Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá
Chương 100: Bị lợi dụng*
Tại sao, tại sao khăng khăng bắt cô đi cùng? Tên này cố tình muốn để cô bị lợi dụng, đúng không? Thiên Nhã nở nụ cười: “Chủ tịch Trình, rất xin lỗi ông, tôi thật sự không thể uống.” “Ha ha, em nói đùa gì vậy, chẳng phải hôm ở văn phòng em rất phóng khoáng sao? Nhanh nào, cạn ly với anh!” Trình Viễn Sơn rõ ràng đã uống nhiều rồi, đứng dậy định đi qua đó bắt Thiên Nhã
Thiên Nhã liên tục lùi ra sau, rồi chợt loạng choạng, ngã ngồi lên đùi của ai đó
Cô hít vào một ngụm khí lạnh, đứng dậy: “Xin lỗi, Chủ tịch, tôi không cố ý.” Jenny Trình đang dựa vào người Lạc Thần Hi, sắc mặt trở nên khó coi, người phụ nữ này, lại dám chủ động sà vào Lạc Thần Hi trước mặt cô ta
Lạc Thần Hi nhìn dáng2vẻ bối rối của Thiên Nhã, khoanh tay, người phụ nữ này, sao không đanh đá như hôm đó nữa? “A!” Từ đằng sau, Trình Viễn Sơn bồng kéo cô lại, khiến Thiên Nhã kinh ngạc kêu lên
“Cạn nào!” Ông ta đưa một ly rượu vang cho Thiên Nhã, khảng khái hô
Thiên Nhã nhận lấy rượu với vẻ mặt bất đắc dĩ, đang chuẩn bị uống thì chiếc eo mảnh bị một bàn tay lớn ôm lấy
“Để anh, em yêu, em không được uống rượu đâu đấy.” Lạc Thần Hi không biết từ đầu xuất hiện, giành lấy rượu trong tay Thiên Nhã, sau đó một hơi uống hết
Trình Viễn Sơn liếc nhìn Lạc Thần Hi, khuôn mặt già cả giật giật: “Ha ha, Chủ tịch Lạc, anh đang..
anh hùng cứu mỹ nhân đó ư?” Lạc Thần Hi nở nụ cười khoa trương quen thuộc: “Ha ha ha, đẹp thì có9đẹp, anh hùng ấy à, điều này thì tôi không dám nhận bừa dâu.” “Vậy thì anh uống bừa làm gì? Tôi đang mời Trợ lý La mà, Chủ tịch Lạc, anh phải biết, rượu, không thể uống bừa, uống bừa sẽ sinh chuyện.” Trình Viễn Sơn uống đến mức mặt và cổ đều đỏ gay, nói bằng giọng cảnh cáo
“Chà, coi Chủ tịch Trình nói kia, tôi ngưỡng mộ tiếng tăm của Chủ tịch Trình đã lâu, cho nên, tối nay phải uống một bữa thỏa thích với ông! Còn em yêu của tôi, Chủ tịch Trình hãy tha cho cô ấy, cô ấy mà uống say, hậu quả thật không dám tưởng tượng đầu.”
Trình Viễn Sơn trợn mắt nghe Lạc Thần Hi nói, vỗ bàn kêu hay: “Tối nay xem ai uống thắng, ai thắng chính là anh hùng! Ai ngã xuống trước chính là vô dụng!” “Được, quyết6định vậy đi.” Lạc Thần Hi cười mỉm đáp, sau đó để Thiên Nhã ngồi cạnh mình
Lạc Thần Hi lạnh lùng theo dõi vở kịch hay này, khoé môi cong lên cười giễu
Thiên Nhã mím môi, bên trái là anh và Trình Viễn Sơn đang thi uống rượu, bên phải là Jenny Trình trò chuyện thân mật với Lạc Thần Hi
Tâm trạng cực kỳ tồi tệ, cô muốn ra ngoài hít thở không khí trong lành, thấy lòng mình ngột ngạt đến khó chịu
Cô vào nhà vệ sinh lau nước mắt, thấy như có tảng đá lớn đang đè nặng trong lòng, rất khó thở
Lạc Thần Hi, anh làm tốt lắm, anh nên như thế, chính tay đẩy em ra khỏi chỗ chết còn giẫm đạp lên vài cái, đó mới thật sự là anh
“Thế nào, nhìn thấy hai người đàn ông liều mạng đến chết đi sống lại vì mình,0em vui lắm đúng không?” Thiên Nhã vừa bước khỏi cửa nhà vệ sinh thì thấy Lạc Thần Hi dựa ở ngoài cửa, nói với giọng khiêu khích
Anh khoanh tay, trong mắt toàn là sự xem thường và lạnh lùng
Lại là ánh mắt này, ánh mắt khiến lòng cô như bị kim đâm
“Đúng, tôi rất vui, những chuyện này có liên quan gì đến anh?” Thiên Nhã cười lạnh, nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lẽo
Lạc Thần Hi gật đầu với thái độ ngạo mạn: “Chuyện này đương nhiên liên quan đến tối, bởi vì chú khỉ làm xiếc có đặc sắc hay không, rất quan trọng đối với một khán giả như tôi, cho nên, tôi mong rằng nó càng đặc sắc hơn nữa.” Anh vỗ vai của cô, sau đó trở về phòng ăn
Thiên Nhã nhìn bóng lưng của anh, cắn răng, nhỏ giọng mắng: “Vô lại! Cực kỳ7vô lại!” Khi mở cửa của phòng ăn, nét mặt Thiên Nhã chợt cứng đờ, sao Kha Tử Thích cũng đến đây?
Thoáng nhìn Lạc Thần Hi đang cười giễu, còn có Jenny Trình nép vào người anh như con chim nhỏ, cô có đôi chút bừng tỉnh, thì ra đây là sự đặc sắc mà anh mong đợi ư?
Thiên Nhã siết chặt nắm đấm nhỏ, hít thở sâu một hơi, một giây, hai giây, ba giây
Cô đi thẳng về phía anh, đến trước mặt anh, cúi người, hôn anh
Cơ thể của Kha Tử Thích cứng đờ, môi của Thiên Nhã áp lên môi anh, gương mặt ngẩn ra trong một thoáng, nhưng không phải vì sự đột ngột của nụ hôn này, mà là vì, nó khiến con tim anh chấn động
Thiên Nhã nhắm mắt lại, hôn Kha Tử Thích bằng kỹ thuật hôn vụng về của mình, rất nhanh đã được anh đáp lại, cô gần như có thể cảm nhận được, tất cả mọi người ở đó đang hướng những ánh mắt khác nhau vào họ, còn có cái nhìn chằm chằm sắc bén mà cô lưu tâm nhất kia
Khi nụ hôn kết thúc, cũng là lúc bầu không khí lạnh lẽo đến cực điểm
Thiên Nhã mặt đỏ tai nóng, cảm thấy lúng túng, cô không biết vì sao nhất thời kích động đầu óc thiếu bình tĩnh làm ra hành động này, nhưng mà..
nhưng mà..
Kha Tử Thích nở nụ cười dịu dàng: “Anh đến đón em về nhà.” “Xoảng!” Bên cạnh vang lên tiếng chai rượu bị ném mạnh xuống sàn, dĩ nhiên, không phải Trình Viễn Sơn, mà là Lạc Thần Hi đã uống đến mặt đỏ gay.
“Em yêu, em hôn nhẩm đối tượng rồi, anh ở đây này.” Anh dang tay về phía Thiên Nhã, tiến đến gần cô
Kha Tử Thích lập tức chắn trước mặt Thiên Nhã: “Anh say rồi.” Giọng điệu của anh mang theo cảnh cáo
“Tôi say? Tên khốn nhà anh mới say đấy! Anh cút ra! Cút ra cho tôi! Cút đi tìm người mà anh nên tìm!” Anh trừng Kha Tử Thích, hét lớn
Thiên Nhã luôn cúi đầu, hai tay véo vào nhau, làm sao đây, nên làm sao để dừng lại? Đột nhiên, cơ thể cô bị một đôi tay lớn kéo qua, vừa xoay người, hai phiên môi mỏng quen thuộc ấy đã phủ kín môi cô
Đôi mắt hạnh của cô mở to, gần như có thể nghe thấy mọi người thở sâu một hơi
Lại là sự ngang ngược quen thuộc ấy, trong lúc cô không ngờ tới, cướp đoạt sự ngọt ngào của cô một cách dễ dàng
“Bốp!” Thiên Nhã đẩy mạnh Lạc Thần Hira, cho anh một cái tát vang dội
Cô nhìn anh, đôi mắt lấp lánh nước, phía sau anh là Jenny Trình đã tức đến mặt tái nhợt
Thiên Nhã cắn răng, kéo tay Kha Tử Thích đang ở sau lưng mình, nói: “Chúng ta đi thôi!” Nói xong cô cầm túi rời khỏi căn phòng không hề quay đầu lấy một lần
“Mẹ ơi, chuyện gì thế này!” Trình Viễn Sơn ở sau kêu lên với vẻ kinh ngạc
Những người ở lại đều ngơ ngác nhìn nhau
Lạc Thần Hi siết chặt nắm đấm, cúi đầu, cơn đau trên mặt khiến tim anh cũng đau theo thứ đau đớn chết tiệt.
Cho tới khi ra đến bên ngoài cửa lớn Khách sạn Lạc Thần, Thiên Nhã mới buông tay, cô cúi đầu, không biết nên giải thích thể nào vì đã đột ngột hôn Kha Tử Thích.
“Em xin lỗi, em…”
“Xin lỗi ư? Em dụ tối đi như thế, nói câu xin lỗi là được sao?” Giọng nói đầy trêu chọc của Lạc Thần Hi vang lên sau lưng
Thiên Nhã mở to mắt hết mức, quay người lại
Hơ! Từ lúc nào mà Tử Thích biết biến hình rồi! Sao lại thành Lạc Thần Hi? Lạc Thần Hi nhìn cô với vẻ mặt trêu đùa, thấy dáng vẻ hết hồn của Thiên Nhã, anh cười nghiêng ngả đến che bụng
Nửa buổi Thiên Nhã mới phản ứng lại, cô đỡ trán, ông trời ơi, xin hãy nói với con đây không phải sự thật
Vậy Tử Thích đâu? Tử Thích từ phía sau đuổi đến: “Thiên Nhã.” Thiên Nhã vừa định bước qua đó giải thích với Kha Tử Thích nhưng không thể vì bị Lạc Thần Hi kéo lại, anh khoác vai cô, tỏ ra thân mật
“Chủ tịch Kha, anh đừng cản trở tôi và em yêu hôn nhau thắm thiết một lần, lúc nãy hai người hôn đến say sưa thế kia mà.” Nói xong anh liền kéo Thiên Nhã vào lòng, khom lưng cưỡng ép muốn hôn cố
Thiên Nhã ra sức vùng vẫy, Kha Tử Thích lao đến, vung mạnh nắm đấm vào mặt Lạc Thần Hi.
Lạc Thần Hi bị đánh ngã, Kha Tử Thích bảo vệ Thiên Nhã sau lưng, trừng người trên sàn: “Tôi đã nói, không được phép làm tổn thương cô ấy! Nếu không tôi sẽ liều mạng với anh!” Anh nói xong, siết chặt tay, lao đến xách Lạc Thần Hi lên vùng mạnh thêm một cú đấm
Lạc Thần Hi bị đánh đến khoé miệng bật máu, anh đưa tay lau đi, nhếch môi nở nụ cười giễu đầy khiêu khích: “Liều mạng? Tôi trái lại muốn xem thử khả năng anh đến đâu.” Nhìn hai người đàn ông bắt đầu đánh nhau trước mặt mình, Thiên Nhã vừa lo lắng vừa sợ hãi: “Đừng mà, đừng mà!”
“Đừng đánh nữa!” Cô cuồng loạn hét lên
Nắm đấm cuối cùng đã dừng lại, hai người đàn ông nhìn cô
Thiên Nhã cắn môi, đôi mắt ướt đẫm nước, chạy ra ngoài gọi một chiếc taxi rồi ngồi vào trong: “Đi đâu cũng được, rời khỏi chỗ này!” Cô vừa khóc vừa nói với tài xế.
Kha Tử Thích và Lạc Thần Hi thoáng nhìn nhau, lập tức lên xe của mình để đuổi theo Thiên Nhã.
“Sao anh lại hôn người phụ nữ đó chứ! Tức chết em rồi!” Trong phòng chỉ còn lại Lạc Thần Hi và Jenny Trình, Lạc Thần Hi vẫn giữ tư thế đó, cúi đầu đứng chôn chân
“Anh yêu? Anh yêu à?” Jenny Trình thấy anh không phản ứng nên gọi anh
Lạc Thần Hi hất tay của cô ta, đi thẳng ra ngoài
“Lạc Thần Hi! Đồ đểu!” Jenny Trình ở phía sau tức giận mắng.
Cô cũng không biết vì sao mình lại đến nơi này
Chắc là bờ biển có thể giúp người khác suy nghĩ tỉnh táo hơn một chút, chắc là nước biển, có thể rửa trôi nỗi đau trong lòng cô
Dưới bầu trời đêm, một mình Thiên Nhã bước vô định trên bờ biển
Biệt thự của anh bỗng hiện ra trước mắt, bên trong tối đen như mực, còn nhớ cách đây không lâu, cổ, Lạc Thần Hi, La Tiểu Bảo, Lạc Lăng còn vui chơi, chuyện trò vui vẻ và cùng dùng bữa tối bên trong như một gia đình
Vậy mà hôm nay chỉ còn lại một khoảng tối đen, không khác gì thế giới của cô, dường như bởi vì sự rời đi của anh, mà mất đi màu sắc
Lạc Thần Hi, em chưa từng hiểu được anh, bị như thể chắc là đáng đời em, vì em đã tổn thương anh, nhưng anh thì sao? Anh cũng tổn thương em hết lần này đến lần khác, lẽ nào không thể để em làm một trợ lý nhỏ bình yên âm thầm ở cạnh anh sao? Vì sao cử tổn thương em bằng cách đó? Lạc Thần Hi, em hận anh, thật sự rất hận anh.
Dường như sự xuất hiện của anh, có thể khiến cô phút chốc cảm thấy hạnh phúc, nhưng cũng có thể khiến cô phút chốc rơi vào địa ngục.
Trong bóng tối đột nhiên xuất hiện bóng dáng quen thuộc, con người của Thiên Nhã chợt co lại, là anh.
Hai người dùng bước, cách nhau hơn mười mét, cùng nhìn nhau
Đến giây thứ ba, anh cất bước, chầm chậm đi về phía cô…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!