Cưng Chiều Độc Nhất - Chương 50
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
65


Cưng Chiều Độc Nhất


Chương 50


Lúc Cảnh Tri Bác đến nơi, cậu trấn an Trương Thuần, ôm Xán Xán vào lòng rồi mới nhìn thấy Đoạn Khâm đang ngồi ở đằng kia, toàn thân anh đều lạnh lùng, mắt nhìn chằm chằm vào cửa phòng sinh, dường như cậu lại nhìn thấy một Đoạn Khâm mấy năm trước từng xin bọn họ “tro cốt” của chị A Tửu.

“Anh Đoạn Khâm, chị A Tửu sẽ không sao đâu.”

Đoạn Khâm liếc nhìn Cảnh Tri Bác, anh khẽ gật đầu, trầm mặc không nói.

Mỗi lần về nhà, Trương Thuần đều nói Đoạn Khâm thay đổi rất nhiều, nhưng thực ra chỉ những lúc ở trước mặt chị A Tửu Đoạn Khâm mới biến hóa như vậy, còn với người khác thì anh vẫn là cô lang trên võ đài.

Trước đây, Trương Thuần sinh rất nhanh, nhưng lần này bọn họ đợi một lúc lâu mà A Tửu vẫn chưa ra, Đoạn Khâm suýt thì phá cửa xông vào.

Đến gần chiều, bác sĩ mới ra khỏi phòng nói đứa bé quá lớn không ra được, hỏi xem có sinh mổ hay không.

Đoạn Khâm mấp máy môi: “Mổ.”

Thẩm Vi Tửu sinh được một cậu nhóc, y tá vừa ôm bé ra thì nhìn thấy người đàn ông thân hình cao lớn trực tiếp lướt qua mình, vào phòng xem sản phụ.

Cô suýt cho rằng đó không phải ba của đứa bé.

Sau khi sinh, cả người Thẩm Vi Tửu đều là mồ hôi, tóc còn dán trên mặt, cả gương mặt đều tái nhợt, chỉ có cánh môi còn hồng, Đoạn Khâm duỗi tay lau mồ hôi cho Thẩm Vi Tửu, nghe thấy ý tá nói: “Cô ấy vẫn đang hôn mê, phải một lúc nữa mới tỉnh, anh ôm con trước đi.”

Đoạn Khâm hôn một cái lên trán Thẩm Vi Tửu: “Bà xã, vất vả rồi.”

Sắc mặt Đoạn Khâm cũng trắng bệch, ôm con mà mặt không cảm xúc, làm đứa bé càng khóc to hơn.

Trương Thuần đỡ đứa bé từ tay Đoạn Khâm: “Anh vào chăm sóc A Tửu đi, để tôi trông cục cưng.”

Xán Xán trợn tròn mắt nhìn cục cưng trong ngực mẹ, bé vẫn cho rằng đó là em gái, bèn gọi: “Em gái.”

“Xán Xán, không phải em gái, mà là em trai.”

Cảnh Tri Bác sửa lại cho Cảnh Xán Xán, ai ngờ Xán Xán nghe thấy ba nói không phải em gái, bé lập tức bật khóc: “Muốn em gái cơ, không thèm đâu, muốn em gái.”

Dường như hai đứa bé đang thi xem ai khóc to hơn, khóc càng ngày càng dữ.

Lúc Thẩm Vi Tửu tỉnh lại, cô trông thấy Đoạn Khâm đang dịu dàng nhìn mình, Thẩm Vi Tửu yếu ớt gọi một tiếng ông xã, Đoạn Khâm khom lưng ôm cô.

Cô có thể cảm nhận được cánh tay run nhè nhẹ và giọt nước mắt ấm áp của Đoạn Khâm, cô nghiêng đầu nhìn thì thấy anh mím chặt cánh môi, chỗ đó trắng bệch, không biết đã mím bao lâu.

Chẳng ai hiểu được cảm nhận của Đoạn Khâm khi nhìn thấy Thẩm Vi Tửu nằm ở đó, cũng không ai biết rằng sự chờ đợi đến giây phút cuối cùng đã tiêu hao toàn bộ dũng khí của người đàn ông này.

Thẩm Vi Tửu đã dung nhập vào sinh mệnh của anh, anh không biết nếu không có A Tửu mình sẽ phải làm sao?

Nụ hôn mềm mại rơi trên tai Đoạn Khâm, trong giọng nói của Thẩm Vi Tửu mang theo ý cười: “Nhớ em rồi à?”

Đoạn Khâm nói: “Nhớ.”

Đến khi Đoạn Khâm buông cô ra, Thẩm Vi Tửu mới nhớ mình vừa sinh con: “Cục cưng đâu rồi?”

Đoạn Khâm nắm tay Thẩm Vi Tửu: “Cục cưng ở đây.”

Thẩm Vi Tửu cười khẽ: “Ở đây là cục cưng lớn, cục cưng bé đâu?”

Lúc này Đoạn Khâm mới cười theo Thẩm Vi Tửu: “Để anh ôm đến cho em xem.”

Trẻ sơ sinh còn chưa nẩy nở, gương mặt đỏ như chú khỉ con, Thẩm Vi Tửu sờ mặt cục cưng, nói: “Con nhỏ xíu.”

Nhưng đứa bé nhỏ như vậy lại để lại một vết dao mổ trên bụng Thẩm Vi Tửu, Đoạn Khâm gật đầu: “Vẫn quá lớn.”

Sau này vết dao trên bụng Thẩm Vi Tửu đã liền, để lại một vết sẹo xấu xí.

Đoạn Khâm đặt tên cho cục cưng là Đoạn Cửu Niệm.

Cửu niệm A Tửu, cửu luyến A Tửu. (Mãi nhớ A Tửu, mãi yêu A Tửu)

“Niệm Niệm, con phải nhớ kỹ mẹ đã tốn rất nhiều sức lực mới sinh ra con, nếu sau này con không tốt với mẹ, ba nhất định sẽ dạy dỗ con.”

Đoạn Cửu Niệm đã lớn hơn một chút, làn da cũng trắng trẻo mịn màng lên, bé mở to mắt nhìn Đoạn Khâm, tựa như đang hỏi người ba này đang nói cái quỷ gì vậy.

Thẩm Vi Tửu ôm Cửu Niệm vào trong ngực: “Đúng vậy, Niệm Niệm, ba con chính là quyền vương đấy, chỉ cần một quyền thôi đã đánh cho mông con nở hoa rồi.”

Đoạn Khâm ho khan một tiếng: “Ba sẽ nhẹ một chút.”

Đoạn Cửu Niệm rất thích Thẩm Vi Tửu, vừa được cô ôm trong lòng đã bật cười, sau đó lại đòi bú sữa, Thẩm Vi Tửu vén áo lên cho Niệm Niệm ăn.

Phía sau truyền đến giọng nói của người đàn ông: “A Tửu, anh ra ngoài mua chút đồ.”

Thẩm Vi Tửu cắn môi dưới, quay đầu lại nhìn bóng dáng Đoạn Khâm rời đi, mỗi lần cho Niệm Niệm ăn Đoạn Khâm đều ra ngoài.

Tay cô bất giác sờ lên bụng, chỗ đó có một vết sẹo vắt ngang, chắc hẳn là rất xấu.

Lúc Đoạn Khâm về thì Niệm Niệm đã ngủ, Đoạn Khâm ôm bé về phòng.

Vừa hay đúng lúc Niệm Niệm cần người ôm, Thẩm Vi Tửu đã ôm bé một lúc, cảm thấy rất mỏi tay, cô dựa vào sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi.

Đoạn Khâm tưởng Thẩm Vi Tửu đã ngủ, bèn nhẹ nhàng bế A Tửu về phòng.

Lúc anh chuẩn bị ra ngoài thì bị Thẩm Vi Tửu kéo lại.

“Đoạn Khâm, anh đừng đi, ngủ cùng em đi.”

Đoạn Khâm gật đầu, anh cởi áo, ôm Thẩm Vi Tửu vào trong ngực.

Cô gái trong ngực mang trên người hương chanh, xen lẫn cả mùi sữa, không ngừng thu hút Đoạn Khâm.

Đoạn Khâm nhắm mắt lại, sau đó cảm nhận được Thẩm Vi Tửu hôn mình.

Anh vẫn nhắm mắt: “A Tửu, nếu em không ngủ thì Niệm Niệm sẽ tỉnh dậy đấy.”

Giọng nói của Thẩm Vi Tửu rất nhẹ nhàng: “Nhưng có cái gì đấy cứ chống lên em.”

Đoạn Khâm mở to mắt, anh hôn cô gái đã vô tình câu dẫn mình.

Nụ hôn dần dịch chuyển xuống dưới, Thẩm Vi Tửu giữ chặt áo, không dám nhìn Đoạn Khâm: “Chỗ đó xấu.”

Đoạn Khâm kéo tay Thẩm Vi Tửu ra, hô hấp nóng bỏng phả lên vết sẹo: “Không xấu, rất đẹp.”

Nụ hôn mang theo thương tiếc rơi lên vết sẹo, Thẩm Vi Tửu cảm nhận được cơn tê dại truyền từ chỗ đó tới khắp tứ chi, cô không khỏi run rẩy, chợt phát hiện đôi mắt Đoạn Khâm hơi hơi đỏ, ánh mắt nhìn cô như một con sói tìm được con mồi trên đồng nội.

Cô bị tình yêu trong ánh mắt anh làm cho sững sờ.

Cô tựa như con mồi bị dọa sợ, rộng mở lòng mình với đối phương, bày ra nơi mềm mại nhất.

Trên mặt Thẩm Vi Tửu nổi lên màu hồng, tóc Đoạn Khâm hơi chọc vào cô, bàn tay đang túm ga giường siết chặt lại, cô hoảng hốt thầm nghĩ, Niệm Niệm không có sữa uống rồi.

Lúc Đoạn Cửu Niệm tỉnh dậy thì ngoài trời đã tối, trong phòng thắp một ngọn đèn nhỏ, bé chớp mắt nhìn đỉnh nôi, ngoan ngoãn không khóc, nằm một lúc lâu mới thấy ba tới bế bé lên, cho bé một cái hôn, Đoạn Cửu Niệm nghĩ nhất định là mình ngoan ngoãn, chắc hẳn ba rất vui.

Nhưng Đoạn Cửu Niệm lập tức không vui, bé không muốn uống loại sữa bột này, bé muốn uống sữa mẹ.

Đoạn Cửu Niệm bật khóc, bé cho rằng mình khóc thì sẽ được uống sữa mẹ, ai ngờ ba lại mang bé ra ngoài.

Đoạn Khâm nhìn gương mặt giống mình y như đúc của Đoạn Cửu Niệm, anh duỗi tay chọc chọc lên mặt bé, trầm mặc nhìn Đoạn Cửu Niệm khóc thảm thương.

Lần sau anh sẽ chú ý một chút, để thằng nhóc này có sữa uống.

Từ giây phút này, Đoạn Cửu Niệm đã biết nếu là chuyện liên quan đến mẹ, dù có khóc thì ba bé cũng sẽ không mềm lòng.

Từ đầu tiên mà Đoạn Cửu Niệm biết nói chính là mẹ, lúc ấy Thẩm Vi Tửu đang ở Bắc Hoa luyện múa, lúc Đoạn Khâm gọi video đến cô vẫn chưa tẩy trang, hai gương mặt cực kì giống nhau của hai ba con lọt vào màn hình.

Chị Vương ở bên cạnh nhìn thấy, sửng sốt: “Hai ba con nhà này giống nhau thật đấy.”

Đoạn Cửu Niệm nhìn Thẩm Vi Tửu nhưng không gọi mẹ, lúc Đoạn Khâm nghe thấy Đoạn Cửu Niệm biết nói, anh nghĩ nếu A Tửu nghe được nhất định sẽ rất vui, nào ngờ khi nhìn thấy A Tửu thằng nhóc này lại không nói nữa.

Thẩm Vi Tửu biết tính cách của Niệm Niệm và Đoạn Khâm giống nhau, đều là người thích giấu chuyện ở trong lòng, lúc Đoạn Khâm hung dữ với Niệm Niệm, Thẩm Vi Tửu lại hung dữ với Đoạn Khâm, đường đường là quyền vương mà lại bị bà xã dạy dỗ ngay cả một câu cũng không dám nói.

Lúc này Niệm Niệm đột nhiên gọi mẹ, Thẩm Vi Tửu bỗng im lặng, Niệm Niệm vẫn còn uống sữa mẹ, cô bỏ mặc Niệm Niệm để tới đoàn múa ba lê, ép bé cai sữa.

Thực tế giọng của Niệm Niệm rất mơ hồ, chỉ nghe như giống mà thôi.

Đoạn Khâm đưa Niệm Niệm cho bảo mẫu, sau đó hỏi: “Khi nào em về?”

Thẩm Vi Tửu nói: “Chắc là tối mai.”

Đoạn Khâm nhìn A Tửu trong video, anh không nói lời nào, lẳng lặng nghe Thẩm Vi Tửu kể lại chuyện cô gặp ở bên đó, một lát sau Thẩm Vi Tửu mới phát hiện chỉ có mình cô nói chuyện, còn Đoạn Khâm vẫn luôn im lặng, cô bèn nói: “Đoạn Khâm, sao anh không nói gì vậy?”

Đoạn Khâm nói: “A Tửu, anh nhớ em.”

Thẩm Vi Tửu đỏ mặt, rõ ràng là người đã sinh con mà còn ngượng ngùng như thiếu nữ e thẹn, hàng lông mi của cô run rẩy, sau đó nhỏ giọng nói: “Em cũng nhớ anh.”

Đoạn Khâm nhìn Thẩm Vi Tửu, hô hấp chợt tăng lên: “A Tửu, anh chờ em về.”

Thẩm Vi Tửu và Đoạn Khâm ở bên nhau đã lâu, sao cô còn không biết Đoạn Khâm nghĩ gì chứ, cô nhìn chiếc cằm săn chắc của người đàn ông, khẽ gật gật đầu, trong lòng lại nôn nóng muốn về nhà, cô nhớ Niệm Niệm, cũng nhớ người đàn ông này.

Thẩm Vi Tửu cúp máy thì phát hiện một người đàn ông đang nhìn mình, có lẽ anh ta đã hơn ba mươi tuổi, diện mạo nho nhã, đeo một cặp kính vàng, thấy Thẩm Vi Tửu chú ý đến mình, anh ta bèn cười với cô.

Thẩm Vi Tửu không biết đó là ai, nhưng người có thể vào hậu trường thì chung quy lại cũng là người có liên quan đến buổi biểu diễn, cô theo thói lễ phép mỉm cười với đối phương.

Vốn dĩ ngày mai Thẩm Vi Tửu định trở về nhà, nhưng lại bị mọi người trong đoàn giữ lại, bảo là có một người có bối cảnh rất lớn muốn mời các cô ăn cơm.

Nói là ai cũng phải tham gia.

Đối phương úp úp mở mở, nhưng mấy vũ công nòng cốt trong đoàn đều cho đối phương mặt mũi, Thẩm Vi Tửu cảm thấy nhất định đó không phải người thường, cô thầm nghĩ ăn xong bữa cơm rồi lập tức rời đi.

Thẩm Vi Tửu không ngờ rằng, cô cảm thấy mình chỉ đi cho đủ nhân số, nhưng không ngờ đối phương lại không cho cô cơ hội này.

Người mời các cô ăn cơm chính là người đàn ông mà Thẩm Vi Tửu nhìn thấy ở hậu trường, các cô gọi anh ta là Trình tiên sinh.

Thẩm Vi Tửu vừa vào phòng đã được đưa tới ngồi bên cạnh Trình tiên sinh, cô cảm thấy có hơi khó hiểu, kết quả là lúc ăn cơm Trình tiên sinh hỏi cô cảm thấy đồ ăn thế nào? Có hợp khẩu vị hay không?

Thẩm Vi Tửu hít sâu một hơi, nở nụ cười, nói: “Đồ ăn rất ngon, nhưng tôi còn con nhỏ ở nhà, muốn về sớm gặp con nên không chú tâm ăn lắm, Trình tiên sinh đừng để ý.”

Trình tiên sinh ngẩn người, sau đó nở nụ cười: “Không sao, ăn xong tôi sẽ đưa cô về, sẽ không muộn lắm đâu.”

Chị Vương lại đây kính rượu Trình tiên sinh: “Đừng thấy Tiểu Tửu còn nhỏ tuổi, người ta có chồng con luôn rồi đấy, quả là may mắn mà. À mà Trình tiên sinh này, lúc trước nghe nói anh đã tìm được tình yêu đích thực rồi, không biết ai có thể giữ được trái tim Trình tiên sinh vậy?”

Trình tiên sinh xua xua tay, trên mặt nở nụ cười ấm áp: “Chỉ là lời đồn thôi.”

Chị Vương hơi ngừng lại, khiến trái tim Thẩm Vi Tửu nhẹ nhõm hơn.

Ai ngờ ăn cơm xong, Trình tiên sinh thật sự gọi người đưa cô về.

Sắc mặt Thẩm Vi Tửu đã hơi tái nhợt, nụ cười của Trình tiên sinh thì vẫn ấm áp, nhưng lờ mờ mang theo một tia ép buộc.

“Trình tiên sinh, không dám làm phiền ngài, chồng tôi sẽ đến đón tôi.”

“À? Không biết ông xã A Tửu là người như thế nào nhỉ?”

Thẩm Vi Tửu cười cười với Trình tiên sinh: “Hiện tại anh ấy mở một lớp dạy quyền anh cho trẻ em.”

Trình tiên sinh hơi cười cười, sau đó gật đầu: “Nghề này ổn đấy.”

“Nếu không chờ chồng cô tới đón rồi tôi mới đi, tránh không bắt được xe.”

Thẩm Vi Tửu không hề để ý tới Trình tiên sinh, cô không bảo Đoạn Khâm tới đón mình, nhưng mỗi lần kết thúc Đoạn Khâm đều xuất hiện đúng giờ, cô cảm thấy lần này cũng như vậy.

Hai người đứng đợi ở ven đường một lúc, Trình tiên sinh dần mất kiên nhẫn.

Đột nhiên có một chiếc xe Maybach dừng ở cửa, ánh mắt Trình tiên sinh sáng lên, người có thể lái chiếc xe này không dễ coi thường.

Một người đàn ông bước từ trên xe xuống, thân hình cao lớn, nhìn vẻ mặt như mang theo sự hung ác, nụ cười của Trình tiên sinh chợt cứng đờ, người này nhìn kiểu gì cũng như sắp đến đánh nhau với mình thế này.

Thẩm Vi Tửu vẫn đang nhìn về hướng khác, bởi bình thường cô chưa từng thấy Đoạn Khâm lái chiếc xe này, đến khi Đoạn Khâm đi đến bên cạnh cô, gọi một tiếng A Tửu, Thẩm Vi Tửu mới phát hiện anh đã đứng bên cạnh mình.

“Ông xã.” Thẩm Vi Tửu ngọt ngào gọi một tiếng.

Trình tiên sinh hơi bất ngờ, lái xe này mà là huấn luyện viên dạy trẻ em đánh quyền anh sao?

Thẩm Vi Tửu không hề biết bữa tiệc này được cố ý tổ chức vì mình, nhưng chị Vương thì lại biết, trước khi Đoạn Khâm tới, anh đã nhờ chị Vương trông chừng A Tửu, nếu đã đồng ý thì đương nhiên chị ấy sẽ thông báo cho Đoạn Khâm.

Sau khi Đoạn Khâm nghe thấy vậy, anh lập tức lái xe đến đây.

Vậy mà lại có người dám mơ tưởng đến A Tửu mà anh nâng niu trong lòng bàn tay.

Đoạn Khâm ôm Thẩm Vi Tửu, khẽ gật đầu với Trình tiên sinh: “Đoạn Khâm, ông xã của A Tửu, không biết nên xưng hô thế nào nhỉ?”

Trình tiên sinh lờ mờ cảm thấy cái tên này hơi quen mà vẫn không nhớ ra là ai, nhưng anh ta đã lăn lộn trong giới kinh doanh và chính trị mười mấy năm, đã luyện được tính khôn khéo từ lâu.

“Chỉ là một người làm ăn buôn bán thôi, gọi tôi Trình Sinh là được.” Trình tiên sinh nói.

Đoạn Khâm gật đầu: “Trùng hợp quá, tôi cũng vậy.”

Trình tiên sinh ngoài cười nhưng trong lòng không cười, còn Đoạn Khâm thì căn bản là không hề cười, hai người bắt tay xong, Đoạn Khâm ôm Thẩm Vi Tửu lên xe, mà sau khi Trình tiên sinh nhìn chiếc xe rời đi, anh ta hỏi trợ lý đang đứng bên cạnh có biết Đoạn Khâm không.

Trợ lý nghĩ nghĩ: “Hình như anh ta chính là quyền vương Đoạn Khâm.”

Trình tiên sinh giật mình, mấy kiểu người rất nổi tiếng như thế này, từ trước đến nay anh ta không hề dây vào, tránh rước tiếng xấu vào thân.

Sau khi lên xe, Thẩm Vi Tửu hỏi Đoạn Khâm lấy chiếc xe này ở đâu, Đoạn Khâm nói: “Sau khi đưa Niệm Niệm đến nhà Cảnh Tri Bác, anh lái xe của cậu ấy đến đây.”

Một hai năm gần đây, công ty của Cảnh Tri Bác càng ngày càng lớn mạnh, tiền vào như nước, nhưng thời gian ở cùng Trương Thuần lại vơi đi rất nhiều.

“Thật ra anh cảm thấy chiếc xe này lái không tệ, có thể mua một chiếc.” Đoạn Khâm nhớ lại sắc mặt của Trình tiên sinh vừa nãy, không nhịn được mà nói.

Thẩm Vi Tửu nói: “Nếu anh thích thì mua.”

Đoạn Khâm nhìn con đường phía trước, không nói lời nào, anh đang nghĩ xem Trình Sinh là ai.

Ở Bắc Hoa có hai nhà họ Trình, một nhà có bối cảnh lớn, còn nhà kia thật ra cũng coi như là bà con xa của nhà họ Trình, đột nhiên lôi kéo quan hệ, dù là ai thì cũng không được mơ tưởng đến A Tửu của anh.

Lúc Thẩm Vi Tửu và Đoạn Khâm đến nhà Trương Thuần thì thấy trên đầu Đoạn Cửu Niệm kẹp một chiếc cặp tóc màu đỏ thẫm, trên người còn mặc đồ của Xán Xán, Trương Thuần ở bên cạnh cười vui vẻ, chụp ảnh cho Thẩm Vi Tửu xem.

Đoạn Cửu Niệm nhìn thấy ba mẹ tới đây, bé lập tức bò đến bên này, Thẩm Vi Tửu kinh ngạc: “Niệm Niệm biết bò rồi.”

“Mẹ.” Đoạn Cửu Niệm hướng về phía Thẩm Vi Tửu gọi mẹ.

Cảnh Xán Xán có hơi tức giận, Niệm Niệm đã không phải em gái thì thôi, sao vừa thấy mẹ tới mà đã không cần bé thế này.

Tuy Đoạn Cửu Niệm không quá hiểu chuyện, nhưng lại sợ Cảnh Xán Xán theo bản năng.

Trái tim Thẩm Vi Tửu hoàn toàn bị sự đáng yêu của Đoạn Cửu Niệm làm run lên, cô ôm Đoạn Cửu Niệm: “Cục cưng, mẹ đón con về nhé.”

Đã lâu rồi Thẩm Vi Tửu không về nhà nên cô bèn ngủ cùng Đoạn Cửu Niệm, đến tối, Đoạn Khâm chui vào chăn, nhìn Niệm Niệm đang ngủ giữa mình và A Tửu, anh nghiến răng nghiến lợi.

May là Niệm Niệm là con của anh.

Lúc A Văn được Đoạn Khâm gọi tới ăn cơm, cậu vừa vào cửa đã nhìn thấy Đoạn Khâm dịu dàng đùa với con trai, nhưng Đoạn Cửu Niệm lại không hề cho Đoạn Khâm mặt mũi, ngồi chơi xếp gỗ một mình.

“Khâm ca.” A Văn gọi Đoạn Khâm.

Đoạn Khâm gật đầu: “Cậu cứ ngồi đi.”

A Văn nhìn Đoạn Cửu Niệm, rồi lại nhìn Đoạn Khâm: “Khâm ca, Niệm Niệm giống anh thật đấy.”

Đoạn Khâm đột nhiên thở dài một hơi, A Văn kỳ lạ nói: “Làm sao vậy?”

“Tôi muốn một đứa con giống A Tửu.”

Dường như Niệm Niệm hiểu lời ba mình nói, bé yên lặng nhìn một hồi, sau khi biết đây là lời mà ba biểu đạt tình yêu với mẹ, bé lập tức không quan tâm Đoạn Khâm nữa.

A Văn cười nói: “Bảo chị dâu sinh thêm một đứa nữa.”

“Không cần.” Đoạn Khâm nhớ đến cảnh tượng hôm đó, anh lắc đầu, sau đó hỏi chuyện chính: “Lần trước bảo cậu điều tra sao rồi?”

A Văn mở máy tính ra, nói: “Trình Sinh kia là thân thích của nhà họ Trình, nhưng cũng có chút thủ đoạn, cả giới chính trị và kinh doanh đều rất giỏi, nhưng hắn ta chơi quá hăng, tuy có người thu dọn nhưng đâu cừ bằng em chứ.”

A Văn vốn có thiên phú trên phương diện này, sau đó Đoạn Khâm lại giúp cậu học tập một khoảng thời gian, hiện tại không chỉ điều tra nhanh mà còn rất ít khi để lại dấu vết.

Đoạn Khâm hơi cong khóe môi: “Vậy à, để tôi xem hắn lợi hại nhường nào.”

Trình tiên sinh vừa đến hội sở chơi liền nhận được điện thoại của người thân, anh ta lên mạng thì phát hiện chuyện của mình đã bị bung bét, anh ta không biết truyền thông nhà nào lại có gan như vậy, đến khi điều tra ra được thì mới phát hiện nhà truyền thông đó đã biến mất.

Đây là có người muốn chơi anh ta.

Vừa ý thức được điều này, Trình tiên sinh vẫn không cảm thấy gì, dù sao thì ngoại trừ nhà truyền thông này, anh ta không tin còn ai dám tung chuyện của mình, nhưng Trình tiên sinh phát hiện mình dìm một nhà thì lại có nhà truyền thông khác, tin tức này vẫn bị tuôn ra, đến tận khi nhà họ Trình thật nói mình không có quan hệ với nhà họ Trình này, Trình tiên sinh mới luống cuống.

Toàn bộ những thứ mà anh ta có đều thành lập trên danh nghĩa người nhà họ Trình, bây giờ lại bị công khai vả mặt.

Anh ta cũng không quản được chuyện trên mạng, vội vàng chạy về nhà họ Trình nhận sai.

Thẩm Vi Tửu không biết Trình tiên sinh đã xảy ra chuyện gì, hiện tại cô đang bị đè trên giường, cho dù đã lâu như vậy rồi, nhưng khi hơi thở của Đoạn Khâm lướt qua vẫn khiến mặt cô đỏ ửng.

Cơ bắp của Đoạn Khâm rất mượt mà, mồ hôi bên trên lấp lánh, Thẩm Vi Tửu không cầm lòng được, cô rướn người lên hôn Đoạn Khâm một cái, Đoạn Khâm rũ mắt, trong ánh mắt mang theo dục vọng chiếm hữu.

Anh đã che giấu dục vọng chiếm hữu của mình rất kĩ, mà lúc này lại không kiềm được, nhưng A Tửu của anh lại không cảm thấy quá đáng, thậm chí còn thành kính dâng hiến bản thân, vậy sao anh có thể kiềm chế được?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN