cố gắng vậy đi ta sợ Trần nhi nhà ta chỉ là một người bình thường, không xứng với ngươi đâu…” nhàn nhạt phất tay, Trần Hùng ngữ khí lạnh lùng nói.

“A! đa tạ Trần huynh hiểu” Nghe Trần Hùng, nói vậy Lưu hải nhất thời mừng rỡ, đối với Trần Hùng nói:” Hôm nay đến đây cũng có chút không lễ phép, cho nên có mang theo lễ vật đẻ bồi tội với Trần huynh”

Nói xong Lưu Hải vỗ tay cho hạ nhân mang vào có hai rương và mười xấp vải thượng hạng, hai rương một rương nhỏ và một rương lớn, rương nhỏ chứ vòng tay, nhẫn, nữ trang… còn rương lớn thì nhìn vào rương đoán chừng khoảng 200 lượng vàng.

“Đây là phần lễ để tạ lỗi với Trần huynh, xin Trần huynh rộng lòng tha thứ” Lưu Hải nói.

Lưu Hai chuẩn bị đưa lễ vật sang, bỗng có một thanh âm nhàn nhat vang lên trong đại sảnh

“Lưu thúc lễ vật này thúc đem về đi, việc hôm nay chúng ta sẽ không đáp ứng”

Đại sảnh đôt nhiên yên tĩnh, tất cả ánh mắt lúc này đều chuyền đến khuôn mặt thanh tú của Trần Thanh.

“Tại sao lại không được, con gái ta không yêu ngươi, nên người hãy đồng ý đi” Lưu Hải ngữ khí bá đạo nói với Trần Thanh

“Hai gia đình đã đồng ý và ban hôn sự giữa hai chúng ta, nên người quyết định từ hôn hay không là do hai chúng ta, ngươi nghĩ mình là phụ thân của Lưu Huyên thì có thể quyết định chắc, nhưng cho dù Lưu Huyên đồng ý đi nữa thì, ta vẫn chưa đồng ý nên, từ hôn này kết thúc từ đây mời mang đám lễ vật này về, không tiễn !” Trần Thanh ngữ khí bá đạo đứng lên nói.

Lưu Hải bực tức phất tay áo bỏ đi

Chờ cả nhà gia đình Lưu Hải bước ra khỏi nhà Trần gia Trần Thanh mới cất tiếng:” Cha! xin lỗi con đã tự quyết định mà không hỏi ý kiến hai người”

“Thanh nhi à con làm tốt lắm” Trần Hùng bước lên vỗ vai cất tiếng khen ngợi và bước ra khỏi đại sảnh

Thấy Trần Hùng bước khỏi đại sảnh Phương Hà cũng nhấc chân bước theo quay đầu lại bảo:”Thanh nhi à cha, mẹ đi trước nhé”

“Vâng!” Trần Thanh đáp.

Bước ra khỏi đại sảnh Trần Thanh thở dài một hơi quay đầu bước về phòng.

Lúc sau trong phòng Trần Thanh

“Haizz mệt thật, chán thật… không có cái gì làm hết, chã có cái gì ở đây vui vui chơi hết” Trần Thanh nằm trên giường lăn qua lăn lại nói

“Ah hay là mình xin cha mẹ đi lên các miền khác chơi đi, chứ như vầy chán vãi ra á, mà muốn đi cũng không được mình mới cái gì bất tỉnh cho đi mới là lạ. chán quá đi AAAaaa…” Trần Thanh thở dài la toán lên

Bỗng có vài hạ nhân chạy vào nói:” có chuyện gì vậy thưa thiếu gia”

“ahaha… không có gì đâu ta la tí giải tõa sì troét (stress) mà haha” Trần Thanh đáp lại

“Vâng! thiếu gia mà sì troét là gì thế thiếu gia ?” gia nhân không hiểu hỏi lại

Ah vãi thật quên mất thời bây giờ ai biết sì troét là gì Trần Thanh nghĩ thầm:” Ah cái đấy có nghĩa là giải tõa căn thẳng, mêt mỏi thôi mà, mà giải thích nữa các ngươi cũng không hiểu đâu, thôi các người lui ra đi” Trần Thanh giải thích nói rồi đuổi gia nhân đi ra.

“Vâng! vậy chúng tiểu nhân xin lui ra” các hạ nhân vâng vâng, dạ dạ lui ra, khi lui ra xong đóng cửa rồi một vài hạ nhân xì xào bàn tán:”cái xì troét mà thiếu gia nói là gì vậy mọi người? ”

Một người khác đáp lại:” Thiếu gia mới giải thích rồi cái gì mà căn thẳng, mệt mỏi đấy, mà thôi chúng ta là người làm quan tâm làm gì lo mà làm xong công việc được giao đi”

Chờ hạ nhân đi xong Trần Thanh mới lên thở dài nói:” mình bị gì thế, quên mất ở ngoài cũng đông người mà là to thế, may mà cha, mẹ không nghe thấy, cũng hên đấy mà sau này mình cũng phải tém tém lại bớt”

Khoảng một lát sau Văn quản gia đi vào nói” Thưa thiếu gia, lão gia bảo thiếu gia lên ăn cơm”

“Um! ngươi đi trước đi một lát nữa ta tới sau” Trần Thanh trả lời Văn quản gia

“Vâng! vậy tiểu nhân xin cáo lui” Văn quản gia nói xong cất bước đi ra

“Thôi đi ăn cơm đã chuyện ngày mai, để ngày mai tính vậy đi, không nghĩ tào lao bí đao nữa đi ăn cơm thôi” Trần Thanh tự nói một mình sau đó bước ra khỏi phòng đóng cửa phòng lại và bước đi đến phòng ăn.

Trong khi đó ở một nơi khác

“Hưm! đã cho mặt mũi rồi mà các người vẫn còn như vậy, để xem ta hại con các ngươi được một lần thì, chắc chắn được lần hai các ngươi hãy đợi xem hahaha…” người đàn ông đang cười mặt mũi nhìn cực kì hung tợn này chính là Lưu Hải đang bàn tính kế để hãm hại Trần Thanh lần nữa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN