Cùng Anh Dây Dưa Không Rõ - Chương 23
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
156


Cùng Anh Dây Dưa Không Rõ


Chương 23


Trần Nhược Vũ lần trước có tụ hội với bọn Hiểu Vân, nghe được chút chuyện của Mạnh Cổ, khi đó nghe nói cha anh là phó viện trưởng bệnh viện

Mới vừa rồi không có tính, hiện tại cô vừa đứng lên liền liều chết nuốt cái bánh bao xuống, còn len lén đem lão nhân gia này xem cho rõ ràng. Ba Mạnh quả nhiên có dáng vẻ của một phó viện trưởng, mặt mày nghiêm nghị, môi mỏng, rất có cảm giác uy nghiêm

Ông nhìn cô, chỉ thoáng gật đầu một cái, cũng không có phản ứng gì lớn. Nhưng Trần Nhược Vũ vẫn còn hốt hoảng , cô luôn có cảm giác sợ hãi đối với các vị trưởng bối. Cô cố gắng nuốt cái bánh bao rồi vội vàng chào hỏi “Chú…”

Không đúng. Lại không quen, chú chú, bác bác cái gì, dường như quá tùy tiện rồi. Gọi Mạnh viện trưởng nghe thích hợp hơn???? Ngộ nhỡ cô lộn thì sao? Trần Nhược Vũ lại lần nữa bị nghẹn. Cô hổn hển thở gấp, cuối cùng đem lời nói nói lại “Bác sĩ Mạnh, chào”

Đúng, quản danh hiệu của ông ta làm gì, dù sao kêu bác sĩ liền chính xác không sai

Một già, một trẻ, hai vị bác sĩ Mạnh cũng không có phản ứng gì lớn, đợi cô chào hỏi xong lại xoay qua nói chuyện khác, nói mấy câu, bác sĩ Mạnh Lớn đi, bác sĩ Mạnh Nhỏ không chút lúng túng quay trở lại

Trần Nhược Vũ chợt vỗ ngực, uống vài hớp nước, cuối cùng cũng đem bánh bao nuốt xuống, hơi thở cũng thuận rồi

“Người đó, người đó là cha anh?”

“Đúng”

“Viện trưởng đại nhân?”

“Phó”

Trần Nhược Vũ lấy hơi, vẫn chưa tỉnh “Cho dù là cha anh cũng không cần giới thiệu với em”

“Em cho là anh muốn sao, là ông ấy hỏi em là ai, anh thật sự muốn giấu, ông sẽ nghi ngờ. Cho nên nói rõ ràng không phải là được sao?”

“Nha” Cô là ai, cô thật đúng là gì cũng không phải. Anh nói đúng, nói cho rõ ràng là được

“Trong lòng nghĩ gì?”

“Không có, không có” Cô liên tiếp khoát tay “Em có chứng sợ người lớn. Thấy người lớn liền sợ”

“Chứng sợ người lớn?” Mạnh Cổ buồn cười “Bệnh của em cũng không phải là ít nhỉ?”

Trần Nhược Vũ cau mày, rốt cuộc cũng không nhịn được “Bác sĩ Mạnh, chẳng lẽ anh không thể nói chuyện dễ nghe chút?”

“Lời nói của anh có vấn đề?”

“Luôn gây thương tích cho người khác, làm người ta không thoải mái”

“Đừng suy nghĩ nhiều là tốt rồi”

“Là phương thức nói chuyện của anh có vấn đề. Bác sĩ Mạnh, đây mới thật là khuyết điểm của anh, lời nói không xuôi tai, tính khí không tốt, chẳng lẽ anh còn không muốn sửa lại một chút?”

“Phải sửa cho ai xem?”

Trần Nhược Vũ sửng sốt, người này là khúc gỗ sao? Còn đổi cho ai xem? Đây không phải là vì chính anh ta sao? Cải thiện quan hệ, đề cao hòa khí, không tốt sao?

“Cá tính của một người khó mà thay đổi, anh tự cảm thấy mình thoải mái là đủ. Cái mà em nói cần thay đổi, cũng không nhất thiết phải sửa. Va chạm nhiều lần, dĩ nhiên sẽ tự sửa thôi” Mạnh Cổ nói khiến Trần Nhược Vũ chẳng hiểu gì

“Dù sao chính là anh đối với em không lễ phép” Trần Nhược Vũ liếc xéo, hai ba miếng liền đem bánh bao ăn xong

Mạnh Cổ nhìn cô, không biết nên khóc hay nên cười, cô một bên vừa phê bình anh ăn hiếp cô, một bên ăn, còn liếc xéo anh, chẳng lẽ như vậy là lễ phép sao?

Trần Nhược Vũ đem túi nylon đựng bánh cất, luôn cả túi đựng bánh của Mạnh Cổ cũng chạy đến thùng rác mà vứt

Mạnh Cổ khôi phục tư thế tựa lưng vào ghế, chân duỗi dài lười biếng. Anh nhìn Trần Nhược Vũ chạy trở về, thấy cô tùy tiện lau lau tay trên quần, liền nhíu mày

“Nhăn cái gì” Trần Nhược Vũ trừng anh “Em cũng không có lau trên quần anh”

Mạnh Cổ tiếp tục nhăn: “Sao em trong nháy mắt lại thành con nhím rồi?”

“Anh hại em rất mất thể diện”

“Em nói ba anh?” Mạnh Cổ kinh ngạc “Địa điểm là em chon. Anh còn trông cậy vào bữa tiệc lớn, kết quả là em chỉ mời một cái bánh bao. Hơn nữa, bàn về mất thể diện, em không cảm thấy anh mất thể diện hơn sao? Tướng ăn của em vừa rồi, còn cà lăm, anh lại phải thừa nhận có biết em, anh không mất mặt sao?”

Anh còn nhạo báng cô.

Cơn giận của Trần Nhược Vũ “Chậm rãi” dâng lên. Địa điểm là cô chọn, là cô hẹp hòi không mời anh ta ăn cơm, nhưng đây không phải là do anh ta bức sao? Cô chỉ không nghĩ là đã đến nơi này có thể gặp đồng nghiệp của anh, lại còn là cha anh nữa

Trần Nhược Vũ đột nhiên bước dài xông lên, nắm tay Mạnh Cổ cắn một miếng lớn

Mắng chửi người cô không bằng anh, đánh người cô lại không thể ra tay, còn cắn không lẽ cô không làm được sao?

Mạnh Cổ hiển nhiên không nghĩ tới Trần Nhược Vũ từ còn nhím chớp mắt liền hóa mèo hoang. Anh giật mình kêu thành tiếng “A”

Trần Nhược Vũ buông ra, nhìn dấu răng cô vừa cắn, không có ra máu, sức lực vừa đủ

Giải hận rồi!

Cô nắm túi mình lên, chuẩn bị bỏ chạy

“Trần Nhược Vũ!” Mạnh Cổ ở phía sau tức giận gọi, cô nghe được càng chạy nhanh hơn

Một hơi lao ra khỏi cửa chính bệnh viện, hướng trạm xe bus mà chạy. Đứng ở trạm chờ quay đầu nhìn lại, may quá, không ai đuổi theo. Mặt Trần Nhược Vũ bắt đầu nóng, không xác định mình như thế nào. Trước còn tốt, đột nhiên sau đó cũng rất giận anh

Xe bus tới, cô bước một bước dài xông lên, lúc này nghe tiếng điện thoại vang lên. Lấy ra nhìn, là người vừa bị cô cắn, cô đem điện thoại tắt, không nhận điện

Xe buýt mở ra, điện thoại lại reo. Lòng cô vừa nhảy, vừa nhìn, lại là Mạnh Cổ. Mặt cô nóng lên, lại tắt điện thoại

Một lát sau, có tin nhắn gửi tới “Vốn muốn nói lấy xe đưa em về, nhưng em thích chen xe bus hơn, vậy thì thôi vậy”

Hừ hừ, giả mù sa mưa. Lái xe đưa cô về nhất định sẽ trả thù lại

Trần Nhược Vũ cắn môi, ngón tay rục rịch không yên, rất muốn gửi lại tin nhắn, nhưng lại chẳng biết viết gì, cô nhất thời nghĩ không ra

Rất nhanh, tin nhắn thứ hai lại gửi tới

“Trần Nhược Vũ, em có biết tay bác sĩ ngoại khoa là thần thánh không thể xâm phạm không!”

“Phốc…” Trần Nhược Vũ thiếu nữa bật cười, cô vậy nhưng lại xâm phạm đấy

“Em xâm phạm đấy, thì sao nào?” Lần này cô không muốn nói nhiều, gửi lại thật nhanh

Đợi thật lâu, Mạnh Cổ vẫn chưa nhắn lại

Trần Nhược Vũ chờ rồi lại chờa, đợi, trong lòng giống như bị móng vuốt mèo gãi gãi. Cô thật muốn nhấn thêm một lần, nhưng lại không biết nên nói gì. Nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên cảm thấy câu “Em xâm phạm đấy, thì sao nào” của mình thật là khờ, quá mất mặt

Đầu óc cô thế nào mà nói ra những lời như vậy?

Mang theo ý hối hận, Trần Nhược Vũ về nhà. Cô ngâm nga bài hát, mở cửa nhà ra, lại thấy Lương Tư Tư vốn nên đi công tác một tuần đã về

“Hôm nay phát tài à? Sao cao hứng vậy?” Lương Tư Tư ôm tô mì ngồi xếp bằng trên ghế sofa, thấy Trần Nhược Vũ về liền hỏi

Cao hứng? Trần Nhược Vũ sờ sờ mặt mình, không biết a. cô không phải nên thẹn quá hóa giận kiêm hối hận đến không ngồi nổi mới đúng chứ?

Lương Tư Tư chau mày, nhìn vẻ mặt Trần Nhược Vũ, lại hỏi “Hôm nay gặp bác sĩ Mạnh”

“A, ừ” Trần Nhược Vũ ậm ừ, theo bản năng nói sang chuyện khác, hỏi ngược lại: “Sao cậu về sớm vậy?”

“Ở bên trên có xảy ra chút vấn đề về thủ tục, cho nên kéo dài thời gian, bọn mình ở đó cũng vô dụng, nên về trước. Lần sau còn phải đi”

“A, là thế sao. Mình về phòng trước” Trần Nhược Vũ cầm túi xách, về lại phòng mình

Tư Tư đã về

Trần Nhược Vũ ném mình lên giường, nhớ lời Mạnh Cổ nói: “Anh không muốn theo cô ấy chơi trò chơi”, nhất thời tâm hoảng loạn. Cô có nên nói chút chuyện với Tư Tư không? Xem thử rốt cuộc cô ấy đối với Mạnh Cổ là nghĩ thế nào. Lỡ nghiêm túc thì sao? Có lẽ cuối cùng có thể làm Mạnh Cổ dao động? Nhưng nếu như cô ấy thật chỉ muốn chơi trò yêu đương thì làm thế nào?

Trần Nhược Vũ lôi điện thoại di động ra, Mạnh Cổ còn chưa nhắn lại cho cô

Cô thở dài, nghe Lương Tư Tư cười ha ha vì tiết mục giải trí trên ti vi, cảm giác phiền não lại có chút mất mác

Mấy ngày nay tâm tình Trần Nhược Vũ đều không tốt

Mấy ngày nay cũng xảy ra rất nhiều chuyện

Cô nhận được khoản tiền bổi thường, liền gửi về nhà, lại cùng người nhà nói chuyện điện thoại không mấy vui vẻ. Ba cô muốn cô từ chức về nhà, cô nói “Không”, sau đó bên đầu dây kia thật lâu không có âm thanh, cuối cùng nghe được tiếng than thở của cha mình. “Con phải suy nghĩ thật kỹ” đây là câu nói sau cùng trước khi ông cúp điện thoại

Trần Nhược Vũ không tưởng tượng ra được điều gì, cô không muốn về thành phố C, cô không tưởng tượng nổi cuộc sống có gì vui vẻ nếu về đó.

Cô rất muốn gọi điện cho Mạnh Cổ, rất muốn tìm người bày tỏ những điều trong lòng. Cô tìm số của Mạnh Cổ, nhìn hồi lâu, lại đem điện thoại di động cất vào túi

Mấy ngày nay Mạnh Cổ không liên lạc với cô, không có điện thoại cũng không tin nhắn. Lương Tư Tư cũng không nhắc tới Mạnh Cổ, cô ấy đi sớm về trễ, nói là làm thêm giờ, vội vội vàng vàng

Trần Nhược Vũ nghĩ, có lẽ cô căn bản không cần lo lắng cho sự phát triển của họ. Thủ đoạn của bọn họ cao minh hơn cô nhiều, cô không cần thiết phải ngây ngốc chen vào, làm kỳ đà cản mũi

Mấy ngày nay Triệu Hạ có giới thiệu đối tượng cho cô. Chính là bạn làm sản phẩm bao cao su với Triệu Hạ

Khi đó, Triệu Hạ cùng Trần Nhược Vũ cùng vào làm ở một tiệm bách hóa, có một công ty chuyển hàng nhỏ, vẫn cùng cô ấy hợp tác, 29 tuổi, trước mặt không có đối tượng, người cũng đàng hoàng. Hợp tác lâu như vậy, vẫn rất vui vẻ. Cô ấy cảm thấy người đó cũng không tệ lắm, hỏi Trần Nhược Vũ có muốn gặp mặt một lần không

Trần Nhược Vũ đồng ý !!

Lần đầu gặp mặt, cảm giác bình thường. Người kia tên gọi Đường Kim Tài, cha mẹ mở một công ty vận chuyển hàng hóa không lớn lắm, buôn bán cũng ổn. Anh ta không cao, bề ngoài thì bình thường, nhưng vừa nhìn chính là người thực tế chịu làm…

Triệu Hạ không có dạy cô hoa chiêu để xem mắt gì, hoặc là do Đường Kim Tài cùng họ có buôn án, giới thiệu Trần Nhược Vũ, nói hai người là bạn hợp tác bán sản phẩm. Đường Kim Tài thật ra trước đó đã gặp Trần Nhược Vũ trong phòng làm việc của Triệu Hạ, gặp qua lần thứ nhất, coi như có chút ấn tượng. Triệu Hạ cũng giới thiệu anh ta, coi như cũng hiểu ý tứ

Vì vậy, Trần Nhược Vũ cùng Đường Kim Tài coi như quen biết. Hôm đó bán hết hàng, Đường Kim Tài mời Triệu Hạ cùng Trần Nhược Vũ ăn cơm trưa. Anh ta khách sáo, không tính là quá nhiệt tình, Trần Nhược Vũ cảm thấy anh ta và cô có thể có cùng cảm giác

Một tuần sau, Đường Kim Tài gọi Trần Nhược Vũ hẹn gặp mặt cô ở quán café. Trần Nhược Vũ nghĩ, đây mới xem như chính thức xem mắt, không nghĩ nhiều liền đáp ứng

Kết quả khiến Trần Nhược Vũ sững sờ, Đường Kim Tài mang theo cả mẹ anh ta cùng đến

“Thật xin lỗi, Trần tiểu thư, mẹ anh nghe nói anh đi gặp em, liền nhất định theo cùng, anh thật khuyên không được” Đường Kim Tài thừa dịp mẹ đi ra ngoài mới nhỏ giọng nói xin lỗi với Trần Nhược Vũ

Trần Nhược Vũ còn có thể nói gì đây? Cô cảm giác cả người đều không tốt

Đầu thật là đau, như đứng đống lửa vậy

Nhịn không được, cô liền lấy cớ đi vệ sinh, sau đó cầm điện thoại trong chỗ rửa tay tìm người cứu mạng

“Cái gì? Cậu đang ở sân bay? Tư Tư, sao hôm nay đi công tác cũng không nói với mình? A, tạm thời định, còn là hoạt động lần trước, mình biết rồi. không có gì, không có gì, cậu ở phi trường rồi à. Lên đường may mắn, ở bên ngoài cẩn thận một chút”

“Lam Lam, cậu bây giờ đang làm gì thế? A, bên chỗ chị Doãn Ninh? Mà chị Doãn Ninh với Doãn Tắc bao giờ thì về? Bốn, năm giờ lận sao, vậy được rồi. Không có gì, không có gì, mình không có việc gì. Giúp mình hỏi thăm Nữu Nữu nha”

Trần Nhược Vũ gọi hai cuộc điện thoại xong, thiếu nữa muốn khóc, cô sẽ không xui xẻo đến vậy chứ?

Một vị phu nhân từ phòng đi ra (phòng nhỏ trong WC ấy), đến bồn rửa tay. Trần Nhược Vũ cản chỗ của cô ấy, vội vàng xin lỗi, rồi chừa ra chỗ trống

Trần Nhược Vũ nghĩ nghĩ, chuyện này không thể tìm Triệu Hạ, không thể làm hư quan hệ hợp tác được. Nhưng cô còn có thể tìm ai? Cô gấp đến độ không chịu nổi, cuối cùng cắn răng, lục tìm số điện thoại đã lâu không đụng đến

“Bác sĩ Mạnh, anh có thể giúp em một việc được không?” Có người bắt máy rồi, Trần Nhược Vũ không khách sáo, trực tiếp hỏi.

“Trần Nhược Vũ?” Ngữ điệu của Mạnh Cổ làm trong đầu Trần Nhược Vũ lập tức hiện ra lời nói ác độc cùng biểu tình ngang ngược của anh “Em rửa tay xong rồi?”

“À?” Trần Nhược Vũ nhìn bồn rửa tay một chút, vị phu nhân mới vừa rồi kia đang rửa xà phòng. “Em là ở trong phòng rửa tay, nhưng không có rửa tay”

Bên kia trầm mặc hai giây, “Lần trước anh nhắn lại cho em, nói chờ em rửa tay sạch sẽ rồi để anh cắn lại, chờ đến giờ mới nhận được điện thoại của em”

Trần Nhược Vũ há to mồm “Em không nhận được tin nhắn”. Xong rồi, xong rồi, công ty điện tín chết tiệt làm hại cô. Cô còn tưởng tin nhắn của mình khiến Mạnh Cổ phiền, nào đoán được thì ra con người này là người có thù phải trả. Khó trách anh vẫn không liên lạc với cô, hóa ra là vậy

Nhưng khẩn cấp không phải chuyện này, Trần Nhược Vũ đã chẳng còn đề ý đến mặt mũi nữa rồi: “Bác sĩ Mạnh, bác sĩ Mạnh Cổ, Mạnh Cổ đại nhân, anh phải giúp em chuyện này đã, cứu em một mạng trước”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN