Cùng Anh Dây Dưa Không Rõ
Chương 44
Trần Nhược Vũ bất động.
Cô dùng sức trừng anh, còn anh cậy mạnh càng chiếm đoạt nhiều hơn.
Cô dùng hết toàn lực, nhưng vẫn bị Mạnh Cổ ép gắt gao. Trần Nhược Vũ sống trên đời 26 năm. Vẫn là lần đầu tiên chân chính, nghiêm chỉnh thể nghiệm sự chênh lệch giữa nam và nữ. Nếu chẳng may gặp phải lưu manh… Không đúng, người đàn ông trước mặt này chính là lưu manh!
Cô nghĩ, chờ anh buông cô ra, việc đầu tiên phải là là trừng mắt nhìn anh, đá anh, bẻ tay anh.
Cũng không biết có phải oán niệm của cô quá mạnh mẽ nên bị Mạnh Cổ cảm ứng được, anh trừng cô.
Anh cắn môi cô.
Cô thật sự tức giận, muốn cắn lại, nhưng vừa phục thù liền bị anh dùng sức mút cắn.
Hô hấp của cô trở nên nặng nề, tình thế của cô vô cùng bất lợi, thức thời mới là tuấn kiệt (anh hùng), cô tạm không liều mạng với anh. Nhưng anh lại được một tấc lại muốn tiến một thước, hết cắn môi lại cùng lưỡi cô dây dưa.
Trần Nhược Vũ không chịu được nữa, giãy dụa.
Cô vật vã như vậy, nhưng anh lại trở nên dịu dàng. Mặc dù thân thể và tay chân vẫn dùng sức ấn cô, nhưng phương thức dây dưa của môi lưỡi lại giống như dụ dỗ, êm ái lạ thường.
Trần Nhược Vũ có chút sững sờ, anh như vậy ngược lại khiến cô không biết làm sao. Cô thoáng mềm mại, đổi lấy sự dịu dàng của anh, lá gan cô lại lớn, rốt cuộc cũng cắn lại anh một hớp.
Sức lực cô dùng cắn anh không lớn, Mạnh Cổ “Ừ” một tiếng, cắn lại.
Trần Nhược Vũ cau mày, lại cắn lại anh.
Mạnh Cổ nhíu chân mày, dùng sức hôn cô, cuối cùng cũng tha cho miệng cô.
Trần Nhược Vũ nhất thời được giải phóng, há mồm thở dốc, vừa thở gấp vừa không quên trừng mắt nhìn anh.
Mạnh Cổ đè ép cô không thả, đối với việc cô trừng mắt nhìn rất không hài lòng, anh nhíu chặt chân mày, hung tợn nói: “Về sau gặp em một lần, liền hôn em một lần.”
Cái… cái gì? Trần Nhược Vũ trợn mắt há mồm, lời như thế này sao lại có thể nói ra miệng được!
Đồ lưu manh!
Trần Nhược Vũ gọi lớn: “Anh khốn kiếp, buông tôi ra!”
“Không buông.” Một lời vô cùng khí khái và vô lại.
Khốn kiếp!
“Buông tôi ra!” Trần Nhược Vũ hét lên, cô thật giận đến không được rồi, rốt cuộc anh phát điên gì vậy!
“Em nói xin lỗi, dụ dỗ anh cao hứng mới thả.”
Cô còn phải nói xin lỗi sao? Sao lại muốn cô nói xin lỗi? Con mẹ nó, cô thật muốn cắn chết anh.
Trần Nhược Vũ đang chuẩn bị mắng, chợt nghe bên cạnh có người quát to: “Này, mau buông cô ấy ra.”
Mạnh Cổ cùng Trần Nhược Vũ cùng nhau quay đầu lại, thấy hai người con trai đứng cách đó không xa nhìn chằm chằm họ.
Hai người kia thấy Mạnh Cổ nhìn lại, liền thét lên: “Này, nói anh! Anh làm gì đấy? Mau buông con gái người ta ra.”
Trần Nhược Vũ có chút sợ, cô nhìn Mạnh Cổ một cái. Mạnh Cổ hơi híp mắt, biểu hiện không tốt, thân thể có chút căng thẳng. Anh buông Trần Nhược Vũ ra, che cô ở phía sau.
Trần Nhược Vũ gấp đến độ không thở được. Mặc dù hai người này cao lớn vạm vỡ, nhìn sao cũng không giống người lương thiện, nhưng lời họ nói, rõ ràng chính là thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ, chuyện như vậy giải thích một chút là được.
Nhưng bộ dạng Phách Vương Long tiên sinh như muốn đánh nhau là sao?
Loại thời điểm này, kích động lẫn nhau liền dễ xảy ra chuyện.
Anh là uống rượu vào nên hiếu chiến sao?
Trần Nhược Vũ không kịp suy nghĩ nhiều, vội kêu lên: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, là hiểu lầm.”
Hai người kia coi bộ thật muốn xông vào đánh nhau với Mạnh Cổ rồi, cô đứng ra, giải thích với hai vị anh hùng: “Thật xấu hổ, tôi không sao, là hiểu lầm thôi.”
Hai người kia nhìn Trần Nhược Vũ, lại nhìn Mạnh Cổ, có chút không cao hứng: “Chú ý một chút, đây là đường lớn, nơi công cộng.”
Trần Nhược Vũ bị nói đỏ bừng cả khuôn mặt, Mạnh Cổ đứng phía sau cô lành lạnh nói: “Tôi cùng bạn gái thân thiết, các người quan tâm làm gì.”
Hai người kia nhàn rỗi trông nom mọi việc, vốn đã có chút không thoải mái, một người trong đó bị Mạnh Cổ kích như vậy, nổi giận, hùng hổ xông lại động thủ.
Người còn lại vội vàng kéo hắn lại. Trần Nhược Vũ sợ tới mức cũng vội vàng xoay người lại ôm lấy Mạnh Cổ, đẩy anh về phía sau.
“Anh đừng làm ồn.” Cô dùng sức giữ anh.
Mạnh Cổ cúi đầu nhìn cô, Trần Nhược Vũ thấy hai mắt anh lóe sáng như sao, cũng không biết rốt cuộc anh đã say đến độ nào, trong lòng bực vô cùng, lại giữ anh lại.
Người bên kia đã kéo được hắn lại, không xông tới nữa. Trần Nhược Vũ lúng túng, luôn miệng nói xin lỗi với họ: “Thật xin lỗi, anh ấy uống say rồi, xin lỗi, thật xin lỗi.”
Mạnh Cổ nói nhỏ anh không hài lòng, nói mình bị quấy rầy sao còn phải xin lỗi người ta. Trần Nhược Vũ xoay người lại, mạnh mẽ giữ lấy cánh tay anh, trong lòng biết không nên ở lâu ở đây, chỉ sợ lại gặp chuyện không may, cô lần nữa nói xin lỗi, sau đó kéo Mạnh Cổ đi: “Về nhà, anh đừng gây ồn ào?”
Gọi taxi ở ven đường, tài xế đang đứng bên cạnh xe xem náo nhiệt. Trần Nhược Vũ đem Mạnh Cổ lôi tới, tài xế vội vàng làm việc.
Trên đường đi không ai nói chuyện. Mạnh Cổ ngồi không thẳng, tựa vào trên người Trần Nhược Vũ. Trần Nhược Vũ nổi giận đùng đùng, nhưng có tài xế trước mặt, cô chỉ đành tức trong long.
Đến dưới lầu nhà Mạnh Cổ, cô hung hăng: “Lấy ví tiền ra”. Cô nói rồi, sẽ không giúp anh trả tiền xe.
Mạnh Cổ chậm chạp lấy ví tiền ra, bỏ vào trong tay Trần Nhược Vũ. Cô nhanh nhẹn lấy tiền ra trả, hận không thể ngay lập tức đem tên say rượu gây chuyện này đá về nhà.
Tài xế kia vừa nhận tiền vừa thối tiền lẻ, rốt cuộc cũng nhịn không được nhạo báng mấy câu: “Cô nương a, chồng cô không tồi, vừa nhiệt tình lại nghe lời, còn có thể che chở cho cô, đừng… hung dữ với hắn quá, dụ dỗ cũng tốt mà.”
Trần Nhược Vũ cắn răng không nói lời nào, rất muốn nói người này không phải là chồng tôi. Nhưng Mạnh Cổ ở một bên cư nhiên “Hừ” ra một câu: “Đúng vậy.”
Trần Nhược Vũ mãnh liệt quay đầu, trừng anh: “Đúng cái đầu anh.”
Tài xế thối tiền lại, cười ha ha nói: “Hai người yêu nhau cũng rất có tình thú.”
Mạnh Cổ “Ừ” một tiếng, còn muốn phát biểu ý kiến, liền bị Trần Nhược Vũ kéo xuống xe.
Trần Nhược Vũ một mạch đem Mạnh Cổ kéo vào thang máy, ở nơi không có ai, cô hung hăng đánh “Bành bạch” trên người anh. Mạnh Cổ lười biếng tựa vào thang máy, chợt nói “Thật đói” (Bó tay!! Cái này là người sao hỏa gặp người sao kim hở trời)
“Đáng đời.” Trần Nhược Vũ cũng không quay đầu lại.
“Bao tử đau.” Mạnh Cổ nói tiếp.
“Đáng đời.” Cô tức giận đến nỗi không biết phải mắng anh cái gì.
Mạnh Cổ bị nói thế cũng không nói nữa.
Hai người yên lặng đến cửa nhà Mạnh Cổ, Mạnh Cổ đứng bất động ở đó. Trần Nhược Vũ đợi một hồi cuối cùng cũng không nhịn được, lại nói với anh: “Mở cửa.”
Mạnh Cổ chậm chạp móc chìa khóa, Trần Nhược Vũ đoạt lấy, mở cửa đẩy anh đi vào.
Mạnh Cổ vào nhà, lết tới sofa phòng khách thì nằm xuống. Trần Nhược Vũ ở phía sau kéo anh lại; “Anh đừng ngủ ở đây, sẽ cảm lạnh.”
“Bao tử thủng cũng không sợ, cảm thì sợ gì”
Giọng nói vô lại khiến Trần Nhược Vũ lại đánh anh: “Như vậy còn dám đi uống rượu!” Cô suy nghĩ một chút lại quát hỏi: “Anh gần đây còn hay hút thuốc không?”
Mạnh Cổ quay đầu nhìn cô, lấy giọng nói tương đối nhẫn nại, ân cần dạy dỗ: “Hút thuốc lá làm tổn thương đường hô hấp, không ảnh hưởng đến dạ dày”
Trần Nhược Vũ nghẹn lời: “Em có nói có quan hệ sao? Chỉ là thuận miệng hỏi một chút.”
“Sao em không nói đến chuyện khác quan trọng hơn?”
Trần Nhược Vũ rất tức giận, dù thế nào đi nữa cũng là anh muốn khiêu khích cô. Cô lớn tiếng: “Chuyện này không quan trọng? Dạ dày mới quan trọng!”
Mạnh Cổ nhìn cô chằm chằm ,sau đó chợt nghiêng đầu, không để ý tới cô.
Trần Nhược Vũ đứng cạnh ghế sofa một hồi, giận đến muốn ngất, không muốn quản gì anh hết, muốn về nhà, nhưng nhìn anh cuộn người trên ghế sofa, lại có chút không thể nhấc chân.
Cô khẽ cắn răng, do dự thật lâu, xoay người vào phòng bếp. Mở tủ lạnh ra nhìn, lại lật hộc tủ trong bếp, sau đó lấy ra cái nồi, mì sợi cùng trứng gà, đánh lửa nấu mì.
Cô vừa nấu mì vừa tức giận, cảm thấy trong lòng đã kìm nén đến mức đáng sợ. Cái con người đó còn cố tình khởi xướng, còn chạy xuống bếp nhìn cô.
Trần Nhược Vũ không để ý tới anh. Mạnh Cổ cố tình muốn phát biểu ý kiến “Anh muốn cho nhiều hành.”
Trần Nhược Vũ khóe mắt cũng không nhìn anh.
Qua một hồi lâu, Trần Nhược Vũ còn tức giận hơn. Cô thật là, tiện cái gì chứ, cô nên làm là đem tô mì trút lên đầu anh chứ không phải lo lắng cho cái dạ dày của anh.
Mạnh Cổ lúc này còn nói: “Trần Nhược Vũ, trong mắt em, trọng điểm là anh có uống rượu không, có ăn cơm không, có đau bao tử không, có hút thuốc lá không sao?”
“Đúng!” Cô nói lớn, đem tô mì bưng ra, nặng nề đặt trên bàn. Anh lại muốn chọc cái gì ? Trọng điểm của cô cùng anh không giống nhau, như thế thì sao chứ?
Mạnh Cổ không nói chuyện, anh cúi đầu.
Lại là hai chén, không để hành cắt nhỏ.
Trần Nhược Vũ không để ý tới anh, cầm đũa tự mình ăn.
Mạnh Cổ biết, bất đắc dĩ cầm đũa, ngồi xuống, liếc nhìn sắc mặt cô.
Trần Nhược Vũ thấy thế không nhịn được nói anh: “Nhìn gì vậy? Em tự làm, không thể ăn sao?” Cô hôm nay vì chờ anh, cơm tối chỉ gặm một cái bánh bao, còn gặp phải chuyện như vậy, tức cũng đói bụng (Mình tưởng no vì tức chứ???)
“Trần Nhược Vũ, anh muốn làm bạn trai em” (Edit: Yeah… yeah…. Thổ lộ rồi!!! Ai vỗ tay cái coi!! Beta: Blap..Blap) Anh không đáp lời cô, đột nhiên nói lời này.
Tên lưu manh này sàm sỡ cô, cô càng giận.
“Ai để ý anh!” Cô rống xong, nhìn chằm chằm cái chén trước mặt anh, chợt đoạt lấy, đem thịt của bữa trưa cùng toàn bộ trứng gắp vào chén mình.
Loại xú nam nhân này, không nên nấu mì cho anh ăn.
“Oày.” Mạnh Cổ cau mày, mặt mất hứng.
“Anh có ăn không?” Cô lại càng không cao hứng.
Anh há miệng, cuối cùng cũng không lên tiếng, cúi đầu ăn mì.
Trần Nhược Vũ trong đầu buồn bực, nhìn cũng không nhìn anh, ăn xong rồi, cầm chén bỏ vào bồn rửa.
“Tự anh rửa chén.” Sao đó rửa miệng, lau tay, cầm túi chuẩn bị đi.
“Trần Nhược Vũ.”
Mới vừa tới cửa, liền nghe ngữ khí Mạnh Cổ không tốt gọi cô.
“Làm gì!” Cô mãnh liệt quay đầu lại, hung hăng. Nghĩ mới phát hiện khi cô vào cửa không cởi giày, nam nhân khiến người chán ghét đó cũng không cởi, cho nên hai người bọn họ nhất định là đem sàn gỗ đạp bẩn rồi, anh mới vừa rồi ngồi trên salon, không biết có phải cũng khiến chiếc ghế salon bằng da đạp bẩn rồi không.
Cô rất tức giận, cô phát hiện đầu óc mình vĩnh viễn đều nghĩ đến những chuyện không đáng kể này. Giày này, sàn nhà, đều không phải trọng điểm, nhưng rốt cuộc cái gì mới là trọng điểm đây?
“Anh muốn làm bạn trai em!”
Tác giả có lời muốn nói: đùa giỡn tình cảm thật viết không tốt a a a a!!!!!!!!!!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!