Cùng Anh Dây Dưa Không Rõ - Chương 31
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
116


Cùng Anh Dây Dưa Không Rõ


Chương 31


Trần Nhược Vũ cảm thấy mặt có chút nóng. Cô đi nhanh hơn, muốn tiến lên phía trước, lại phát hiện thấy tay mình còn nắm tay của Mạnh Cổ. cô mượn cơ hội buông tay ra, quay đầu lén liếc nhìn Mạnh Cổ. Có lẽ là do uống say, anh cười lười biếng, có chút thích ý, cũng có chút buông lỏng

Trần Nhược Vũ thẹn quá hóa giận “Anh không cách nào nói được rồi. Nếu là em, thấy mình hại bạn lo lắng, thì sẽ gấp gáp đến đau lòng muốn chết rồi, làm sao còn có bộ dạng giống anh, còn đắc ý! Có cái gì mà đắc ý?”

Cô hung hăng, Mạnh Cổ không để ý, chỉ “Hừ hừ” hai tiếng, nói tiếp: “Ý em nói, giống như em lần trước, bỏ điện thoại, trốn trong bệnh viện khiến ai cũng không tìm được? Làm bạn bè lo lắng, em liền đau lòng chết?”

Trần Nhược Vũ nghẹn lời, con người này lôi chuyện cũ ra còn lật rất lưu loát

“Em đã nói với anh, em gọi những cuộc điện thoại kia tìm anh là có chuyện đứng đắn”

“Ừ” Anh gật đầu, lười biếng đi bên cạnh cô

“Anh quên đưa số khám bệnh chỗ chủ nhiệm Lưu cho em rồi”

Mạnh Cổ hình như có chút sững sờ, nhưng cũng gật đầu rất nhanh: “A, là vậy sao?”

“Đúng, chính là như vậy” Trần Nhược Vũ cuối cùng cũng tìm được đề tài tốt. “Anh mau đưa số khám bệnh cho em, tránh lát nữa lại quên. Em cũng đã nói với Đường Kim Tài tiên sinh, nếu không đưa số khám bệnh, thì thật ngại”

Mạnh Cổ chợt bước nhanh hơn, Trần Nhược Vũ chân ngắn, không thể làm gì khác là tăng nhanh bước chân theo anh “Bác sĩ Mạnh, bây giờ anh đưa em liền đi”

“Để ở trên xe rồi, một hồi cầm về”

Trần Nhược Vũ bĩu môi, Mạnh Cổ nhìn vẻ mặt cô, ra vẻ muốn trở về “Được rồi, được rồi, không ăn nữa, giờ liền trở về lấy cho em”

“Ai…” Trần Nhược Vũ nhìn, đã đi xa như vậy rồi, không ăn cơm làm sao được, vội vàng kéo anh lại: “Được roofi+, anh làm gì hẹp hòi như vậy, ăn xong rồi về lấy”

“Vậy em nhớ lấy” Mạnh Cổ bày ra bộ dạng em quên cũng không nên trách anh, chọc cho Trần Nhược Vũ muốn đánh anh

Đến đầu đường, quán ăn kia lại không mở cửa

Trần Nhược Vũ há hốc mồm. Mạnh Cổ nhìn cô không nói lời nào, chỉ cắn cắn môi: “Em không biết hôm nay họ không mở cửa a, bình thường ngày nào cũng mở”

“Vận số anh thật tốt” Mạnh Cổ chau chau mày, sờ sờ dạ dày

“Này, đầu phố có một cửa tiệm MacDonald, hình như cũng là mở cửa 24/24, chúng ta lại đi ra đó một chút”

“Bao tử đau, muốn ăn mì nóng”

“Bao tử đau lại còn uống rượu”Trần Nhược Vũ rất muốn mắng anh đáng đời, cô nghĩ thì thế, nhưng vẫn là đem lời nói nuốt về

Mạnh Cổ không biết tỉnh, lại còn nhìn cô, khiến Trần Nhược Vũ nhớ tới lo lắng đêm nay, giận nhưng không thể làm gì, đã vậy còn nghiêm túc giúp anh nghĩ nơi nào có bán mì, nhưng nghĩ nửa ngày cũng không ra

“Đã trễ như vậy, em không biết gần đây còn chỗ nào bán mì nóng không. Nếu không về nhà em nấu anh ăn. Em nói trước với Tư Tư, như vậy được không?”

“Không được. Hơn nửa đêm, anh lại chạy tới nhà em là có ý gì?. Cô ấy lại mặt áo ngủ trong suốt lượn qua lượn lại trước mặt, anh sẽ là ăn không được còn phun ra nữa. Không đi”

Người này nói mấy lời thật khó nghe. Trần Nhược Vũ bất đắc dĩ, mặc dù Tư Tư thích mặc áo ngủ trong suốt, nhưng cũng sẽ không quá đáng đến như vậy, hơn nữa…

Được rồi, trong đầu Trần Nhược Vũ thật hiện ra hình ảnh Mạnh Cổ đang ăn mì, Tư Tư lại mặc đồ ngủ trong suốt đến gần, sau đó cô lại đứng ở bên cạnh nhìn tình huống lúng túng này

Được rồi, được rồi. Tùy anh đi

“Vậy anh về nhà mình ăn thôi”

Trần Nhược Vũ chưa nói xong, một chiếc taxi đi qua. Mạnh Cổ ngoắc xe, kéo cô “Anh biết chỗ nào có bán mì, đi một chút, anh dẫn em đi”

Không nói lời nào, anh liền nhét cô vào xe, lên đường

Trần Nhược Vũ qua một hồi lâu mới lại phản ứng, cô bị bắt cóc rồi

Trần Nhược Vũ bị kéo đến một quán rượu nhỏ kiểu Nhật. Mạnh Cổ nói bên trong có mì kéo rất ngon cùng mấy món ăn, nhưng anh không có gọi mấy món này, chỉ gọi sushi cùng ít thanh rượu

“Anh còn uống rượu!” Trần Nhược Vũ thấp giọng cảnh cáo anh

“Thanh rượu chứ không phải rượu”

“Có một chữ rượu thì chính là rượu”

“Trường đảo Băng Trà còn không phải là trà sao?”

“Anh sao lại nói đến trường đảo Băng Trà rồi, hiện tại chúng ta nói là thanh rượu! Nó chính là rượu!” Trần Nhược Vũ lại muốn hung hăng rồi

“Được rồi, nó là rượu” Mạnh Cổ dựa vào ghế “Nhưng anh muốn uống”

Trần Nhược Vũ trừng anh, trợn mắt nhìn một lúc lâu cũng chỉ nặn ra một câu: “Tí không cho phép lái xe, anh thuê xe về”

Anh nghiêng đầu nhìn cô, chợt cười cười: “Được”

“Giao chìa khóa ra đây” Cô phất tay, canh chừng nghiêm ngặt, tránh một hồi anh thừa dịp cô về nhà lại lén lái xe về

Lần này Mạnh Cổ cười ra tiếng, anh móc chìa khóa ra, đặt trong lòng bàn tay cô

Cô bĩu môi, thu chìa khóa xe, sau đó vươn tay: “Đưa em tiền xe, nếu không một hồi anh chạy mất, em không có tiền ngồi xe về nhà”

Mạnh Cổ cười ha ha, lần này dứt khoát móc ví ra, để trong tay cô

Trần Nhược Vũ nhận lấy ví tiền, lấy ra tờ tiền giấy, đem những thứ khác trả lại toàn bộ “Đây không phải là anh cho em mượn, là anh kéo em tới, cho nên anh phụ trách đưa em về, tiền xe này là anh trả”

“Ừ, đúng” Mạnh Cổ vẫn cười, không phản bác

Anh nói như vậy, Trần Nhược Vũ lại có chút ngượng, nói thầm: “Vốn chính là vậy”

“Anh lại không có nói không phải”

Trần Nhược Vũ trừng anh, thật hối hận hôm nay cô lo lắng cho anh

Mạnh Cổ đang cười, nhìn cô không nói lời nào. Mà cô bất chợt cũng không biết nói cái gì cho phải, cứ như vậy yên tĩnh

Đang có cảm giác xấu hổ, rượu được mang lên

Mạnh Cổ rót hai chén, đem một ly đầy đẩy tới trước mặt cô. Cô lại nói: “Đau bụng cũng đừng uống lúc bụng rỗng… chờ ăn xong rồi hãy uống”

“Trần Nhược Vũ, em có em nhỏ sao?”

Trần Nhược Vũ sửng sốt “Sao anh biết?”

“Em quản rất nhiều”

Mặt Trần Nhược Vũ đỏ lên, không nói gì nữa. Mạnh Cổ cũng ngoan ngoãn nghe lời, không động đến chén rượu đó

Anh không uống rượu, vì vậy anh chỉ nhìn cô. Trần Nhược Vũ bị nhìn, mặt lại càng đỏ, lại hối hận, không bằng cô cứ để anh uống rượu đi. Tiệm này đã xảy ra chuyện gì vậy, sao mang thức ăn lên chậm như vậy?

Cô đang muốn lấy cớ đi toilet tránh một chút, Mạnh Cổ lại nói: “Trần Nhược Vũ, bạn trai cũ đem em quăng đi, em hận hắn không?”

Cpp suy nghĩ hồi lâu: “Không phải là không hận. Cũng không quan hệ, lúc đó uổng phí hận hắn làm gì chứ?”

“Nếu như hắn trở lại tìm em, em sẽ làm gì?”

“Không nghĩ qua”

“Bây giờ suy nghĩ một chút”

Cô suy nghĩ, sau đó đáp; “Không biết, không xảy ra liền không muốn nghĩ tới”

“Em thích hắn ở chỗ nào?”

“Thật ra anh ta cũng không tệ, đối với người khác rất khách khí, làm việc rất nghiêm túc, cũng rất kiên nhẫn”

“Em là thích loại version 1 này sao?”

“Không thích sao lại cùng hắn ở chung một chỗ, khi đó em còn tính tới kết hôn”

“Hắn còn không cần em, em không đánh hắn?”

“Không có, khi đó là đặc biệt khổ sở, lại có vài việc xảy ra. Chờ tới thời điểm em cảm thấy khó chịu, đã không còn muốn để ý tới nữa. Sau đó, em liền chuyển tới đây”

Sushi cùng ít thức ăn cũng được đưa lên. Trần Nhược Vũ thúc giục Mạnh Cổ ăn mau một chút. Mạnh Cổ đưa đũa cho cô, để cô ăn sushi cùng ít thức ăn

Trần Nhược Vũ không nghĩ cô cũng có phần, có chút cao hứng, suy nghĩ một chút, coi đây như là bồi thường

“Có ăn liền cao hứng?” Mạnh Cổ nhìn nét mặt vui vẻ của cô: “Em buổi tối ăn gì rồi?”

“Nấu mì ăn. Em còn ở cửa lầu mắng anh 2 phút”

Mạnh Cổ bật cười, suýt thì bị sặc: “Mắng anh cái gì?”

“Không nói với anh” bỏ hai miếng sushi vào miệng, tâm tình cô rất tốt, một ly thanh rượu, mùi rượu nhàn nhạt, cũng không tệ lắm, cô đem một ly uống cạn (Cái ly uống rượu bé tí ấy bạn nhé!!!)

Mạnh Cổ nghĩ thật đói bụng, hai ba miếng liền đem tô mì ăn sạch, bắt đầu dùng bữa uống rượu

“Anh thì sao? Nếu bạn gái trước tìm anh, anh sẽ nói gì?”

“Anh cho là sẽ nói rất nhiều, nhưng kết quả lại không nói gì”

Trần Nhược Vũ sửng sốt, anh nói thế là có ý gì? Chẳng lẽ anh thất hựn với Doãn Tắc, thất thường quên cầm điện thoại, chính là bởi vì gặp được bạn cũ chính là bạn gái cũ?

Trần Nhược Vũ không ngừng uống hớp rượu định thần

“Cô ấy muốn cùng anh hợp lại?”

“Có ý này, nhưng không trực tiếp như vậy, chỉ nói muốn làm bạn” Mạnh Cổ biết cô đoán được tối nay anh gặp ai, thật cũng không kiêng dè đề tài này

“Vậy anh nói sao?” Lỗ tai Trần Nhược Vũ dựng đứng thẳng tắp

Mạnh Cổ chợt cười một tiếng: “Không nói cho em biết.”

Hừ. Trần Nhược Vũ lườm anh một cái

Nhưng thật sự rất hiếu kỳ nha. Cô không nhịn được hỏi: “Lúc đầu tại sao cô ấy lại chia tay với anh”

Cô cho là anh chắc lại nói: “Không nói với em”, không nghĩ tới lần này anh lại sảng khoái đáp: “Gia đình cô ấy cùng gia đình anh không giống nhau, cô ấy không có cảm giác an toàn. Khi đó cả hai đều học ở viện y học, cô ấy thiếu học phí, phải làm thêm đến hai việc, ngày nghĩ cũng không về nhà, tiết kiệm lộ phí, còn làm ra tiền, như vậy mới có thể thuận lợi tốt nghiệp. Anh khi đó thật rất thích cô ấy, cô ấy là nữ sinh xinh đẹp nhất trường, anh đưa tiền, cô ấy không cần, chỉ hàng ngày cùng anh ăn cơm, tiết kiệm được tiền cơm. Cô ấy đi học cũng rất cố gắng, hàng năm đều giành học bổng, cự tuyệt tất cả trợ giúp về kinh tế, cô ấy nói không phải bởi vì anh có điều kiện tốt mới đi chung với anh”

Trần Nhược Vũ nghe rất nghiêm túc, cô nhớ tới nữ sinh đơn thuần vì điều kiện bên ngoài của Mạnh Cổ mà mù quáng theo đuổi anh, chẳng lẽ là vì chịu ảnh hưởng bởi chuyện này?

“Anh nghĩ, sau đó cô ấy đòi chia tay, cũng là để chứng minh điều này. Cô ấy nói gia đình cả hai chênh lệch nhau quá nhiều, gánh nặng gia đình của cô ấy rất nặng, cô ấy cảm thấy hai người không thể ở chung lâu dài. Hơn nữa, khi đó cũng có nhiều người nói bóng gió xung quanh, nói cô ấy dính vào anh là vì điều kiện gia đình. Cô ấy đặc biệt để ý đến điều kiện gia đình, mà anh rất ghét cô ấy để ý, cho nên thường hay gây gỗ”

Xem là cá tính của cả hai người họ đều rất mạnh. Trần Nhược Vũ thở dài, thật ra thì môn đăng hộ đối cũng có đạo lý của nó. Càng yêu nhau sẽ càng tự ti. Trên Tivi có diễn, cái gì mà xứng với không xứng, lại còn bị người lớn ngăn cản…

“Này, bác sĩ Mạnh, trong nhà anh có viết chi phiếu không, nói phải trả bao nhiêu tiền, cô mới vừa lòng rời khỏi con tôi” Cô bắt trước diễn viên trên truyền hình, bày ra chi phiếu đầy tiền

“Em xem film qúa nhiều rồi”

“Rất có thể, trong tiểu thuyết cũng có viết, loại này có rất nhiều, chẳng lẽ anh không hỏi cô ấy, có nổi khổ tâm gì”

“Ba mẹ anh không rảnh rỗi viết chi phiếu kiểu đó. Chuyện khổ tâm như vậy, làm chuyện thương tổn người khác như thế đâu, cô ấy cũng không than khổ, không có gì đáng để đồng tình”

Trần Nhược Vũ cau mày, có chút không đồng ý

“Năm đó cô ấy có nói, đợi tới lúc có thể cùng anh sóng vai, lúc đó mới là thời điểm chân chính ở bên nhau” Mạnh Cổ ngắm nhìn cảnh bên ngoài, hình như đang chìm trong ký ức. “Anh rất cố gắng vãn hồi, anh nghxi mãi cũng không ra chuyện đó có vấn đề gì, cô ấy chỉ là đem kiêu ngạo của mình đặt trên tình cảm hai người, đem tâm ý của anh đạp dưới đất. Sau đó lại nói uất ức cùng bất đắc dĩ. Sau khi tốt nghiệp ,về quê làm bác sĩ, mà anh ở lại đây, cả hai liền chia tay”

Mạnh Cổ lại uống thêm một ly rượu, một hớp sạch sẽ

“Trần Nhược Vũ, khi đó anh lĩnh hội ra được một chuyện”

“Là chuyện gì?”

“Người không rơi lệ mới là đáng thương nhất.”

Mạnh Cổ lại uống thêm một ly, Trần Nhược Vũ đem ly mình đưa tới, uống cùng anh

“Hôm nay, anh muốn lái xe tới chỗ Doãn Tắc. Lúc em gọi cho anh, đang ở khúc ngoặt nên không có nhận. Chờ qua đầu đường, dừng xe bên kia, đang muốn trả lời điện thoại của em, liền thấy cô ấy đứng ở ven đường, sau đó cô ấy cũng thấy anh, đi tới, gõ cửa sổ xe anh” Mạnh Cổ dừng một chút “Cô ấy cũng không thay đổi gì, vẫn xinh đẹp như vậy”

“Sau đó hai người đi uống rượu?”

“Đúng” Mạnh Cổ gật đầu “Cô ấy lên xe, đến quán bar Liễu gia, nói lâu ngày gặp lại, nên uống một chút”

“Vậy là anh đi sao?” Giọng Trần Nhược Vũ khi dễ anh không có chí khí

Mạnh Cổ cười cười: “Tại sao không đi? Anh muốn nghe thử cô ấy muốn nói gì”

“Cô ấy nói gì vậy?”

“Cô ấy nói cha cô ấy qua đời, trong nhà thiếu tiền thuốc, cô học xong thạc sĩ liền đến thành phố A công tác, chăm sóc mẹ. Cô ấy nói mình đã thay đổi, có tư cách sánh vai cùng anh”

Đây rõ ràng là ám hiệu, Trần Nhược Vũ rất không thoải mái “Vậy anh nói sao?”

“Anh nói với cô ấy, cô ấy thay đổi không lẽ anh không thay đổi? Đợi đến lúc cô ấy tìm tới, anh đã đi xa rồi”

“Cô ấy lại nói thế nào?”

“Cô ấy không nói gì, chỉ là chứa chan nước mắt, điềm đạm đáng yêu”

“Đàn ông các anh thật là kém cỏi, thấy nữ nhân xinh đẹp chảy nước mắt đã cho là điềm đạm đáng yêu” Trần Nhược Vũ bĩu môi

Mạnh Cổ muốn nói gì đó. Trần Nhược Vũ chợt lớn tiếng nói: “Chờ một chút, chờ một chút”

“Cái gì?”

“Cô ấy thấy anh lái xe, muốn cùng anh hợp lại, lại dẫn anh đi uống rượu lại còn lái xe. Đây không phải là muốn anh đụng chết người thì cũng là muốn anh ngồi tù!” Trần Nhược Vũ rất tức giận

Mạnh Cổ sững sờ, sững sờ đến nửa ngày cuối cùng vỗ trán cười: “Trần Nhược Vũ, em rốt cuộc có biết trọng điểm ở đâu không hả?”

“Chuyện này rất nặng! Là trọng điểm đó!”

Edit nói: bản chất mê gái của Mạnh Cổ bị phát giác!!!!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN