Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá
Chương 135: Quà sinh nhật
Lạc Lăng tập trung ăn cơm, nhướng mày nhìn Karen: “Cô ngứa miệng đúng không?” Biểu cảm vừa lạnh lùng vừa càn quấy này khiến Karen giật mình, đôi mắt thoáng hoang mang: “Sao càng nhìn em chị càng thấy giống một người?”
Thiên Nhã vừa định quở trách con trai thiếu lễ phép, nghe vậy tim đập lệch nửa nhịp, cười khan nói: “Bé cưng không được thiếu lễ phép như vậy.” Nét mặt Lạc Lăng không thay đổi, nhưng lờ mờ biết được người Karen nói là ai. Cậu nở nụ cười ngây thơ hồn nhiên với Thiên Nhã, đây là nụ cười quen thuộc của La Tiểu Bảo: “Ma mi, nếu cô ta im lặng một chút, chắc con sẽ cân nhắc đến2việc khách sáo với cô ta một chút.” Karen bị cậu chọc tức đến nỗi quên mất nỗi nghi hoặc vừa thoáng qua trong đầu, chu môi nói: “Quỷ nhỏ! Em mới cần im lặng chút ấy!”
Lạc Lăng tinh nghịch làm mặt quỷ với Karen, tiếp tục tập trung ăn cơm. Thiên Nhã chẳng biết làm sao ngoài nở nụ cười, tỏ ra áy náy với Karen, cô thật sự hết cách với La Tiểu Bảo, cô nhận ra bé cưng cũng không ghét Karen lắm, chỉ là tính trẻ con nên trêu cô bạn mà thôi.
“Ngày mai là sinh nhật của bé cưng rồi, con muốn ma mi tặng quà gì nào?” Về đến nhà, Thiên Nhã bế con trai lên và hỏi. “Ma7mi, con có một điều ước.” Lạc Lăng ngồi trên đùi của Thiên Nhã, đáp.
Thiên Nhã cười dịu dàng: “Còn chưa tới sinh nhật mà bé cưng đã ước rồi à?”
“Ma mi hứa với con rồi đó?“. “Con còn chưa nói điều ước là gì, sao ma mi hứa với con?” Thiên Nhã cố nói với vẻ khó xử. Sau đó cô véo nhé gương mặt nhỏ của bé cưng, nói: “Nhưng chỉ cần ma mi có thể làm được, đều sẽ thực hiện cho con.”
“Vậy ngày mai con muốn một mình đón sinh nhật với ma mi.” Lạc Lăng nói bằng giọng ngọt ngào, đôi mắt to tròn híp lại thành một đường. Thiên Nhã ngạc nhiên hỏi: “Chẳng phải bé cưng thích náo9nhiệt sao?” Cô còn định mời Tử Thích, Hoa Kỳ và Karen cùng đón sinh nhật của nó, những năm trước toàn là cô và Tử Thích cùng đón sinh nhật với bé cưng, năm nay về thành phố A rồi, cô cũng muốn ăn mừng thật vui với bé cưng. Lạc Lăng lắc đầu, đáp: “Không cần đâu ạ, con có ma mi là đủ rồi.” Còn có cha và La Tiểu Bảo nữa.
Thiên Nhã suy nghĩ rồi nói: “Cũng được.” Đôi mắt to đảo một cái, Lạc Lăng nói: “Ma mi yên tâm, con sẽ nói với chú Tử Thích.” Cậu biết năm nào Kha Tử Thích cũng cùng ma mi đón sinh nhật của La Tiểu Bảo. La Tiểu Bảo từng nói,5khi chưa có cha, anh ấy luôn hi vọng Kha Tử Thích có thể trở thành cha của mình, tuy vẫn trông ngóng cha ruột, mong được biết rốt cuộc ông là ai, nhưng chú Tử Thích thật sự quá tốt bụng, đến nỗi ngay cả anh ấy cũng cảm động, ma mi cũng cảm động nữa, nhưng vẫn chần chừ không ở bên chú Tử Thích. La Tiểu Bảo biết vì ma mi đã đặt hết tâm tư vào mình nên không suy nghĩ đến chuyện của mẹ và chú Tử Thích, nhưng hiện tại xem ra, may mà ma mi không đón nhận chú ấy, nếu không thì điều ước cả nhà đoàn tụ của hai cậu không thực hiện được rồi.
Tại văn3phòng Chủ tịch. Thiên Nhã vốn tưởng rằng anh gọi cô đến văn phòng để tính sổ, nào ngờ anh chỉ đặt một hộp quà trên bàn làm việc sau đó nói: “Cầm lấy.” Thiên Nhã hoài nghi nhìn hộp quà đáng yêu, không hiểu sao thấy rất quen mắt. Cô cầm lên rồi mở ra, là búp bê may mắn. Mà đó lại là gia đình năm người, có một người già, một đôi vợ chồng và hai cậu con trai. Thiên Nhã càng hoài nghi hơn: “Chủ tịch, đây là…” Anh định cho cô sao? Hình như không giống cho cô lắm, nhà cô đâu phải năm người.
Lạc Thần Hi nhìn cô chằm chằm, cong khoé môi cười châm biếm: “Em đừng mơ, đây là tặng cho La Tiểu Bảo.” Đôi mắt Thiên Nhã hoang mang, sau đó hiện chút ngạc nhiên, cô hỏi: “Sao anh biết hôm nay là sinh nhật Tiểu Bảo?”
Lạc Thần Hi hơi bất ngờ: “Ô? Sinh nhật của nó?” Con trai Thiên Nhã lại trùng ngày sinh với con trai anh, vậy tại sao hai ngày trước cô không nhắc một lời nào? Suy nghĩ một lúc, sắc mặt Lạc Thần Hi tối lại, anh lạnh lùng nói: “Ra ngoài.”
Thiên Nhã đặt búp bê may mắn xuống, ái ngại đi ra ngoài. Anh ngước mắt, có chút mất kiên nhẫn mà nói: “Cẩm quà ra ngoài.”
Thiên Nhã thầm phỉ nhổ anh, tặng quà mà mặt mày u ám như vậy, thì tặng làm gì? Cô cũng đâu bắt anh tặng, thật khó hiểu. Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn cầm búp bê may mắn rời đi. Thiên Nhã nghĩ thế nào cũng không thể hiểu nổi, anh tặng La Tiểu Bảo “gia đình năm người” là có ý gì? Búp bê ông cụ là cha cô, búp bê nữ là cô, búp bê nam là cha của bé cưng, còn hai búp bê nhỏ này là La Tiểu Bảo và…? Chẳng lẽ anh nghĩ cô còn sinh thêm một đứa nữa sao?
Nghĩ đến đây, Thiên Nhã đưa tay lau mồ hôi, cái tên này, ngay cả tặng quà mà cũng sâu xa như vậy. Bởi vì hôm nay là sinh nhật của La Tiểu Bảo nên Thiên Nhã đặc biệt xin về sớm để ở cạnh con trai.
Cô cầm hộp quà trong tay do dự hồi lâu, cảm thấy nếu mình giấu lên thì không hợp lý, thôi, vẫn tặng nó cho La Tiểu Bảo thì hơn.
Nếu Lạc Thần Hi biết cô không tặng quà, không biết sẽ làm gì cô.
Cậu bé đã chọn một nhà hàng Tây vô cùng ấm cúng để cùng đón buổi tối sinh nhật với Thiên Nhã.
Nhà hàng nhỏ này được trang trí rất đặc biệt, mỗi phòng ăn chỉ chứa được hai người. Bên trong không có ánh đèn sáng trưng, mà chỉ có những bóng đèn vàng nho nhỏ khi sáng khi tối. Ở giữa nhà hàng còn có một bồn nhỏ trồng hoa thủy tiên yêu kiều. Trong hồ có cá chép nhỏ bơi lội tung tăng, chìm đắm trong thế giới nước của riêng mình. Bầu không khí ấm áp của mùa xuân lan tỏa khắp nơi. Trên mỗi bàn ăn đều có những ngọn nến với màu sắc đẹp mắt, trông cực kỳ lãng mạn. Thiên Nhã trêu: “Bé cưng, chúng ta đang hẹn hò đúng không?” Lạc Lăng cười hỏi: “Ma mi có thích nơi này không?”
Thiên Nhã nhìn xung quanh rồi đáp: “Thích chứ, nơi này vừa lãng mạn lại dễ chịu.”
Lạc Lăng gật đầu, hài lòng nói: “Mẹ thích là được.” Thật ra đây là nhà hàng mới mở của cậu và La Tiểu Bảo, bây giờ đang trong thời gian thử nghiệm, sau này sẽ tặng cho Thiên Nhã.
“Nào, bé cưng, chúng ta chọn món đi.” Thiên Nhã cười nói.
“Ma mi cứ chọn đi ạ.” Hiện tại cậu đang rất hạnh phúc vì lần đầu tiên trong đời được đón sinh nhật cùng ma mi, cậu vui mừng đến nỗi muốn kêu thật lớn, cuối cùng không cần đối mặt với người phụ nữ độc ác như Hạ Vân Cẩm rồi, cậu cũng không để La Tiểu Bảo đón sinh nhật với người phụ nữ độc ác đó, La Tiểu Bảo đang ở một phòng ăn khác với Lạc Thần Hi.
“Cha ơi, cha thích nơi này không?” La Tiểu Bảo cười hì hì hỏi anh.
Lạc Thần Hi nhìn cách bài trí của nhà hàng, ấm cúng lại thanh lịch, bồn hoa nhỏ ở trung tâm khiến nhà hàng càng thêm lịch sự tao nhã, rất thú vị. “Rất tốt, con có chắc không muốn cùng ma mi đón sinh nhật chứ?” Không ngờ nhóc con lại lén cùng anh ra đây tận hưởng “thế giới của hai người”, hừ, Hạ Vân Cẩm, xem ra cô làm mẹ còn thất bại hơn cả người làm cha này.
La Tiểu Bảo chu môi đáp: “Cha, cha đã hứa không nhắc đến bà ta mà.” Thấy nét mặt chán ghét của cậu, Lạc Thần Hi áy náy trong lòng. “Con xem này, quà của con.” Anh đặt hộp quà trước mặt La Tiểu Bảo rồi nói.
Mắt La Tiểu Bảo chợt sáng lên, vội mở ra, nhìn thấy búp bê may mắn “gia đình bốn người”, cậu cực kỳ yêu thích. Cậu chỉ vào từng búp bê và nói: “Đây là cha, đây là ma mi, đây là con, đây là em trai.” Lạc Thần Hi mỉm cười, nhìn nét mặt hạnh phúc của con trai, anh hỏi: “Con rất mong có em trai sao?” La Tiểu Bảo nhìn búp bê may mắn bằng đôi mắt long lanh: “Cha xem, hai bé này sinh đôi, trong y như nhau, người ta mong có anh em sinh đôi cơ.” Đối mày anh tuấn của Lạc Thần Hi hơi nhíu lại: “Anh em sinh đôi? Vậy thì cha không giúp được cho con rồi.” Sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm thì được, chỉ là không cùng huyết thống…
La Tiểu Bảo nháy mắt đáp: “Cha giỏi như vậy, chắc chắn sẽ có cách.” Lạc Thần Hi xoa đầu của cậu: “Con nghĩ xem làm thế nào để cha giúp con có anh em sinh đôi?”
La Tiểu Bảo cố tình làm ra vẻ thần bí: “Không cần động não đâu ạ, có thể mọi chuyện đã được định trước rồi.”
Lạc Thần Hi bật cười, nhìn cậu con trai tinh ranh của mình và nói: “Vậy cha phải xem thử con dự đoán tài tình thế nào rồi.”
La Tiểu Bảo cười khanh khách, hình ảnh hai cha con chuyện trò vui vẻ vô cùng ấm áp, còn ấm áp hơn cả nhà hàng này.
“Ma mi, món quà này…” Lạc Lăng nghi hoặc hỏi.
Thiên Nhã ho khan vài cái, hơi lúng túng đáp: “Là một đồng nghiệp của ma mi tặng cho con.” Không nên nói với La Tiểu Bảo là Lạc Thần Hi tặng thì hơn, cô phải ngăn bé cưng đến gần Lạc Thần Hi. Ánh mắt Lạc Lăng nhìn Thiên Nhã hiện đôi chút gian xảo: “Chắc không phải, cha tặng chứ?” Thiên Nhã ngây người: “Con gọi ai là cha?” “Chủ tịch đại nhân ấy ạ, con thích gọi Chủ tịch đại nhân là cha.” Lạc Lăng cười ngọt ngào. Thiên Nhã không vui nói: “Bé cưng không được gọi Chủ tịch là cha nữa.” Buổi tiệc tối đó cô để mặc cho bé cưng gọi lung tung, là vì trong lòng áy náy, nên muốn hoàn thành ước mơ của La Tiểu Bảo, nhưng cô nhận ra kể từ lần đó nhóc con cứ luôn miệng gọi như vậy, nếu bị người khác nghe thấy thì phiền phức rối.
“Ma mi, đây là ông ngoại, đây là cha, đây là ma mi, đây là con và Lạc Lăng, đây là gia đình hạnh phúc của năm người chúng ta.” Lạc Lăng chỉ vào từng búp bê, vẻ mặt đầy yêu thích. Tim Thiên Nhã chợt run lên, ngây người trước lời nói của bé cưng.
Sự ngây thơ của trẻ con, lẽ nào chính là nguyên nhân mà Lạc Thần Hi tặng món quà này? Thiên Nhã ra sức lắc đầu, không thể nào, tuyệt đối không thể, sao anh lại có ý đó chứ. Nhưng nhìn thấy hai búp bê có khuôn mặt giống nhau, cô lại không sao tập trung được. “Bé cưng, hôm nay cũng là sinh nhật của Lăng Lăng đúng không?” Cô hỏi như đang trầm tư, thật ra cố định chuẩn bị một món quà cho Lăng Lăng, nhưng nghĩ đến Hạ Vân Cẩm, cô lại thấy có thêm một chuyện chi bằng bớt đi một chuyện.
Không biết Lạc Thần Hi có đang đón sinh nhật với con không? Hôm nay Hạ Vân Cẩm có nể tình sinh nhật Lạc Lăng mà đối xử với nó tốt một chút không?
Lạc Lăng thấy Thiên Nhã nhớ mình, không kìm được niềm vui trong lòng: “Vâng ạ, hôm nay cũng là sinh nhật của Lăng Lăng, cậu ấy bảo đang đón sinh nhật cùng cha.” Thiên Nhã thở phào, xem ra tên Lạc Thần Hi này vẫn rất yêu thương con trai. “Bé cưng, Lăng Lăng giống cha nó không?” Thiên Nhã không nhịn được mà hỏi dò. Lạc Lăng đang ăn ngon miệng, nghe Thiên Nhã hỏi, cậu nghĩ ngợi một lúc rồi đáp: “Giống lắm ạ, cậu ấy đẹp trai y như con.” Thiên Nhã không vui nói: “Đồ quỷ nhỏ này, thật là ngày càng tự phụ rồi.”
“Người ta tự tin mà.” Lạc Lăng mỉm cười sửa lại. Cậu nhìn chiếc đồng hồ đeo tay nhỏ sau đó nói: “Ma mi Thiên Nhã, con vào nhà vệ sinh một lát.”
“Mẹ đi cùng con nhé?” Lạc Lăng lườm cô: “Con đâu phải trẻ con.” Thiên Nhã cười đáp: “Con còn không phải trẻ con à, tối qua ai đòi ma mi kể chuyện mới chịu đi ngủ hả?” Lạc Lăng để trán, thôi được, cậu là trẻ con, cậu bằng lòng làm trẻ con để mãi mãi được nằm trong vòng tay ma mi Thiên Nhã.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!