Cực Sủng, Tiểu Phụ Điền Viên - Chương 2: Tướng công nói phải hiểu được phản kháng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
164


Cực Sủng, Tiểu Phụ Điền Viên


Chương 2: Tướng công nói phải hiểu được phản kháng


Editor: Cà Rốt Hồng – Diễn Đàn

Nhạc Mặc ôm Bảo Nhi, nhẹ nhàng vỗ Bảo Nhi, ngay lập tức Lưu thị cảm giác một luồng ánh sáng lạnh bắn tới, cả người bỗng nhiên lạnh buốt. Nhạc Đông đi tới nói đỡ lời thay cho Lưu Thúy Hoa, dù sao cũng là huynh trưởng, Nhạc Mặc không có trả lời, trực tiếp ôm lấy Bảo Nhi, trở về phòng nhỏ ở Trà viên.

Nhạc Đông là người bị thê tử quản chặt, tính tình nhu nhược, nhìn thấy Lưu thị cái gì cũng không dám nói. Lưu Thúy Hoa thấy Nhạc Mặc đi xa tinh thần lập tức lại phấn chấn lên, quay về phía bóng lưng la hét, thấy Nhạc lão bà tử lườm nàng ta một cái, cũng không dám nói gì, hôm nay làm thế nào cũng không nói rõ được, con ngốc kia, mày tốt nhất đừng rơi vào trong tay tao. Giận dữ ôm lấy tiểu nhi tử.

Nhạc Mặc nhẹ nhàng lau mặt cho Bảo Nhi, “Bảo Nhi, đau ở chỗ nào? Nói cho ta biết”. Hiện tại mắt Bảo Nhi sưng tấy, cũng không mở ra được, chỉ có thể mở ra một kẽ hở nhỏ. Haiz, trò diễn kịch này cũng không phải là chuyện dễ dàng á, chỉ có điều không ra oai phủ đầu Lưu Thúy Hoa nàng ta sẽ hếch mũi lên mặt, tuy rằng không biết thân thể này trước kia rốt cuộc từng chịu đau khổ gì, song nhìn vào thái độ của Lưu Thúy Hoa, khẳng định trước kia bị nàng ta ức hiếp không ít. Trước kia tạm thời miễn bàn đến, hiện tại ta ở đây, người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, ta nhất định sẽ hoàn trả gấp trăm lần!

Nhìn thấy vẻ mặt tràn đầy lo lắng này của tướng công, Bảo Nhi có chút xấu hổ, chỉ có điều ở trước mặt tướng công nàng không cần phải ngụy trang cái gì nữa, có thể làm nũng vô điều kiện, càn quấy vô điều kiện.

Bảo Nhi nắm lấy vạt áo Nhạc Mặc không buông tay, Nhạc Mặc chỉ có thể nhẹ nhàng lau móng vuốt nhỏ cho nàng, thay quần áo khác cho nàng. Bụng của Bảo Nhi không chịu thua kém kêu lên, “Bảo Nhi, nàng chưa ăn điểm tâm.” Nhạc Mặc vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn trông có vẻ thảm thương, Bảo Nhi uất ức gật đầu một cái.

Vẻ mặt Nhạc Mặc lập tức trở nên nghiêm nghị, nhưng khi nhìn về phía Bảo Nhi lại tràn đầy yêu thương.”Bảo Nhi ngoan ngoãn nằm một chút, tướng công đi làm thức ăn về cho nàng ăn, ngoan nhé.” Vốn Bảo Nhi muốn bảo Nhạc Mặc dẫn nàng đi cùng, nhưng nghĩ đến khuôn mặt của hai nữ nhân kia, nàng liền buông tha, ngoan ngoãn gật đầu một cái. Nhạc Mặc cưng chìu vỗ nhẹ đầu của nàng, cởi giày của nàng ra, rồi đắp chăn cho nàng.

Nhìn bóng lưng của Nhạc Mặc, Bảo Nhi tràn đầy cảm kích. Nàng biết vị trí của Nhạc Mặc rất khó xử, một là nương hắn, một là tẩu tử hắn, đối với một người đọc sách mà nói, lễ hiếu là phẩm chất cơ bản nhất. Bảo Nhi cố gắng hết mức tránh phát sinh chuyện gì không vui với Nhạc lão bà tử, tối đa chỉ có thể lấy Lưu Thúy Hoa kia khai đao.

“Mặc Nhi, tẩu tử ngươi cũng không phải cố ý, ngươi xem trên mặt mũi của nương cũng không cần so đo nữa.” Nhạc lão bà tử trông thấy tiểu nhi tử ở phòng bếp nhóm lửa nấu cái gì đó.”Đến, muốn ăn cái gì, nương làm cho ngươi.” Nhạc Mặc khe khẽ đẩy tay Nhạc lão bà tử ra, “Nương, để con tự làm.”

Nhạc lão bà tử hiếm khi tốt tính như thế, trong lòng Nhạc Mặc cũng biết, khoảng thời gian sau khi Bảo Nhi rơi xuống nước lần trước thái độ của bọn họ đã  hòa hoãn không ít, hắn kính trọng bà là nương, Lưu thị là tẩu, nhưng mà hắn không so đo cũng không có nghĩa là có thể cho phép bọn họ tiếp tục ức hiếp Bảo Nhi. Bảo Nhi của hắn, ai cũng không thể ức hiếp!

Nhạc lão bà tử luôn cảm thấy tiểu nhi tử rất nghe lời, bà ta chỉ cần nói mềm mỏng một chút thì hắn cũng sẽ không so đo cái gì nữa, nhưng mà lần này thái độ của Nhạc Mặc thật cứng rắn, ngộ nhỡ Nhạc Mặc không muốn ăn cơm chung với bọn bọn họ vậy thì làm thế nào, khẩu phần lương thực sáng óng ánh kia cũng không còn nữa. Vội vàng đến nhà chính, tìm Lưu Thúy Hoa.

Lưu Thúy Hoa đang đánh khuê nữ, “Khóc lóc cái gì, ngươi xem trên mặt đất đều là nước, ngươi trông đệ đệ thế nào hả, hả, ta đánh chết ngươi con nhóc thối này.” “Ngươi đang làm cái gì vậy hả?” Nhạc lão bà tử không nhìn nổi, trực tiếp kéo tôn nữ qua một bên.”Ngươi đó, đánh con ngốc kia xong còn chưa đủ, còn lấy tôn nữ ta ra trút giận, ngươi nói ngươi cũng thật ngu ngốc, một đứa ngu cũng chỉnh không được.” Nhạc lão bà tử chỉ vào Lưu Thúy Hoa mắng.

Lưu Thúy Hoa cũng không dám cãi lại, bà bà mắng nàng ta chỉ có phần nghe, cùng lắm thì buổi tối mắng lại nam nhân nhà nàng ta là được. Nhạc lão bà tử mắng một hồi, cuối cùng mắng đủ rồi, “Bây giờ Lão Nhị đang ở phòng bếp, ngươi đi giúp đỡ một chút để chữa lỗi sai, đừng dồn ép lão Nhị quá mức. Đến lúc đó cái nhà này của chúng ta cũng đừng nghĩ đến ăn những hạt tinh mễ trắng tinh kia nữa. Còn không mau đi!” Lưu Thúy Hoa chỉ đành phải thành thật đi.

“Tiểu thúc, buổi sáng ta, ta cũng không có đánh nàng, chỉ nói với nàng đôi câu, thì tự nàng khóc rồi.” Lưu Thúy Hoa nói thật, trong lòng có hơi sợ vị tiểu thúc này. Tuy nói tiểu thúc bình thường lẳng lặng, không thích nói chuyện, nhưng ánh mắt lúc tức giận kia, nàng ta thật sợ.

Nhạc Mặc không để ý đến nàng ta, giở nắp nồi lên, khuấy khuấy cháo bên trong. Gắp một chút dưa muối từ trong cái hũ ra, bỏ vào trong đĩa nhỏ, Bảo Nhi thích ăn khoai lang, trong lúc có lửa than hắn đã vùi vào một củ, đợi khoảng hai canh giờ là có thể ăn.

Tự Lưu Thúy Hoa cũng cảm thấy rất lúng túng, không dám nói thêm gì nữa, phẫn nộ bỏ đi. Nhạc Mặc múc cháo vào trong một cái bát sứ lớn, thả vào trong cái rổ, bưng dưa muối trở về phòng nhỏ ở Trà viên.

Bảo Nhi đang sờ bụng, nhàm chán lăn lộn qua lại, một hồi ngó ngó cái này, một hồi ngó ngó cái kia. Nghe được tiếng động, lập tức bò dậy, mắt sáng lên nhìn cái rổ trong tay Nhạc Mặc. Nhạc Mặc trực tiếp kéo cái bàn nhỏ đến bên mép giường, vừa ôm Bảo Nhi, vừa thổi cháo. Nhìn bộ dạng mở to đôi mắt chờ mong đáng yêu kia của tiểu bảo bối, buồn bực trong lòng Nhạc Mặc cũng tiêu tán không ít.

Nhạc Mặc tự mình thử cháo xong, mới đưa thìa tới khóe miệng Bảo Nhi, “Bảo Nhi, chậm một chút nha, ăn thêm dưa muối này.” Bảo Nhi miệng phình ra, vừa ăn vừa nhìn Nhạc Mặc.”Bảo Nhi, không nhận ra tướng công rồi à? Ăn cơm trước, ăn xong xem thật kỹ.” Nhạc Mặc nhẹ nhàng phết cái mũi nhỏ xinh xắn kia của nàng cưng chiều nói. Bảo Nhi đang ngất ngây, không khỏi cảm thán làm người ngốc thật tốt á!

Rốt cuộc ăn no, Nhạc Mặc tỉ mỉ chùi miệng cho nàng. Vốn định cầm chén đũa đưa trở về rửa, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt như nước trong veo như con nai con kia của Bảo Nhi đầy vẻ không muốn, hắn liền trực tiếp ôm Bảo Nhi ngồi lên giường.

Vì muốn biểu hiện giống hơn một chút, Bảo Nhi nắm lấy sợi tóc của Nhạc Mặc chơi đùa.”Bảo Nhi, về sau nhất định phải phản kháng biết không? Nếu người ta đánh nàng, nàng nhất định không cần phải sợ, chuyện gì đều có tướng công biết không?” d/d/l/q/d Nhạc Mặc vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn kia. Bảo Nhi cái hiểu cái không gật đầu một cái, Nhạc Mặc cưng chìu hôn lên trán nàng một cái. Nhạc Mặc không có nhận ra oa, cũng bởi vì lời ngày hôm nay của hắn, Bảo Nhi yên tâm, càng đánh càng hăng! Ta nghĩ đến về sau, Nhạc Mặc nhất định hối hận lúc trước đã dạy Bảo Nhi như vậy….

Buổi trưa Nhạc Mặc không có đi nhà chính ăn cơm, Bảo Nhi cũng mới ăn xong không bao lâu cho nên không đói bụng, liền quấn lấy Nhạc Mặc kể chuyện xưa, Nhạc Mặc thật đúng là tính tình tốt, Bảo Nhi thử đủ loại càn quấy, Nhạc Mặc vẫn thuận theo mọi chuyện, một chút tức giận cũng không có, quả thực là cưng chiều đến tận xương tủy rồi.

Còn chưa tới sập tối Bảo Nhi lại đói bụng, Nhạc Mặc bảo Bảo Nhi chờ, bảo là muốn mang đồ tốt về cho Bảo Nhi. Hai mắt Bảo Nhi tỏa ra đầy sao, thật xúc động oa!

Chờ Nhạc Mặc đến nhà chính thì không nghĩ tới nhi tử Trụ Tử của Lưu thị đang ôm khoai lang gặm rồi, Lưu thị thấy tiểu thúc tử, vội vàng tươi cười chào đón, “Tiểu thúc sao buổi trưa không tới ăn cơm?” Nói ra tràn đầy quan tâm ah. Nhạc Mặc không có trả lời, vào phòng bếp. Lưu Thúy Hoa gặp trắc trở, hừ, không ăn thì đỡ tốn lương thực, vĩnh viễn không ăn là tốt nhất. Quay đầu nhìn xem nhi tử đang ăn vui vẻ một chút, “Con xem xem con ăn thành cái dạng gì, còn bẩn hơn đứa ngốc nữa!”

Thuận miệng nói, nói xong thì hối hận, nhà tiểu thúc tử không phải là một kẻ ngu à. Vội vàng ôm nhi tử đi vào trong phòng. Tay đang cầm thanh củi kia của Nhạc Mặc lập tức nổi lên gân xanh, ném thanh củi xuống, muốn xoay người rời đi, nhưng nghĩ đến Bảo Nhi còn đang đói bụng, lại nhặt lên lần nữa, đốt lửa lên.

Lần nào cũng vậy, cũng không phải là kế hoạch lâu dài. Hắn thì cũng tạm được, vạn nhất ngày nào đó xảy ra chuyện, Bảo Nhi khẳng định sẽ bị đói, sẽ không ai chừa cơm cho Bảo Nhi. Vẫn nên nhanh chóng dựng một bếp lò ở phòng nhỏ Trà viên, như vậy ít nhất Bảo Nhi muốn ăn cái gì hắn đều có thể làm cho nàng. Ánh lửa hắc lên gương mặt tuấn tú, bàn tay trắng thuần ở dưới ánh lửa chiếu lên trong suốt khác thường.

Bảo Nhi đang cầm cái chén nhỏ, ngồi chồm hổm ở một bên nhìn Nhạc Mặc dùng bùn đắp lên cái gì đó, mắt to tò mò chợt lóe lên.”Bảo Nhi, chờ đắp xong bếp lò, sau này chúng ta có thể tự làm thức ăn, Bảo Nhi muốn ăn cái gì tướng công liền làm cái đó cho Bảo Nhi được không?” Nhạc Mặc dùng gạch màu xanh chất lên.”Được” Miệng Bảo Nhi đầy thức ăn. Nhạc Mặc cưng chìu lắc đầu một cái, bởi vì đầy tay đều là bùn, chỉ có thể dùng tay áo lau cho nàng.

Tướng công này làm thật không dễ dàng, nuôi đứa ngốc mười năm rồi, nếu không phải nàng tới, vậy phải nuôi cả đời! Chỉ có điều bây giờ nàng cũng chính là đứa ngốc á, hưởng thụ săn sóc cùng sủng ái, nàng thật hy vọng cả đời giống như một đứa trẻ chờ đợi ở bên cạnh hắn, nhìn hắn vì nàng làm tất cả, sợ vạn nhất ngày nào đó hắn biết mình không phải là đứa ngốc, sẽ thu hồi toàn bộ những sủng ái này. Thật là rầu mà, Bảo Nhi bất đắc dĩ cau mày, cúi gằm đầu xuống.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN