Cực Phẩm Sư Huynh Triền Không Ngớt - Chương 5: Chớp mắt bảy năm trôi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
151


Cực Phẩm Sư Huynh Triền Không Ngớt


Chương 5: Chớp mắt bảy năm trôi


Chớp mắt bảy năm trôi…

Tháng năm đã là cuối mùa, hoa viên tường vi trắng đã muốn nở rộ, hương hoasắc mi theo gió mùa xuân nhè nhẹ loan toả đầy sân thấm sâu vào ruột gan.

Xa xa nhìn lại, thiên hạ bảy tuổi đang đứng khoanh tay, cẩn thận nhìn đoá hoa tường vi trắng đến xuất thần.

Giang Thương chậm rãi đi đến bên người nàng, chỉ nhìn thấy một nửa người bêntrái của nàng, khoé miệng Giang Thương hơi hơi gợi lên, bên trái mặtnàng là bộ dáng hoàn hảo, không có ấn ký độc màu xanh, đáng yêu như vậythật làm người thích.

“Dao nhi, thực thích hoa tường vi trắng này sao?” Thanh âm hoà ái hiền lành vang lên.

Tiêu Dao bảy tuổi theo bản năng gật đầu, nàng nhìn Bạch Tường Vy lâm vào suy nghĩ, khi xoay sang, trên má phải theo thái dương đi xuống là ấn ký độc màu xanh chói mắt.

Giang Thương hơi hơi nhíu mi, mỗi lần nhìnđến ấn ký này đều làm cho hắn thực áy náy, đã qua bảy năm, giải dược lại vẫn không thể nghiên cứu chế tạo ra.

Mắt thấy người đến là cốcchủ gia gia, người yêu thương chính mình nhất, Tiêu Dao ngọt ngào kêu:”Gia gia, hôm nay ngươi không ra cốc sao?”

Ngày thường vào lúc này, thần y Giang Thương đều đến thôn xóm phụ cận để hái dược.

Giang Thương từ ái sờ sờ đầu Tiêu Dao nói:” Hôm nay trong cốc hội có người tiến đến, gia gia muốn ở chỗ này chờ họ.”

“Nha?” Tròng mắt tròn linh động xoay chuyển, chà xát bàn tay, như là tùy thờichuẩn bị làm đau ai, nàng tặc tặc cười nói:” Đại nhân vật nào mà lại cần cốc chủ gia gia tự mình nghênh đón?”

Tiêu Dao tính toán, đại nhân vật tiến vào cầu y, nhất định sẽ mang không ít hậu lễ, đồ ăn ngon hảo ngoạn khẳng định nhiều!

Giang Thương không khỏi bị bộ dáng đáng yêu của Tiêu Dao chọc cười, sủng nịch cười nói:” Ngươi là quỷ linh tinh, hôm nay chỉ sợ không chiếm được chỗtốt rồi! Cũng không phải là đại nhân vật gì, chỉ là một tiểu hài tử sovới ngươi lớn hơn ba tuổi thôi!

Tiêu Dao bĩu môi, hơi thất vọngnói:” Xem ra cha mẹ hắn nhất định thực tài giỏi, bằng không gia gia sẽkhông tự mình nghênh đón hắn! Là tới trong cốc học tập hay là xem bệnh?”

Giang Thương hơi hơi nhíu mi, thở dài nói:” Cả hai chắc đều có! Aiii, là cái đứa nhỏ không hoà hợp với người khác.”

Tiêu Dao trừng mắt nhìn hắn, mờ mịt nói:” Không hợp với người khác? Chẳng lẽ giống ta cùng nhau có bộ dạng xấu xí, cho nên mọi người không thíchhắn?”

Giang Thương nghe vậy trong mắt hiện lên một tia đau lòng,cười khổ nói:” Dao nhi, gia gia đã nói cho ngươi bao nhiêu lần là khôngcho nói chính mình xấu, gia gia đang nghiên cứu chế tạo ra giải dược,ngươi không biết mình có bao nhiêu xinh đẹp đâu!”

“Xinh đẹp? Haha…” Tiêu Dao che miệng cười trộm, nhỏ giọng thì thầm nói:” Gia giangươi đã quên? Dao nhi là nam hài, nên nói là anh tuấn!”

GiangThương vỗ vỗ cái trán, giật mình nói:” Đúng đúng đúng, là anh tuấn, khigia gia nghiên cứu chế tạo giải dược xong, Dao nhi tất nhiên là ngườianh tuấn nhất trong cốc! Đến lúc đó, nhóm xú tiểu tử kia cũng không dámnói ngươi xấu!”

Cả hai ông cháu đều cười vui vẻ, đột nhiên Tiêu Dao gục đầu xuống, rầu rĩ không vui nổi.

“Làm sao vậy?” Giang Thương có chút ngạc nhiên.

Tiêu Dao không có ngẩng đầu, kéo kéo ống tay áo Giang Thương, uỷ khuất nói”Gia gia nguơi lại đã quên, chờ ta trở thành anh tuấn, ta sẽ không thể ởlại trong cốc, bọn họ cũng không được nói ta xấu!”

Giang Thương hơi hơi sửng sốt, nét mặt già nua đột nhiên suy sụp xuống, cảm thán nói:” Xem ra gia gia thật là…Già đi!”

Nhớ tới năm đó ở trước mặt bài vị các sư tổ đã nói, chính mình một khinghiên chút cứu được giải dược sẽ đưa Dao nhi ra khỏi cốc, nghĩ đến việc này tâm vốn nóng lòng muốn nghiên cứu giải dược, đột nhiên muốn buôngtha, lại cảm thấy có lẽ nên chậm một, cũng có thể ở chung càng lâu chút, đứa nhỏ như vậy thực làm người thích, thật đúng là không đành lòng đemnàng xuất cốc.

Giang Thương hết sức trầm tư, Tiêu Dao đột nhiênmở miệng, âm thanh mang theo vài tia làm nũng nói:” Gia gia, ta có thểchuyển đến Sắc Vi viện trụ sao?”

Giang Thương muốn một ngụm đápứng, bởi vì chính mình đối với đứa nhỏ này có áy náy, cho nên khi nàngmuốn cái gì, Giang Thương luôn một ngụm đáp ứng, đối với nàng cực kìsủng ái nhưng là lúc này đây Giang Thương lại do dự.

Tiêu Dao cẩn thận ngẩng đầu nhìn mặt Giang Thương, thấy vẻ mặt hắn rối rắm, nàngđành bĩu môi nói:” Ta chỉ tuỳ tiện nói, gia gia không đồng ý cũng được,Dao nhi sẽ không miễn cưỡng, kỳ thật ta trụ ở Hoa Đào viện cũng khôngsai !” Chỉ là ta không thích vẻ yêu diễm của hoa đào thôi. Nhưng câu sau này nàng cũng không dám nói, chính là ở trong lòng nhỏ giọng thì thầm.

Xem nàng thường thường vụng trốn đến đây ngắm hoa tường vi trắng, GiangThương có chút không đành lòng cự tuyệt, dù sao hắn cũng cảm thấy đứanhỏ này thực thích hoa tường vi trắng ở nơi này.

“Dao nhi, hômnay đứa nhỏ muốn tới kia, chỉ có thể trụ ở Sắc Vi viện, trên người hắncó mang bệnh phải có hương hoa sắc vi phụ trợ mới có thể khỏi hẳn, nếungươi muốn ở nơi này, nhất định phải ở cùng hắn.”

Tiêu Dao cười nói:” Này có cái gì khó, vậy thì cùng nhau trụ, viện này dù sao cũng rất lớn nha!”

Giang Thương có chút lo lắng nói:” Gia gia trước liền nói cho ngươi biết đứanhỏ kia tính cách khi ở chung không tốt lắm, ngươi nếu ở cùng hắn, giagia sợ…”

Tiêu Dao biết Giang Thương muốn nói gì, nên liền ngắtlời, nói:” Gia gia là sợ ta bị khi dễ sao?” Nàng che miệng cười trộmnói:” Gia gia, ngươi quá coi thường ta, ta khi nào dễ bị người ta khi dễ qua?”

Giang Thương nhớ tới mấy đứa nhỏ trong cốc này bởi vì Tiêu Dao lớn lên xấu nên thường khi dễ nàng nhưng mỗi một lần khi dễ đều lại bị tiểu oa nhi này khi dễ ngược lại.

Giang Thương khỏi khỏi cười lên tiếng, nhéo nhéo cái mũi nhỏ của Tiêu Dao, trêu cười nói:” Gia giakhi nào thì nói qua sợ ngươi bị khi dễ, gia gia là sợ đứa nhỏ kia bị khi dễ!”

Tiêu Dao nghe vậy liền thề son sắt nói:” Ta cam đoan khikhông dễ hắn, hơn nữa ta sẽ hảo hảo chiếu cố hắn!” Sau khi nói xong,nàng lay động ống tay áo Giang Thương, làm nũng nói:” Gia gia, ngươi cho ta ở nơi này đi!”

Xem ra tiểu Dao nhi này thực rất thích hoatường vi trắng a! Giang Thương sủng nịch cười nói:” Hảo hảo hảo, chongươi ở nơi này! Nhưng là ngươi phải hết lòng tuân thủ hứa hẹn, hảo hảochiếu cố đứa nhỏ kia, hắn cùng gia gia có chút quan hệ thân thích, nếulà hắn trở về cáo trạng, mặt mũi gia gia chắc chắn liền mất hết!”

“Quan hệ thân thích?” Tiêu Dao trừng mắt nhìn hắn, vẻ mặt kinh dị.

Giang Thương khẽ gật đầu, cười khổ nói:” Là cháu ruột của huynh trưởng gia gia.”

“Dao nhi là cháu gái được gia gia nhận nuôi, ta đây có phải hay không gọihắn ca ca?” Tiêu Dao vẻ mặt chờ mong, nàng trừ bỏ nhận được tình thâncủa gia gia, tựa hồ đã không còn người thân, mỗi một lần thấy nhữngngười khác đều có thân nhân tới thăm, đều làm cho nàng hâm mộ thật lâu.Trong lòng nàng thật muốn có nhiều ca ca, nếu được như vậy thì đây đúnglà việc hạnh phúc nhất, tựa như sau khi nhận thức gia gia, gia gia đốivới chính mình vẫn đặc biệt sủng ái như cũ.

Giang Thương hơi hơinhíu mi, có chút khó xử nói:” Này…Nếu là hắn không muốn, gia gia cũngkhó miễn cưỡng, đứa nhỏ kia tính tình thực cổ quái, nếu Dao nhi có biệnpháp làm cho hắn làm nghĩa huynh của Dao nhi thì gia gia sẽ không phảnđối, nếu như không có cách nào thì ngươi vẫn nên gọi hắn là sư huynhđi!”

“Sư huynh? Vì sao?” Tiêu Dao trừng mắt to, không thể tinnói:” Hắn rõ ràng là vào cốc sau ta, hẳn phải gọi ta là sư huynh nớiđúng!”

Giang Thương sờ sờ râu, hoà ái cười nói:” Khi hắn vừa tròn một tháng tuổi đã tới Thần Y cốc, khi đó huynh trưởng gia gia làm chogia gia tặng hắn một cái tên, cho nên bối phận hắn so với ngươi cao, sovới rất nhiều người nơi nay đều cao hơn.”

Tiêu Dao bĩu môi, tínhtrẻ con lại nổi lên cười nói:” Ta mới không cần gọi hắn là sư huynh! Sưhuynh ta đã có thực nhiều! Ta chỉ muốn có nhiều ca ca!”

Bức rèmviền vàng che xe ngựa chậm rãi giá đến, vừa thấy xe ngựa liền biết bêntrong xe là người phú quý, nhưng đối với hai thanh niên canh cửa Thần Ycốc mà nói xe ngựa như vậy đã là quá quen thuộc, người tiến đến Thần Ycốc cầu y, người nào không phải là người nhiều tiền?

“Người nào?” Hai người trước sau như một, khẩu khí bình thường, chặn lại xe ngựa đang tiến đến.

Chuối: Anh nam 9 thứ nhất sắp ra, thỉnh mọi người chờ…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN