Cực Phẩm Thấu Thị
Chương 83: Thật sự nhận thầy
“Chết tiệt.”
Đợi đến khi tất cả mọi người ra khỏi phòng bệnh, lúc này Vương Phong mới mắng to.
Vốn dĩ trước đó tâm trạng của hắn cũng rất tốt nhưng sau khi có nhiều người đến như vậy làm tâm trạng hắn cực kì xấu.
Cánh tay trái bị tàn phế hoàn toàn, từ giờ hắn đã là một người tàn phế. Cánh tay tàn tật sẽ theo hắn suốt đời, vừa nghĩ tới đó tâm trạng của hắn làm thế nào cũng không tốt lên được.
Thở dài một hơi, Vương Phong muốn tu luyện nhưng lại không tài nào tu luyện được bởi vì tâm trạng hắn không thể bình tĩnh được.
“Vương Phong.” Lúc này ở cửa lại có một người con gái tới, là Bối Vân Tuyết.
Lúc này trên tay của cô mang theo một ít hoa quả, trên mặt đều là nước mắt.
Thật ra cô đã sớm nhận được tin tức và chạy đến đây nhưng lúc đó Vương Phong đang hôn mê, ngoại trừ y tá thì không ai có thể gặp hắn.
Cô ra ngoài để mua đồ nên không phải là người đầu tiên đến, bây giờ nhìn Vương Phong nằm trên giường bệnh Bối Vân Tuyết thấy lòng đau như cắt, không kiềm chế được nước mắt.
“Chị Tuyết.” Thấy người con gái trước cửa, trên mặt Vương Phong nở nụ cười.
Vào giờ khắc này tâm trạng của hắn dần dần bình tĩnh lại, Bối Vân Tuyết mang lại cảm giác yên bình làm hắn không thể nổi giận được.
Đây là người phụ nữ xinh đẹp nhất mà Vương Phong từng gặp qua, cũng là bạn gái hiện tại của hắn.
Hắn có thể nổi giận với bất kì ai nhưng tuyệt đối sẽ không nổi giận với Bối Vân Tuyết.
Nghe thấy Vương Phong nói, Bối Vân Tuyết liền nhanh chóng bước tới trước mặt Vương Phong, ôm Vương Phong vào lòng.
“Vương Phong, cậu không cần lo lắng, tôi sẽ dùng thế lực của gia đình mời tất cả các bác sĩ giỏi trên thế giới về chữa trị cho cậu, cậu nhất định không được bỏ cuộc.” Bối Vân Tuyết nói, giọng đầy nghẹn ngào.
Cô cũng giống như Đường Ngải Nhu, trong lòng hết sức tự trách, không chỉ vì Đường Ngải Nhu mà còn có một phần là vì cô nên Vương Phong mới bị như vậy, ngoại trừ giúp hắn tích cực điều trị thì hiện tại cô chỉ có thể cho hắn một cái ôm ấm áp.
“Tôi không có nói muốn bỏ cuộc.” Vương Phong nói, giọng có chút khác thường bởi vì hiện tại đầu của hắn bị Bối Vân Tuyết đặt giữa hai núi đôi của cô.
Hai vật mềm mại không ngừng đè ép ở trên mặt Vương Phong làm phía dưới của Vương Phong lập tức có phản ứng, chị Tuyết ơi là chị Tuyết, hiện tại tôi đang bị trọng thương, cũng không cần dụ dỗ tôi như thế chứ?
Trong lòng Vương Phong không ngừng kêu la thảm thiết nhưng hắn không có yêu cầu Bối Vân Tuyết buông ra, bởi vì được cô ôm vào trong lòng làm Vương Phong cảm giác được sự ấm áp trước nay chưa từng có.
Trừ mẹ của hắn chưa có người phụ nữ nào mang lại cho hắn cảm giác này, giống như giờ đây hắn được cô ôm, trong lòng không còn giận dữ.
Thậm chí tay Bối Vân vuốt ve nhẹ nhàng trên đầu Vương Phong khiến dục vọng của hắn cũng từ từ biến mất, hắn có thể cảm nhận được chị Tuyết quan tâm mình nên hắn không muốn phá hư giây phút ấm áp này.
“Chỉ cần cậu tích cực thực hiện trị liệu, cơ thể vẫn có hi vọng chữa khỏi, chúng ta nhất định không được từ bỏ, biết không?” Bối Vân Tuyết nói với giọng nói hết sức dịu dàng.
“Ừ.” Vương Phong gật đầu, sau đó hít một hơi thật sâu, trực tiếp nghiêng đầu vào ngực của Bối Vân Tuyết.
“Hừm…” Đúng lúc này bỗng nhiên cửa phòng bệnh truyền đến một tiếng ho khan, nhất thời làm Bối Vân Tuyết và Vương Phong đều giật mình.
Người tới là Hà Thiên, phía sau lưng anh ấy là Quỷ Kiến Sầu với sắc mặt lạnh lẽo.
Lần trước Vương Phong bị thương do đạn bắn là Quỷ Kiến giúp hắn chữa lành cho nên khi nhìn thấy ông ấy trong lòng Vương Phong tràn đầy hi vọng.
Đối với điều kiện y học hiện nay, Vương Phong căn bản không tin sẽ chữa khỏi được bởi vì hắn hiểu rõ tái tạo lại xương bị gãy gần như là chuyện không thể.
Cái gì mà chuyên gia khoa chỉnh hình, cái gì mà xương giả, tất cả đều vô nghĩa, đầu vai là vị trí quan trọng liên kết cánh tay với cơ thể, nếu nó được làm giả như vậy có thể dùng được trong bao lâu? Vì vậy Vương Phong hoàn toàn không tin.
Thế nhưng bây giờ thấy Quỷ Kiến Sầu trong lòng của hắn nổi lên gợn sóng, Quỷ Kiến Sầu nổi danh là thần y ở Trung Quốc, thậm chí ngay cả nhân vật tầm cỡ cũng tìm tới ông ấy để chữa bệnh.
Có lẽ ông ấy sẽ có biện pháp nào đó giúp mình chữa lành cánh tay.
“Vương Phong.” Nhìn Vương Phong nằm ở trên giường, Hà Thiên vội vã kêu một tiếng.
“Anh.” Nghe thấy Hà Thiên gọi, Vương Phong cũng gọi lại một tiếng.
Thấy tình hình của Hà Thiên so với bản thân mình xem ra cũng còn tốt hơn, thế nhưng hiện tại anh ấy vẫn bị băng bó ở cánh tay, chắc cũng bị thương không hề nhẹ.
“Vết thương của tôi không sao cả.” Thấy Vương Phong nhìn về phía cánh tay quấn băng gạt của mình, Hà Thiên cười, nói: “Tôi chẳng qua bị đạn xẹt qua mà thôi, vài ngày nữa sẽ khỏi.”
“Sư phụ.” Dường như lúc này Hà Thiên nghĩ tới điều gì, vội vã quay đầu nhìn về phía Quỷ Kiến Sầu, nói: “Sư phụ, vết thương của cậu ấy có thể chữa lành không?”
“Để ta xem trước đã rồi nói.” Quỷ Kiến Sầu vẫn là giống như trước, trên mặt nhìn không thấy một chút ý cười, nhưng mà mục đích hôm nay đến đây quả thật là để trị thương cho Vương Phong nên lúc này cũng không có nhiều lời, đi thẳng đến giường bệnh, mở băng gạt trên vai Vương Phong ra.
Quá trình tháo băng gạc vô cùng đau đớn bởi vì càng tháo vào những lớp gạt ở trong, càng có nhiều máu khô kết mảng dính chặt vào băng gạt, mỗi lần Quỷ Kiến Sầu gỡ một lớp sắc mặt Vương Phong càng trở nên tái nhợt.
Nhưng giờ khắc này, Vương Phong cắn răng chịu đựng không dám phát ra một tiếng động nào.
Chưa đầy một phút, băng gạt trên vai Vương Phong đã được gỡ xuống hết, vết thương của hắn hoàn toàn lộ ra trước mắt bọn họ.
“A!”
Nhìn thấy vết thương khủng khiếp trên vai Vương Phong, Bối Vân Tuyết trực tiếp che miệng thốt ra âm thanh khó tin.
Phần vai gần như hoàn toàn bị xuyên thủng, phải dựa vào một miếng thịt để giữ cánh tay trái, thậm chí Bối Vân Tuyết hoài nghi nếu như dùng sức một chút thôi, cánh tay trái của Vương Phong cũng có thể rơi ra.
“Vương Phong, cậu chịu đựng một chút, nhất định sư phụ sẽ có cách.” Thấy vết thương kinh khủng của Vương Phong, sắc mặt Hà Thiên nghiêm trọng, thay Vương Phong lau đi mồ hôi lạnh trên trán.
“Sư phụ, có thể chữa trị không?” Tuy rằng vết thương truyền đến cảm giác đau đớn mãnh liệt nhưng Vương Phong vẫn dò hỏi.
Nghe được lời Vương Phong nói, Quỷ Kiến Sầu cũng không nói lời nào mà chân mày nhíu chặt lại, không quá một phút sau ông ấy mới là thở ra một hơi, nói: “Có thể trị nhưng lại hết sức phức tạp.”
“Sư phụ, sư phụ cứu cậu ấy nhanh đi.” Nghe được lời Quỷ Kiến Sầu nói, Hà Thiên lộ ra sự vui mừng, sư phụ của mình cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ nói dối, ông ấy nói có thể trị vậy nhất định có thể trị khỏi.
“Ta có thể chữa trị thế nhưng ta lại có điều kiện.” Quỷ Kiến Sầu nói, sau đó chậm rãi đứng thẳng người.
Giờ khắc này ông ấy trở nên hết sức bí hiểm, khí thế làm người khác không thể nhìn thẳng.
“Là điều kiện gì?” Vương Phong hỏi, nghe nói mình được cứu, hắn kích động thiếu chút nữa thì từ trên giường bật dậy.
“Điều kiện rất đơn giản đó là con trở thành học trò chân chính của ta, tu luyện công pháp môn phái, như thế ta mới có thể trị liệu cho con, nếu như không đồng ý thì ta sẽ không chữa.” Quỷ Kiến Sầu nói, nhìn thoáng qua Vương Phong rồi lại từ từ thu hồi ánh mắt của mình.
Vốn là muốn đợi cho thực lực Vương Phong đạt tới nội kình mới thu nhận hắn làm đệ tử nhưng hiện tại Vương Phong bị thương thật sự là quá nặng, nếu như không nắm chắc thời gian đến lúc máu thịt của hắn khép lại thì có chữa trị sao cũng không được.
Vừa rồi ông trầm mặt một lúc kỳ thực là đang suy nghĩ vấn đề này.
Mới vừa thu nhận người ngoài làm học trò kỳ thực đã phá lệ, nếu như không phải Vương Phong có biểu hiện khiến ông ấy hết sức hài lòng thì ông ấy đã mặc kệ không cần để ý tới Vương Phong.
Lời Quỷ Kiến Sầu nói ra trong nháy mắt làm cả phòng trở nên yên tĩnh, Hà Thiên cũng thật không ngờ vào lúc này sư phụ của mình lại muốn thu nhận Vương Phong làm học trò.
Phải biết rằng anh là học trò của Quỷ Kiến Sầu hơn mười năm cũng chỉ là học trò không chính thức, không có khả năng trở thành học trò chân chính cho nên giờ khắc này anh vô cùng bất ngờ.
Bối Vân Tuyết ở bên cạnh cũng thấy mơ hồ, bởi vì bây giờ cô không biết rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.
“Con còn chưa đạt đến nội kình…” Hồi lâu sau Vương Phong mới nói, trên mặt mang theo sự xấu hổ.
“Tuy rằng con chưa đạt được nội kình thế nhưng hiện tại con cũng đã đạt được ngoại kính, ta tin tưởng sau một thời gian nữa con có thể đạt được nội kình.” Quỷ Kiến Sầu nói, sau đó nói: “Bây giờ nhận ta làm sư phụ, ta giúp con trị thương, nếu như không nhận thì ta cũng không thể làm gì.”
Nói đến đây thì ý tứ của Quỷ Kiến Sầu đã hết sức rõ ràng đó chính là muốn nhận Vương Phong làm học trò chính thức, nhận sư phụ thì chữa trị, không nhận thì không chữa.
Lúc này Vương Phong kinh ngạc nhìn qua Quỷ Kiến Sầu sau đó mới cẩn thận vận chuyển công pháp, phát hiện năng lực của hắn quả nhiên đã đột phá đến ngoại kính rồi, trở ngại gông cùm xiềng xích không biết lúc nào đã biến mất.
“Anh, đỡ em dậy.” Lúc này Vương Phong bỗng nhiên lên tiếng khiến Hà Thiên phản ứng lại.
“Được.” Thấy Vương Phong thực sự muốn nhận sư phụ mình làm sư phụ, Hà Thiên cũng vội vã đi tới bên người Vương Phong, đỡ hắn từ trên giường lên.
Chật vật từ trên giường đứng xuống dưới đất, hai chân Vương Phong thoáng cái đã quỳ ở trên mặt đất.
“Cái này…” Thấy cảnh như vậy khiến trên mặt Hà Thiên lộ ra vẻ khổ sở, hiện tại Vương Phong bị thương nặng như vậy, tay trái cơ hồ là hoàn toàn treo trên bờ vai, lúc này theo động tác của cậu ấy thì máu tươi trên vai lại chảy ra.
Chỉ có mấy giây mà đồng phục bệnh nhân của Vương Phong hoàn toàn bị máu nhuộm đỏ.
“Vương Phong…” Thấy một màn như vậy khiến Bối Vân Tuyết lo lắng kêu to, bởi vì cô không biết đang xảy ra chuyện gì.
Cô muốn lên đỡ Vương Phong đứng lên nhưng lại bị Vương Phong ngăn lại.
Trên mặt lộ vẻ cung kính, Vương Phong cũng không để ý đến bả vai đang bị thương mà chịu đựng đau đớn, kiên quyết dập đầu xuống đất.
Nếu muốn bái sư thì nghi lễ bái sư tuyệt đối không thể thiếu, mà Quỷ Kiến Sầu cũng không có ngăn cản gì, thậm chí ngay cả sắc mặt cũng không có một chút thay đổi.
Chỉ là nhìn thấy Vương Phong chịu đựng đau đớn mà dập đầu bái sư, trong hai mắt ông hiện lên sự khen ngợi. Bao nhiêu người muốn trở thành học trò của ông, ông đều không đồng ý, thế nhưng hiện tại ông lại phá bỏ quy định thu nhận đệ tử của môn phái.
Một lạy qua đi thì máu trên vai Vương Phong lại chảy càng nhiều, trán của hắn cũng đỏ một mảng, có thể thấy được hắn đang cố sức bao nhiêu.
Chỉ là Vương Phong không ngần ngại lạy tiếp cái thứ hai.
Dập đầu ba cái liên tiếp, Vương Phong chỉ cảm thấy mình vô cùng chóng mặt, nếu như không có Hà Thiên đỡ lấy vai phải của hắn, giờ khắc này có khả năng hắn đã ngã trên mặt đất.
Vương Phong hết sức cung kính, nói: “Vương Phong… xin ra mắt sư phụ.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!