Cực Phẩm Sư Huynh Triền Không Ngớt
Chương 43: Hoả Diệu hoạ (2)
Hoa Lạc Ly mang theo Tiêu Dao đi tới căn nhà lúc nhỏ hắn từng ở . Lạc Ly viện, tên này đây là Hoa Lạc Ly danh.
Căn nhà không lớn,cũng rất thanh tịnh,trong viện đủ loại hoa Lê, hoa Lêtuyết trắng tựa hồ bởi vì thổ nhưỡng với khí hậu trong đảo,so với thờigian nở rộ hoa Lê trên đất liền bất đồng, giờ đã muốn đóa đóa nở rộ.
“Nơi này rất đẹp.” Tiêu Dao tán thưởng nói.
Hoa Lạc Ly thản nhiên nhìn lướt qua cây Lê Hoatrong viện,cây này đều là nữnhân kia trồng,nghe người nói,sau khi sinh hắn, nàng liền trồng.
Nữ nhân kia rất thích hoa Lê, nhưng không thích cảnh nó héo tàn . Có lẽ là nàng sớm biết sẽ rời đi chính mình, vậy nên gọi hắn là Lạc Ly.
Khóe miệng Hoa Lạc Ly dương lên một chút cười khổ, thản nhiên nói: “Ta không thích hoa Lê.”
“Không thích? Không thích vì sao trồng ở đây đủ loại hoa Lê?” Tiêu Dao vẻ mặt nghi hoặc khó hiểu.
Hoa Lạc Ly đi vào trong sân,ngồi trên bàn đu dây,chậm rãi đung đưa,khôngkhí tràn ngập hương hoa Lê, hơi khàn khàn nói: “Có một số lúc,khôngthích gì đó,dù ngay ở trước mắt,lại không thể thật dứt bỏ.”
TiêuDao mờ mịt trừng mắt nhìn hắn,nàng không hiểu được ý tứ trong lời nóicủaHoa Lạc Ly,ngồi ở trên bàn đu dây bên người Hoa Lạc Ly, dùng sức đung đưa .
Gió thổi qua sợi tóc, lạnh lạnh ,hương hoa Lê trong khôngkhí cũng trở nên đặc hơn, Tiêu Dao thực thích chơi bàn đu dây, nàng đung đưa càng cao, khóe miệng tươi cười cũng càng ngày càng nhiều .
“Ngồi bàn đu dây tựa hồ có thể đem điều không vui đều quên đi!” Tiêu Dao cười híp mắt nói.
Hoa Lạc Ly thản nhiên cười, mũi chân nhẹ nhàng đung đưa, nhưng không có thật sự đung đưa .
Tiêu Dao mắt lé nhìn lại, nhìn ra mâu trung Hoa Lạc Ly một tia ưu thương,nàng nhảy xuống bàn đu dây, đi đến phía sau Hoa Lạc Ly, cười nói: “Tagiúp ngươi đung đưa !” Nói xong, nàng dùng sức đẩy, đung đưa thật cao .
Phong gào thét thổi qua, cái đó và khinh công cảm giác hoàn toàn bất đồng,tựa hồ thật sự giốngtheo như lời Tiêu Dao, có thể quên bi thương vớikhông thoải mái, nhưng là hoaLê màu trắng lọt vào trong tầm mắt liền kéo lại bi thương.
“Hoa Lạc Ly,ngươi từ khi vào căn nhà này,liền trở nên là lạ .”Tiêu Dao rốt cục nhịn không được cảm thấy nghi hoặc, liềnlàm rõ đi .
Hoa Lạc Ly dừng lại bàn đu dây, trong óc hiện lênkhiTiêu Dao còn chưa lên Hắc Long đảo, gia gia trong lời nói“Lạc Ly, giagia biết ngươi hao suyễn đã muốn tốt rồi, không tiếp ngươi trở về,là hivọng ngươi ở Thần Y cốc học một ít bản sự, nhưng hiện tại Thủy lão vu bà đã biết thân phận của ngươi, ngươi nếu là ở lại Thần Y cốc,chỉ sợ sẽđem lại phiền toái cho Thần Y cốc, gia gia hi vọng ngươi ở lại Hắc Longđảo, ta biết ngươi không muốn gặpcha của ngươi, ta đã đem hắn rời đi,làm cho hắn với Mộc Đại Phong quản xà bang , nếu hắn trở về, ta sẽ thông tri ngươi rời đi, cố hết sức không cho các ngươi gặp mặt.”
“Phát ngốc cái gì nha?” Tiêu Dao tức giận vỗcánh tay Hoa Lạc Ly.
Hoa Lạc Ly hồi hồn , nheo lại mắt xếch, tà cười hỏi: “Ngươi thích nơi này sao?”
Tiêu Dao trở lại bàn đu dây mà đung đưa , đạm cười nói: “Thích.”
“Vậy ở lại được không?”Hoa Lạc Ly hai tay giữ chặt bàn đu dây củaTiêu Dao,cúi xuống ,ánh mắt nóng rực nhìn Tiêu Dao, không cho nàng có cơ hội nétránh.
Tiêu Dao chần chờ một lát, đẩy ra Hoa Lạc Ly, nhảy xuốngbàn đu dây, có chút không được tự nhiên nói: “Ta càng thích Thần Y cốc.”
Hoa Lạc Ly mâu trung hiện lên một tia ảm đạm, đưa lưng về phía Tiêu Dao,thấp giọng nói: “Ta chỉ sợ không thể trở về Thần Y cốc .”
Tiêu Dao cả kinh, kéo Hoa Lạc Ly,thấy hắn mâu quang lộ vẻ ảm đạm, có chút lo lắng hỏi: “Vì sao?”
Hoa Lạc Ly cũng không có trả lời, mà là miễn cưỡng tươi cười nói: “Ở lại theo ta ba ngày được không?”
“Ta hỏi ngươi,vì sao đột nhiên nói sẽ không trở về Thần Y cốc,rốt cuộc saovậy?”Tiêu Dao lay lay Hoa Lạc Ly vài cái, có chút lo lắng truy vấn nói .
Hoa Lạc Ly vẫn như cũ không đáp,chỉ nói: “Theo ta ba ngày,sau ba ngày, ta sẽ phái Lãnh Huyết đưa ngươi đi chỗ Thủy Vô Khuyết .”
“Hoa Lạc Ly! Trả lời ta !” Tiêu Dao cơ hồ rống giận, cảm thấy chưa bao giờ lo lắngnhư thế.
Hoa Lạc Ly chuyển mâu nhìn về phíađám hoa Lê kia,thản nhiên cười nói:”Sớmmuộn gì đều phải rời khỏi Thần Y cốc,nên sớm rời đi,dù sao ta đã trở lại Hắc Long đảo,cũng lười trở về Thần Y cốc.” Ta không nghĩ đem phiền toái tới Thần Y cốc, không nghĩ đem nơi ngươi sinh sống , ngươi thích nhấtThần Y cốc, bởi vì ta xuất hiện mà bị hủy đi.
Tiêu Dao hơi hơi nhíu mi,vẫn như cũ có chút không hiểu, trầm giọng hỏi: “Gia gia biết không?”
Hoa Lạc Ly cười đạm đáp nói:”Gia gia của ta sẽ dùng bồ câu đưa tin nói chosư phụ , hao suyễn đã tốt, sư phụ còn có ý cho ta hồi Hắc Long đảo , cho nên sư phụ sẽ đồng ý.”
Tiêu Dao mày mặt nhăn càng nhanh,gắt gaonhìn Hoa Lạc Ly,lại không biết nên nói cái gì,cái mũi không hiểu có chút ê ẩm,cảm giác chua xót như vậy,tựa hồ thật lâu ,thật lâu rồi đều khôngcó thấy .
“Ngươi quyết định ? Sẽ không thay đổi sao?” Tiêu Dao có chút khàn khàn hỏi.
Hoa Lạc Ly gật gật đầu, khẽ thở dài một cái, trầm thấp nói: “Theo ta ba ngày được không?”
Tiêu Dao đột nhiên ôm lấy Hoa Lạc Ly,trong lòng có một thanh âm nói chonàng,không muốn hắn cứ như vậy không trở về Thần Y cốc,thật muốn cùnghắn ở một chỗ,ba ngày tựa hồ không đủ,thật sự không đủ.
Vật nhỏđột nhiên chủ động ôm lấy mình,hành động này làm cho Hoa Lạc Ly có chútkinh ngạc,hắn hơi hơi gợi lên khóe miệng,tay nhẹ nhàng ôm lấy TiêuDao,khinh cười hỏi:”Ngươi là không muốn buông ta?”
Tiêu Dao bĩumôi, có chút không được tự nhiên nói: “Ta nói không buông , ngươi sẽ trở về Thần Y cốc sao?” Nàng trừng mắt nhìn hắn , gắt gao nhìn Hoa Lạc Ly.
Bởi vì ôm Tiêu Dao,khoảng cách bọn họ rất gần,Hoa Lạc Ly nhìn ánh mắt TiêuDao,thật sự rất muốn gật đầu,nói chỉ cần ngươi nói không buông,ta sẽ trở về Thần Y cốc, nhưng không được,hắn không thể tùy hứng.
Hoa LạcLy thở dài, đạm cười nói: “Nếu như không buông ta, liền ở lại vớita,ngươi cũng không cần trở về Thần Y cốc,được không?” Hoa Lạc Ly mâutrung hiện lên một tia chờ mong, hi vọngcỡ nào vật nhỏ gật đầu, nhưngtrong lòng sớm đã có đáp án, biết nàng tuyệt đối không gật đầu.
Tiêu Dao chần chờ một lát,đẩy Hoa Lạc Lyra,thấp giọng nói:”Ta theo ngươi bangày.”Nói xong,không biết vì sao,như chột dạ mà cúi đầu.
Hoa Lạc Ly dương lên khóe miệng, tuy rằng sớm biết là kết quả này, trong lòng vẫn như cũ có chút khổ sở.
Thu đi mâu trung ảm đạm, Hoa Lạc Ly yêu nghiệt cười, tay nâng lên cằm TiêuDao, cười xấu xa nói: “Đây chính là ngươi nói , ba ngàynày, ngươi là của ta!”
Tiêu Dao theo bản năng gật gật đầu,bỗng phát hiện lời nàykhông đúng ,nhưng hiện tại đổi ý hiển nhiên đã muốn chậm, Hoa Lạc Ly đãmuốn đem Tiêu Dao ôm lên.
“Ngươi muốn mang ta đi đâu?”Tiêu Dao vung loạn chân,vẻ mặt không tình nguyện.
Hoa Lạc Ly nheo lại ánh mắt, ghé môi ởbên tai Tiêu Dao, cười nhẹ nói: “Đến, ngươi sẽ biết!” Hoa Lạc Ly khinh công nhảy, bay ra Lạc Ly viện.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!