Cực Phẩm Thái Tử Lưu Luyến Hồng Trần
Chương 22: Kiên định tin tưởng
Tiêu Hương Hương sau khi sửng sốt nhìn Mạc Nhiễm Thiên vẻ mặt nghiêm chỉnh, đột nhiên cười lên ha hả nói: “Được, chuyện này giao cho tôi. Để tôi cẩn thận ngẫm lại một chút, nhưng cậu cảm thấy con trai tôi thế nào? Không tồi phải không? Nó có ý với cậu phải không?” Tiêu Hương Hương nhíu mày cười cười.
Mạc Nhiễm Thiên tức giận nhìn người phụ nữ thông minh xinh đẹp này nói: “Con của cô còn chưa đủ mười lăm tuổi.”
“A a, sắp tới rồi, nói thật, dựa theo tập tục nơi này, ngày sinh nhật mười lăm tuổi nó cần tìm một người nam nhân, tôi hy vọng người đó là cậu.” Tiêu Hương Hương nhìn Mạc Nhiễm Thiên đang kinh ngạc, nghiêm túc nói.
“Cô điên rồi à? Chẳng phải đã nói tôi ghét nam nhân sao, càng khó có khả năng là một đứa trẻ!” Mạc Nhiễm Thiên cả giận nói.
“Phốc! Ha ha ha.” Tiêu Hương Hương rất không hình tượng cười lớn lên, chỉ vào hắn nói: “Cậu đó, cần phải thích ứng a, cái nơi quỷ quái này, người thích ứng được thì sống sót. Cái gì mà một đứa trẻ, cậu xem Hiên nhi, nó đều đủ tiêu chuẩn của một người nam nhân rồi. Hơn nữa Mạc quốc phải có người giúp cậu xử lý, cậu không cảm thấy Mạc Hiên là sự lựa chọn tốt nhất sao?” Tiêu Hương Hương nói tới đây, lông mày nhếch lên.
“Không phải tứ hoàng tử Mạc Tử Viêm sao?” Mạc Nhiễm Thiên cả kinh nói.
“Vốn dĩ tôi cũng cảm giác được không sao cả, tuy nhiên nếu cậu đã tới, như vậy nơi này giao cho tôi, ngôi vị hoàng đế này phải cho Hiên nhi ngồi mới không phụ công chúng ta, Hiên nhi yêu cậu, sau này càng dễ nói chuyện, hơn nữa dù sao tôi cũng là mẫu hậu nó có phải không? Mạc Tử Viêm kia là hạng người âm hiểm cuồng vọng, nếu hắn đăng cơ, đến lúc đó chỉ sợ cậu không khống chế được hắn.” Tiêu Hương Hương vừa nói chuyện vừa tính kế.
Mạc Nhiễm Thiên vừa nghe liền nhíu mày, hắn biết Tiêu Hương Hương nói không sai.
“Nơi này nam tử trưởng thành sớm, mười lăm tuổi làm nghi thức trưởng thành, cậu cũng nên biết lần đầu tiên lần đầu tiên đối với một người là rất quan trọng chứ, hơn nữa thân thể này của cậu đã quen cùng với nam nhân rồi, chỉ còn vấn đề về tâm lý nữa thôi, cắn chặt răng chịu đựng, sau khi trở về cậu lại được ở trong thân thể của chính mình, tất cả đều không còn liên quan đến cậu nữa đúng không nào?” Tiêu Hương Hương tiếp tục khuyên bảo.
Mạc Nhiễm Thiên mê man ngẩng đầu nhìn Tiêu Hương Hương, sau đó chịu bị đả kích mà hỏi thăm: “Thân thể này thật sự bị nhiều người thượng qua sao?”
“Cái này à, không có mười bảy, cũng có mười tám rồi, chuyện này rất rõ ràng, thái tử ngốc nghếch bị người ta lợi dụng lừa đi, tướng mạo đẹp như vậy sao thoát khỏi nanh sói cho được, sau đó hoàng thượng biết mới cho đại hoàng tử cùng nhị hoàng tử đến chăm sóc cậu, may mắn hai huynh đệ này đối với cậu không tệ, cậu cũng không bị người khác bắt nạt nữa.” Tiêu Hương Hương cố ý hù dọa hắn.
“Cái gì?” Mạc Nhiễm Thiên quả nhiên hoảng sợ địa mở to đôi mắt, không thể tin được nhìn Tiêu Hương Hương.
“Ai, sau này chọn người mình thích là được rồi, thái tử cũng thật đáng thương.” Tiêu Hương Hương thở dài nói.
Mạc Nhiễm Thiên nghiến răng nghiến lợi, thật lâu sau trong lòng quyết định phải tin tưởng sẽ trở về được, trời ạ, thái tử này thật quá ngốc nghếch, ta không thể chịu được ở trong thân thể này, nhất định phải trở về thân thể của mình.
“Được, tôi đồng ý với cô, chúng ta cùng nhau cố gắng, tôi cũng muốn trở về.” Mạc Nhiễm Thiên cuối cùng kiên định tin tưởng đáp.
“Vậy thì được được rồi, tôi hôm nay đã nghĩ ra một biện pháp cho cậu thích nam nhân, hắc hắc, nửa tháng nữa, cậu theo tứ hoàng tử xuất phát đi Tề quốc, đương nhiên cậu yên tâm, không tới vạn bất đắc dĩ, sẽ không đem cậu đưa cho Tề vương.” Tiêu Hương Hương mắt sáng lên nói.
“Thật mẹ nó phiền!” Mạc Nhiễm Thiên không có biện pháp, tức giận chửi, ta tại sao xui xẻo như vậy nhập vào thân xác của thái tử ngốc.
“Tiểu Thiên, đừng uể oải, cuộc sống mặc dù không đẹp, nhưng vẫn đáng giá để tranh đấu, hơn nữa suy nghĩ từ một góc độ khác, mỹ nam tất cả đều đổ gục dưới chân cậu, cậu cũng nên tự hào có phải không?” Tiêu Hương Hương mặc dù đầy bụng bàn tính, nhưng nhìn vẻ mặt Mạc Nhiễm Thiên ưu thương, cũng vì hắn mà khổ sở.
“Chuyện này cũng có thể tự hào? Coi như hết.” Mạc Nhiễm Thiên lộ vẻ xem thường.
“Tiểu Thiên, tôi so với cậu cũng không khá hơn, tôi cũng đâu có muốn cùng hoàng thượng kia chứ, ai, không có cách khác a, bỏ qua thôi, có chuyện gì phiền lòng tìm tôi, ở bên ngoài chịu ủy khuất nhớ kĩ tôi ở trong cung chờ cậu trở về, trở về chúng ta cùng nhau quay về hiện đại, cho nên nhất định phải kiên cường.”
“Tôi biết rồi, yên tâm đi, tôi vốn là huấn luyện viên cảnh sát, lần này coi như chính thức tiếp nhận nhiệm vụ đi, chỉ là thân thể này quá mức gầy yếu, sợ rằng sẽ bị tổn hại, nên làm thế nào đây?” Mạc Nhiễm Thiên nghe Tiêu Hương Hương nói xong có thêm vài phần tin tưởng. Chỉ là thái tử thân thể quá yếu, lãng phí công phu siêu phàm của hắn, trong khoảng thời gian ngắn muốn cho sức khỏe mạnh lên, có vẻ cũng không thể.
“Cái này tôi cũng không có biện pháp, cậu rèn luyện nhiều một chút, có điều tôi có thể cho cậu một người, hắn phụ trách bảo vệ an toàn của cậu, sau này đi Tề quốc, tôi để hắn đi theo cậu.” Trong đầu Tiêu Hương Hương hiện ra một bóng người.
“Ai?” Mạc Nhiễm Thiên hiếu kì hỏi.
“A a, đến lúc đó cậu sẽ biết, nhớ kĩ, tính mạng quan trọng nhất, không còn mạng, còn tính gì đến chuyện khác nữa, cho nên Tiểu Thiên, bất cứ lúc nào đều không nên dễ dàng từ bỏ!”
“Uhm, cám ơn cô, Hương Hương, thật không tin được cô lại kiên cường như vậy!” Mạc Nhiễm Thiên có điểm bội phục người phụ nữ này.
“A a, kinh nghiệm thôi, muốn không kiên cường cũng không được, vốn tưởng rằng hiện tại làm hoàng hậu sẽ an tâm được, nhưng mấy ngày nay nhìn hoàng thượng thở vắn than dài, Mạc quốc lại có nguy cơ trở thành nô lệ, trong lòng tôi thật không thoải mái, ai.” Vẻ mặt Tiêu Hương Hương trở nên ủ dột,“Tôi ở trong này cũng không biết chuyện bên ngoài, nếu sớm biết vậy cũng sẽ không để cho Mạc quốc rơi vào tình trạng lạc hậu như vậy!”
“Như vậy lần này, Hương Hương phải nghĩ biện pháp làm Mạc quốc lớn mạnh mới được, nếu không dù có thoát được tai nạn lần này, chúng ta vẫn không có khả năng thống nhất tam quốc.” Mạc Nhiễm Thiên cau mày.
“Tôi biết, Mạc quốc là vùng núi, không có đồng ruộng, dân chúng ăn không đủ no thì làm thế nào để nước mạnh đây, muốn nghĩ biện pháp, trước hết cần phát triển nông nghiệp mới được! Ăn no mới có sức xoay chuyển tình thế.” Tiêu Hương Hương nhăn mày.
“Hương Hương, hiện đại chúng ta không phải có ruộng bậc thang sao? Cô có thể thử xem!” Mạc Nhiễm Thiên trong mắt sáng ngời.
Tiêu Hương Hương lập tức quay đầu nhìn hắn cao hứng nói: “không sai, Tiểu Thiên, cậu thông minh quá, tôi sao lại không nghĩ tới nhỉ?”
“Thông minh gì chứ, tôi là người hiện đại, ngoài cái này ra, còn phải cải cách này, công cụ trồng trọt này, vũ khí của binh lính, còn có trên cơ sở phát triển trồng trọt mà phát triển thương nghiệp, và đề bạt nhân tài, Hương Hương biết chính sách của Thương Uởng không? Tần quốc chính vì như vậy mới cường đại lên.” Mạc Nhiễm Thiên vẫn biết lịch sử.
“Uhm, biết một chút, thật hưng phấn, tôi trở về sửa sang lại một chút, cùng hoàng thượng nói chuyện, nhưng mà Tiểu Thiên, tôi không thể nói là chủ ý của cậu, chỉ có thể nói là chủ ý của Hiên nhi, cậu hiểu ý tôi không?” Tiêu Hương Hương suy nghĩ thật sâu sắc.
“A a, chuyện này thì có quan hệ gì, cô xem rồi làm đi, tôi không tin cô thì còn tin ai chứ, tốt xấu gì cô cũng là đồng hương của tôi mà.” Mạc Nhiễm Thiên cười cười, hắn đương nhiên biết Tiêu Hương Hương muốn Mạc Hiên lên ngôi, chính sách mới này có thể làm cho Mạc Hiên lập công lớn.
“Cám ơn cậu, Tiểu Thiên!” Tiêu Hương Hương nắm tay Mạc Nhiễm Thiên, lập tức thả tay ra, trong lòng mất thăng bằng nói: “Nha, thật là ghen tị, tay cậu còn xinh đẹp trắng trẻo hơn tay tôi!”
Mạc Nhiễm Thiên nhìn đôi tay trắng nõn như phụ nữ của mình, khóe miệng nhếch lên, không nói gì thêm.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!