Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá
Chương 339: Tôi có thể tin tưởng anh không?
Anh nhíu mày, giọng nói dàn lạnh đi: “Đừng nói nữa, được không?” “Anh họ, tại sao anh lại muốn làm vậy? Anh không dám trực tiếp đối mặt với nó à? Cái 3này không chỉ không công bằng với anh mà còn không công bằng với tôi nữa.” “Đừng nói nữa.” Kha Tử Thích lạnh lùng nói.
“Thì ra trong lòng khô2ng chỉ có mỗi hình bóng của La Thiên Nhã mà còn có cả bóng lưng mờ ảo của người năm ấy.
Anh họ, còn tôi5 thì sao? Anh đặt tối ở chỗ nào?” “Karen, anh nói rồi, anh luôn coi em là…“.
Tôi biết.
Về sau anh đừng hỏi chuyện của tôi với Lạc Thần Dương nữa.
Đúng thế, trước kia là tôi 0với anh ấy diễn một tuồng kịch để chọc giận anh nhưng bây giờ không phải vậy.
Tôi có cái nhìn khác với anh ấy rối, nếu như hợp nhau, anh ấy sẽ là bạn trai tôi.”
“Cần gì phải như vậy? Karen, em không phải là trẻ con nữa.” Kha Tử Thích bị lời của cô chọc tức, nhịn không được nói lời châm chọc.
“Cảm ơn anh đã nhắc nhở tôi.
Tôi đúng là không phải trẻ con nữa, vì thế nên chuyện của tôi anh không có quyền tham dự vào.
Ngay cả với cái danh là anh họ cũng không.
Anh có thời gian để ý tới tối, không bằng tự quản tốt chuyện của mình đi.
Gần đây độ nổi tiếng của anh cao lắm đấy, ngay cả minh tinh cũng không bằng anh rồi.” Karen đấy anh ra, lên xe, lái thẳng vào trong biệt thự.
Kha Tử Thích nện cú đấm lên đầu xe mình, cả khuôn mặt tràn ngập phiền muộn.
“Sao nào? Định tới đây dạy dỗ tôi à? Chủ tịch Kha, tôi không phải là nơi để cho anh trút giận hết lần này tới lần khác.” Ngồi trong quán bar, Lạc Thần Dương nghiêm mặt nói với Kha Tử Thích đang ngồi bên cạnh mình bằng giọng soi mói.
“Cho tôi một ly Whisky.” Kha Tử Thích nói với người phục vụ ở quầy.
“Chậc, giờ nhìn bên ngoài trong anh hạnh phúc lắm mà.
Sao thế? Vừa ôm người dẹp xong, xoay người một cái đã đi mượn rượu giải sầu rồi.” Lạc Thần Dương nói với vẻ mặt châm biếm.
“Cậu có ý gì?” Kha Tử Thích cầm ly rượu lên, lạnh lùng hỏi.
Lạc Thần Dương nhướng mày: “Có ý gì à? Chủ tịch Kha, anh nói rõ hơn đi.
Con người tôi ấy mà, chỉ số IQ đâu cao bằng anh.” “Không phải cậu đã lợi dụng Karen xong rồi sao? Tại sao còn muốn tiếp tục tiếp cận cô ấy?” Kha Tử Thích ngước mắt, con ngươi sâu thẳm lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
“Ha ha, lợi dụng? Chủ tịch Kha, đồ có thể ăn bậy nhưng nói không được nói lung tung.
Tôi vất vả lắm mới có được trái tim em gái anh.
Nếu anh còn nói như thế nữa, tôi sẽ tức giận thật đấy.” “Chẳng lẽ tôi nói không đúng? Đừng tưởng không ai biết cậu có suy nghĩ gì.
Hôm nay tôi không biết nhưng đến ngày mai cũng có thể biết.
Tôi không biết rõ nhưng có thể biết được sơ sơ.”
“Chủ tịch Kha, biết nhiều không tốt cho anh đâu.” Lạc Thần Dương tiến sát tới bên tai anh, cảnh cáo.
Kha Tử Thích níu lấy cổ áo anh ta, cũng nói bên tai: “Cậu lợi dụng Karen để tiếp cận cha cô ấy.
Tuy tôi không biết cậu định làm gì nhưng giờ cậu đã hợp tác với cậu tôi rồi.
Đúng không?” “Này, đừng có làm thế.
Người không biết mà thấy chúng ta thân mật như vậy còn tưởng là…” Lạc Thần Dương hất tay anh ra, nháy mắt nói.
Kha Tử Thích lạnh lùng nhìn anh ta: “Cậu đã đạt được mục đích thì đừng đến gần Karen nữa, cách xa cô ấy ra.” “Chủ tịch Kha, lỗ tai tôi không điếc, trí nhớ cũng không có vấn đề gì, lời cảnh cáo này tôi nghe rất nhiều lần rồi đấy.
Bản thân tôi rất vui lòng khi làm như vậy.
Ai bảo anh để cho Karen đau lòng, cô ấy khóc lóc đau khổ không có ai để tâm sự, đành tìm bạn trai như tôi để giải quyết ưu phiền thôi.”
“Lạc Thần Dương, cậu càng ngày càng hèn hạ.” Kha Tử Thích cắn răng nói.
Lạc Thần Dương như vừa được nghe một câu chuyện rất buồn cười: “Tôi hèn hạ? Chủ tịch Kha, tôi đã giúp anh làm một chuyện không nhỏ rồi cơ mà.
Nếu không có tội động tay vào, sao bây giờ anh có thể nhìn thấy người phụ nữ mình yêu mỗi ngày, có thể cầm thật chặt tay cô ấy? Ai da, ngay cả khi anh trai tôi cầu hôn anh cũng có thể cướp cô ấy về tay mình.
Thế nào? Cảm giác đó có hạnh phúc không?” Nghe vậy, Kha Tử Thích lập tức hiểu ra: “Quả nhiên là cậu đã gửi tin nhắn nặc danh.” “Chủ tịch Kha không ngốc một chút nào.” Lạc Thần Dương nói.
“Tại sao cậu lại làm như vậy? Sao phải cố ý khơi mào tranh đấu giữa tôi và Lạc Thần Hi?” Kha Tử Thích hỏi anh ta.
Lạc Thần Dương cười ha ha: “Không tại sao cả, bởi vì tôi thích xem náo nhiệt thôi.
Nhìn đi, bây giờ náo nhiệt biết bao.” “Cậu!” Kha Tử Thích nghiến răng nghiến lợi nhìn anh ta.
“Đừng có nhìn tôi với ánh mắt căm thù như thế.
Nếu không có tin nhắn đó của tôi, tình huống bây giờ hẳn là bết bát hơn.” “Mặc kệ cậu có ý gì cũng không được lôi Karen vào, tâm tư cô ấy rất đơn thuần.” “Anh nói không liên quan là không liên quan ngay được à? Chủ tịch Kha, anh đã hỏi ý kiến người ta chưa?” Lạc Thần Dương nhạo báng anh.
“Tức chết mất thôi! Tức chết mất thôi!” Vừa vào phòng, Karen đã quăng hết đồ xuống đất.
May thay trên đất được trải thảm lông mềm nên đồ bị ném xuống không hỏng hay vỡ.
Mẹ Thiệu nghe thấy tiếng động liền vọt vào, thấy đồ đạc trong phòng hỗn loạn, bà vội vàng tiến lên khuyên nhủ: “Karen, nửa đêm rồi con còn nổi điên cái gì thế?” “Mẹ, mẹ đừng để ý tới con nữa được không? Con rất khổ sở, rất đau lòng.” Karen nhào vào trong lòng mẹ Thiệu làm nũng, mũi cay cay, nước mắt lã chã rơi xuống.
Đoán chừng mẹ Thiệu chưa từng thấy con gái mình phát điện như này, nước mắt nước mũi thi nhau chảy, bà vội vã vỗ lưng an ủi cô: “Karen, mẹ biết con và cha đang náo loạn về chuyện mở công ty thiết kế.
Dù tâm trạng con không thoải mái cũng không nên để ảnh hưởng tới tinh thần mình quá.
Tính khi cha con thế nào con không phải là không biết.
Giờ tuy ông ấy phản đối mãnh liệt nhưng mẹ biết ông ấy rồi sẽ tiếp nhận sự lựa chọn của con, chỉ là sớm hay
muộn thôi.” “Mẹ, cái khiến con tức giận, đau lòng không phải cái này.” Karen hít mũi, nói.
“Vậy con tức cái gì? Sao lại đau lòng? Không lẽ vì anh họ con?” Karen không nói gì nhưng mẹ Thiệu biết mình đã nói trung chuyện trong lòng con gái: “Karen à, tình cảm không phải là thứ con cứ miễn cưỡng là được.
Tình cảm của anh họ con không đặt ở bên con, chuyện này không phải con đã sớm biết rồi sao? Hãy kiềm chế lại, dần dần con sẽ thoát ra khỏi đó.” “Không đâu, con không muốn rút lui.
Nếu đời này con gái mẹ không thể ở bên cạnh anh họ thì cả đời không thể vui vẻ.” Mẹ Thiệu thở dài: “Này cũng coi là duyên phận được sao? Mẹ chỉ có một đứa con gái là con, ngày nào cũng nhìn thấy con dằn vặt thế này, mẹ làm sao yên tâm được?”
“Nếu đời này không thể ở bên anh họ, cả đời con cũng không thể an tâm.” “Con cần gì phải như thế? Đấy chẳng qua chỉ là chút chấp niệm nhỏ của con mà thôi.” “Mẹ, đó không phải chấp niệm.
Đấy là yêu, là yêu quá nhiều.” “Bé con, con biết yêu là gì không?” Mẹ Thiệu vừa bực vừa buồn cười, nói.
“Mẹ, mẹ không hiểu được đâu.
Con không còn là một con nhóc nữa rồi, con biết rất rõ mình đang làm gì, cũng biết rõ thế nào là yêu.
Tình cảm con dành cho anh họ là tình yêu thật sự.” “Vậy thì sao nào? Anh họ con yêu người phụ nữ khác, người ấy tên La Thiên Nhã.” “Mẹ, đừng nói nữa.” “Karen, hay là con quay về Canada đi.” “Mẹ, mẹ nói gì thế? Con không về Canada đâu.” “Đi sang bên đó giải sầu thôi.
Bây giờ cha con vẫn còn có thể lo cho công ty, sự nghiệp lại đang trong giai đoạn đỉnh cao, không thể nhanh chóng xuống dốc được.
Con nhân cơ hội này đi ra ngoài đi, đừng ở đây nữa.
Con muốn làm cái gì cũng được.” “Có người mẹ nào lại đuổi con gái bên cạnh mình đi như mẹ không.
Con không muốn đâu, huống hồ công ty của con đang trong giai đoạn chuẩn bị.” “Karen, điều hành việc kinh doanh cho một công ty không phải chuyện dễ dàng.” “Mẹ tới làm thuyết khách cho cha đúng không? Nói tới nói lui vẫn là không cho con đi mở công ty.” “Ôi, con đúng là một con nhóc không có lương tâm.
Mẹ đang khuyên con, vậy mà con lại nói mẹ có âm mưu khác.
Được rồi, mẹ đi ngủ là được chứ gì? Con cứ từ từ ở đây xả giận nhé! Đợi mà xem tí nữa cha con về xử lý con thế nào.” “Cha chưa về nữa ạ? Cha làm gì tới muộn như vậy ạ?” “Gần đây cha con rất bận rộn chuyện của công ty, hơn nữa còn đang nhậm chức Chủ tịch Tập đoàn MG ở khu vực này.
Con xem ông ấy đi, không đâu tự dưng quấn một đống công việc vào người.” “Cha có chí lớn mà.
Đáng tiếc thật, con không có anh trai hoặc em trai, bằng không cha cũng không cần ép con kế thừa sự nghiệp của ông ấy.” “Thế nên mẹ với cha mới sốt ruột muốn tìm cho con một người chồng như ý.
Tử Thích là một sự lựa chọn tốt, đáng tiếc…
Quên đi, để mẹ gọi thím Thu lên dọn dẹp sơ qua cho con, con cũng đừng làm ổn nữa, đi ngủ đi.” “Vâng, mẹ ngủ ngon.” Trong phòng làm việc của Chủ tịch tại Tập đoàn Kha thị.
“Cậu, sao cậu lại tới đây? Có chuyện gì sao?” Thiệu Vĩnh Sang đột ngột tới chơi làm Kha Tử Thích hơi bất ngờ.
Thiệu Vĩnh Sang ngồi xuống ghế sofa, rút điếu xì gà ra.
“Tử Thích, gần đây cháu quá bận rộn làm cậu không tìm được cơ hội nói chuyện cùng cháu.” Trong lời của Thiệu Vĩnh Sang có ẩn ý.
“Cậu, cậu uống một ly không?” Kha Tử Thích lấy chai rượu vang đỏ ra, hỏi.
Thiệu Vĩnh Sang cười: “Được.” “Cậu, đề án chúng ta hợp tác với Tập đoàn MG đã được đưa sang bên chính phủ Mỹ, phía Tập đoàn Lạc Thần và SGB cũng nộp lên cùng lúc thì phải.
Thế lại thành một ván cờ rồi.” “Ừm, ở Mỹ, MG và SGB cũng giống như Tập đoàn Lạc Thần và Tập đoàn Kha thị vậy.
Ưu thế của Tập đoàn MG tốt hơn bên SGB.
Cậu tin là nếu bọn họ còn vận dụng mối quan hệ như trước kia thì phần thắng sẽ nghiêng về bên mình.”
Kha Tử Thích cau mày: “Cái này chưa chắc.
Theo cháu biết thì mấy năm gần đây, Tập đoàn SGB qua lại với bên chính phủ khá nhiều, mạng lưới quan hệ càng ngày càng rộng.
Lần này Dương Tử tới Trung Quốc cũng chứng minh rằng họ muốn phát triển theo hướng quốc tế hóa, vượt qua tiến độ của Tập đoàn MG.
Thậm chí, họ còn đạt tới tầm cao mới.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!