Cùng Anh Dây Dưa Không Rõ
Chương 64
Trần Nhược Vũ ôm chân ngồi phía sau cửa, cảm giác mình rất là uy phong
Không phải thích được xú nam nhân này, hơi ăn dấm chua cũng làm quá khoa trương đi. Cô đâu có nói láo, cô rõ ràng đều nói thật, là chính bản thân anh đần, anh ý tứ không tốt đi trách người khác
Cũng không cần để ý đến anh, trong lòng cô thật sự rất khổ sở rồi nha. Tư Tư muốn đi, mà cô bị Phách Vương Long tiên sinh nhà mình oan uổng, Trần Nhược Vũ nghĩ đi nghĩ lại, thật muốn khóc
“Em không phải là ngồi dưới đất đó chứ, trên đất lạnh” Âm thanh Mạnh Cổ rất tức giận
Trần Nhược Vũ sợ hết hồn, nhìn trái nhìn phải, quả thật không có ai, vậy anh sao lại biết cô ngồi dưới đất? Suy nghĩ kỹ nửa ngày, cô mới nhớ lúc nãy mới nói chuyện với anh. Có lẽ là nghe âm thanh nên đoán được cô ngồi dưới đất
Trần Nhược Vũ xoa xoa đầu phản ứng chậm chạp, cảm thấy nhức đầu
“BÁC SĨ MạNH, đầu em đau”
“EM mở cửa, anh giúp em xem một chút”
“KhôNG để cho anh xem, chính là vì anh mà tức giận”
Mạnh Cổ không nhịn được thở dài: “Trần Nhược Vũ”
“Làm gì!” Giọng co ohung hăng
“EM, đừng ngồi dưới đất, trên đất lạnh”
“Không dậy nổi” Cô ngang ngược
“Em muốn thử ngã bệnh sao” Anh cũng hung hăng
“Thử thì thử’ Cô còn hung hơn nữa
Ngoài cửa, Mạnh Cổ lại than thở, thật rất muốn một cước đá văng cánh cửa này. Anh ngồi chồm hổm, ngăn cách qua cánh cửa, nói với cô: “Trần Nhược Vũ, em không phải khát sao? Anh rót nước cho em rồi nè”
“KHÔNG uống”
“Vậy khát thì sao?”
“Chết khát thôi, dù sao cũng không ai đau lòng”
Mạnh Cổ muốn mắng rồi, về sau người nào dám cho Trần Nhược Vũ nhà anh uống rượu, anh liền mổ hắn
“Trần Nhược Vũ, em uống bao nhiêu rượu rồi?”
“Em không say”
“Không phải nói em say, là muốn hỏi em một chút, em không cảm thấy bàng quang khó chịu sao?”
“Bàng quang, cụ thể ở đâu em đều không biết”
“Được rồi, bụng em không khó chịu sao? Có muốn đi nhà cầu không?”
“Gì?” Trần Nhược Vũ ngẩn người, thật là, cô khóa sai rồi, không không nên đem Mạnh Cổ nhốt ở ngoài, đem mình nhốt bên trong
Không không uống nước, mót không có biện pháp đi nhà cầu…
Thất sách a!
Trần Nhược Vũ chợt cảm thấy thanh tỉnh mấy phần
Ngoài cửa, Mạnh Cổ còn nói: “Em mở cửa, uống hớp nước trước, sau đó đi vệ sinh, về thì hảo hảo nằm nghỉ trên giương, anh giúp em xoa bóp đầu một chút, đầu không đau, thì em tiếp tục phê bình anh được không?”
“Không được” Bất kể anh nói cái gì, dù sao không được chính là không được. lần này là anh quá phận, không trừng phạt thêm, sau này sẽ thế nào chứ?
Trần Nhược Vũ bắt đầu khóc ô ô, bọn họ còn có ngày sau sao? Sao cô lại không có chút lòng tin nào
Ngoài cửa, Mạnh Cổ bắt đầu vỗ trán: “Em khóc cái gì?”
“Thương tiếc tình yêu hai ngày đã chết của em” Trần Nhược Vũ vừa lau nước mắt, vừa nghe Mạnh Cổ ở bên ngoài mắng Tam tự kinh: “Anh còn dám mắng”
“Anh không có” Mặt Mạnh Cổ đều là vạch đen, đáng tiếc, Trần Nhược Vũ không thấy’ Em trước hết đừng tiếp tục ngồi trên đất” Anh tận tình khuyên bảo
“Không cần anh lo”
“Anh mặc kệ em, nhưng em phải ra ngoài đi vệ sinh, uống nhiều nước như vậy, kìm nén mà không sợ sao? Em đem mình biến thành cái gì?”
Anh còn chưa nói dứt lời, anh luôn nói đi nhà cầu, cô thật đúng là muốn đi rồi. Ô ô ô, cô sai lầm rồi, nhưng không thể nhận sai a
Hai người giằng oc một hồi lâu, một ở bên trong, một ngồi bên ngoài. Cuối cùng, Mạnh Cổ hỏi: “Phải như thế nào thì em mới chịu đứng lên?”
Bên trong không nói lời nào
Lại hỏi: “Muốn như thế nào mới chịu mở cửa?”
Bên trong vẫn tiếp tục im lặng
Mạnh Cổ lại hỏi: “Anh phải làm sao em mới không tức giận?”
“Em muốn đến sẽ thông báo cho anh” Lần này, Trần Nhược Vũ nói lớn tiếng
“Vậy em cảm thấy anh làm thế nào mới thích hợp chờ em thông báo đây?”
“Anh đi về nhà”
“Không về”
“Anh rời khỏi nhà em”
“Không đi”
Bên trong tiếp tục yên lặng
“Hai người có thể tiếp tục không có lý trí nữa sao?” Một giọng nữ trong trẻo phá vỡ giằng co giữa hai đứa ngốc
Mạnh Cổ quay đầu lại nhìn, Lương Tư Tư ăn mặc chỉnh tề, dung nhanh sạch sẽ hai cánh tay ôm nhau đứng ở cửa phòng cô, dường như tiếng khóc anh nghe lúc nãy chỉ là ảo giác
Mạnh Cổ đứng lên, cảm thấy có chút lúng túng. Lương Tư Tư không đê rý anh, gõ một cái cửa phòng Trần Nhược Vũ, hô: “Nhược Vũ, cậu mở cửa”
Trần Nhược Vũ thật nhanh mở cửa, khiến Mạnh Cổ quắc mắt trừng mi
Trần Nhược Vũ nhớ ra chuyện thứ nhất cần làm là đi nhà vệ sinh: “Chờ mình trở lại rồi nói a”
Lương Tư Tư và Mạnh Cổ đồng thời bĩu môi, cho bóng lưng vội vã của cô một cái liếc mắt
Đợi đến lúc Trần Nhược Vũ ra ngoài, cô cùng Mạnh Cổ bị xách đến ghế sofa pòng khác rồi. Lương Tư Tư đứng, nhìn bọn họ nói: “Tốt lắm, ngày mai mình đi rồi, không có cơ hội xen vào chuyện của cậu. vốn là mình cũng không muốn quản, nhưng hai người thật sự rất nhàm chán, mình nhìn cũng không được nữa. Cho nên bây giờ phải nói cái gì, thừa dịp mình đang đuổi chặt mà nói cho rõ đi”
Mạnh Cổ nhướng mày: “Tôi không phải nhàm chán, chỉ là phối hợp với trình độ của cô ấy thôi”
“Trình độ của em?” Trần Nhược Vũ trừng anh; “Em thành thục lai jđoan trang, không giống cái người ngây thơ lại hẹp hòi, khó chịu như anh”
“Cái loại thành thục mà đoan trang này sao lại có thể phát hiện trên người em? Là ai muốn ca hát, nhớ tiểu bút ký, còn đem mình khóa trong phòng thiếu chút nữa là tạm biệt trần thế chứ hả?”
“Vậy là ai mua sầu riêng ném ra ngoài cửa, còn nghi ngờ có người trộm trái cây hả? Là ai không phân tốt xấu đổ tội danh cho người khác, hẹp hòi không để ý tới em”
“Ngừng, ngừng” Lương Tư Tư chịu không nổi: “Hai người, có thể nói chậm một chút xem phía sau cánh cửa là sao hả. Nhược Vũ, cậu nói trước đi, sao lại tự nhốt mình”
“Anh ấy nói, thời gian này lãnh đạm với mình là do ngày mình với cậu đi ăn cơm, anh ấy nhìn thấy mình cùng nam nhân khác ăn cơm. Cậu nói, mình sẽ không nổi giận sao!”
“Tại đây cá?”
“MÌnh oan uổng a, mình rõ ràng không có, mình đúng là đang ở cửa tiểu khu gặp được Chu Triết, liền cùng về nhà thôi”
“Được rồi” Lương Tư Tư chuyển sang Mạnh Cổ: “bác sĩ Mạnh, ngày đó Nhược Vũ theo tôi ăn cơm, sau đó tôi hẹn gặp mặt bạn bè, để cô ấy về một mình. Chuyện là như vậy”
Trần Nhược Vũ nhìn Mạnh Cổ chằm chằm, nặng nề gật đầu
Mạnh Cổ tức cười, biết mình đuối lý, cảm thấy vô cùng lúng túng
Lương Tư Tư còn nói: “Chỉ có chút chuyện này sao a? Bác sĩ Mạnh, anh không phải bắt được cậu ấy hồng hạnh xuất tường sao, bắt được thì phải ở tại chỗ mắng cô ấy a, không làm gì chẳng phải gây hiểu lầm sao? Còn cậu nữa, Nhược Vũ, cậu cảm thấy hắn lãnh đạm với cậu không được, cậu đi tìm hắn đánh một trần, đánh hắn rồi chẳng phải sẽ biết nguyên nhân sao? Hai người nghẹn lâu như vậy, có ích lợi gì?”
Cả hai cùng nhìn đối phương một chút, cũng không nói gì
Trần Nhược Vũ ngậm chặt miệng, nhịn nửa ngày mới nói: “NHưng là tại sao có thể chửi loạn đánh loạn, tổn thương tình cảm. Hơn nữa cái kia vội vàng, có lúc áp lực, tâm tình không tốt mình sẽ thông cảm nha, mình đâu biết anh ấy tới dây đâu. Mình cũng muốn chăm sóc anh ấy mà, có điều hơn 2 tuần đều lãnh đạm như vậy thật là quá đả thương người mà. Thật sự là chăm sóc không được rồi”
Thì ra không đánh không mắng cũng làm tổn thương tình cảm. Cô khắc chế nhiều như vậy lại làm cuộc sống thêm khổ sở sao?
Mạnh Cổ nhìn cô, muôn snois lời xin lỗi, lại thấy Lương Tư Tư ở trước mặt, liền đem lời nuốt trở về
Trần Nhược Vũ đầu có chút đau ,nhịn không được lại uống một hớp bia
Lương Tư Tư cùng Mạnh Cổ trừng cô, trừng đến khi cô không muốn uống nữa, buông xuống
“Là anh ấy không tốt, Tư Tư, cậu nên phê bình anh ấy”
“Mình phê bình hắn làm cái gì, cậu cảm thấy hắn không tốt liền đá hắn đi, mình mang cậu đi thành phố H tìm mùa xuân mới
Hai nữ nhân cùng bị Mạnh Cổ trừng mắt
Trần Nhược Vũ cúi đầu, nói nhỏ: “Mình không muốn đi, mùa xuân ở thành phố H không có bác sĩ Mạnh, mình thích anh ấy thật lâu”
Hô hấp Mạnh Cổ muốn dừng lại, Lương Tư Tư trừng mắt nhìn anh: “Đừng kích động, cậu ấy say”
Mạnh Cổ trừng lại: “Say mới nói thật”
“Chờ cậu đến thành phố H, tìm được người còn thích hợp hơn hắn, liền nói cho mình biết. là người đẹp trai hơn hắn, còn phải dịu dàng chăm sóc, không keo kiệt” Trần Nhược Vũ không thấy vẻ mặt hai người bọn họ, cúi đầu nói tiếp
Lương Tư Tư cười, nhìn ánh mắt của Mạnh Cổ :”Lời thật a”
“Cô ấy say” Mạnh Cổ lạnh nhạt nói
“TỐt nhất cũng là bác sĩ, mình rất thích bộ dáng anh ấy mặc áo blouse” Trần Nhược Vũ vẫn tiếp tục nói, sau đó còn nói tiếp: “Mình mệt mỏi”
Hai người cùng quay đầu lại nhìn cô, Mạnh Cổ than thở, không nhịn được kéo cô vào trong ngực
Lương Tư Tư nhìn bọn họ, đột nhiên cảm thấy hốc mắt nóng lên. Cô lớn tiếng nói: “Tốt lắm, hai người, nói yêu thương thì vui vẻ chấp nhận một chút, thông minh mới bảo trì được. Tôi muốn về phòng ngủ, hai người có động tĩnh gì thì nhỏ thôi, đừng quấy rầy đến tôi”
“Vậy cậu cũng không để ý đến sao?” Trần Nhược Vũ chợt ngẩng đầu, có chút không từ bỏ
“Còn phải trông nom cậu sao? Đến lúc đó mình giúp cậu gả đi, giúp cậu lên giường, giúp cậu sinh con luôn hả?”
“KHÔNG cần” Trần Nhược Vũ đỏ mặt, tựa người vào người Mạnh Cổ, ôm lấy tay anh: “Phách Vương Long tiên sinh nhà mình là liệt nam a”
Lương Tư Tư cùng Mạnh Cổ đồng thời liếc cô
“Cậu thật là say rồi, dọn dẹp đi thôi” Lương Tư Tư nói với Mạnh Cổ xong, xoay người vào phòng
Mạnh Cổ quay đầu nhìn Trần Nhược Vũ, cô cũng đang nhìn anh
“Em mệt”
“Ừ”
“Em không có say, thật rất tỉnh”
“Vậy sao?”
“Thật! Em thanh tỉnh mới đắc ý biêt anh xử oan em, còn không phân rõ phải trái, hại em mới yêu hai ngày đã thất tình”
Mạnh Cổ không cùng cô cãi cọ: “Trở về phòng, ngủ một giấc, tỉnh lại em cũng không thất tình nữa”
“Không, không, không thể để mình em thất tình. Bác sĩ Mạnh, anh cũng thất tình”
“Anh không có” Mạnh Cổ đưa tay đem cô ôm ngang bế lên
Trần Nhược Vũ kêu khẽ một tiếng, sợ hết hôn. Sau đó mới kịp phản ứng, lại an tâm. Cô ôm cổ Mạnh Cổ, tựa đầu vào vai anh, còn nói với anh: “Em thất tình”
“Em không có”
Anh bế cô đến phòng cô, không muốn nói những lời không có dinh dưỡng này
“Bác sĩ Mạnh, thì ra anh còn nhiều hơi sức” Cô vòng vo một hồi cái chủ đề không có dinh dưỡng, vừa nói vừa cấu tay anh; “Hùng tráng có lực”
“Cám ơn” Mạnh Cổ không nghe ra trong lời khen của cô có ý tứ
“NẾu không anh thử xem cứ ôm em như vậy, xem anh có thể chống đỡ được bao lâu? Em giúp anh nhớ”
Lời này cùng việc thất tình chẳng có chút quan hệ nào
Mạnh Cổ căn bản không để ý cô, trực tiếp ném cô lên giường, chăn vén lên, đắp chăn lên: “Ngủ”
“Bác sĩ Mạnh, anh nói lời yêu hình như rất khó, còn là bệnh khó chữa nữa”
Mạnh Cổ sửng sốt
“Em cảm thấy nó rất khó khăn” Cô phát biểu quan điểm của mình
“Anh còn có thể chữa bệnh đấy?” Anh rất tức giận, rốt cuộc ai mới là bác sĩ
“Em không biết trị bệnh, mà em xem bệnh a. BÁC SĨ thường nói, cái bệnh này, nguyên nhân có rất nhiều loại, hiện tại y học cũng không rõ ràng lắm”
“Cho nên…” Cô mở trừng hai mắt, ngáp một cái, thật lâu sau mới nói: “Cho nên…” Thanh âm càng ngày càng nhỏ, sau đó cô ngủ thiếp đi
Mạnh Cổ sững sờ, lại như vậy? Cô lại đánh bất ngờ rồi
Anh ngồi ở mép giường nhìn cô một hồi, suy nghĩ một chút, cho nên rốt cuộc là bệnh gì đây?
Tác giả có lời muốn nói: ngày hôm qua, tôi biết được một tin dữ, bão nước mắt rồi. Tôi rất thích ở nàh vẽ tranh châm biến một phần cuộc đời đã qua. Cô “cút ngay! U quân” khiến tôi rất cảm động, khích lệ cùng sung sướng, tôi có thể cảm nhận được kiên cường, lạc quan, đáng yêu của cô ấy. Sách còn đặt trên bàn tôi,cô ấy lại đi đến một thế giới không ốm đau, nhưng để lại rất nhiều năng lượng, những thứ kia đã từng cảm động đến tôi, sẽ luôn làm tôi cảm động
Tôi cũng muốn làm tác giả như vậy, lưu lại đến ngày sau, sung sướng gì đó
Lại nói, Bác sĩ Mạnh mưu trí tôi tạp rồi, chánh văn lại trở lại rồi, vì vậy chương này là chính văn, bác sĩ Mạnh quay đầu hẹn gặp lại
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!