Cưng Chiều Cả Đời - Chương 22: Ấm áp duy nhất
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
124


Cưng Chiều Cả Đời


Chương 22: Ấm áp duy nhất


Tất cả cơ sở sinh hoạt đã hoàn thành, nơi để quay trước đó cũng có người sớm đến chuẩn bị, nhà gỗ nhỏ phong cách cổ xưa cũng được dựng y hệt như thật, bây giờ đã có thể bắt đầu quay phim.

Cảnh diễn mấy ngày tiếp theo đều là Cố Hoành và Nhiễm Tĩnh đối diễn. Trong kịch bản, Cố Hoành trúng độc, té xỉu trong rừng núi, Nhiễm Tĩnh diễn vai thôn nữ đưa anh về nhà, để cho người cha biết ít y thuật giúp anh giải độc. Cố Hoành ở nhà Nhiễm Tĩnh nửa tháng, Nhiễm Tĩnh âm thầm nảy sinh tình cảm với anh. Lúc Cố Hoành hết bệnh rời đi, Nhiễm Tĩnh thổ lộ với anh, nhưng bị anh từ chối. Trong cốt truyện phía sau, Nhiễm Tĩnh bị kẻ thù của Cố Hoành bắt giữ, muốn uy hiếp và ám toán Cố Hoành. Nhiễm Tĩnh biết được âm mưu đó nên đã vì người trong lòng, cùng kẻ xấu lấy mạng đổi mạng.

Là một cô gái lương thiện lại kiên cường.

Phần lớn phân cảnh phía trước là sinh hoạt hằng ngày, đây cũng là đoạn cốt truyện nhẹ nhàng và yên bình ít có của bộ phim võ hiệp này.

Nhiễm Tĩnh không hổ là tiểu hoa mới lên, giá trị nhan sắc và kỹ thuật diễn xuất đều đứng đầu. Cô ấy cũng rất tận chức tận trách, ngày thường ăn mặc thời thượng, tính cách hoạt bát, lúc sắm vai thôn nữ giản dị nghèo khổ một chút ghét bỏ đều không có, ngược lại rất thích, cảm thấy dáng vẻ này thật mới mẻ.

Điều kiện ngoại cảnh sơ sài, ngay cả phòng trang điểm cũng không có, trong rừng cây cối xanh tươi, ánh mặt trời loang lổ, còn có muỗi thường thường bay tới cắn người, thuốc đuổi muỗi cũng không có nhiều tác dụng lắm. Mặc dù gian khổ, nhưng vì làm thân với thiên nhiên, tâm tình của mọi người đều rất tốt.

Trong lúc hóa trang xong chờ quay phim, Nhiễm Tĩnh chạy đến trước mặt Cố Hoành xoay một vòng hỏi: “Đẹp không?”

Cố Hoành đang xem kịch bản ngước mắt nhìn một cái, không để ý đến cô ta.

Nhiễm Tĩnh bị lạnh nhạt, nhìn về phía anh bĩu môi, tỏ vẻ bản thân bất mãn. Nhưng mà tiếp theo trong nháy mắt cô ấy lại một lần nữa bày ra vẻ mặt tươi cười, hỏi Lý Húc và Đường Tử Thiến: “Đẹp hay không?”

Lý Húc không chút do dự khen ngợi: “Tất nhiên đẹp! Người có dáng dấp xinh đẹp thì ăn mặc kiểu nào cũng đẹp mắt.”

Đường Tử Thiến mỉm cười, thật tình nói: “Đẹp.”

Cố Hoành lại lần nữa ngẩng đầu nhìn qua, Nhiễm Tĩnh nhìn về phía anh hừ một tiếng, cánh tay giơ lên, ôm bả vai Đường Tử Thiến nói: “Anh không phục sao? Anh hoài nghi ánh mắt của tiểu Tử Thiến sao?”

Tầm mắt của Cố Hoành đảo qua Đường Tử Thiến không được tự nhiên, phân phó nói: “Đường Tử Thiến, rót cho tôi ly trà.”

Đường Tử Thiến đi rồi, Nhiễm Tĩnh nhìn bóng lưng của cô, có chút đắc ý nho nhỏ: “Anh như vậy là sợ em và Tử Thiến quan hệ tốt, lo lắng em sẽ làm hư cô ấy sao?”

Cố Hoành: “Hiếm thấy em tự mình hiểu mình.”

“Hừ! Em còn lâu mới xấu, em là đáng yêu.”

Cố Hoành không muốn để ý cô ta, Nhiễm Tĩnh cũng không dễ dàng buông tha như vậy, cô ta giảo hoạt nói: “Em cảm thấy Tử Thiến cũng là một người đáng yêu, chỉ là bị đè nén thiên tính(*), em phải dạy dỗ cô ấy thật tốt.”

(*) Thiên tính: tính tình bẩm sinh.

Cố Hoành buông kịch bản xuống, dùng giọng điệu không được xen vào, nói: “Cô ấy không cần em tới dạy dỗ.”

Rốt cuộc Nhiễm Tĩnh làm cho Cố Hoành mất bình tĩnh nên tâm tình rất tốt, cười hì hì nói: “Vậy thôi bỏ đi, tự anh dạy đi nhé.” (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Nói xong cô ta ngân nga bài hát chạy tới chỗ đạo diễn bên kia.

Lý Húc đứng bên cạnh Cố Hoành đang cười, bất thình lình bị Cố Hoành nhìn thấy, anh ta lập tức tém lại, sống lưng thẳng tắp, nghiêm túc nói: “Nhiễm Tĩnh đang trêu chọc anh.”

Cố Hoành: Chỉ bằng cậu nói?

“Lý Húc, tổ Đạo cụ không đủ nhân viên, hôm nay cậu đi hỗ trợ, bên cạnh tôi có Đường Tử Thiến là được rồi.”

Bị boss vô tình vứt bỏ trong lòng Lý Húc đang rơi lệ, lưu luyến không thôi mà rời đi. Lúc gặp Đường Tử Thiến bưng trà nóng trở về, anh ta buồn bã dặn dò: “Cố Hoành giao cho cô, chăm sóc anh ấy cho tốt.”

Đường Tử Thiến không rõ nguyên do: “Anh đi đâu?”

“Haiz…” Lý Húc thở dài, ai oán nhìn Cố Hoành cách đó không xa: “Anh ấy không cần tôi rồi.”

Đường Tử Thiến nhìn bóng lưng tịch mịch của Lý Húc, đi tới hỏi Cố Hoành: “Lý Húc làm sao vậy?”

Cố Hoành nhận lấy ly trà, hời hợt nói: “Tôi kêu cậu ấy đi đến tổ Đạo cụ hỗ trợ.”

“Thì ra là thế.” Đường Tử Thiến thở phào nhẹ nhõm, thiếu chút nữa cô nghĩ rằng có chuyện gì lớn.

Cố Hoành bưng ly trà lên đang định uống, đột nhiên nghe thấy Đường Tử Thiến gọi lại: “Đợi chút.”

Cố Hoành nghi hoặc, Đường Tử Thiến ngồi xổm xuống lấy một cây ống hút từ trong túi xách ra: “Dùng ống hút uống đi, nếu không sẽ trôi hết son môi.” Lát nữa Cố Hoành sẽ diễn cảnh trúng độc ngất xỉu được cứu, môi được thoa son màu đen bầm, sắc mặt cũng trắng bệch, dáng vẻ vốn dĩ khiếp người, nhưng bởi vì nhan sắc của anh đẹp, không hiểu sao có mùi vị của một loại bệnh nam tử kiều mỹ (*), làm cho người ta muốn đối đãi ôn nhu.

(*)Nam tử kiều mỹ: đàn ông xinh đẹp, yêu kiều.

Dù sao bây giờ Đường Tử Thiến chính là có cảm thấy như thế.

Cô xé giấy bao bì ống hút ra, để vào ly trà của anh, sau đó lại lấy ly trà về, nhẹ nhàng thổi nguội trà thêm một chút nữa cho anh.

Thật là cực kỳ săn sóc chu đáo.

Cố Hoành đem một loạt động tác cùng với mỗi một biểu cảm của cô để vào trong mắt.

“Chắc là không nóng nữa.” Đường Tử Thiến ngước mắt, chạm phải ánh mắt chuyên chú của Cố Hoành. Trái tim cô đột nhiên đập thiếu một nhịp, sau đó tăng tốc. Ánh mắt của Cố Hoành thường xuyên ẩn chứa một vài thứ làm người ta khó hiểu, đồng thời cũng khiến cho người ta không hiểu sao lại rung động.

Đổi một cách thông thường mà nói, đó chính là… phóng điện.

Quả nhiên là đại minh tinh ra mắt hai năm đã thu hút ngàn vạn fans, tùy tiện một ánh mắt cũng làm cho người ta động tâm.

Anh có thể hấp dẫn hàng ngàn vạn fan hâm mộ, Đường Tử Thiến bị anh hấp dẫn cũng là chuyện bình thường.

Tự xây dựng tâm lý cho bản thân thật tốt, Đường Tử Thiến đè tâm tình không an phận xuống, trầm tĩnh nói: “Hình như tổ Đạo cụ đã sắp chuẩn bị xong rồi, anh uống xong thì chúng ta đi nhé.”

“Ừ.” Cố Hoành ngậm lấy ống hút uống trà, trong dư quang(*) phát hiện Nhiễm Tĩnh cách đó không xa đang giơ di động lên.

(*) Dư quang: ánh sáng còn dư lại.

Cố Hoành nhíu mày nhìn, Nhiễm Tĩnh giơ tay làm động tác “V” một cái rồi chạy tới: “Ảnh đế dùng ống hút uống trà thật đáng yêu nha, Tử Thiến cho cô xem.”

Cố Hoành không ngờ nói: “Đưa di động đây.”

Nhiễm Tĩnh không để ý tới anh, đưa di động cho Đường Tử Thiến.

Đường Tử Thiến nhận lấy, trên màn hình là gốc nghiêng hoàn mỹ của Cố Hoành, bộ dáng tái nhợt suy nhược, trong miệng lại ngậm ống hút đỏ trắng vàng xen kẻ nhau, tương phản mạnh liệt, nhưng mà có một cảm giác đáng yêu. Cô không khỏi bật cười.

Nhiễm Tĩnh: “Đúng không, thật đáng yêu, đợi lát nữa tôi gửi qua cho cô cất kỹ.”

Quả thực coi Cố Hoành như người tàn hình rồi.

“Đường Tử Thiến, xóa ảnh chụp đi.” Cố Hoành ra lệnh.

“Không được! Không thể xóa!” Nhiễm Tĩnh phản đối.

Đường Tử Thiến đang cầm di động của Nhiễm Tĩnh, cảm thấy cực kỳ khó xử.

Cố Hoành hít một ngụm khí, đưa tay về phía Đường Tử Thiến: “Đưa cho tôi.”

Giọng điệu của anh nghiêm túc, lúc anh nghiêm túc rất có uy tín, Đường Tử Thiến hơi sợ anh như vậy, vì thế cô định nghe theo anh. Di động vừa mới đưa ra, Nhiễm Tĩnh đã cướp về, ôm trong ngực, bảo vệ thật tốt.

“Em gửi cho Đường Tử Thiến xong sẽ xóa, còn lâu mới thèm lưu ảnh của anh, anh Thiên Lỗi nhà em sẽ ghen.” (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Nhiễm Tĩnh khí thế hùng hổ nói hết, sau đó nhẹ nhàng nói với Đường Tử Thiến: “Sau khi tôi gửi cho cô, cô cũng đừng nghe lời anh ấy mà xóa bỏ nha, cô có thể lưu lại, sau này nếu có chuyện gì thì lấy ảnh này làm lá chắn.”

Đường Tử Thiến: “Hả…” Ở trước mặt Cố Hoành nói thẳng như vậy, thật sự ổn sao?

Cố Hoành buông tha cho lời nói của Nhiễm Tĩnh, đưa ánh mắt nhìn về phía Đường Tử Thiến.

Đường Tử Thiến cực kỳ áp lực, vừa định nói sẽ nghe theo lời boss, thì lại nghe được Cố Hoành nói: “Vậy em cứ giữ đi.”

Đường Tử Thiến ngẩn người.

“Ha ha ha!” Nhiễm Tĩnh cười to: “Không ngờ Cố Hoành anh là người như vậy, em mà nói cho anh trai em biết lời nói này, nhất định anh ấy sẽ đến đây tham ban.”

“Nghiêm Thiên Lỗi biết em ở đoàn phim là cái dáng vẻ này, anh ta cũng sẽ rất tình nguyện đến đây tham ban.”

Cố Hoành chiếu ngược một quân, Nhiễm Tĩnh một khắc trước còn rất đắc ý nhất thời yên lặng, yếu thế nói: “Anh Hoành, anh ngàn vạn lần đừng nói nha, em vất vả lắm mới thuyết phục được anh ấy cho em diễn vai này.”

“Phải xem biểu hiện của em.”

“Được! Em sẽ biểu hiện tốt một chút.”

Làm cho Đường Tử Thiến vạn vạn lần không nghĩ tới chính là, biểu hiện tốt một chút của Nhiễm Tĩnh lại được biểu hiện trên người cô.

Buổi trưa ăn cơm, Nhiễm Tĩnh kéo Đường Tử Thiến đi, trợ lý của cô ấy là một người đàn ông cường tráng, kiêm thêm chức vệ sĩ. Đàn ông như vậy lại là một tay nấu canh ngon, Nhiễm Tĩnh chia một nửa cho Đường Tử Thiến.

Đường Tử Thiến thụ sủng nhược kinh: “Đồ ăn đoàn phim đặt cũng có canh.”

“Không, canh của tôi ăn ngon, tôi có thể làm đẹp dưỡng nhan.” Nhiễm Tĩnh đổ một chén đưa cho Đường Tử Thiến: “Cô đừng khách sáo với tôi, tôi đối tốt với cô chẳng khác nào đối tốt với Cố Hoành, dù sao người anh đó dầu muối không ăn, lời hay cũng không nghe, tôi đã hứa sẽ biểu hiện tốt, tạm thời bắt đầu từ trên người cô trước.”

Đường Tử Thiến nhịn không được cảm khái: “Thế giới của minh tinh, tôi không hiểu.”

“Ha ha ha, từ từ rồi cô sẽ hiểu.”

Không có ngừng tại đây, buổi tối lúc đi ngủ, Nhiễm Tĩnh nói cô ấy hơi sợ, muốn một người ngủ cùng cô ấy. Nói xong lời này cô ấy đưa ánh mắt về phía Đường Tử Thiến: “Tử Thiến, chúng ta là chị em tốt đúng không? Đêm nay cô ngủ cùng tôi nhé.”

Trong đoàn phim chỉ có hai người các cô gần bằng tuổi nhau, đối mặt bộ dáng điềm đạm đáng yêu của Nhiễm Tĩnh, Đường Tử Thiến đồng ý.

Buổi tối, hai người nằm sát gần nhau, đắp cùng một cái chăn. Có lẽ Nhiễm Tĩnh không quen giường nên không ngủ được, luôn nói chuyện với Đường Tử Thiến. Mới đầu Đường Tử Thiến vẫn luôn đáp lại cô ấy một hai câu, nhưng không lâu sau cô đã mơ màng ngủ mất.

Ham muốn tán gẫu của Nhiễm Tĩnh còn chưa biến mất, đáng tiếc người nghe đã ngủ. Cảm thấy nhàm chán cô ấy chơi di động một lát, lúc đang định tắt đèn, đột nhiên linh quang chợt lóe. Cô mở chức năng chụp hình của di động ra, chụp khuôn mặt nằm nghiêng của Đường Tử Thiến, tuy rằng hơi mờ nhưng ảnh vẫn rất đẹp, sau đó gửi cho Cố Hoành.

Gửi kèm ảnh chụp còn có một lời nhắn: [ Tử Thiến nhà anh vừa thơm vừa mềm, đêm nay em sẽ ôm cô ấy ngủ, anh có hâm mộ không? ]

Cố Hoành còn chưa ngủ, rất nhanh đã nhìn thấy ảnh chụp, về phần lời nhắn kia, anh chỉ nở nụ cười khinh thường.

Ảnh chụp Đường Tử Thiến nằm nghiêng, hai tay kê ở dưới gò má, mặt nho nhỏ bởi vì mu bàn tay đè ép mà có vẻ tròn một chút, miệng cũng hơi bĩu bĩu. Cố Hoành xem đến không dời mắt được, anh dường như thấy được dáng vẻ hồi nhỏ của cô.

Từ nhỏ cô đã thích ngủ như vậy, thời gian lâu sẽ chảy nước miếng, trừ phi cho cô ôm cái gì đó, nếu không cô luôn ngủ tư thế này.

Cố Hoành còn nhớ rõ rất lâu trước kia, cô ôm anh ngủ, ai kéo cũng không đi.

Vào lúc đó anh cô đơn bất lực nhất, cô ôm anh, đó là ấm áp duy nhất.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN