Cực Phẩm Thấu Thị - Chương 180: Trận chiến sinh tử
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
9


Cực Phẩm Thấu Thị


Chương 180: Trận chiến sinh tử



Lạc Vĩnh Tân nói: “Vương Phong, tôi thừa nhận là cậu rất mạnh, nhưng hôm nay cậu phải chết ở đây, tôi sẽ bắt cậu phải trả giá đắt vì đã tranh giành phụ nữ với tôi.” Sau đó vỗ vào ngực mình.

Hành động tự mình hại mình trước mắt mọi người nhưng chỉ sau một đấm của hắn thì đã xảy ra một việc kỳ lạ, khí tức của Lạc Vĩnh Tân bắt đầu tăng vọt một cách điên cuồng, trong nháy mắt đã lên đến nội công, nhanh một cách kỳ lạ.

Nhìn xuyên qua máu và thịt của hắn, Vương Phong có thể nhìn rõ lòng ngực của hắn ẩn chứa một sức mạnh cực kỳ lớn, lúc trước sức mạnh này có lẽ nằm ở trạng thái tiềm ẩn, giờ phút này Lạc Vĩnh Tân đã cưỡng ép phóng thích sức mạnh ra bên ngoài.

Nếu như dùng lời thoại trong phim võ hiệp mà nói thì Lạc Vĩnh Tân lúc này đây giống như đang giải phóng phong ấn trong người mình ra, trong nháy mắt đã trở thành một cao thủ nội công.

“Sao có thể như vậy được?” Vương Phong có thể nhìn thấu được Lạc Vĩnh Tân tại sao có thể trong chớp mắt đã trở thành một cao thủ nội công được nhưng những người xung quanh lại không có năng lực nhìn thấu.

Trong mắt của họ, Lạc Vĩnh Tân chính là trong chốc lát đã đột phá nội công, nhanh đến kỳ lạ, tự nhiên trong lòng cũng sẽ cảm thấy ngạc nhiên.

Lạc Vĩnh Tân thấp giọng nói, âm thanh nhỏ đến mức chỉ có một mình Vương Phong nghe thấy được: “Vương Phong, thì ra sức mạnh này trong lúc tôi đột phá nội công đã trực tiếp giúp tôi bước vào giai đoạn giữa nội công, là cậu giúp tôi sớm mở ra được sự ràng buộc của sức mạnh này cho nên hôm nay cậu sẽ phải chết!”

Nhưng khi nghe lời hắn nói, trong lòng Vương Phong lại cả kinh, không ngờ dã tâm của Lạc Vĩnh Tân này lại lớn như vậy, muốn trong lúc đột phá nội công mà trực tiếp bỏ qua giải đoạn đầu của nội công, bước vào giai đoạn giữa của nội công, nhưng dựa vào sức mạnh mà hắn vừa mới phóng thích ra ngoài, đúng là có khả năng sẽ thành công.

Vương Phong có thể khẳng định rằng Lạc Vĩnh Tân này chắc chắn đã bị người ta phong ấn sức mạnh ở vị trí tim, chính vào thời khắc quan trọng đã dùng để vượt cảnh giới.

Người có thể làm được việc này có lẽ thực lực cũng không kém xa cho mấy, ít nhất là việc này thì Vương Phong không làm được.

Nhưng dù có là như vậy thì Vương Phong cũng không sợ hắn, hắn vừa mới luyện thành công nội công, khí tức lên xuống không ổn định, hoàn toàn không thể phát huy hết toàn bộ sức mạnh được.

Hơn nữa từ nhỏ hắn đã là người không biết sợ, đằng sau đối phương có cao nhân? Chẳng lẽ Quỷ Kiến Sầu đứng sau lưng hắn chỉ là một vật trang trí sao?

Nếu thực sự là điên lên thì ai sẽ lợi hại hơn, đó vẫn là việc của hai người.

Vương Phong nói: “Muốn lấy mạng của tôi thì cậu phải lấy hết toàn bộ sức mạnh của mình mà ra đấu với tôi rồi hẳn nói.” Sắc mặt không chút sợ hãi.

Lạc Vĩnh Tân lớn tiếng hét lên: “Ha ha, thực sự cho rằng nội công của mình là giỏi nhất sao? Bây giờ thì cậu sẽ phải chết dưới tay tôi.” Sau đó giống như một con trâu rừng phát điên lên mà xông thẳng vào Vương Phong.

Nhìn thấy Lạc Vĩnh Tân đã trong trạng thái điên cuồng, Chung Hiểu Thiến có chút lo lắng nói: “Vương Phong sợ là có nguy hiểm rồi.”

Lúc đó Lạc Vĩnh Tân là tinh anh trong số các tinh anh trong quân khu của họ, rất được kỳ vọng, chỉ là con người của Lạc Vĩnh Tân chẳng ra sao cả, nhìn bên ngoài thì hiền lành nhưng bên trong lại rất độc ác, những người lúc trước thua dưới tay hắn trong lần diễn tập của quân khu phần lớn đều là gãy tay gãy chân, chưa bao giờ có ai là đầy đủ cả.

Hơn nữa những người trong quân khu đã từng theo đuổi Đông Phương Ngọc Nhi cũng đều bị những thủ đoạn độc ác của hắn chế ngự từng người một, không dám đến quấy rối cô ấy nữa.

Hoặc có lẽ cũng chính vì nguyên nhân này mà Đông Phương Ngọc Nhi chưa bao giờ nhìn lấy hắn một cái, càng khiến hắn trở nên tàn bạo.

Nghe thấy lời nói của Chung Hiểu Thiến, Đông Phương Ngọc Nhi nói một câu rất lạnh lùng: “Hắn nguy hiểm hay không nguy hiểm cũng không liên quan gì đến chúng ta.” Làm cho Chung Hiểu Thiến lộ ra sắc mặt không biết làm gì hơn.

Rõ ràng là quan tâm, việc gì mà lại phải làm ra một bộ dạng lạnh lùng?

Ầm!

Trong vòng chiến đấu, Vương Phong miễn cưỡng chặn tay của Lạc Vĩnh Tân lại, một sức mạnh cực lớn từ cánh tay của đối phương truyền đến khiến Vương Phong phải lùi mấy bước, sắc mặt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Lần Lạc Vĩnh Tân thăng cấp nội công này, sức mạnh chí ít mạnh gấp nhiều lần trước kia, hơn nữa còn mang theo một sức mạnh tiềm ẩn, Vương Phong chính là bị sức mạnh tiềm ẩn này bức lui.

“Hừ, chỉ có như vậy.” Lạc Vĩnh Tân cười lạnh một tiếng rồi lại nhào tới thêm lần nữa.

“Tôi thấy cậu cũng chỉ có như vậy.” Biết rõ sức mạnh hiện giờ của Lạc Vĩnh Tân mạnh hơn lúc trước rất nhiều nên Vương Phong cũng không có chống chọi cùng hắn mà là cơ thể vừa né đã trực tiếp làm hắn vồ hụt.

Thứ mà khiến Vương Phong tự hào nhất là chính là tốc độ của mình, trong trận chiến sinh tử như vậy, hắn sao có thể không phát huy sở trường của mình được chứ.

Lấy điểm yếu của mình đấu với điểm mạnh của người ta, đó mới là điều mà một thằng ngốc mới làm.

Thứ mà hình ý quyền chú trọng nhất chính là tốc độ, lấy tốc độ mà ngay cả đối phương cũng không phản ứng kịp mà hoàn thành sự tấn công trong nháy mắt, đây chính là sức mạnh của hình ý quyền.

Đương nhiên bây giờ Vương Phong chỉ mới chạm tới bên ngoài, cũng không có thời gian đi tu luyện sâu vào, tự nhiên cũng không có sự thăng cấp quá lớn.

Cho dù là như vậy thì tốc độ bây giờ của hắn cũng nhanh đến mức cơ thể của người khác cũng không nhìn thấy được, dường như cả người hắn ngay tại chỗ biến mất trong nháy mắt vậy.

“Hèn nhát.”

Nhìn thấy cả người Vương Phong biến mất, Lạc Vĩnh Tân tự nhiên biết rõ hắn dùng tốc độ nhanh nhất của mình mà né tránh và đã lớn tiếng chửi.

“Tôi có phải là kẻ hèn nhát hay không thì cũng không cần sự phán xét của cậu, bây giờ tôi cho cậu ăn một quyền rồi hẳn nói.” Đột nhiên, giọng nói của Vương Phong vang lên bên tai trái của Lạc Vĩnh Tân, sau đó Lạc Vĩnh Tân chỉ cảm thấy có một trận tập kích điên cuồng trực tiếp bị Vương Phong đánh một quyền ở ngay lưng.

Sức lực của cú đánh này không hề nhẹ, con ngươi Lạc Vĩnh Tân xém chút lòi ra, lúc này, cả người hắn đều đang co giật, rất là căm ghét Vương Phong.

Giọng nói của Vương Phong lại vang lên ở một hướng khác: “Chỉ là vừa mới đột phá nội công mà thôi, vậy mà dám hung hang như vậy, vẫn thực sự cho rằng tôi không thu phục được cậu sao?” Sau đó Lạc Vĩnh Tân ngay cả bóng của Vương Phong cũng không nhìn thấy thì đã tàn nhẫn đánh vào bụng hắn một quyền.

Sau một quyền này, Lạc Vĩnh Tân cuối cùng cũng không nhịn được trong quằn quại của dạ dày thì đã nôn hết toàn bộ những gì đã ăn trong buổi sáng.

Ọe!

Nhìn thấy Lạc Vĩnh Tân vậy mà bị người ta đánh đến nôn, những người quan sát xung quanh đều hiện lên một cảm giác chán ghét, đây có còn là cao thủ nội công không?

Một quyền lại một quyền, tốc độ của Vương Phong thực sự nhanh đến mức khiến người ta chắt lưỡi, thu hút mọi ánh mắt của mọi người qua đây, tốc độ của một người lại có thể nhanh đến mức mắt của họ cũng không nhìn thấy, quả thực không phải người mà.

Thực ra thì sức tấn công của Lạc Vĩnh Tân cũng rất mạnh nhưng bây giờ hắn ngay cả Vương Phong ở đâu cũng không biết thì chỉ có thể bị đánh.

Cho nên sau khi bị Vương Phong đánh cho gần mười mấy quyền thì hắn cuối cùng cũng không đứng vững được nữa, té ngã xuống đất nôn ra từng ngụm máu.

Những nơi Vương Phong đánh dường như đều nhắm vào bụng của hắn cho nên bây giờ Lạc Vĩnh Tân chỉ cảm thấy bụng của mình dường như sắp nổ vậy, khó chịu đến nổi hắn muốn chết.

Lạc Vĩnh Tân gào lớn: “Đồ hèn nhát, có dám đấu chính diện một trận không?” Không cách nào chống chọi lại được Vương Phong.

“Đấu thì đấu, cậu cho rằng tôi sợ cậu sao?” Đột nhiên Vương Phong dừng lại trước mặt Lạc Vĩnh Tân, cả người rất thoải mái.

Với hình ý quyền, tốc độ của Vương Phong vốn dĩ không phải là thứ mà Lạc Vĩnh Tân có thể so sánh được, hơn nữa hắn vừa mới đột phá nội công, thậm chí cũng không kịp củng cố cạnh giới của mình, so với Vương Phong thì vẫn còn khoảng cách không nhỏ.

Cho nên có so sánh hết thì hắn căn bản không phải là đối thủ của Vương Phong.

Hơn nữa hiện giờ Vương Phong đã đánh hắn chết lên chết xuống, e là sức chiến đấu của hắn cũng đã giảm xuống, dự là chỉ còn có bảy phần sức cũng là hết cỡ rồi.

“Tôi muốn giết chết cậu.” Trông thấy sự xuất hiện của Vương Phong, Lạc Vĩnh Tân không quam tâm đến sự đau đớn của cơ thể, vì lúc này sự hận thù của hắn đối với Vương Phong mãi mãi không thể giấu được sự đau đớn về xác thịt của hắn.

Từ ngày hắn nhập ngũ, thành tích của hắn luôn đứng đầu, chưa bao giờ có ai giỏi hơn hắn cả, hắn ở trong mắt người khác chính là giống như một truyền kỳ vậy.

Nhưng sau khi đến đây thì hắn luôn bị Vương Phong áp chế, cho dù có lấy sở trường ngắm bắn chính xác cũng không thể áp chế hắn, hơn nữa cô gái mà hắn thích cũng bị hắn cướp đi.

Sau khi mất đi ánh sáng chói mắt của một người có tài, Lạc Vĩnh Tân lúc này mới phát hiện ra mọi thứ của hắn đều bị Vương Phong cướp đoạt mất cho nên sự thù hận của hắn đối với Vương Phong như dòng nước Hoang Hà chảy vậy, hoàn toàn là kể không hết.

Trận chiến này của hai người họ chỉ có một kết quả, đó chính là sẽ có một người phải chết ở đây.

“Giết tôi.” Nghe thấy lời nói điên cuồng của Lạc Vĩnh Tân, Vương Phong cười một cách bình tĩnh, vốn không coi hắn ra gì.

Hai người họ vốn dĩ là có khoảng cách, hiện giờ hắn bị trọng thương, khoảng cách tự nhiên cũng sẽ càng rõ ràng hơn, nói câu khó nghe là Lạc Vĩnh Tân lần này chính là dựa vào sức lực yếu ớt của mình mà chống chọi.

Nếu hắn đã muốn chết, Vương Phong có thể giúp hắn giải thoát, dù gì những việc giúp người vượt qua đau khổ này cũng là một chuyện tốt.

Nhưng khi Vương Phong chuẩn bị ra tay thì lông mày hắn đột nhiên giật mạnh, vì hắn nhìn thấy trong tay của Lạc Vĩnh Tân lúc này xuất hiện một cây ngân châm lóe sáng.

Cũng chính vì thị lực của Vương Phong sắc bén hơn người ta, đã nhìn thấy một vệt sáng lướt qua, chính trong lúc chiến đấu như vậy, người mà dùng ngân châm này giết người quả thực là không có khả năng nhưng hắn lại sử dụng, đó chắc không phải là một cây ngân châm bình thường.

Cách nghĩ này dường như thoáng chốc hiện lên trong suy nghĩ của Vương Phong, sau đó hắn cũng không đánh lại mà chỉ né qua.

Tay của hắn cũng không phải là đá, nếu mà bị cái gì đó chứa kịch độc của ngân châm đâm trúng thì có thể hắn là phải mất mạng, dù gì đây là trận chiến không quan trọng quá trình, chỉ là xem kết quả thì Vương Phong cũng sẽ không đánh với hắn bằng tay không.

“Đồ nhát gan.” Nhìn thấy Vương Phong né, Lạc Vĩnh Tân lại lớn tiếng mắng, đồng thời hắn cũng hận Vương Phong sao lại không đến đánh với hắn.

Vương Phong đoán không sai, cây ngân châm này quả thực có chứa kịch độc, loại độc này dù cho là tu sĩ trúng phải cũng sẽ mất mạng trong một hai phút, muốn cứu cũng không kịp.

Chỉ khi Vương Phong trúng phải ngân châm của hắn thì trận chiến này hắn sẽ thắng.

Đây ban đầu là thứ hắn dùng để phòng thân, bây giờ vì để giết được Vương Phong hắn mới để lộ ra tấm át chủ bài này, chỉ là phản ứng của Vương Phong thực sự quá nhanh, hắn hoàn toàn không có cơ hội đâm trúng đối phương.

“Tôi có phải là đồ nhát gan hay không, bản thân cậu tự biết rõ, muốn hại tôi, tôi tuyệt đối không cho cậu cái cơ hội đó đâu.” Vương Phong cười lạnh rồi sau đó khom lưng lấy ra dao găm quân dụng ở chân của mình ra.

Nếu đối phương đã muốn hại hắn, vậy hắn còn nói đạo nghĩa gì nữa, đồng dạng lấy ra một con dao găm sắc bén.

Dù gì cũng là cục diện không chết không thôi, còn kéo dài thì bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng, Vương Phong cũng sẽ không ngu đến nổi đó.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN