Cưng Chiều - Mộ Nghĩa - Chương 22
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
74


Cưng Chiều - Mộ Nghĩa


Chương 22


Bầu không khí dường như muốn đông cứng lại.

Dù có thế nào Lý Long và Cao Thừa cũng không thể nghĩ được, cô gái nhỏ này lại là cháu gái của ông chủ mình!

Lý Long dựa vào kinh nghiệm “Nịnh nọt” nhiều năm của mình, nhanh chóng lấy lại tinh thần nói: “Ông chủ, tôi là đang nói… Chính tôi! Sao có thể nói ngài được chứ! Vừa nãy tôi đang nói chuyện phiếm với Cao Thừa, cậu ấy nói chú họ của cậu ấy là 205, tôi cực kỳ đồng ý luôn! Chú họ của cậu ấy chính là 205!”

Lý Long nói tiếng phổ thông thì câu chữ vừa rõ ràng vừa mạnh mẽ, giống hệt như đang hô khẩu hiệu.

Cao Thừa: Chú mình thiệt là một người thông minh mà.

Phó Tư Diễn biết Lý Long và Cao Thừa có quan hệ họ hàng, anh liếc mắt nhìn Lý Long sau đó nhỏ giọng nói: “Rãnh rỗi thế à, còn đứng ở đây nói chuyện phiếm nữa sao?”

“Tôi lập tức làm việc ngay đây, lập tức đi làm ngay đây ạ…” Lý Long và Cao Thừa liếc mắt nhìn nhau, rồi lập tức chạy đi, để lại chú cháu hai người đứng đấy

Phó Tư Diễn đưa mắt nhìn cô, giọng nói có chút lạnh lùng: “250 một đêm để cháu đến đây làm gì thế?”

“Chỉ đến đánh đàn thôi…” Dung Hoan giải thích lý do, cuối cùng vẻ mặt lạnh như băng của Phó Tư Diễn cũng dịu đi một chút, anh giơ tay lên gõ nhẹ vào đầu cô: “Đừng có mà đi làm thêm loạn xạ đấy, không đủ tiền xài cứ nói chú, nếu thật sự muốn tới đây chơi đàn… Chú sẽ sắp xếp cho cháu.”

Cô ngoan ngoãn gật đầu, sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn anh: “Chú làm việc xong rồi sao?”

“Ừ.”

“Thế chú ăn cơm tối chưa?”

“Vẫn chưa.”

“Chú đi ăn cơm đi, trễ thế rồi còn chưa chịu ăn cơm, không tốt cho dạ dày đâu.”

Anh nhíu mày: “Hoan Hoan lo lắng cho chú sao?”

Cô gật đầu: “Ông nội từng nói với cháu dạ dày chú không tốt, lúc cháu học cấp ba có lần không ăn cơm tối nên đau dạ dày đó…”

Dạ dày Phó Tư Diễn không tốt cũng bởi vì trước kia ở trường học bận rộn nhiều việc, sau khi tốt nghiệp cũng bận rộn cho sự nghiệp, một ngày ba bữa đều không cố định, anh thì đã xem chuyện này là thói quen rồi. Nhưng cô gái nhỏ trước mặt đang nhíu mày, dáng vẻ rất lo lắng, lông mày và mắt của anh đều tràn ra vẻ dịu dàng:

“Được, lập tức đi ăn cơm.”

“Chú không thể để Hoan Hoan lo lắng được.”

Phó Tư Diễn đưa Dung Hoan rời khỏi DC, đi đến nơi lúc đầu định đến là Minh Lệ Thiên Địa. Sau khi ăn cơm nước xong xuôi, Phó Tư Diễn hỏi cô: “Có muốn đi dạo phố một chút không?”

Cô ngẩng đầu nhìn anh, Phó Tư Diễn liếc nhìn đồng hồ đeo tay: “Bây giờ mới chín giờ, có thể đi dạo thêm một lát nữa, hay cháu muốn về luôn bây giờ?”

“Cháu… Cháu muốn mua quần áo.”

Anh cong môi: “Được, đi thôi.”

Đây là lần đầu tiên Dung Hoan đi dạo phố chọn quần áo cùng với đàn ông, chân cô vừa mới bước vào cửa hàng thời trang nữ, vừa quay đầu lại nhìn Phó Tư Diễn đang đi phía sau cô, cảm thấy có chút xấu hổ, cũng sợ anh cảm thấy không thoải mái.

Cô xoay người kéo nhẹ ống tay áo của anh, bởi vì xung quanh có chút ồn ào mà cô phải nhón chân lên giọng nói cũng phải lớn hơn: “Chú Phó… Hay là chú ở ngoài cửa chờ cháu đi?”

“Hả?”

“Cháu tự vào xem là được rồi.”

Anh nghĩ là cô xấu hổ, nên cũng không vào mà ở ngoài cửa chờ cô. Kế Sâm vẫn luôn đi bên cạnh, nhưng đây là lần đầu tiên anh ấy thấy boss mình đến chỗ như thế này…

Tối nay tổng giám đốc Hồng và Phó Tư Diễn nói chuyện xong, vốn dĩ người ta cũng mời anh đi ăn cơm nhưng Phó Tư Diễn lại từ chối, Kế Sâm cảm thấy rất lạ Phó Tư Diễn lại cam tâm tình nguyện đi dạo phố với Dung Hoan, làm mấy chuyện “Chờ đợi nhàm chán” này.

Dung Hoan đi vào chọn một chiếc váy ngắn màu đen, phối cùng với áo voan trắng. Sau khi thay quần áo xong đi ra, cô đứng trước gương nhân viên bán hàng bên cạnh khen: “Dáng người của em gái nhỏ đẹp thật nha, mặc bộ này cực kỳ tôn dáng luôn, cũng rất có khí chất nữa.”

Cô không nói gì, trái lại theo bản năng nhìn về người đàn ông đang đứng ngoài cửa.

Phó Tư Diễn hình như vẫn luôn chú ý đến cô, nên mắt chạm mắt với cô, anh lập tức bước chân vào trong cửa hàng.

Anh quan sát quần áo mới của cô, không nói gì, mà đi đến một bên cầm lấy một cái váy màu xanh nhạt vô cùng tươi mát đưa cho Dung Hoan: “Thử cái này đi.”

Cô gật đầu, đổi sang một chiếc váy với màu sắc ấm áp hơn đi ra, cô càng sáng hơn nữa, da cô trắng noãn nên mặc cái gì cũng đẹp, nhưng mặc thế này càng khiến cô trong hoạt bát, tươi sáng hơn.

Mặt nhân viên bán hàng đầy nụ cười: “Ngài đây thật khéo chọn, đây chính là kiểu mới nhất trong bộ sưu tập mùa thu của cửa hàng chúng tôi, rất thích hợp với em gái nhỏ tuổi này.”

Phó Tư Diễn đi đến bên cạnh cô, nhìn cô trong gương, giúp cô vén lại tóc sau đó nhếch mép cười nói: “Ánh mắt của chú quả thật rất tốt.”

Dung Hoan nghe thấy thế, hai bên tai đỏ ửng lên như trái ô mai chín.

Phó Tư Diễn hỏi cô có thích không, thấy cô gật đầu anh cũng xoay người nhìn nhân viên bán hàng nói: “Lấy bộ này, cà thẻ.”

Nhân viên bán hàng vội vàng gật đầu: “Mời ngài đi theo tôi.”

Dung Hoan đi đến phòng thử đồ thay đồ lại, nhân viên bán hàng giúp cô đóng gói đồ mới lại rồi nói: “Hoan nghênh lần sau lại đến.”

Cô cầm lấy, liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh nói: “Cảm ơn chú Phó.”

Anh cười: “Hoan Hoan không cần nói cảm ơn đâu.”

Đi ra khỏi cửa hàng, Dung Hoan nói không mua gì nữa nên hai người đi thang máy đến bãi giữ xe dưới hầm ở tầng một.

Kế Sâm: “Ngài Phó, tôi đi lái xe trước, ngài và cô Dung ở chỗ này chờ một lát nhé.”

Sau khi anh ấy đi, Dung Hoan nhìn thấy phía trước có một nhà vệ sinh công cộng, nên đi vào đó một lúc.

Từ nhà vệ sinh ra, cô trở về chỗ cũ, vừa đi, vừa cúi đầu vừa lau vết nước trên quần áo do vòi nước vô tình làm văng ra ngoài, đột nhiên cô nghe thấy phía sau lưng truyền đến giọng nói như trời gầm: “Tên đàn ông chết tiệt, đừng chạy!!”

Cô nhìn về phía sau, thấy mấy nữ sinh vừa hét vừa xông đến chỗ người đàn ông, mà trên tay người đàn ông kia ôm quần áo, cả người đều là vết trầy xước, nhanh chóng mở cửa chiếc ô tô màu đen, lao về phía trước như một con cá.

Người đàn ông kia nổ máy xe, chẳng thèm ngó ngàng gì mà đạp chân ga, xe nhanh chóng lao thẳng về phía Dung Hoan.

Đèn xe sáng chói mắt nhanh chóng tiến đến gần cô, đôi mắt cô mở to ra, vào giây kế tiếp cánh tay cô bị người khác kéo lại, sau đó rơi vào một lòng ngực ấm áp.

Ngay sau đó, bên tai vang lên một tiếng “Ầm—“, chiếc xe kia đụng thẳng vào cây cột.

Một tay người đàn ông ôm lấy lưng Dung Hoan, một tay khác phủ lên mái tóc mềm mại của cô, cánh tay anh vì đang căng thẳng và lo lắng nên không ngừng siết chặt lại, bảo vệ vững vàng cô gái nhỏ trong lồng ngực mình.

Mùi nước hoa nhàn nhạt lấp đầy khoan mũi cô, nhịp tim đập vừa mạnh vừa ổn định của Phó Tư Diễn đánh thẳng vào tai cô, khiến cô choáng váng đầu óc, hoa cả mắt.

Không biết vì bị chuyện vừa rồi dọa cho sợ hay bởi vì giờ phút này đang được anh ôm, tim cô đập nhanh đến mức muốn vọt thẳng đến cổ họng, cái miệng nhỏ không ngừng thở hổn hển, gò má cũng đỏ ửng lên.

Anh buông lỏng lực trên hai tay, cúi đầu một tay nâng lên chạm vào gương mặt nhỏ nhắn đã tái nhợt đi của cô, giọng nói dịu dàng không dễ dàng phát hiện sự tức giận: “Hoan Hoan bị dọa rồi sao?”

Anh vỗ nhẹ vào lưng cô nói: “Không sao… Có chú ở đây rồi.”

Dung Hoan lắc đầu, khóe môi nhếch lên để xoa dịu sự hoảng loạn lúc này.

Kế Sâm cũng thấy cảnh này, vội vàng từ trên xe bước xuống: “Ngài Phó và cô Dung, hai người không sao chứ?”

Phó Tư Diễn thả cô ra khỏi ngực mình, xoay người, giây tiếp theo anh đi thẳng về hướng chiếc xe muốn đụng trúng Dung Hoan.

Dung Hoan ngẩng người, đây là anh đang muốn làm gì thế?

Sắc mặt vốn dĩ được xem là dịu dàng của anh nhanh chóng đen lại, đôi mắt thoáng qua vẻ âm u, sắc bén, cực kỳ lạnh lùng.

Người đàn ông trong xe không để ý cái trán chảy máu của mình, xuống xe muốn chạy trốn, ai ngờ Phó Tư Diễn níu lấy cổ áo của anh ta, kéo anh ta lại.

Sau đó ấn chặt đầu anh ta lên cửa kính xe.

Va chạm mạnh vào đầu khiến anh ta đứng hình mấy giây, chờ đến khi sau cổ truyền đến chút cảm giác đau đớn vụn vặt, bởi vì cổ áo bị kéo mà thành, mặt anh ta đỏ lên, mở miệng mắng to: “Mày mày bệnh thần kinh à, buông tao ra!”

Phó Tư Diễn kéo tay anh ta ra sau lưng, sự đau đớn kịch liệt này làm anh ta đau thét chói tai: “Đau quá.” Phó Tư Diễn đưa mắt nhìn anh ta, cười lạnh nói: “Mẹ nó mày có bản lĩnh thì la thêm một tiếng nữa xem?”

“Tôi tôi tôi… Tôi sai rồi!”

Phó Tư Diễn quay đầu nhìn sang Kế Sâm, lạnh giọng ra lệnh: “Báo cảnh sát.”

Rồi sau đó anh buông tay ra, đôi mắt sắc bén, lạnh lùng nhìn sang tên ăn trộm: “Nếu mới nãy mày đụng trúng người, thì không chỉ đơn giản như thế này đâu.”

Mấy người phụ nữ đuổi theo, nhìn tên đàn ông xấu xa này không ngừng mắng chửi, thì ra một người phụ nữ mang theo nhóm chị em của mình đến bắt gian.

Vừa nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai lại còn dám làm việc nghĩa thế này, các cô ấy vô cùng cảm kích, Phó Tư Diễn không nói nhiều với các cô ấy để Kế Sâm ở lại xử lý chuyện này.

Dung Hoan ngồi chờ bên trong xe, thấy Phó Tư Diễn thay cô dạy dỗ tên đàn ông kia, trong mắt cô anh vẫn luôn là người có dáng vẻ lịch sự, lễ độ, không ngờ anh còn có vẻ mặt băng giá như bị mây mù che phủ như thế, tim cô nóng lên cực kỳ cảm động.

Cửa xe bị kéo ra, Phó Tư Diễn ngồi vào trong, ánh mắt sắc bén kia vào khoảnh khắc nhìn thấy cô đã tiêu tan hết chẳng còn thấy gì.

“Chú Phó…”

“Hả?”

Cô cầm lấy khăn giấy, cầm tay anh lên, nhẹ nhàng lau vết máu vô tình dính trên tay anh, nói: “Cháu không sao, chú đừng giận anh ta.” Cô không muốn để người khác làm ảnh hưởng đến tâm trạng của anh.

Giọng nói và động tác dịu dàng của cô đã xoa dịu cơn giận dữ trong lòng anh, anh cúi đầu nhìn cô, trái tim như bị đánh gục.

“Dáng vẻ vừa nãy của chú đã dọa Hoan Hoan sợ rồi sao?”

Dung Hoan sợ run lên, lắc đầu, giọng cực kỳ nhỏ: “Là rất đẹp trai…”

Anh không nói gì cong khóe môi, giọng nói nho nhỏ rơi vào bên tai mềm yếu của cô: “Hoan Hoan nói lại lần nữa nào? Chú chưa nghe rõ.”

“… Cháu chẳng nói gì cả.”

Anh than nhẹ: “Chú vừa mới nghe thấy có người nói chú đẹp trai, xem ra chú nghe nhầm rồi.”

Lúm đồng điếu nơi khóe miệng cô hiện ra, thịt mềm ở cằm cũng bị cô dùng đầu ngón tay khều nhẹ, giọng nói tươi cười của anh truyền đến bên tai cô: “Cô nhóc nghịch ngợm.”

Về đến nhà, Dung Hoan lên lầu tắm rửa trước, thay váy ngủ hình gấu con rồi đi xuống lầu rót nước thì thấy Phó Tư Diễn trong phòng xem ti vi.

Cô còn đang tự hỏi không biết anh xem cái gì, thì vừa khéo trên màn hình TV xuất hiện một con ma nữ cực kỳ kinh khủng đột nhiên xuất hiện, cô bị dọa sợ đứng hình tại chỗ, xém chút nữa đã la lên thành tiếng, mồ hôi lạnh cũng chảy hết ra.

Phó Tư Diễn quay đầu thì thấy được biểu cảm của cô, kiềm chế nụ cười đang cong lên trên khóe miệng, hỏi cô muốn làm gì.

“Cháu… Cháu đến nhà bếp rót nước.” Ánh mắt cô không dám nhìn về phía TV kia nữa, chạy thật nhanh đến nhà bếp.

Mấy ngày nay dì cả ghé thăm, bụng cô lại hơi đau, không còn cách nào khác đành phải uống chút nước ấm.

Rót nước xong đi ra, cô đang tính lên lầu thì bị Phó Tư Diễn gọi lại: “Nhóc con… Có muốn xem phim chung với chú không?”

Cô ngẩng người, anh lại từng bước từng bước hướng dẫn cô: “Rất hay đó.”

Cô nhắm mắt không thể làm gì khác đành đi đến chỗ anh ngồi, Phó Tư Diễn vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh ghế sofa để cô ngồi xuống, sau đó lùi thanh thời gian của bộ phim về lại từ đầu.

Đây là một bộ phim ma, Dung Hoan không hề biết Phó Tư Diễn còn có sở thích xem phim ma thế này, vì để tạo bầu không khí, anh còn đặc biệt tắt hết các đèn xung quanh đi.

Bộ phim từ từ bắt đầu, trên màn hình xuất hiện một người đàn ông đi trong đêm, âm nhạc và bối cảnh trong phim cũng từ từ kinh khủng hơn, ánh mắt Dung Hoan bắt đầu mất tiêu cự, lấy gối trên ghế sofa ôm gối ôm vào lòng, đầu từ từ chôn sâu vào gối.

Phó Tư Diễn ngồi bên cạnh hoàn toàn nhìn thấy tất cả những biểu cảm nhỏ của cô, nụ cười dần sâu hơn.

Cuối cùng cũng đến lúc con ma kinh khủng kia xuất hiện, cô bị dọa sợ nhắm chặt mắt lại, siết chặt gối ôm, tâm trạng đang sụp đổ.

Bên cạnh lại truyền đến tiếng cười khẽ: “Được rồi, không có ma nữa.”

Bây giờ cô mới dám mở mắt ra.

Sau khi tiếp tục xem, Phó Tư Diễn liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, giả vờ nói: “Hoan Hoan xem tiếp đi nhé, chú lên lầu trước đây.”

Cô lập tức ngồi thẳng người dậy, miệng ấp a ấp úng nói: “Cái đó… Cháu cũng không xem nữa…”

Anh nhíu mày: “Hoan Hoan sợ rồi sao?”

“Không có, chỉ là cháu… Mệt rồi.” Cô ngáp một cái, lấy gối ôm để sang bên cạnh, nhưng vào lúc này đột nhiên lại xuất hiện ma nữ, cô lại bị dọa sợ lấy gối ôm lên che trước mặt.

Bên tai truyền đến tiếng cười khẽ của Phó Tư Diễn, từng tiếng từng tiếng gõ vào màng nhĩ của cô, sau đó gối ôm trong tay cô bị kéo ra, cô kéo lại, nên cô cũng theo gối ôm mà bị kéo sát đến người anh.

Cô đang ngây người thì nghe thấy giọng nói của anh bên tai mình: “Nói một đằng nghĩ một nẻo, sao Hoan Hoan có thể dễ thương thế chứ.”

Sáng sớm ngày hôm sau, thứ làm cho Dung Hoan tỉnh giấc chính là tiếng chim hót ríu rít ngoài cửa sổ và việc mắc vệ sinh đáng ghét.

Cô trở người, ánh mắt mặt trời chiếu xuống trên mí mắt cô, cô lấy mu bàn tay che mắt lại, trong miệng lẩm bẩm gì đó, dáng vẻ mơ màng, mệt mỏi.

Một phút sau, cô chống người ngồi dậy, vén chăn lên, chân phải dò qua dò lại trên đất rất lâu mới tìm được dép.

Mắt cô vẫn nhắm chặt lại, đứng lên, sửa sang lại bộ quần áo ngủ hình con gấu của mình, dường như rất quen thuộc với căn nhà này, nhắm mắt đi vào nhà vệ sinh.

Đang đi, “Ngốc nghếch, sắp đụng vào tường rồi.”

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên phía sau lưng.

Dung Hoan thắng gấp lại, mở mắt ra phát hiện một bức tường trắng trước mặt cô đang cách cô cực kỳ gần, sau đó quay đầu, thì thấy Phó Tư Diễn từ sân thượng đi vào, cầm quần áo trong tay.

Trong lòng cô cảm thấy rất ngại, nhưng vẫn mở miệng gọi anh: “Chú Phó…”

Anh liếc nhìn cô, trong lúc ngẩn người, đáy mắt anh hiện lên một tia cảm xúc kỳ lạ, anh dời mắt đi chỗ khác nói: “Dậy sớm thế à?”

“Vâng.” Cô đang cực kỳ muốn đi vệ sinh, không muốn nói nhiều với anh, xoay người muốn đi thì bị anh gọi lại.

“Sao hôm nay đổi thành bộ đồ ngủ này rồi?” Anh bỗng nhiên hỏi câu hỏi này.

“Hả?” Dung Hoan không hiểu ý của anh, nghĩ anh đang nói cô mặc đồ kỳ quái nên nói: “Cháu… Bộ con thỏ đó cháu cầm đi giặt rồi.”

Anh che miệng lại ho khan hai tiếng, giọng nói có chút mất tự nhiên: “Bộ đồ con thỏ phơi trên sân thượng đã khô rồi.”

“… À.”

Sao người này kỳ lạ thế nhỉ, có gì xảy ra rồi à?

Cô cũng không muốn nói nhiều với anh, đi đến nhà vệ sinh.

Đóng cửa lại, cô lấy một miếng băng vệ sinh mới trong ngăn kéo ra, kéo quần xuống ngồi lên bồn cầu, cảm giác khó chịu từ từ biến mất…

Cô vui vẻ mở mắt ra, cúi đầu muốn đổi miếng băng vệ sinh khác, đột nhiên thấy trên quần l.ót mình xuất hiện một vết màu đỏ!

Cô nhanh chóng nhìn phía sau quần ngủ của mình, cũng bị dính chút nhỏ! Nhưng trên quần trắng lại cực kỳ rõ ràng!

Đột nhiên, đầu cô như bị kích điện, nhảy ra câu hỏi vừa nãy của Phó Tư Diễn “Sao hôm nay lại đổi sang bộ đồ ngủ này rồi”…

Mặt cô đỏ ửng lên.

A a a chắc chắn anh đã nhìn thấy rồi! Anh còn nhắc cô thay quần áo ngủ khác nữa chứ!!!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN