Cưng Chiều Em, Sao Nhỏ
Chương 1: Âm thanh tự nhiên
“Cầu xin mọi người! Cầu xin mọi người cứu cháu!”
“Cháu không phải Đại Ngưu! Cháu tên là Lâm Hi! Cháu là Lâm Hi!”
“Bố cháu là Lâm Chính Huyền, mẹ cháu là Hà Nhược Lan, cháu không phải trẻ con ở đây! Cháu bị người bán tới!”
Đôi tay nhỏ bé gầy như que củi của bé trai, nắm chặt lấy bàn tay mềm mại của Lý Huyền năm 12 tuổi, khuôn mặt nhỏ ngăm đen, đôi mắt đau khổ bất lực, nhìn cô chằm chằm, tựa như bàn ủi.
Ánh mặt trời đột nhiên run lên một chút.
Lý Huyền bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng, cả người lạnh lẽo, trên trán ướt đẫm mồ hôi lạnh, cô nhắm mắt lại, xoa xoa ấn đường, châm một điếu thuốc dành cho phụ nữ, cơ thể mảnh khảnh dựa vào đàn piano, nhìn những toà nhà cao tầng mọc lên san sát bên ngoài cửa sổ.
Phương xa, mặt trời từ từ ngả về phía Tây, cô nhớ lại sự việc mười bốn năm trước, nhớ lại buổi chiều hoà mình trong núi rừng Tây Bắc, nghe được âm thanh của tự nhiên kia.
Đài Cà chua có một game show tên là 《 Ngôi sao nhỏ 》, mười mấy năm trước đã vô cùng hot, làm nổi lên làn sóng về ngôi sao nhí, lúc ấy có rất nhiều ngôi sao nhí được khai quật ra, một đêm thành danh, trở thành bảo bối mà công chúng nâng niu trong lòng bàn tay.
May mắn, Lý Huyền năm 12 tuổi là một trong số đó.
Đoàn làm phim mang theo Lý Huyền cùng với năm ngôi sao nhí khoảng mười mấy tuổi, bôn ba ba ngày ba đêm, đi vào nơi sâu nhất, hoang vu nhất của núi rừng Tây Bắc, đến một thôn trại tên là Hồng Câu Loan, tiến hành ghi hình một tập chương trình.
Không nghĩ tới mới ngày đầu tiên ghi hình đã có chuyện xảy ra.
Lúc ấy, tổ tiết mục sắp xếp ngôi sao nhí kết hợp cùng trẻ em trong thôn tạo thành cộng sự, cùng hợp xướng một ca khúc, nhưng đến khi sắp quay, cộng sự của Lý Huyền vì ăn phải thức ăn hỏng nên đau bụng, không tới được.
Những đứa trẻ nông thôn được tuyển chọn, một ngày trước đã được tổ làm phim huấn luyện diễn tập, đảm bảo bọn trẻ sẽ không vì quá căng thẳng trước ống kính mà làm trò cười cho thiên hạ, bây giờ đột nhiên có đứa trẻ không tới được, chương trình sẽ không thể tiếp tục tiến hành, nếu bây giờ chậm trễ thì tất cả nhiệm vụ quay phim sau đó cũng sẽ bị chậm trễ. Đạo diễn Triệu sốt ruột đến độ đi đi lại lại, yêu cầu trợ lý của mình trong vòng một giờ phải tìm được đứa trẻ thích hợp tham gia chương trình, không kịp huấn luyện thì đến lúc đó sẽ hát nhép, dù sao khán giả cũng chỉ muốn xem những ngôi sao nhí đến từ thành phố, chứ không phải mấy đứa trẻ bẩn thỉu trong thôn.
Rất nhanh, trợ lý dẫn đến một bé trai, Lý Huyền thò đầu ra tò mò quan sát cậu, mặt cậu đen nhẻm, không giống những đứa trẻ trong núi, làn da cậu rất mỏng, tuy gầy như que củi, nhưng đường nét trên mặt vô cùng rõ ràng, đôi sáng ngời tựa như mặt hồ trong suốt, hàng mi dài rậm cong cong, môi rất mỏng, mũi cao thẳng, tất cả ngũ quan đặt bên nhau, đẹp đến lạ thường, Lý Huyền vừa liếc mắt một cái đã bị dáng vẻ cậu hấp dẫn, cho dù trên người cậu mặc bộ quần áo cũ nát khâu khâu vá vá, thoạt nhìn mặt xám mày tro, nhưng trông cậu còn đẹp hơn những ngôi sao nhí khác đến từ thành phố của tổ tiết mục!
Dường như trợ lý cũng vô cùng vui vẻ, kéo quần áo đứa trẻ kia, chạy đến trước mặt đạo diễn tranh công:” Đạo diễn Triệu, thế nào, có phải đứa nhỏ này rất được không!”
Đạo diễn Triệu có cái bụng bia, mũi nở nang, đôi mắt híp tịt liếc cậu từ trên xuống dưới, gật gật đầu:” Không tồi, rất ăn ảnh.”
“Cháu còn cõng cái này làm gì, mau đặt xuống đi.” Trợ lý kéo đứa trẻ kia, trên lưng cậu còn gánh một khóm củi to nặng, gần như đè lên toàn bộ cơ thể của cậu, nghe thấy trợ lý nói, động tác cậu nhanh nhẹn tháo gánh củi xuống, phủi phủi tay áo, chợt nhẹ nhàng, vươn thẳng sống lưng, tinh thần sáng lạn.
Thật sự rất ăn ảnh!
“Cháu mau giới thiệu bản thân với đạo diễn đi.” Trợ lý đứng bên cạnh thúc giục.
Trong mắt bé trai hiện lên một tia do dự, lướt qua giây lát, cậu nói: “Cháu tên là Đại Ngưu, năm nay 9 tuổi.”
Cậu nói tiếng phổ thông rất rõ ràng.
“Cháu có biết hát không?” Đạo diễn Triệu ngồi trên ghế lớn, liếc qua bé trai hỏi.
Bé trai gật gật đầu.
“Cháu biết hát bài gì?”
“Chỉ cần nghe qua một lần cháu đều hát được.” Bé trai nói.
Trên ghế lớn, đạo diễn cười, trợ lý cũng cười, không thể tưởng tượng được bọn trẻ đơn thuần hay thẹn thùng trong núi cũng sẽ mạnh miệng trước mặt người ngoài.
“Bạn nhỏ, không biết hát cũng không sao, đến lúc đó cháu nắm tay chị gái nhỏ kia, nói khẩu hình là được, không cần thật sự hát ra tiếng đâu.” Trợ lý chỉ cho Đại Ngưu nhìn Lý Huyền đứng bên cạnh.
Hai người cách nhau một cánh đồng lúa vàng rực rỡ, nhìn nhau từ xa.
Bị ánh mắt đen nhánh như đêm của cậu liếc qua, Lý Huyền cảm thấy mặt mình thoáng nóng lên.
“Mọi người nghĩ rằng cháu nói đùa à?” Cậu thu lại ánh mắt, đột nhiên hỏi một câu, trên khuôn mặt non nớt kia thế mà lại xuất hiện nét trào phúng nhàn nhạt.
Đạo diễn nhìn cậu, không tức giận, ngược lại cảm thấy có vẻ thú vị: “Tên nhóc nông thôn này cũng cá tính gớm nhỉ?” Ông ta vẫy vẫy tay, bảo trợ lý mở điện thoại bật một bài hát cho cậu nghe:” Cháu hát thử đi, không cần hát hết cả bài, chỉ cần tìm được giai điệu, ngâm ra cũng được.”
Điện thoại trợ lý vang lên ca khúc 《 Con đường bình phàm 》.
Bé trai đeo tai nghe lên, nhắm hai mắt lại, bắt đầu lắng nghe. Lý Huyền cùng đám bạn cũng tò mò đi tới, cô nhìn lông mi dài rậm hơi rung rung của cậu, vẻ mặt vô cùng chăm chú, giống như muốn nghe đến từng tiếng nhỏ nhất.
Ca khúc kết thúc, cậu đưa điện thoại di cho trợ lý, hắng giọng, sau đó, giai điệu du dương cùng tiếng hát trong trẻo của cậu chậm rãi vang lên.
“Chần chừ lưỡng lự trước con đường dài.
Bạn đã muốn cất bước hay chưa?
Dễ tổn thương nhưng lại đầy kiêu ngạo
Tôi cùng đã từng là một con người như thế.”
Đến đoạn cao trào, giọng hát cậu chợt biến đổi, từ trầm thấp thành cao vút, bộc lộ quãng giọng hoàn hảo vô cùng rộng.
“Tôi đã từng vượt qua núi cao biển rộng,
Cũng từng lướt qua biển người tấp nập
Tôi đã từng có được tất cả trong tay
Chớp mắt mọi thứ bỗng tan thành mây khói
Tôi đã từng lạc lối, đánh rơi niềm tin và lạc mất phương hướng
Mãi cho đến khi chợt nhận ra bình dị mới là câu trả lời duy nhất.”
Vô cùng hoàn chỉnh, mỗi một câu hát đều vô cùng chính xác, khúc hát được cất lên, tất cả mọi người đều đắm chìm trong âm thanh tự nhiên mà cậu mang lại, không thể kiềm chế.
Một cơn gió lạnh nhẹ phất quá ruộng lúa, tầng tầng lớp lớp sóng lúa cuồn cuộn nổi lên, cùng với đó là tiếng vỗ tay của mọi người.
“Cháu… Có phải trước đây cháu từng nghe qua bài hát này không?” Đạo diễn Triệu tò mò hỏi cậu.
Bé trai lắc lắc đầu: “Chỗ này quá nghèo, chẳng có nổi cái gì cả.”
Chỗ này quá nghèo, chẳng có nổi cái gì cả.
Nhà cậu, chỉ có bốn bức tường, ngay cả radio cũng không có, làm sao có thể nghe được âm thanh đến từ bên ngoài?
“Vậy… Cháu làm thế nào… Hát được?” Đạo diễn Triệu khó tin nhìn cậu chằm chằm.
“Cháu đã nói rồi, chỉ cần nghe một lần cháu đều hát được.” Cậu nói chuyện kiên định giống như vẻ mặt cậu vậy, ánh mắt cậu có một sức hút, khiến người không thể không tin.
Bất kể là giai điệu hay là ca từ, chỉ cần nghe một lần, cậu đều có thể nhớ kỹ.
Đạo diễn Triệu biết mình đã nhặt được bảo bối, ông ta vội vàng gọi tổ hậu cần đến hoá trang cho cậu để tổ làm phim chuẩn bị bắt đầu quay.
Trong quá trình hoá trang, bé trai lại đeo tai nghe lên, lắng nghe ca khúc lát nữa sẽ phải hát. Lý Huyền đi đến bên cạnh cậu, tò mò mà quan sát cậu, bé trai mở mắt ra, cũng chú ý tới Lý Huyền, làn da cô rất trắng, khuôn mặt mềm mịn, môi hồng răng trắng, vừa nhìn đã biết là công chúa nhỏ sống trong nhung lụa.
Công chúa nhỏ, tại sao lại đến nơi quỷ quái này?
Cậu cười lạnh một tiếng, dời ánh mắt, không thèm để ý tới cô nữa, nhưng cho dù cậu có đối xử lạnh nhạt thế nào, Lý Huyền vẫn đứng bên cạnh cậu, đôi mắt to trong sáng như tuyết như muốn mọc rễ trên mặt cậu, nhìn đến ngẩn người.
Thật là ngốc, cậu nghĩ thầm.
“Cậu có chocolate không?” Cậu đột nhiên mở miệng hỏi Lý Huyền.
Lý Huyền hơi sửng sốt, thật may, cô có.
Ngay sau đó, cô lấy một viên Ferrero từ trong túi ra đưa cho cậu, đôi mắt cậu lập tức phát sáng, nhận lấy, nhanh chóng mà thành thạo bóc vỏ kẹo, bỏ chocolate vào trong miệng, nhắm mắt lại hưởng thụ, kẹo ngọt tan chảy trên đầu lưỡi, cái cảm giác này, tựa như bay bổng trên mây.
Đại Ngưu không cảm ơn cô, nhưng Lý Huyền cũng không để ý, tâm trạng cô trở nên vui vẻ, bạn nam này ăn chocolate của cô, chắc cũng sẽ thích cô nhỉ.
Chương trình chính thức bắt đầu quay, cậu nắm tay Lý Huyền, cùng cô nhẹ nhàng đồng ca trước ống kính, bây giờ mới chỉ đang tập luyện, nhưng hai người lại phối hợp vô cùng ăn ý, giọng hát của Lý Huyền rất hay, phối hợp với cậu, tạo thành một màn hợp xướng hoàn hảo đến mức không có khuyết điểm.
Lúc hát, ánh mắt Lý Huyền không nhìn vào ống kính mà nhìn chằm chằm vào cậu, nhìn đến ngẩn người.
Ca khúc hai người hát là một ca khúc nước ngoài, ban đầu đạo diễn còn lo lắng đứa trẻ này không hiểu được ca từ tiếng Anh, nhưng xem ra ông ta đã lo thừa, tiếng Anh của cậu rất tốt.
Nhưng mà, sao có thể thế được?
Một đứa trẻ đến từ núi rừng, làm sao có thể hát được ca khúc tiếng Anh?
Hai người vẫn chưa kết thúc màn đồng ca, tiếng hát của cậu lại đột nhiên im bặt, ngay sau đó cơ thể cậu bắt đầu run bần bật, ánh mắt nhìn ra phía xa. Chỉ thấy cách đó không xa, trên ruộng lúa, vài người dân trong thôn hùng hổ đuổi đến, trong đó có “Bố” Hồ Đại Bằng của cậu.
Tay bé trai đột nhiên nắm chặt tay Lý Huyền, Lý Huyền hơi kinh hãi, ngay sau đó cậu hướng đến ống kính hét lên.
“Cầu xin mọi người! Cầu xin mọi người cứu cháu!”
“Cháu không phải Đại Ngưu! Cháu tên là Lâm Hi! Cháu là Lâm Hi!”
“Bố cháu là Lâm Chính Huyền, mẹ cháu là Hà Nhược Lan, cháu không phải trẻ con ở đây! Cháu bị người bán tới!”
Cậu siết chặt tay Lý Huyền làm cô rất đau, Lý Huyền bị tình huống trước mắt dọa đến ngây người, cô không nhịn được lùi về phía sau, muốn thoát khỏi tay cậu, nhưng sức lực của cậu rất lớn, căn bản không giãy giụa được. Cậu tìm kiếm sự giúp đỡ, nhìn về phía Lý Huyền, rồi lại nhìn về phía mọi người xung quanh: “Cầu xin mọi người cứu cháu, cầu xin mọi người dẫn cháu đi!”
Đám thôn dân đã lao đến đây, bắt Đại Ngưu như bắt gà, cậu vẫn còn túm chặt tay Lý Huyền, vô cùng tuyệt vọng… Không biết tại sao, Lý Huyền đột nhiên trở tay nắm chặt lấy tay cậu, dùng hết toàn bộ sức lực có trong cơ thể, không muốn cậu bị mang đi.
Tay hai đứa nhỏ đan chặt lấy nhau, làm thế nào cũng không chịu bỏ ra, cuối thôn dân phải túm lấy quần áo Lý Huyền, thô bạo kéo bọn họ ra.
Trợ lý vội vàng chạy đến bảo vệ Lý Huyền, quát lớn: “Đừng làm bọn trẻ bị thương.”
Rốt cuộc hai bàn tay nhỏ vẫn bị kéo ra.
Vì bị lôi kéo, quần áo của cậu xộc xệch, tóc tai rồi bù. “Bốp” một tiếng, Hồ Đại Bằng tát cậu một cái rất mạnh, ngay sau đó, cậu lảo đảo gục xuống mặt đất, mặt mũi sưng phù.
Một ông bố ôm con đứng đằng sau chỉ vào cậu chửi ầm lên: “Mẹ nó, bọn tao mất công nuôi nấng bạch nhãn lang như mày, mày lại ở đây làm loạn à.”
“Không được đánh thằng bé, nó còn nhỏ mà.” Trợ lý vội vàng đi tới, duỗi tay định ngăn Hồ Đại Bằng đang kích động lại, Hồ Đại Bằng là một người nông dân thô lỗ, gã ta thô bạo đẩy trợ lý ra, chân đá xuống cậu bé, sau đó xách cậu lên như xách thỏ, xoay người đi về phía bờ ruộng.
“Cứu cháu! Cầu xin mọi người cứu cháu! Cháu tên là Lâm Hi, bố cháu là Lâm Chính Huyền, mẹ cháu là Hà Nhược Lan, cháu bị lừa bán đến đây! Mọi người giúp giúp cháu với! Giúp cháu!” Tiếng khóc tuyệt vọng cùng với tiếng gió gào thét vang vọng khắp núi rừng.
Vỏ kẹo Ferrero trên mặt đất bị gió to thổi lên, bay đến ngọn núi xa xôi.
Bấy giờ mới là ngày đầu tiên, tổ tiết mục còn phải ở trong núi lớn một thời gian, vì không muốn xảy ra mâu thuẫn gay gắt với thôn dân địa phương, đạo diễn Triệu phải đi gặp trưởng thôn, sau đó xoá hết toàn bộ cảnh quay được vào chiều hôm đó. Sau này chuyện được xử lý như thế nào, Lý Huyền không thể biết được, cậu bé tên Lâm Hi kia, cô cũng chưa từng gặp lại, nhưng giọng hát của cậu, cô lại chẳng thể nào quên, thứ âm thanh trong trẻo như vậy, tài năng trời cho tốt đẹp như vậy…
Năm hơn mười tuổi ấy cô thật sự không hiểu, vì sao ánh mắt cậu lại tuyệt vọng như vậy, mãi đến khi lớn hơn một chút nữa, cô mới biết được cái gì gọi là bắt cóc buôn bán trẻ em, loại tội ác tày trời này chỉ giao dịch ở nơi hoang vắng lạc hậu, cô không biết cậu có được cứu hay không, thậm chí cô còn định giúp cậu.
Lâm Chính Huyền, Chính nào? Huyền nào? Mẹ cậu tên là Hà Nhược gì?
Thậm chí đến tên của bố mẹ cậu cô cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ được, cậu tên là Lâm Hi, nhưng đấy là Hi nào?
Lý Huyền từng đến cục cảnh sát vài lần, nói rõ sự việc xảy ra năm đó, nhưng cuối cùng vẫn thất bại, cảnh sát không thể vì chút manh mối mơ hồ mà điều động lực lượng, huống chi đây lại là ký ức chắp vá từ một đứa trẻ, hơn nữa cho dù có đi giải cứu, cũng phải điều động cảnh sát địa phương.
Rốt cuộc chuyện này vẫn không giải quyết được gì.
Hết chương 1
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!