Cực Phẩm Thấu Thị - Chương 208: Bị bỏ thuốc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
16


Cực Phẩm Thấu Thị


Chương 208: Bị bỏ thuốc



Gọi cho Hà Thiên một cuộc điện thoại, Vương Phong đem sự tình đơn giản nói một lần, đối phương nói thẳng đây chỉ là làm một việc nhỏ, một ngày có thể làm được.

Nhận được tin tức này Vương Phong cuối cùng cũng yên tâm, lúc này không còn cái gì làm phiền hắn nữa, bắt đầu tự giam mình ở trong cẩn thận xem sách của Quỷ Kiến Sầu viết.

Liên tiếp nửa ngày Vương Phong chỉ ở trong phòng khách xem cuốn sách thuốc này, nhìn như mê như say hoàn toàn đắm chìm trong trong đó.

Không thể không nói y thuật của Quỷ Kiến Sầu thực sự có thể nói là xuất sắc, bởi vì rất nhiều bệnh nan y ngay cả Vương Phong cũng không có nghe nói qua.

Hơn nữa phương thức mà Quỷ Kiến Sầu xử lý vấn đề cũng là vô tận, chỉ cần là hắn ghi chép vấn đề đều có biện pháp giải quyết.

Với sự tiến bộ của nề văn minh nhân loại, càng ngày càng xuất hiện nhiều bệnh lạ ở loài người, các sản phẩm hóa học đã thâm nhập hoàn toàn vào cuộc sống của con người, thậm chí là ở những điều thiết yếu, dĩ nhiên lúc này Quỷ Kiến Sầu có thể thể hiện ra bản lĩnh y thuật.

Người khác không chữa khỏi bệnh hắn có thể trị, người khác không biết bệnh hắn cũng có thể trị, cho nên mới tạo ra được danh tiếng Quỷ Kiến Sầu như bây giờ, người bình thường nhìn thấy hắn cũng phải tôn xưng một tiếng thần y.

Khi thì vò đầu, khi thì nhíu Vương Phong đã bị tri thức bên trong cuốn sách này hấp dẫn sâu đậm, lại liên tục nhìn mấy canh giờ thẳng đến khi Vương Phong cảm giác đói bụng hắn mới đem cuốn sách này khép lại.

Giờ khắc này trong lòng của hắn chỉ có thán phục sư phụ quả thật không hổ là thần y, bên trong có rất nhiều chứng bệnh hắn đều chưa nghe qua, thấy những điều chưa hề thấy, tuy rằng chưa thấy lần nào thế nhưng Vương Phong đã đối với sư phụ của mình phục sát đất.

Sờ sờ bụng của mình, Vương Phong cẩn thận cất xong cuốn sách, sau đó mới nhìn một vòng toàn bộ căn nhà trống rỗng của mình, chuẩn bị ra ngoài ăn chút gì đó.

Bất quá còn không có đợi được hắn ra cửa, bỗng nhiên cửa được mở ra một người từ bên ngoài vọt vào, là Tử Toa.

“Tử Toa thế nào chỉ một mình em trở về?” – Nhìn Tử Toa, Vương Phong nghi ngờ hỏi.

“Tuyết tỷ nói anh ở nhà một mình chắc chắn là không ăn uống tử tế, nên bảo em mang đồ ăn về cho anh.” – Tử Toa vừa nói vừa giơ giơ túi trong tay lên.

“Đó là đương nhiên, anh thực sự đói bụng.”

Nghĩ không ra Bối Vân Tuyết săn sóc như thế, ngay cả cái này cũng nghĩ tới.

Nhìn những mỹ thực ngón trỏ của Vương Phong hoạt động bắt đầu ăn điên cuồng, Tử Toa nhìn mà ngẩn người, Vương Phong quả thực giống mình đều là người sành ăn thật thụ, hắn đã bao lâu rồi chưa được ăm cơm?

“Uống miếng nước đi.” – Lúc này Tử Toai rót cho Vương Phong một chén nước, nói.

“Cảm ơn.”

“Chờ một chút anh chờ em lên lầu một chút.”

Nhìn Vương Phong uống nước đột nhiên Tử Toa nhớ tới cái gì đó, nhanh chóng xông lên lầu.

Trước đây kế hoạch bởi vì Vương Phong rời đi mà phải gác lại, thế nhưng hiện tại Vương Phong đã trở về, hơn nữa bây giờ trong nhà chỉ có hai người bọn họ, nên Tử Toa phải tiếp tục kế hoạch.

Bất quá cầm thuốc mà mình mua về, cô chậm chạp không dám ra khỏi phòng, một cô gái lại bỏ thuốc cho người mình thích, điều này tựa hồ có chút quá điên cuồng…

Nắm lấy những thứ mình mua về, Tử Toa do dự bất định như muốn vò nát cái túi nhưng khi vừa nghĩ tới tình trạng hiện tại của mình, cô hung ác hạ quyết tâm, dù sao thì cô tuyệt đối sẽ không rời khỏi Vương Phong, chỉ cần kế hoạch thành công cô sẽ có cớ tiếp tục ở lại chỗ này.

Để có được Vương Phong cô phải sử dụng một số thủ đoạn.

Khi xuống lầu Vương Phong cũng sớm đã cơm nước xong, tiếp tục lại nhìn sách thuốc, nhìn bóng lưng Vương Phong, Tử Toa sắc mặt đỏ bừng, cước bộ nhẹ nhàng chỉ sợ làm phiền Vương Phong.

Bất quá Vương Phong hiện tại toàn tâm toàn ý để vào biển sách, căn bản cũng không có thời gian chú ý tới cô.

Lặng lẽ chạy vào nhà vệ sinh Tử Toa giống như là đi đánh trận cả người ra mồ hôi ướt đẫm.

“Nguy hiểm thật.” – Miệng của cô khẽ hô, sau đó mang thuốc đã chuẩn bị ra tìm tòi.

Nhìn vào cái gọi là thuốc kích thích, khuôn mặt của Tử Toa nổi lên một trận hồng, trong lòng càng ngượng ngùng không ngớt, đường đường là thiên kim đại tiểu thư, dĩ nhiên không muốn dùng loại thủ đoạn này.

“Lão công, thật xin lỗi.”

Qua gần mười phút thì lý tính của Tử Toa rốt cục bị đánh tan tác vì những suy nghĩ điên cuồng, nàng quyết định thực hiện kế hoạch.

Trong phòng khách Vương Phong vẫn là đắm chìm trong mênh mông kiến thức y học, Quỷ Kiến Sầu viết hết sức rõ ràng cho nên Vương Phong rất dễ có thể hiểu được, chỉ là cuốn sách này hắn muốn xem hết phỏng chừng ba ngày là không thể nào.

Trong đầu quanh quẩn vô số tri thức, Vương Phong cảm giác choáng váng, đầu căng lợi hại, tuy rằng hắn hiện tại đã có thể đã gặp qua là không quên được thế nhưng cũng phải có một giới hạn. Thoáng cái phải nhớ nhiều thứ như vậy không phải dễ dàng như thế.

Day day huyệt Thái Dương, Vương Phong buông sách ra, cả người đều nằm ở trên ghế sa lon, thở dài ra một hơi thở.

Lúc này Tử Toa bưng một chén nước đỏ mặt hướng phía hắn đi tới nhưng ngược lại trong lòng hắn có nghi hoặc.

“Toa Toa, em đang làm cái gì?”

“Hả, em có làm cái gì, chỉ là sợ anh khát, cho nên mới rót một chén nước.” – Tử Toa mở miệng, ngực cô như có con nai đang chạy loạn, mặt đỏ tới mang tai.

“Em không phải bị bệnh chứ?” – Nhìn dáng dấp Tử Toa Vương Phong càng thêm nghi hoặc.

“Không có, do trong phòng quá nóng mà thôi, ừ, thật là quá nóng.” – Tử Toa một mực chắc chắn nói.

“Nóng sao?”

Trong phòng điều hòa luôn duy trì ở nhiệt độ ổn định, mùa hè mùa đông đều như nhau, Vương Phong cho tới bây giờ đều không có cảm giác được quá nóng.

“Đúng vậy, rất nóng.” – Tử Toa làm bộ lấy tay không ngừng quạt quạt, thiếu chút nữa là lộ tẩy.

“Á, anh chớ quan tâm đến em, em không sao, anh mau uống chén nước này đi.” – Tử Toa đưa ly nước đến trước mặt của Vương Phong, mình thì ngồi ở một bên sắc mặt càng thêm đỏ bừng.

Vương Phong vừa liếc nhìn thoáng qua nước trong chén, ngồi ở một bên Tử Toa, hồ nghi hỏi:

“Toa Toa, chẳng lẽ là em bỏ gì vào trong đó?”

“Hả, làm sao có thể, em làm sao có thể bỏ gì vào, hơn nữa anh biết là em thích anh thì làm sao có thể hại anh.” – Tử toa vội vã hét lớn, sắc mặt hoảng loạn.

Nhất định có chuyện.

Thấy một màn như vậy Vương Phong càng thêm tin cô ấy đã bỏ gì đó vào trong ly nước, chỉ là Tử Toa thật đúng là không có khả năng hại mình cho nên Vương Phong cũng không có suy nghĩ nhiều liền bưng chén nước lên nhấp một miếng.

Nước này là nước lọc, chỉ là nước này mang theo vị ngọt khiến Vương Phong sửng sốt, nói:

“Toa Toa, em bỏ đường vào à?”

“Bỏ đường?” – Nghe được Vương Phong nói, Tử Toa cũng ngây ngẩn cả người, bất quá rất nhanh nàng phản ứng kịp nói:

“Đúng vậy, em nghe nói đường ăn rất tốt nên liền thả vào một ít.”

“Ra vậy.” – Vương Phong gật đầu, sau đó một ngụm liền đem nước trong chén uống hết, vị thật là không tệ.

“Được rồi, Toa Toa em tùy tiện chơi đi, không nên quấy rầy anh xem sách, nó đối với anh mà nói rất quan trọng.”

Nói xong Vương Phong lại bắt đầu tập trung xem cuốn sách thuốc này.

Nó có liên qua đến con đường tương lai của mình nên hắn muốn nắm bắt thời gian xem cho xong, không nói đến bản lĩnh làm thần y nhưng là phải biết các lý thuyết mới được.

“Vâng, vậy anh từ từ xem đi, em ngồi ở nơi này một hồi là được rồi.” – Tử Toa mở miệng, mắt không ngừng lén trên người Vương Phong nhìn.

Thời gian trôi qua rất chậm trong lòng Tử Toa cũng bắt đầu toát mồ hôi, lúc này cô cảm giác giống như là sống một ngày bằng một năm, chờ đợi dược liệu phát huy tác dụng.

Chỉ là một phút trôi qua, hai phút trôi qua, tròn mười phút trôi qua Vương Phong đều không có nửa điểm biến hóa, vẫn còn nhìn sách của mình nữa.

“Mấy cái kẻ buôn bán nàý thật là lừa người.” – Thấy Vương Phong nửa điểm phản ứng cũng không có, Tử Toa nhịn không được ở trong lòng nguyền rủa những người bán thuốc.

Nói cái gì mà một phút đồng hồ sẽ thấy công hiệu, căn bản là nửa điểm hiệu quả cũng không có, nhìn thoáng qua ly nước, bên trong nước xác thực Vương Phong đã uống xong, không còn giọt nào.

“Lẽ nào những người kia lừa mình thật ra chỉ là đường?” – Tử Toa nhớ lại lời lúc trước Vương Phong nói, nhịn không được lộ ra vẻ kinh dị.

“Người bán chết tiệt, chờ bản tiểu thư tìm được các ngươi, cần phải đánh chết các ngươi.” – Biết được thuốc này là hàng giả Tử Toa không cam lòng nghĩ.

Vương Phong đến một ít phản ứng cũng không có, kế hoạch của nàng thất bại.

Bất quá ngay khi thời gian Tử Toa ủ rũ cúi đầu, sắc mặt Vương Phong đã xuất hiện một trận hồng, cách thật xa cũng tản ra hơi nóng.

Giờ khắc này Vương Phong có một loại cảm giác cưỡi mây đạp gió nhưng lại thường xuyên hiện ra một ít hình ảnh không thích hợp cho thiếu nhi.

Trạng thái này trước kia mấy phút cũng đã xuất hiện, Vương Phong cho là mình quá mệt mỏi nên không có để ý, thế nhưng giờ khắc này dục vọng không ngừng mang tất cả tâm trí của hắn đi khiến cho những gì hắn đọc trong sách viết không rõ ràng, chỉ có thể nhìn được một ít hình ảnh không thích hợp cho thiếu nhi.

Hơn nữa hắn có thể cảm giác được cả người dị thường khô nóng, phảng phất là trở thành một lò lửa.

“Nhịn xuống.” – Vương Phong trong lòng không ngừng tự nói, cũng không dám nhìn tới Tử Toa, bởi vì hắn sợ không tự kiềm chế được liền đem cô ấy làm gì đó.

Hắn thật sự không thể làm điều gì có lỗi với Bối Vân Tuyết, bởi vì cùng một sai lầm hắn không muốn mắc hai lần.

Chỉ là không ngừng tự nói với mình hắn thế nào cũng sẽ nhịn được, suy nghĩ của hắn đã không chịu sự khống chế của hắn.

Hung hăng đem sách khép lại, Vương Phong xoay người:

“Tử Toa, ngươi đã cho ta uống cái gì?”

Vương Phong mở miệng, âm thanh mang theo gầm nhẹ, phảng phất như là thay đổi thành một người khác.

“A.”

Thấy hình dạng của Vương Phong hai mắt đỏ hồng giống như tùy thời sẽ nhào lên, Tử Toa sợ đến thiếu chút nữa té lăn trên đất.

“Đây chẳng qua là đường, ta thực sự không có bỏ thứ khác vào.” – Tử Toa lo lắng mở miệng, hai cái tay chống trên sô pha người không ngừng lui về phía sau.

Nàng thề rằng cho tới bây giờ nàng cũng không có thấy qua hình dạng này của Vương Phong, thật sự là quá dọa người, nàng đã bắt đầu cảm thấy hối hận.

“Thành thật một chút ngươi rốt cuộc cho ta ăn cái gì vậy, nói mau!” – Âm thanh của Vương Phong của bỗng nhiên trở nên rất lớn, Tử Toa sợ đến mức sắc mặt của thoáng cái trở nên nhợt nhạt.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN