Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá - Chương 106: Ám muội, cầu hôn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
24


Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá


Chương 106: Ám muội, cầu hôn


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Karen nháy mắt với Thiên Nhã, ánh mắt mang theo vài phần thần bí

Thái độ hân hoan của cô hoàn toàn không khiến Kha Tử Thích cảm thấy hoài nghi, bởi vì đây là phong cách từ trước đến nay của Karen: hoạt bát đáng yêu, tươi cười vui vẻ và lúc nào cũng tùy hứng

Thiên Nhã luôn đứng cạnh Kha Tử Thích cùng anh trò chuyện với mọi người, Karen cũng đứng cạnh anh mời rượu, nói cười với họ hàng thân thích của nhà họ Kha và các khách hàng của Tập đoàn Kha Thị

Một lúc sau, nhân Kha Tử Thích đang tán gẫu hào hứng với các tinh anh giới kinh doanh, Thiên Nhã lặng lẽ tìm một góc để ngồi xuống, còn Karen thì luôn ở cạnh anh

Một cặp đẹp đôi biết bao, Thiên Nhã ngẩn ra nhìn hai người họ đến nỗi2hơi lơ đãng

Đột nhiên, một bóng dáng quen thuộc lướt qua trước mắt cô

Sau cơn giật mình, Thiên Nhã khẽ run rẩy

“Sao vậy? Có mệt lắm không?” Kha Tử Thích bước đến trước mặt Thiên Nhã, quỳ một gối, nửa ngồi cạnh cổ và dịu dàng hỏi, trồng vô cùng thân mật

Hình ảnh ấy hơi giống một người đàn ông đang ngỏ lời cầu hôn, đầy ám muội

Thiên Nhã hơi lúng túng, cổ thoáng nhìn xung quanh, có thể là đang tìm kiếm Karen, cũng có thể là..

“Chủ tịch Kha, tôi có nên lánh đi một lát không nhỉ?” Hai người ngước mắt lên, là Lạc Thần Hi

Anh khoác áo đuôi tôm, gương mặt mang theo ý cười, những nụ cười này nhìn thể nào cũng như đang châm biếm

Kha Tử Thích vẫn giữ nụ cười, anh đứng dậy, lịch sự bắt tay với Lạc Thần Hi

“Chủ9tịch Lạc ngày bận trăm công nghìn việc, thật cảm ơn anh có thể đến.” Kha Tử Thích nói một cách khách sáo

Lạc Thần Hi nhếch môi, ánh mắt đi lướt qua vai của Kha Tử Thích, tìm đến gương mặt của Thiên Nhã, nói: “Dĩ nhiên người bạn hợp tác là tôi phải đến, dự án của khu Vân Thành đang tiến hành đến giai đoạn then chốt, nếu tôi không đến, những lời đồn ngoài kia sẽ càng xôn xao lấn lướt hơn.”

Tin tức Lạc Thần Hi và Kha Tử Thích bất hòa luôn là chủ đề nóng trong giới kinh doanh, quan hệ của hai ông lớn trong ngành, người bên ngoài khó mà biết rõ đầu đuôi

Có kẽ hở thì gió mới vào, xích mích giữa Lạc Thần Hi và Kha Tử Thích ít nhiều cũng sẽ bị tiết lộ ra ngoài

Có người6đồn mâu thuẫn của họ khởi nguồn từ cuộc chiến giành chủ quyền khu Vân Thành, cũng có người đồn là vì một cô gái, mà cô gái này, truyền thông cũng không thể nói chính xác là ai

Không biết bắt đầu từ khi nào, các kênh truyền thông giống như đã định ra một luật ngầm, ngoài việc đưa một số tin về Tập đoàn Lạc Thần thì ai cũng không dám động vào cuộc sống riêng của Lạc Thần Hi.

Điều mà mọi người biết, là có một thể lực nào đó luôn ở sau chặn các luồng tin tức lại, nên sau khi Lạc Thần Hi mất trí nhớ, Thiên Nhã không còn bị truyền thông nhắc đến nữa, có trời biết thế lực đó lớn mạnh nhường nào, đủ để tất cả các kênh truyền thông đều không dám động vào cuộc sống riêng0của Lạc Thần Hi nữa

Nên hiện tại cuộc đọ sức trên thương trường của Kha Tử Thích và Lạc Thần Hi, vẫn là chủ đề được mọi người bàn tán nhiều nhất

Dù vậy chuyện này cũng đủ để mọi người của thành phố A như đang xem một bộ phim truyền hình đặc sắc, hai vị Chủ tịch tuổi trẻ tài cao này, lúc thì bắt tay thân thiết, lúc thì đấu nhau đến chết đi sống lại trên thương trường đầy khắc nghiệt

Kha Tử Thích cười mỉm: “Những lời bịa đặt ấy, Chủ tịch Lạc cần gì phải bận tâm.”

“Tôi trái lại không bận tâm, chỉ sợ những tin vịt làm trò hề này, sẽ ảnh hưởng đến chuyện hợp tác sau này của chúng ta mà thôi.” Nụ cười giễu của Lạc Thần Hi lại xuất hiện, anh thoáng nhìn Thiên Nhã lần nữa, lấy7một ly rượu từ trên khay trong tay nhân viên phục vụ rồi nhấp một ngụm.

“Lời đồn không có ý nghĩa với người biết suy xét, Chủ tịch Lạc là một người thông minh, tôi nghĩ chuyện này không hề ảnh hưởng đến chúng ta.” Kha Tử Thích đáp trả.

“Đồn thổi hay sự thật, ai biết được? Tôi nghe nói Kha Thị các anh cũng có hứng với dự án mở rộng dầu mỏ mới của Tập đoàn MG?” Anh lắc ly rượu vang trong tay, ánh mắt sắc bén tỏa ra tia sáng làm người khác khó mà chống đỡ.

Kha Tử Thích cười, bình thản thừa nhận: “Thành thật mà nói, năm gần đây Kha Thị đang nỗ lực mở rộng một số dự án chưa từng lấn sân, mà Tập đoàn MG cũng đang tìm kiếm doanh nghiệp trong nước có năng lực và tầm nhìn, tôi nghĩ Kha Thị chúng tôi chắc chắn là một lựa chọn rất tốt.”

Đôi mắt Lạc Thần Hi hiện ý cười lạnh lùng, nói với vẻ mặt như đã hiểu: “Xem ra dã tâm của Chủ tịch Kha không phải lớn theo kiểu bình thường, sự tham gia của anh giúp Tập đoàn Lạc Thần có một đối thủ thật sự trong lần khiêu chiến này, quả thật chúng ta nên cạn một ly rồi.” Anh nâng ly rượu, híp mắt lại, con ngươi tối đen và sâu thẳm, khiến người khác không đoán được suy nghĩ thật sự của anh.

Kha Tử Thích cầm ly rượu lên: “Được, cạnh tranh công bằng lành mạnh, càng có ích cho sự phát triển tốt đẹp của thị trường, nhưng mong rằng chúng ta đều có thể đạt được điều mình muốn.” Hai người đàn ông một hơi uống hết ly rượu, Thiên Nhã bị làm lơ ở phía sau, cô đang đấu tranh nội tâm, từ khoảnh khắc nhìn thấy Lạc Thần Hi thì cố dã muốn nhấc chân bỏ chạy

Thật ra Thiến Nhã đoán được anh sẽ tham dự, chỉ là cô tự hứa với lòng sẽ cắt đứt mọi thứ về anh

Có hi vọng lúc mình gặp anh sẽ như gặp một người qua đường mà không hề dao động, nhưng hiển nhiên yêu cầu này đối với cô mà nói, cũng quá xa rời thực tế rồi.

“Chúng ta kết thúc rồi, thật sự đã kết thúc rồi.” Tình cảnh lúc cô nói câu này vẫn rõ mồn một như hiện ra trước mắt

Anh nhìn cô nép sau lưng Kha Tử Thích như con chim nhỏ, không hiểu sao lại bực mình.

“Anh họ, thì ra anh ở đây, người ta tìm anh lâu lắm đó.” Karen nỉu Kha Tử Thích, cô ta bám lấy anh như kẹo mạch nha vậy, cất giọng nói êm tai trong trẻo

Lạc Thần Hi quan sát Karen một lượt, sau đó nhìn chằm chằm Thiên Nhã: “Vị này là…”

“Chào anh, tôi tên là Karen, chắc chắn anh là Chủ tịch Lạc lẫy lừng rồi, lúc ở nước ngoài thì tôi đã nghe qua tiếng tăm vang dội của anh, cha tôi cũng hợp tác làm ăn với Tập đoàn Lạc Thần.” Cơ nghiệp của gia tộc nhà Karen cũng không nhỏ, cô từng nghe nói về Lạc Thần Hi

“Cô ấy là em họ của tôi.” Kha Tử Thích giới thiệu.

Nụ cười của Lạc Thần Hi càng sâu thêm: “Không ngờ Chủ tịch Kha còn có một cô em họ xinh đẹp hoạt bát như vậy.” Anh thoáng liếc Thiên Nhã như cố ý lại như vô tình

Thiên Nhã cực kỳ mất tự nhiên trước ánh mắt ấy, cô nhìn đồng hồ, cũng sắp rồi, đến lúc hành động nổi

Cô ra hiệu bằng ánh mắt với Karen, Karen cũng ra hiệu lại

“A.” Cô ôm bụng nhỏ giọng kêu lên một tiếng.

Vẻ mặt Kha Tử Thích căng thẳng đỡ cô, hỏi: “Thiên Nhã, em bị sao vậy?” “Em đau bụng.” Thiên Nhã vờ tỏ ra không thoải mái

“Vâng, xin mời Chủ tịch Kha của chúng ta lên sân khấu đọc diễn văn.” Sau khi người dẫn chương trình kết thúc lời chúc thì long trọng đưa ra lời mời

Kha Tử Thích có chút trở tay không kịp, sắc mặt khó coi, Thiên Nhã đẩy nhẹ anh và nói: “Đừng lo, anh đi trước đi, em ngồi một lát sẽ ổn.” Thiên Nhã nở nụ cười tỏ ý không sao

“Anh họ, anh lên đi, em sẽ trông chừng Thiên Nhã.” Karen ân cần nói

“Vậy được, em chăm sóc cho cô ấy một lúc, lát nữa anh xuống.” Kha Tử Thích không yên tâm thoáng nhìn Thiên Nhã rồi mới lên sân khấu

Đôi mắt sắc bén của Lạc Thần Hi vẫn luôn dán vào cô, Thiên Nhã bị ánh mắt nóng rực của anh nhìn đến mức cảm giác như bị xuyên thủng, cô kề tại Karen nói nhỏ một câu, sau đó Karen nói với Lạc Thần Hi: “Chủ tịch Lạc, ngài cứ thong thả, tôi dìu Thiên Nhã qua bên kia ngồi một lát.”

Lạc Thần Hi kéo tay của Karen: “Cô cứ làm việc mình đi, tôi chăm sóc cô ấy là được.”

Gương mặt Karen lộ vẻ khó hiểu: “Anh ư?” “Phải, tôi.” Lạc Thần Hi đáp chắc nịch, cong khoé môi nở nụ cười sâu xa

Thiên Nhã từ chối ngay: “Không cần đâu, tớ không cần anh ta chăm sóc.” Đôi mắt tinh anh của Lạc Thần Hi lướt qua một tia không vui, sau đó hiện nét giảo hoạt, anh cúi xuống nói bên tai Thiên Nhã: “Nếu như em không muốn bị vạch trần, tốt nhất là…”

Da đầu Thiên Nhã ngửa ran, cái tên này! Không ngờ lại nhìn ra cô đang giả vờ! “Nào, Thiên Nhã, tôi đưa em qua bên kia ngồi.” Anh vươn tay ôm lấy Thiên Nhã, nói

Thiên Nhã hơi lúng túng, trên mặt lộ vẻ bối rối

Trên sân khấu, Kha Tử Thích đang chăm chú nhìn cô, thấy hành động thân mật của hai người, biểu cảm của anh xuất hiện nét khác thường khó mà nhận ra, anh tiếp tục đọc diễn văn, những nụ cười nơi khoé môi đã có đôi chút gượng gạo

Karen không còn thời gian để thay đổi kế hoạch nên sắc mặt hơi khó xử

“Không sao đâu, Karen.” Thiên Nhã dùng ánh mắt bảo Karen hãy yên tâm.

“Vậy Chủ tịch Lạc, anh nhất định phải chăm sóc tốt cho Thiên Nhã đó.” Nụ cười lại trở về trên mặt Karen

Sau khi Kha Tử Thích đọc xong diễn văn, nhạc Waltz vang lên

Điệu nhảy đầu tiên đương nhiên phải dành cho Kha Tử Thích – Chủ tịch kiêm người thừa kế tương lai

Karen bước lên khoác tay của anh, nói bên tai anh một câu gì đó

Kha Tử Thích nhìn về phía Thiên Nhã, ánh mắt thoáng vẻ hụt hẫng không thể nói thành lời

Hai người bắt đầu khiêu vũ uyển chuyển, hào quang từ đôi trai tài gái sắc này làm lóa mắt những người xem tại buổi tiệc.

Sự dịu dàng và ân cần của anh, kể từ hôm nay, nên thuộc về người khác, thuộc về cô gái xinh đẹp đáng yêu trong vòng tay anh lúc này, còn có, không thể cho anh điều gì, nếu đã như thế, cô nên bình thản để anh đi, mà không phải luôn ích kỷ độc chiếm trái tim anh, để anh hy sinh thanh xuân và tâm tư công sức cho mình vô điều kiện.

“Thế nào? May áo cưới cho người khác, giờ trong lòng không thoải mái rồi?” Nhìn gò má của cô, Lạc Thần Hi hỏi một cách trêu đùa

Thiên Nhã lườm anh một cái, hừ lạnh: “Không liên quan đến anh.” Cô cầm túi định bỏ đi

Anh đưa tay kéo cô lại, khiến Thiên Nhã lảo đảo ngã vào lòng anh, trong lúc bất cẩn gót giày dã tạo phản, ngay lập tức gãy mất một gót

May mà sự chú ý của mọi người đều hướng về hai người đang dựa vào nhau trên sân khấu, nét mặt Thiên Nhã bối rối, cô đẩy anh ra, nhanh chóng cởi giày rồi cầm trên tay: “Xin Chủ tịch Lạc tự trọng, hành động lôi kéo như thế không hay chút nào.” Cô quay lưng rời đi, khoảnh khắc mở cửa sảnh tiệc, cô chợt quay lại, thấy Kha Tử Thích trên sân khấu đang nhìn mình chằm chằm, trong đôi mắt ấy là sốt ruột, là lo lắng, và cả khó hiểu

Thiên Nhã nở một nụ cười với anh từ xa: Em không sao, anh đừng lo.

Ra đến bên ngoài khách sạn, cô thở hắt một cái, vươn tay định gọi taxi

Một bàn tay lớn bỗng nắm lấy cánh tay của cô, không hề ngạc nhiên, vẫn là anh

“Anh muốn thế nào!” Thiên Nhã quay người hất tay, đôi mắt lộ vẻ giận dữ.

“Em muốn thế nào?” Anh hỏi vặn lại.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN