Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá - Chương 31: Đánh đập tàn nhẫn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
73


Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá


Chương 31: Đánh đập tàn nhẫn


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thiên Nhã vội vàng lùi sang một bên, chỉ thấy Lạc Thần Hi túm chặt lấy tay của tên đó, ánh mắt đáng sợ đến nỗi làm người ta toát mồ hôi lạnh. “Thằng nhóc này mày làm gì thế! Mau buông tạo ra!” Gã họ Tạ đau đến nghiến răng nghiến lợi kêu lên, đồng nghiệp của gã bị sự thay đổi đột ngột này làm cho kinh sợ đến ngây ngốc. Hạ Nhất Y ở bên cạnh cũng ngẩn ra, nhíu chân mày. Không chờ gã rút tay lại, Lạc Thần Hi lại vung một đấm qua, gã họ Tạ bị đánh ngã xuống đất, miệng đầy máu. “Chủ tịch!” Hạ Nhất Y không thể lý giải nổi nhìn Lạc Thần Hi một đấm đánh hỏng mấy chục vạn tiền làm ăn, cô2ta không thể xem tiếp được nữa. “Ông muốn tán gái thì cút về nước ngoài tán cho tôi, giở thói lưu manh trên địa bàn của tôi, ông còn chưa có tư cách.” Anh nhìn tên họ Tạ bị đánh đến mức không còn chút sức lực chống đỡ trên mặt đất, lạnh lùng cảnh cáo. Tay họ Tạ được hai thuộc hạ dìu lên thẹn quá hóa giận, gã chỉ vào Lạc Thần Hi mắng điên cuồng: “Thằng nhãi con này, mày chờ đấy, tao nhất định khiến mày, và cả mày đẹp mặt!” Gã chỉ tay về phía Thiên Nhã. Một giây sau Lạc Thần Hi lại bắt lấy ngón tay hung hăng càn quấy kia, hất gã qua vai, gã lại lần nữa tiếp xúc thân mật với mặt đất. Mọi8người trố mắt nhìn tên họ Tạ bị ngã đến đầu óc choáng váng, vừa nói vừa mắng nhưng lại không dám đánh trả: “Mày đợi đấy, bây giờ tao gọi cảnh sát bắt mày lại!” Lạc Thần Hi cười lạnh: “Nếu công ty ông biết những gì ông đã làm, ông đoán ông còn có thể tiếp tục ở lại sao?” Gốc gác của gã họ Tạ này anh đã biết rõ từ lâu rồi, những mánh khóe mà gã ngấm ngầm thực hiện đủ để gã ngồi trong tù nửa đời.

Gã họ Tạ là kẻ đa mưu túc trí nên nghe hiểu ý nghĩa trong lời nói này của anh, bị thế lực của anh và điểm yếu của gã trong tay anh chèn ép nên không dám báo cảnh sát, nổi giận6đùng đùng bỏ đi.

Lạc Thần Hi phủi tay, không nhìn Thiên Nhã mà tiêu sái đút tay vào túi quần rời khỏi, để lại Hạ Nhất Y sắc mặt khó coi và Thiên Nhã đang không biết phải làm sao.

Lần này chuyện hợp tác đã hỏng hoàn toàn rồi, Hạ Nhất Y nhìn Thiên Nhã bằng ánh mắt khinh thường, hừ lạnh một tiếng giọng điệu cay nghiệt: “Còn ngây ra đó làm gì? Còn giả vờ chưa đủ sao?” Nói xong cô ta đi bước lớn theo anh ra ngoài.

Không dừng bị tên háo sắc lợi dụng, lại gián tiếp làm hỏng mối làm ăn lớn của công ty, Thiên Nhã vừa ấm ức vừa ủ rũ, rắc rối liên tiếp kéo đến cuối cùng bộc phát trong nháy mắt, nước mắt tuôn rơi3như mưa. Lúc Kha Tử Thích đến nơi, Thiên Nhã đang đứng một mình trên phố hóng gió lạnh. Anh xuống xe với vẻ mặt hoảng hốt, gần như là chạy đến trước mặt cô, giọng điệu lo lắng: “Sao em không tìm nơi nào đó mà đợi, ở đây lạnh lắm.” Dứt lời anh cởi khăn quàng trên cổ mình và áo khoác trên người xuống, choàng lên người và cố cô. Giọng nói trong điện thoại của cô có đôi chút suy sụp, anh liền bỏ ngay công việc đang làm để chạy qua đây.

Đôi mắt Thiên Nhã đỏ hoe, cuối cùng không nhịn được vươn tay ôm lấy Kha Tử Thích, hiện tại cô chỉ muốn tìm một cái ôm ấm áp, một cái ôm giống như người nhà có thể làm5cô yên tâm khóc một trận.

“Đã xảy ra chuyện gì? Em bị người khác bắt nạt sao? Hay là Tiểu Bảo gặp chuyện gì?” Kha Tử Thích đau lòng vuốt tóc cô, dịu dàng khẽ hỏi. “Xin lỗi anh, chỉ là em không kìm được muốn khóc.” Cô cũng không biết rốt cuộc bản thân đã bị làm sao, từ lúc vào tập đoàn Lạc Thần, sau khi gặp được Lạc Thần Hi, cuộc sống của cô bắt đầu trở nên không bình thường nữa, tất cả đều là những điều mà cô không tài nào lý giải nổi.

“Ngốc, muốn khóc cứ khóc đi, em đừng kìm nén.” Kha Tử Thích đau lòng nói.

“Ừm.” Thiên Nhã nghẹn ngào đáp lại.

Trên đầu phổ có một đôi tình nhân đang ôm chặt nhau, cực kì chướng mắt.

Trên chiếc Ferrari màu xanh ở phía xa, anh lạnh lùng nhìn chằm chằm La Thiên Nhã nép vào người Kha Tử Thích khóc sướt mướt, đôi môi mỏng gợi cảm mím chặt, bàn tay đặt trên vô lăng lộ rõ khớp xương, sau đó anh lái xe lao đi.

Thiên Nhã cầm kiệt tác thơm lừng ấn chuông cửa của Lạc Thần Hi, tối đó anh vì ra mặt cho cô mà làm hỏng một số tiền làm ăn lớn, khiến cô rất áy náy, tổn thất này cổ có bán máu cũng không bồi thường nổi, vậy nên chỉ đành làm cơm cho anh dụng tâm một chút vậy. Cửa được mở ra, nhưng đứng trước mặt lại là một người phụ nữ trang điểm diêm dúa lòe loẹt, thân hình nở nang quyến rũ, hơn nữa còn… quần áo không chỉnh tề. Vào nhầm nơi rồi chăng? Đâu có, đây là phòng của Lạc Thần Hi mà.

“Anh yêu, đây là ai vậy? Người giúp việc hả?” Người phụ nữ xinh đẹp hỏi bằng giọng nũng nịu, ánh mắt lộ vẻ bất mãn. Chỉ thấy Lạc Thần Hi mặc áo choàng ngủ bước ra, mái tóc hơi rối càng khiến anh trông đẹp trai, nhìn thấy La Thiên Nhã đang đứng ngây ngốc, anh lạnh lùng bật ra hai từ: “Mang vào.”

Thiên Nhã đi vào trong dưới ánh nhìn soi mói của người phụ nữ, cúi đầu dọn cơm nước. Lạc Thần Hi ngồi trên sofa lạnh lùng nhìn nhất cử nhất động của cô, còn người phụ nữ kia thì khoanh tay quan sát Thiên Nhã từ trên xuống dưới: “Thì ra anh còn giấu một đầu bếp nữ, nhìn cũng rất hấp dẫn, nói màu, còn có điều gì mà người ta không biết?”Vừa nói cô ta vừa ngồi lên đùi của Lạc Thần Hi, đôi tay nõn nà ôm lấy cố anh hờn dỗi.

Lạc Thần Hi ôm cô ta, bàn tay to vuốt ve lưng của cô ta: “Kiểu phụ nữ ưa nhìn này anh tiện tay bắt được cả nắm, đừng đánh giá thấp phẩm vị của anh, cho dù cô ta cởi sạch cũng không làm dậy nổi ham muốn của anh.” Nói xong anh liếc nhìn Thiên Nhã, khoé môi cong lên một nụ cười khinh thường.

Người phụ nữ đắc ý cười yêu kiều, chủ động áp bờ môi nóng bỏng lên môi anh, hai người hừng hực quấn lấy nhau.

Động tác trên tay Thiên Nhã cứng đờ, trộm nhìn hai người dây dưa với nhau trên sofa một chút, da đầu của cô cũng sắp ngứa ran rồi, âm thanh hờn dỗi hưng phần thích thú của người phụ nữ làm cô sắp không chịu nổi nữa, thấy hai người này sắp cởi “giáp ngựa*”, cuối cùng cô cũng tức nước vỡ bờ.

(*) Áo lót.

“Này! Hai người đủ chưa!”

Một cảm xúc ghê tởm trào dâng trong lòng, và cả cảm xúc không tên kia khiến cô siết chặt tay, tức giận nhìn chằm chằm vào hai người đã dừng động tác kia.

Dục vọng còn chưa vơi hết, người phụ nữ ngang bướng liếm môi, ngồi trên đùi của Lạc Thần Hi như một cô mèo hoang gợi cảm, vẻ mặt khiêu khích nhìn Thiên Nhã, cô ta trái lại muốn xem thử “đầu bếp nữ” to gan này rốt cuộc lại lịch như thế nào.

Ánh mắt mơ màng của Lạc Thần Hi chuyển sang Thiên Nhã, trên mặt đầy vẻ bất cần đời, chờ Thiên Nhã đang nổi giận mở lời.

Mà lúc này Thiên Nhã vừa giận lại vừa thẹn, vô cùng lúng túng, trong lòng ân hận, tự nhủ không nên quá lo chuyện bao đồng. Nơi này là chỗ của người ta, họ muốn làm gì thì làm, La Thiên Nhã mày rốt cuộc la hét cái gì chứ? Nhưng kìm lại một nửa, cô lại nói ra một câu hối hận triệt để: “Đây là bà chủ tịch đích thân làm, bảo anh ăn nhân lúc còn nóng.”

Ánh mắt của người phụ nữ ngay lập tức trở nên hiểm độc, “đầu bếp nữ” này coi bản thân là ai thể? Lại dám mang bà chủ tịch ra dọa cô ta?

Gương mặt Lạc Thần Hi phóng túng bất kham và lộ vẻ nực cười, trái lại càng ôm người phụ nữ chặt hơn: “Nói với bà chủ tịch của cô, bảo cô ta ít lo chuyện bao đồng lại.” Anh cố tình đặc biệt nhấn mạnh ba từ “bà chủ tịch“. Vẻ mặt người phụ nữ đắc ý, thân thể mềm mại như rắn dựa hẳn lên người của Lạc Thần Hi, hai người lại bắt đầu nồng nhiệt. Thiên Nhà mặt đỏ như quả cà chua, hận bản thân ăn nói linh tinh, cô gần như chạy trốn khỏi căn phòng đầu mùi dục vọng. Cô sờ hai má nóng bừng của mình, xấu hổ đến mức muốn đập đầu vào tường cho xong. La Thiên Nhã, mày điên rồi sao? Cơm là mày làm, sao có thể nói những lời như vậy!

Hình ảnh dây dưa của hai người bên trong giống như cái bóng xua chẳng chịu đi, không ngừng quấy nhiễu tâm tư của cô, cô nhắm mắt hít thở sâu, bình tĩnh, bình tĩnh! Người đàn ông này thật sự quá đáng ghét rồi! Lại quan hệ nam nữ bừa bãi sau lưng vợ mình! Còn là với người phụ nữ xinh đẹp lẳng lơ đến thế! Cửa lớn đã bị đóng lại, bóng lưng bối rối kia đã bỏ đi mất hút, ánh mắt mơ màng của anh bỗng chốc tan thành mây khói, trở nên lãnh đạm. Anh dừng động tác tay lại, lộ vẻ chán ghét, thẳng thừng đẩy người phụ nữ trên đùi ra, như thể người đàn ông bị thiêu đốt trong ngọn lửa dục vọng lúc nãy không phải là anh.

Người phụ nữ nhíu mày không vui, giọng nũng nịu mang theo hờn dỗi: “Sao vậy? Người ta muốn…” Lạc Thần Hi không nói gì, mặt không cảm xúc trực tiếp đưa cho cô ta một tấm chi phiếu, đáp lại ngắn gọn nhưng ngụ ý sâu xa: “Cút.” Người phụ nữ vẫn không cam lòng, người đàn ông điên cuồng của khi nãy đâu rồi? Cô ta muốn nổi nóng: “Anh…” “Trước khi tôi chưa thay đổi ý định.” Mắt anh rực lửa giận, làm động tác muốn xé bỏ chi phiếu. Người phụ nữ nổi giận giật lấy chi phiếu rồi đóng sầm cửa rời đi. Lạc Thần Hi buồn bực nửa nằm trên sofa, ngón tay thon dài vò tóc mấy lần, mùi cơm trên bàn ăn thơm lừng khắp phòng. Khoé môi của anh cong lên nụ cười như có như không, khẽ hừ mũi một tiếng: “Bà chủ tịch ư?”

“Vô lại! Cực kỳ vô lại! Đồ đàn ông thối tha khó ưa! Đồ đàn ông thổi tha buồn nôn!” Ngày hôm sau là Chủ nhật, Thiên Nhã đang làm việc nhà, cảnh tượng tối hôm qua cứ quanh đi quẩn lại trong đầu của cô. Cảnh quấn quýt kinh tởm đó khiến cô cả đêm không ngủ được, trong lòng luôn thấy khó chịu. “Ai là người đàn ông khó ưa lại buồn nôn thế? Nói ra nghe thử nào.” Đồ Hoa Kỳ đến tìm hai mẹ con để sum họp, nhìn cô lầu bầu mắng cả một buổi sáng, vẻ mặt thích thú hỏi.

Thiên Nhã vò đầu bứt tóc giận hờn nói: “Ôi đừng nhắc anh ta nữa, bọn mình nói chuyện khác đi.” Thiên Nhã dừng công việc đang làm, ngồi lên sofa cùng xem tivi với Đồ Hoa Kỳ.

Đồ Hoa Kỳ từ trước đến nay mặt tinh tai thính, nhìn thấy phản ứng của Thiên Nhã thì tính tò mò càng mạnh mẽ hơn, thế là cô chớp chớp mắt dùng kế khích tướng.

“Xem ra người đàn ông này không đơn giản nha, lại có thể làm Thiên Nhã nhà ta để tâm, chà chà, địa vị của vú em họ Kha bị đe dọa rồi nha.”

“Người ta tên là Kha Tử Thích, cậu làm ơn đừng tùy tiện đặt biệt danh cho người ta có được không?” Thiên Nhã bất đắc dĩ sửa lại.

Đồ Hoa Kỳ bắt thóp câu nói: “Ôi ôi, xem kìa, nhanh như thế mà đã làm rõ mối quan hệ rồi, mau nói! Người đàn ông thối tha kia rốt cuộc là ai? Có phải anh ta đã làm những chuyện kinh tởm” với cậu không hả?”

“Đâu có! Đừng nói linh tinh! Tớ với anh ta chỉ đơn thuần là quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới, ngoài điều này ra thì thật sự không hề có một chút quan hệ nào!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN