Cưng Chiều Độc Nhất - Chương 39
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
19


Cưng Chiều Độc Nhất


Chương 39


Thẩm Vi Tửu ngẩng đầu nhìn vẻ mặt Đoạn Khâm, đột nhiên cô đỏ mặt, giãy dụa thoát khỏi lồng ngực Đoạn Khâm, ánh mắt mông lung nói: “Chờ em về rồi nói cho anh.”

Hương chanh nhàn nhạt tỏa ra từ trong ngực, vẻ mặt của Đoạn Khâm khiến Thẩm Vi Tửu khó hiểu, nhưng cô lại vô thức cảm thấy sợ hãi.

Lúc Trương Thuần nhìn thấy Thẩm Vi Tửu lần nữa thì mặt cô đỏ bừng, Trương Thuần không khỏi vỗ trán, A Tửu thật sự bị Đoạn Khâm ăn đến gắt gao rồi.

Lúc hai người đến quán bar, Trương Thuần vừa uống rượu vừa nói với Thẩm Vi Tửu: “Là phụ nữ thì phải khiến đàn ông muốn ngừng mà không được, đừng để đối phương bắt chẹt em.”

Thẩm Vi Tửu lấy rượu trên tay Trương Thuần xuống, sau đó nói: “Chị Thuần, em không nghe thấy chị nói gì cả.”

Trương Thuần lớn tiếng lặp lại câu vừa rồi, Thẩm Vi Tửu nhìn thoáng qua Trương Thuần, dán bên tai Trương Thuần nói: “Phải làm thế nào mới có thể muốn ngừng mà không được ạ?”

Trương Thuần đã ngà ngà say, cười tủm tỉm nói: “Lại đây, chị Thuần mách em.”

Tiếng nhạc bên tai ồn ào đến nỗi đau cả màng nhĩ, mặt Thẩm Vi Tửu đỏ bừng nghe Trương Thuần nói chuyện, bất tri bất giác lại cùng Trương Thuần uống một chút rượu.

Sau khi nói xong, Trương Thuần cảm thấy hơi khát nên lại rót cho mình thêm vài ly, sau đó chạy lên sân khấu nhảy disco.

Thẩm Vi Tửu đi ra ngoài, hít thở một hơi thật sâu, cô cảm thấy gương mặt mình rất nóng, sau khi gọi điện thoại cho Cảnh Tri Bác, cô lại gọi cho Đoạn Khâm.

Giọng nói của Đoạn Khâm truyền qua điện thoại vô cùng rõ ràng, không hề giống vẻ đang ngủ thì bị đánh thức.

“Xong rồi à?”

Thẩm Vi Tửu khẽ lắc đầu cho bớt nóng, giọng nói mơ hồ: “Xong rồi, muốn anh tới đón em.”

Giọng nói bên kia ngừng một lúc, Thẩm Vi Tửu còn tưởng rằng Đoạn Khâm ngủ rồi, bèn gọi một tiếng Đoạn Khâm, giọng nói bên tai đột nhiên trở nên lớn hơn.

“Anh tới đón em, A Tửu.”

Thẩm Vi Tửu ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn thấy Đoạn Khâm giơ điện thoại đi đến trước mặt mình, cô cười ngây ngô: “Đoạn Khâm, anh nhanh thật đấy, vừa nói xong anh đã đến rồi.”

Đoạn Khâm ôm Thẩm Vi Tửu vào trong ngực, vẻ mặt khó hiểu nhìn cô, giọng nói hơi khàn: “Anh không nhanh chút nào cả.”

Anh quả thật không nhanh, từ lúc cô ra khỏi cửa, anh đã yên lặng đi theo sau, lại sợ quấy rầy hai cô gái nên chỉ chờ ở bên ngoài, nhưng anh không ngờ cô gái của anh lại uống nhiều rượu như vậy.

Đoạn Khâm hơi nhíu mày: “A Tửu, em say rồi.”

“A Khâm, anh không vui sao? Đừng nhíu mày, nhìn như ông cụ non vậy.” Thẩm Vi Tửu cố gắng nhón mũi chân đụng tới cằm Đoạn Khâm, nhẹ nhàng hôn một cái: “Hôn một cái thì sẽ không tức giận nữa.”

Đoạn Khâm chưa từng bị nói là ông cụ non, đang khiếp sợ thì đã bị một nụ hôn trấn an.

Vì uống rượu nên hai mắt cô mờ mịt hơi nước, trên má nhiễm màu hồng làm say lòng người, tựa như được phủ thêm một lớp phấn, trên cánh môi còn mang theo ánh nước, ngửa đầu nhìn anh tựa như đang đòi hôn, Đoạn Khâm nhéo vòng eo mảnh khảnh của Thẩm Vi Tửu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Sao uống rượu xong lại câu người như vậy?”

Tuy Thẩm Vi Tửu nghe được lời nói của Đoạn Khâm, nhưng cô đang say rượu nên trong đầu không hiểu ý tứ của anh, cơ thể mềm nhũn dán lại gần, dịu dàng hỏi: “Em câu dẫn khiến anh muốn ngừng mà không được sao?”

Thẩm Vi Tửu luôn là một học trò giỏi, vừa được Trương Thuần dạy cho từ này, bây giờ cô đã áp dụng luôn.

Đoạn Khâm hung hăng hôn lên cánh môi vẫn luôn câu dẫn mình, anh phải dùng hành động thực tế để nói cho A Tửu biết, rốt cuộc anh có muốn ngừng mà không được hay không.

Vừa uống rượu xong nên hơi thở vốn đã nóng, hơn nữa, nhiệt độ cơ thể trên người Đoạn Khâm hơi cao, Thẩm Vi Tửu bị hôn một lúc đã bắt đầu rầm rì đẩy Đoạn Khâm ra, Đoạn Khâm nhắm mắt, vuốt tóc Thẩm Vi Tửu: “Sao lại kêu giống Đậu Đỏ thế này.”

Thẩm Vi Tửu mở to hai mắt, nói: “Làm gì giống chứ.”

Đoạn Khâm cười cười: “Trương Thuần đâu, để anh đưa hai người về nhà.”

Thẩm Vi Tửu nghĩ nghĩ, nói: “Em gọi Cảnh Tri Bác đến rồi.”

Cảnh Tri Bác thật sự tới nhanh như bay, sau khi nhận được điện thoại của Thẩm Vi Tửu, cậu lập tức lái xe từ công ty đến đây.

Từ trong điện thoại, cậu đã nhận ra Thẩm Vi Tửu hơi say rồi, vậy không biết Trương Thuần đã say thành bộ dạng gì nữa.

Tăng ca mấy ngày liền khiến cậu không gặp được Trương Thuần, nỗi lo âu lúc này đã đạt tới đỉnh điểm, cậu phi xe nhanh như bay, vừa xuống xe đã nhìn thấy Thẩm Vi Tửu và Đoạn Khâm đứng ở bên ngoài, cậu chợt sửng sốt.

Chị A Tửu và Đoạn Khâm đã làm hòa rồi sao?

Đoạn Khâm liếc nhìn Cảnh Tri Bác, vào lúc A Văn bắt đầu điều tra chuyện đã xảy ra năm đó, cậu ta cũng đã tra ra người giúp Thẩm Vi Tửu che giấu tin tức trên mạng chính là Cảnh Tri Bác.

Cảnh Tri Bác đã sa sút tinh thần hơn rất nhiều so với lần gặp trước, râu ria màu xanh khiến Cảnh Tri Bác tăng thêm sự thành thục.

Cậu thở hổn hển, khẽ giật cà vạt, nói: “Thuần thuần đâu rồi?”

Thẩm Vi Tửu dẫn cậu đi vào tìm Trương Thuần, Thẩm Vi Tửu cho rằng Trương Thuần vẫn ở trên sân khấu, nhưng tìm một vòng vẫn không thấy người đâu, vành mắt Thẩm Vi Tửu đỏ lên, Đoạn Khâm trấn an cô: “Đừng sốt ruột, vào WC tìm thử xem.”

Cảnh Tri Bác đi về phía WC thì thấy một người đàn ông ngồi xổm trước mặt Trương Thuần, hai mắt lập tức đỏ lên, cậu xông đến cho người đàn ông kia một cú đấm, người đó mắng một câu, hai người lập tức lao vào đánh nhau.

Đoạn Khâm đặt Trương Thuần dựa trên người Thẩm Vi Tửu, tránh để Trương Thuần bị đánh trúng, sau đó tiến lên, mỗi tay đè một người lại: “Được rồi, đừng đánh nữa.”

Cơ bắp dưới lớp áo của Đoạn Khâm nhô lên, vừa bị đè lại, hai người kia đã biết sức lực của Đoạn Khâm lớn nhường nào.

Người đàn ông kia nói: “Tôi chỉ nhìn xem cô ấy có cần giúp đỡ hay không thôi, cậu bị bệnh à, tự nhiên đến đánh tôi.”

Cảnh Tri Bác thở phì phò, hai mắt đỏ ngầu, gần đây cậu phải thức đêm rất muộn, không thể ở bên cạnh Trương Thuần, trong lòng lại sợ Trương Thuần bỏ mình, ban nãy thấy người đàn ông kia dựa lại gần Trương Thuần như vậy, đầu óc cậu lập tức trở nên hồ đồ.

Đến khi giải thích rõ hiểu lầm, Trương Thuần đã hơi tỉnh táo lại một chút, khi nhìn thấy Cảnh Tri Bác, cô bèn cười nhạo: “Ơ, hôm nay Cảnh thiếu gia không đi làm hả? Sao lại có thời gian đến đây nhảy disco vậy?”

Cảnh Tri Bác đỡ Trương Thuần đang say rượu từ trong lồng ngực Thẩm Vi Tửu: “Cảm ơn chị A Tửu, em đưa Thuần Thuần về trước.”

Trương Thuần vừa nghe nói phải về nhà, lập tức kéo tóc Cảnh Tri Bác: “Tôi không về, Cảnh Tri Bác, anh buông ra cho tôi.”

Tuy bị kéo tóc, nhưng Cảnh Tri Bác không hề kêu ca, cậu nhất quyết đưa Trương Thuần vào trong xe.

Thẩm Vi Tửu được Đoạn Khâm ôm, nhẹ nhàng nói: “Chị Thuần rất thích Cảnh Tri Bác.”

Đoạn Khâm ừ một tiếng: “Chúng ta cũng về nhà thôi.”

Về đến nhà, Đoạn Khâm rót một cốc sữa cho Thẩm Vi Tửu: “Ngoan, uống sữa nào.”

Đoạn Khâm đưa sữa cho Thẩm Vi Tửu, Thẩm Vi Tửu vừa uống một ngụm thì nghe thấy Đoạn Khâm hỏi: “Đã nói bồi thường cho anh cơ mà, A Tửu?”

Thẩm Vi Tửu sững sờ ngẩng đầu nhìn Đoạn Khâm, tựa như không biết lời anh nói có ý gì.

Đoạn Khâm ngồi bên cạnh Thẩm Vi Tửu, ôm cô vào trong ngực: “Sao? Định chơi xấu hả?”

Thẩm Vi Tửu tủi thân nhăn mày lại, đưa sữa bò cho Đoạn Khâm: “Cho anh uống cốc sữa của em nè.”

Thấy Đoạn Khâm không nói lời nào, Thẩm Vi Tửu lại tự uống một ngụm, sau đó nghe thấy Đoạn Khâm nói: “Được, nhưng anh muốn uống ở đây cơ.”

Ngón tay của người đàn ông nhẹ nhàng lướt qua bên miệng Thẩm Vi Tửu, lau sạch hết sữa còn sót lại trên khóe môi cô, trên đầu ngón tay dính một chút sữa trắng, ánh mắt Đoạn Khâm u tối nhìn Thẩm Vi Tửu, sau đó liếm hết vệt sữa trên đầu ngón tay mình.

Thẩm Vi Tửu chỉ cảm thấy máu toàn thân đều chảy lên mặt, cô chôn đầu trong ngực Đoạn Khâm, sau đó nói: “Anh, anh đừng cướp sữa bò của em.”

Đoạn Khâm khẽ nở nụ cười, anh còn tưởng là Thẩm Vi Tửu xấu hổ, hóa ra chỉ là không muốn anh cướp cốc sữa của cô.

A Tửu say rượu thật sự khiến Đoạn Khâm không nỡ bắt nạt.

Sau khi tỉnh ngủ, Thẩm Vi Tửu phát hiện quần áo trên người mình đã được thay, bên cạnh chính là gương mặt của Đoạn Khâm.

Thẩm Vi Tửu nghĩ đến cảnh tối qua Đoạn Khâm giúp mình thay quần áo, cô lập tức xấu hổ.

Nhưng khi ngủ, tính xâm lược trên người Đoạn Khâm đã vơi đi rất nhiều, Thẩm Vi Tửu nhẹ nhàng dùng ngón tay phác họa ngũ quan của Đoạn Khâm, đột nhiên bị Đoạn Khâm nắm chặt tay.

Vừa tỉnh ngủ nên giọng nói của Đoạn Khâm còn mang theo tiếng khàn khàn: “Tỉnh rồi à?”

Đoạn Khâm mở to mắt nhìn Thẩm Vi Tửu, thấy hai tai cô đỏ hồng, anh dùng tay nhéo nhéo, cảm nhận được nhiệt độ trên tai cô nóng dần.

Đoạn Khâm kéo Thẩm Vi Tửu vào trong lồng ngực, nói: “Sao? Hiện tại biết xấu hổ rồi à? Không biết tối qua ai quấn lấy anh, nhất quyết bắt anh phải tắm cho nhỉ.”

Thẩm Vi Tửu cảm thấy mình vẫn nên chôn trong ổ chăn, không cần ra nữa.

Đoạn Khâm nhìn Thẩm Vi Tửu xấu hổ đến nỗi toàn thân bốc khói, anh cười nói: “Trêu em thôi, tối qua anh nhắm mắt thay quần áo cho em đấy, em vẫn chưa tắm đâu, A Tửu biến thành chú heo thối rồi.”

Thẩm Vi Tửu khẽ đẩy Đoạn Khâm ra: “Em đi tắm.”

Đến khi Thẩm Vi Tửu tắm xong, Đoạn Khâm đã rời giường, bên ngoài truyền đến mùi thơm bữa sáng, Thẩm Vi Tửu đẩy cửa sổ ra, nhìn thấy dòng sông không ngừng chảy xiết, Thẩm Vi Tửu hít một hơi thật sâu, cô thật sự muốn ở cùng Đoạn Khâm.

Ăn sáng xong, Thẩm Vi Tửu gọi điện thoại cho Trương Thuần nhưng không được, gọi cho Cảnh Tri Bác mới biết Trương Thuần vẫn chưa ngủ dậy, vậy chắc là hôm nay chị Thuần không thể sắp xếp công việc cho cô rồi.

Đoạn Khâm bị Trần Mạt thúc giục mấy hôm, rốt cuộc hôm nay mới chuẩn bị đến câu lạc bộ huấn luyện, anh bắt nạt Thẩm Vi Tửu đến khi hai mắt cô đỏ lên mới đi.

Thẩm Vi Tửu ôm Đậu Đỏ ngồi trên ghế sô pha, cô thật sự cảm thấy Đoạn Khâm đã thay đổi rồi, trở nên lưu manh hơn.

Thẩm Vi Tửu click mở Weibo mới phát hiện Đoạn Khâm đã lên hot search.

Quyền vương Đoạn Khâm dẫn cô gái thần bí rời khỏi quán bar.

Bên dưới tiêu đề là ảnh chụp đêm qua, Thẩm Vi Tửu phát hiện cả người mình đều chôn trong ngực Đoạn Khâm, cho nên không chụp được chính mặt cô, nhưng dưới đó còn một bài đăng Weibo từ bốn năm trước bị đẩy lên ——

Bạch Tiểu Tâm nè: Tình cờ gặp Đoạn Khâm và bạn gái anh ấy, nhưng hình như tính tình của quyền vương Đoạn Khâm không tốt cho lắm 【 hình ảnh 】

Định vị của bài đăng Weibo này là ở Valencia, trong ảnh quả thật là cô và Đoạn Khâm, chẳng qua là Thẩm Vi Tửu nhớ tới lúc ấy Đoạn Khâm đang giận, còn cô thì đi theo phía sau anh, bởi vậy bức ảnh này chỉ có bóng lưng hai người.

Lúc ấy, bình luận bên dưới đều mắng chủ Weibo lấy lồng mọi người, Đoạn Khâm ghét phụ nữ như vậy, sao có thể có bạn gái chứ, bởi vậy Weibo này cũng lập tức chìm xuống, không ngờ bốn năm sau lại có dân mạng đột nhiên phát hiện.

Tuy hai bức ảnh đều không chụp được chính mặt của cô gái, nhưng vẫn có thể nhận ra đây là cùng một người.

Kết hợp với bài đăng Weibo không lâu về trước của Đoạn Khâm, dân mạng lập tức đoán ra được cô gái trong ảnh rất có thể là bạn gái của Đoạn Khâm.

Thẩm Vi Tửu không thể không bội phục năng lực điều tra của dân mạng.

Nhìn Weibo một hồi, Thẩm Vi Tửu đột nhiên phát hiện Đoạn Khâm chuyển phát bài Weibo kia ——

Tuyển thủ Đoạn Khâm câu lạc bộ Bác Uy: Yêu nhất dáng vẻ xinh đẹp của em khi say 【 Chuyển phát: Tình cờ gặp Đoạn Khâm và bạn gái anh ấy, nhưng hình như tính tình của quyền vương Đoạn Khâm không tốt cho lắm 】

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN