Cực Sủng, Tiểu Phụ Điền Viên
Chương 42: Ba nữ nhân
Editor: Cà Rốt Hồng – Diễn Đàn Lê Quý Đôn
Nhạc Mặc không tiện từ chối, nhận lấy giỏ cá, “Nếu tiên sinh không chê, có thể đến hàn xá ăn bữa cơm nhạt” , trong ánh mắt xám tro mang theo suy nghĩ, lão nhân này một mực tránh né ánh mắt của hắn, như thế, là ý gì?
“Không được, sắp trưa rồi, lão đầu ta cũng phải về nhà.” Cầm cần câu lên, có một chút buồn bã. Đi hai bước, lại quay đầu lại nói: “Nếu công tử không có việc gì, có thể đến phía tây núi một chút, nhà ta ở gần đó.” Không ở lâu thêm nữa, lưng còng xuống, rời đi.
Nhạc Mặc vác sọt lên, một tay dắt Bảo Nhi, một tay khác xách theo giỏ cá. Liếc cá trong giỏ cá, nhíu chân mày lại. Có một số việc, hắn không muốn suy nghĩ nhiều. Nhưng mà, thế sự cũng không thể đều như mong muốn, việc này để sau này hãy bàn.
Nghĩ đến ngày mai sẽ phải đi vào trấn, Bảo Nhi ăn cơm trưa xong liền đi tìm Hà Hoa.
Nương Hà Hoa đang trong vườn tưới nước cho cải thìa, Bảo Nhi bước vào, “Thẩm thẩm, Hà Hoa đâu ạ?”
“Bảo Nhi đó hả, Hà Hoa ở trong phòng thêu hoa ! Nói là luyện tay nghề nhiều một chút, sau này đi theo Bảo Nhi kiếm tiền.”
“Ha ha, thẩm thẩm, vậy con đi tìm Hà Hoa!”
Vườn ở bên cạnh nhà, thông với sân nhỏ. Mới vừa vào sân liền thấy, tiểu nha đầu kia đang ngồi ở cạnh cửa, tỉ mỉ may vá.
“Ô, Hà Hoa của chúng ta bận rộn thế, tiệm của ta còn chưa mở mà, đừng nóng vội.”
“Nào có không nghiêm chỉnh như ngươi vậy” Hà Hoa giận dỗi nói một câu.
“Không trêu ngươi nữa, ngày mai ta đi vào trấn, ngươi đi hay không?”
Tay đang thêu thùa bỗng nhiên ngừng lại, vẻ mặt khát vọng, “Vậy, ngươi nói giúp với nương ta chưa?”
Bảo Nhi kéo cái ghế đẩu bên cạnh, ngồi xuống bên cạnh Hà Hoa, nhìn khăn thêu bên trong rổ kia.
“Chút nữa ta nói với thẩm thẩm, ngày mai chúng ta đi chợ. Như vậy thì không thành vấn đề, thả lỏng tinh thần đi. Ngày mai Tú Tú cũng sẽ cùng đi đó, ba người chúng ta có thể đi chơi.”
“Vậy, vậy ngộ nhỡ”
“Không có ngộ nhỡ gì hết, nếu trong lòng muốn đi, tại sao phải kìm nén mình như vậy. Hà Hoa, muốn làm cái gì thì phải dũng cảm đi nếm thử, không cần phải sợ, ta và Tú Tú đều sẽ ủng hộ ngươi. Ta đi tìm thẩm thẩm nhé, cái khăn này không tệ, ta muốn nó.” Bảo Nhi cầm khăn lên, đá lông nheo với Hà Hoa.
Cười khanh khách, để lại nha đầu kia, có chút thấp thỏm nắm chặt vải thêu.
Lúc đầu nương Hà Hoa có chút không muốn, nhưng không chịu được Bảo Nhi đeo bám dai dẳng, công lực này của Bảo Nhi cũng không phải là chuyện chơi, trăm trận trăm thắng!
Vốn Nhạc Mặc không yên tâm, nhưng nghĩ ba nữ nhân, còn có một cô nương chưa xuất giá, hắn đi theo không tiện lắm, chỉ có thể dặn dò Tú Tú, trông coi Bảo Nhi.
Làm hại Bảo Nhi bị giễu cợt một đường, đều là bởi vì Cử nhân lão gia nuôi dưỡng như đứa trẻ con, cưng chìu quản chặt.
Dọc theo đường đi, Bảo Nhi bị bộ dạng hưng phấn kia của Hà Hoa lây nhiễm, mang theo tâm tình không giống như thường ngày, giống như là trở lại thời trung học sung sướng kia.
Đến trong trấn, Trương Đại Thúc theo thường lệ chờ bọn họ ở cửa thành. Hà Hoa khẩn trương lôi kéo Bảo Nhi, có chút không biết làm sao. Tú Tú cũng không thường ra cửa, nhìn cái gì cũng đều mới lạ.
Bảo Nhi bị hai người kia kìm chặt hai bên đi dạo từng sạp, từng sạp. Cho đến khi hai người kia đều mệt mỏi đầu đầy mồ hôi, mới có cơ hội ngồi xuống nghỉ ngơi một chút.
“Tú Tú, Hà Hoa, các ngươi nán lại ở nơi này một chút trước, ta đi bán lá trà này rồi, chút nữa sẽ đến tìm các ngươi nhá.”
“Ừ, ngươi đi đi, hai ta chờ ngươi.”
Nhìn hai người trò chuyện khí thế ngất trời về đồ chơi nhỏ mua được, Bảo Nhi xách theo lá trà đi tới tửu lâu Minh Hương.
“Tiểu thư, thật không khéo, chưởng quỹ của chúng ta không có ở đây.”
“Vậy không có những quản sự khác sao?”
“Cái này…” hỏa kế kia gãi đầu, bộ dạng rất đắn đo.
Bảo Nhi cũng không tiện tra hỏi nữa, “Vậy không sao, lần sau ta trở lại là được.”
“Nhạc phu nhân”
“Xin chào, Mộc công tử” , Bảo Nhi khéo léo chào hỏi.
Trên khuôn mặt bình tĩnh của Mộ Dung Dục mang theo cười ôn hòa, “Nhạc công tử không có cùng đi sao?”
“Oh, tướng công bận chuyện khác, không rãnh đi theo ta chạy lung tung.”
“Ha ha, quả nhiên Nhạc phu nhân không giống với nữ tử bình thường, không câu nệ tự nhiên. Mời ngươi uống ly trà như thế nào?”
Bảo Nhi cảm thấy đằng sau nụ cười này nhìn không có đơn giản như vậy, tròng mắt cong cong, tươi sáng cười một tiếng, “Không, cảm tạ ý tốt của Mộc công tử, còn có tỷ muội đang chờ ta. Nếu ta còn chưa trở về, bọn họ sẽ mắng chết ta. Mộc công tử có rãnh rỗi, hoan nghênh đến nhà ta làm khách.” Phất tay một cái, xách theo lá trà ra cửa.
Cho đến khi bóng hình xinh đẹp kia biến mất, Mộ Dung Dục mới xoay người lên lầu. Tinh quang trong mắt mang theo ảm đạm.
“Bảo Nhi”
Bảo Nhi quay đầu lại, thì thấy Ngô Yên Nhiên đang cười nhìn nàng, “Oh, thì ra là tỷ tỷ à!”
Ngô Yên Nhiên tìm kiếm bên cạnh một hồi, rồi thu hồi ánh mắt khẽ cười nói, “Bảo Nhi, trong tiệm có mấy bộ quần áo mới tới, tới xem xem có thích hay không, tỷ tỷ còn nợ muội một bộ quần áo đấy!”
Thấy nàng ta như thế, Bảo Nhi nhếch khóe miệng lên, “Không cần”, không muốn nói thêm gì nữa, xoay người rời đi.
Ngươi tốt nhất đừng kích hoạt phần tử hiếu chiến của ta, nếu không, kết quả của ngươi bản thân ta cũng không tưởng tượng được. Tốt nhất đừng chọc ta.
“Nhiên Nhi, con đứng ở đây làm gì? Trời rất nóng” Liễu thị dẫn theo hai nha hoàn đúng lúc đi ngang qua.
“Không có việc gì, nương” , che giấu cảm xúc, đỡ Liễu thị vào trong tiệm.
Thừa dịp Ngô Yên Nhiên thu xếp buôn bán, Liễu thị gọi nha hoàn thiếp thân của Ngô Yên Nhiên tới.
“Gần đây Nhiên Nhi đã gặp qua người nào? Tại sao bộ dạng luôn u sầu?”
“Cái này, cái này…” nha hoàn cúi đầu, úp úp mở mở.
“Cái này cái gì? Ta uổng công nuôi các ngươi, ngày nào đó đều bán tất cả vào trong kỹ viện, để cho các ngươi không nghe sai bảo!” Liễu thị tức giận vỗ bàn cả giận nói.
Nha hoàn sợ tới mức lập tức quỳ xuống đất, “Đừng, phu nhân, tiểu Đào không dám, tiểu Đào cái gì cũng đều nói cho phu nhân.” Vì vậy bắt đầu từ ở chợ lần nọ, kể rõ rành mạch chuyện Ngô Yên Nhiên và Nhạc Mặc tiếp xúc trước trước sau sau ra.
Liễu thị nghe xong, vỗ ngực liên tục, vừa mắng khuê nữ không có tiền đồ, vừa rưng rưng nước mắt trong mắt tràn đầy thương tiếc. Cả đời này của con, nương không thể để cho con bị hủy như vậy.
“Ơ kìa, Bảo Nhi rốt cuộc tẩu đã về rồi!” Tú Tú vội vàng kéo Hà Hoa đứng lên, “Sao vậy, sao chưa bán lá trà?”
“Đừng nói tới chuyện lá trà nữa, thấy hai người các ngươi nóng như lửa rồi, vẫn nên tranh thủ thời gian đi dạo là được.”
Lại đi dạo một vòng, Hà Hoa và Tú Tú đều mua chút son phấn, ba người tìm một quán ăn nhỏ, mỗi người một chén mì.
“Nè, các ngươi có nghe nói không, khuê nữ nhà Lý viên ngoại kia thật đanh đá, cầm chày gỗ, đánh bà mai ra khỏi sân, về sau còn ai dám làm mai cho nàng ta á!” Bàn bên cạnh bàn tán.
“Ngươi nói bộ dạng thật không tệ, tại sao tính tình lại như thế á, vốn là ta định đến cửa làm nữ tế, nhưng bây giờ, cho không ta một trăm mẫu đất, ta cũng không cần.”
“Ha ha, ngươi chỉ nói cho sướng cái miệng, sao người ta có thể để ý đến cái bộ dạng xấu xí này của ngươi, xách giày cũng không xứng!”
“Ha ha ha ha” một đám người trò chuyện khí thế ngất trời.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!