Cực Phẩm Thấu Thị - Chương 167: Đêm thanh gió mát
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
9


Cực Phẩm Thấu Thị


Chương 167: Đêm thanh gió mát



“Đứng lại.” Đột nhiên, người thanh niên trẻ lớn giọng, mang theo một chút gì đó bực bội và lạnh lùng trong hơi thở, làm Vương Phong cảm thấy trong hô hấp cũng có chút khó khăn.

Cảm thấy rất áp lực, Vương Phong hỏi: “Có chuyện gì nữa sao?”

“Mặc dù tôi không biết vì sao anh từ chối, nhưng anh có biết rằng anh đã bỏ đi một cơ hội ngàn vàng không?”

“Cơ hội ngàn vàng ư? Đây không phải là ý nguyện của tôi, cứ cho là anh giữ được con người tôi nhưng tâm của tôi anh có thể giữ không?” Vương Phong cười nhạt, không sợ rằng người thanh niên này sẽ đối phó lại hắn.

“Được rồi, nếu anh đã không muốn trở thành thành viên của Long Hồn bọn tôi thì tôi cũng không miễn cưỡng.” Đột nhiên người thanh niên trở nên gắt gỏng nói: “Long Hồn bọn tôi tuy không tài cán gì, nhưng không phải là chỗ ai muốn vào cũng được, anh đã không muốn gia nhập thì tôi cũng không muốn miễn cưỡng, nhanh cút đi!”

“Đi thì đi.” Cảm giác mọi áp lực đều tan biến, Vương Phong xoay người bỏ đi, căn bản không có ý muốn ở lại đây.

Mặc dù bộ đội Long Hồn là một nơi rèn luyện tốt, nhưng thật sự hắn không có ý định vào đây, dù cơ hội có quý báu như thế nào thì hắn cũng chưa từng nghĩ rằng sẽ ở lại.

“Thất bại rồi?” Lúc người thanh niên trẻ vì chuyện của Vương Phong mà đang cáu kỉnh thì đột nhiên, một người đàn ông xuất hiện và lên tiếng.

“Không ngờ hắn lại không có ý định gia nhập bộ đội Long Hồn chúng ta, thật là bực mình.” Chàng trai trẻ nói, thật bị Vương Phong làm cho tức chết.

“Ha ha.” Nghe xong, người đàn ông này cười nhẹ, sau đó vỗ vai hắn nói: “Hắn càng như vậy anh càng thích, không cần biết em dùng cách gì cũng phải khiến hắn gia nhập bộ đội Long Hồn chúng ta, đến lúc đó anh sẽ tìm em đòi người.” Người đàn ông đó nói với ngữ khí hết sức bình thản.

Nhưng nghe xong lời những lời đó, tên khuôn mặt chàng thanh niên lại lộ ra nét đăm chiêu, khổ sở, người ta không muốn trở thành thành viên của bộ đội Long Hồn, anh bảo phải làm như thế nào đây?

Nhưng hắn hiểu rằng một khi anh trai hắn đã mở lời thì không thể nào rút lại, thậm chí không lôi kéo được Vương Phong thì việc bị đánh gãy chân cũng coi như là nhẹ rồi.

“Yên tâm đi, em nhất định sẽ dùng hết mọi cách để giữ hắn lại.” Anh chàng nói, ngữ khí hết sức kiên định.

“Được rồi, hai ngày nay có chuyện gấp anh phải ra ngoài giải quyết, vì vậy anh sẽ để toàn quyền cho em làm chủ ở đây. Anh không cần biết em dùng cách gì, tóm lại đến cuối cùng phải giữ được người.” Nói xong, người đàn ông cũng lập tức rời khỏi đó.

“Hừ, tao không tin tên nhóc đó có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của tao.” Đợi đến khi anh trai hắn rời khỏi đó, trên khuôn mặt người thanh niên này mới lộ ra nét cười lạnh lùng.

Ngày thứ nhất và ngày thứ hai, Vương Phong với ưu thế của mình giành được vị trí thứ nhất, đứng đầu trong bảng thành tích, nhưng đến bài kiểm tra của ngày thứ ba thì thực sự khiến Vương Phong không biết phải làm sao, bởi vì đây là nhiệm vụ ở trong vùng núi non hiểm trở.

Theo những gì người thanh niên trẻ đó nói, nếu có thể sinh tồn trong núi thì dù gia nhập vào bộ đội Long Hồn cũng là đi tìm cái chết, bởi vì bộ đội Long Hồn thường chiến đấu ở nơi nừng núi hết sức nguy hiểm.

Điều bọn họ cần làm là nhịn đói, vượt qua những điều kiện khắc nghiệt nhất, thứ mà người thường không thể chịu được. Hơn nữa trong quá trình đó còn phải hoàn thành nhiệm vụ, nghĩ thôi cũng thấy khó mà vượt qua rồi.

Lần này, bọn họ phải ở trong rừng rậm một tuần, trong một tuần này, bọn họ không được rời khỏi vùng núi, cũng không được cầu cứu bên ngoài, trừ khi tình nguyện bỏ cuộc, bỏ đi cơ hội trở thành thành viên của bộ đội Long Hồn.

Mỗi người chỉ được phát lương thực của một ngày, còn việc làm sao sống sót qua một tuần thì đó lại là vẫn đề của riêng bọn họ.

Hơn nữa, trước lúc bọn họ rời đi, vị sĩ quan trẻ còn nói rằng bọn họ có thể sử dụng mọi cách, thậm chí là giết người.

Lời này vừa thốt ra, đương nhiên khiến hơn một trăm người giật mình kinh hãi, vậy là cần phải đề phòng ngay cả người bên cạnh mình, thậm chí người trong một quân khu còn phải đề phòng lẫn nhau, sợ rằng sẽ bị bán đứng.

Đây chính là bài kiểm tra để gia nhập vào bộ đội Long Hồn, nên khó để đảm bảo rằng người mình không có tâm địa khác, bọn họ không thể không phòng bị.

Chỉ cần có thể trở thành thành viên của bộ đội Long Hồn, vậy thì sau này đến cả đội trưởng cũng không làm gì được bọn họ, nên còn ai để ý chút tình nghĩa thường ngày chứ?

Vương Phong không quen ai ở đây, vì vậy cuối cùng hắn một thân một mình mang theo lương thực của một ngày rồi tiến vào rừng rậm.

Trong rừng sâu, hết sức yên tĩnh, đến những loài dã thú phổ thông nhất cũng không thấy, chắc là thuộc về khu vực quản lý của bộ đội, điều này đập tan đi ý định săn thú để làm lương thực của Vương Phong.

Thời gian một tuần, lại chỉ cho lương thực của một ngày, có thể tưởng tượng ra rằng không lâu nữa những người này sẽ tự đấu đá lẫn nhau, mọi người đều không phải là bồ tát, đều cần đồ ăn để lót dạ, tuy bọn họ không ăn không uống có thể kiên trì hai ba ngày, nhưng để bọn họ nhịn đói cả tuần ở đây, chưa hẳn ai cũng làm được, dù là Vương Phong cũng không làm được.

Rừng này rộng bao nhiêu Vương Phong cũng không rõ, nói chung hơn một trăm người đi vào đây đều phải phân khai ra tự tìm cách cho riêng mình.

Lương thực của một ngày, phải ở đây để sinh tồn bảy ngày, vì vậy e là đợi đến lúc bài thi này kết thúc thì hơn một trăm người cũng bị đào thải hơn một nửa.

Bởi vì căn bản không đủ lương thực để dùng, hơn nữa còn có khả năng sẽ có người bỏ mạng ở đây.

Đi về phía trước khoảng hơn mười km, Vương Phong tìm thấy một cái hang, bèn chui vào bên trong, tuy có chút hơi nhỏ nhưng một mình hắn ở thì không thành vấn đề.

Bây giờ, nhiệm vụ quan trọng đầu tiên của bọn họ không phải là gấp rút lên đường, mà phải tiết kiệm sức lực và đồ ăn. Mới xuất phát, chắc chẳng có người nào lại chọn nơi đây để ra tay, tìm một nơi tạm trú mới là nhiệm vụ quan trọng nhất.

Khắp nơi đều là một màu tĩnh mịch, yên tĩnh đến đáng sợ.

Từng phút từng giây trôi qua, cánh rừng này rất rộng, vì vậy sau khi hơn một trăm người phân khai ra, việc tìm thấy một người cũng không phải là chuyện đơn giản, Vương Phong vẫn chưa nghe thấy âm thanh có người động thủ.

Lấy thương thực của mình ra, Vương Phong ăn một chút, rồi cứ như vậy nhắm mắt nghỉ ngơi.

Mặc dù đang tiến hành kiểm tra, nhưng hắn không thể để bị bỏ lại phía sau, điều này giống như thuyền ngược nước, không tiến thì lùi chứ không thể bỏ cuộc.

Nếu không sau này rơi vào tình thế tương tự như vậy, chẳng phải hắn sẽ hết cách để xoay chuyển hay sao.

Thời gian trôi qua thật nhanh, hơn mười tiếng sau, cuối cùng bọn họ cũng trải qua đêm đầu tiên trong bảy ngày ở đây, ban ngày mọi người ẩn nấp ở những nơi khác nhau, nhưng một khi màn đêm buông xuống, chỉ sợ rằng có những người nhịn không được mà động thủ.

Lương thực không thể đủ cho hơn một trăm người ăn được, vì vậy muốn tiếp tục sống sót, chỉ còn cách cướp của người khác.

Cái gọi là đêm thanh gió mát, thì càng dễ để giết người!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN