Cô ấy muốn đỡ Vũ Tử đứng lên nhưng lại bị Vũ Tử đẩy ra. Vũ Tử xấu hổ không dám ngẩng đầu lên nhìn Phó Tư Diễn. Vừa nãy cô ta còn nói là chỉ có một mình cô ta đi tới công ty…
Phó Tư Diễn lười phải vạch trần màn kịch này của cô ta, anh ôm Dung Hoan xoay người rời khỏi.
Ra tới cửa bệnh viện đã thấy Kế Sâm lái xe tới chờ sẵn ở đó. Dung Hoan quay lại nói với Nhan Đình và Minh Tu Trúc: “Tối nay cảm ơn các cậu nhiều lắm.”
Phó Tư Diễn nói anh đã bảo trợ lý gọi xe, đợi một lát sẽ có xe đưa hai người trở về trường.
“Em cảm… cảm ơn thầy.” Nhan Đình gần như không dám nhìn Phó Tư Diễn. Ở trong lòng Nhan Đình, Phó Tư Diễn vẫn luôn là người thầy giáo nghiêm túc ít khi nói cười, chỉ có những lúc nói chuyện với Dung Hoan thì giọng điệu của thầy mới ôn hòa hơn một chút.
Xe chạy rồi, Dung Hoan nhìn người đàn ông không nói không rằng ở bên cạnh mà trong lòng rối bời, thế là cô chủ động giải thích trước: “Chú ơi, lúc cháu gọi cho chú, cháu không muốn làm chú lo nên mới không nói với chú…” Cô đâu biết chú lại thần thông quảng đại tới vậy, cuối cùng vẫn phải làm phiền chú rồi.
Phó Tư Diễn nghiêng đầu nhìn cô, một lúc sau khóe môi của anh mới động đậy, cặp mắt hoa đào nhướng lên: “Cháu nghĩ là chú giận sao?”
Cô bặm môi, gật đầu.
Lòng anh cuối cùng cũng thả lỏng, anh đưa tay vờ như búng vào trán cô rồi nói: “Sau này không được như vậy nữa.”
“Nhưng mà sau này cháu đâu thể cứ bị thương là lại đi tìm chú được, cháu lớn từng tuổi này rồi mà?”
Anh ngẩn người, chớp mắt một cái rồi nhẹ nhàng xoa đầu cô, ôn hòa nói: “Hoan Hoan ở trong lòng chú lúc nào cũng cần được chăm sóc.”
Cô ở trong lòng anh dường như vẫn luôn là một dứa trẻ, bất kể là việc gì cũng cần được bảo bọc.
Nhưng cô không muốn cứ làm trẻ con mãi như thế.
*
Xe chạy vào khu biệt thự, Phó Tư Diễn nhìn cô nhóc nhỏ im lặng suốt cả đường đi, không nói một câu nào, không hiểu là đã xảy ra chuyện gì.
Cô chậm rãi bước xuống xe, Phó Tư Diễn thấy cô đi lại bất tiện thì định chặn lại bế cô lên. Thế mà cô gái nhỏ vẫn kiên quyết từ chối, bướng bỉnh nói với anh: “Cháu tự đi là được rồi.”
Dứt lời, cô thật sự cố gắng chịu đựng cơn đau đi về phía cửa nhà.
Phó Tư Diễn thu lại biểu cảm trên mặt, anh không nói gì, để mặc cho cô trút hết cảm xúc trong lòng.
Lúc mở cửa đi vào thì dì Tịnh đã đi nghỉ ngơi. Dung Hoan ngẩng đầu nhìn mấy bậc cầu thang dài ngoằng, không do dự đặt chân bước lên.
Chân trái vẫn còn rất đau, bước chân của cô cực kỳ chậm chạp.
Cô cảm nhận được ánh mắt của Phó Tư Diễn đang hướng thẳng về phía lưng mình, ánh mắt đó nóng bỏng tới mức có thể thiêu đốt cả người cô. Lúc cô nhấc chân trái chuẩn bị bước lên bậc thang thứ ba thì bỗng nhiên cả người bay lên không trung.
Phó Tư Diễn mạnh mẽ ôm ngang cô bế lên lầu.
Cô sợ tới mức ôm chặt cổ anh, tim đập thình thịch, cô muốn mở miệng nói anh thả cô xuống nhưng lại không thể thốt nên lời.
Phó Tư Diễn cụp mắt, nhìn hàng mi của cô gái nhỏ nhè nhẹ rung rinh tựa như cánh bướm đáp xuống, khuôn mặt trắng trẻo dưới ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn dường như phát ra tia sáng trong suốt.
Anh hạ giọng hỏi: “Sao đột nhiên lại không vui, hửm?”
Trái tim của Dung Hoan run rẩy, cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh: “Cháu không có…”
“Chú đã nói với cháu chưa? Lần nào cháu nói dối chú cũng nhìn ra được.”
Dung Hoan không thể phản bác được mà anh cũng không gặng hỏi nữa.
Đi tới phòng của cô, anh bế cô thẳng lên giường ngủ rồi nói: “Tối nãy khoan hãy đi tắm, muốn lấy gì thì nói với chú.”
“Dạ.”
Sau khi Phó Tư Diễn ra khỏi phòng Dung Hoan mới thay quần áo ngủ rồi ra ngoài rửa mặt.
Sau khi rửa mặt xong xuôi cô quay trở về phòng. Lúc đi ngang qua phòng sách nhìn thấy bên trong vẫn còn sáng đèn, nghĩ là Phó Tư Diễn ở trong phòng nên cô đến gõ cửa vài lần, thế nhưng không có ai đáp lại.
Cô bèn mở cửa đi vào, lại thấy trong phòng không có một bóng người. Cô bước tới chỗ kệ sách định chọn vài quyển sách để đọc giải khuây.
Vừa rút ra một quyển sách văn học nước ngoài, tầm mắt của cô chợt dừng lại trên túi đàn guitar đặt bên cạnh kệ sách.
Phó Tư Diễn cũng chơi đàn guitar ư?
Cô thả quyển sách trong tay xuống, phát hiện trên măt túi guitar có một lớp bụi mỏng, hình như là đã rất lâu rồi chưa được mở ra. Cô bèn ngồi xổm xuống mở túi guitar ra, nương theo ánh sáng của đèn thì nhìn thấy một cây đàn guitar màu vàng nâu ở bên trong. Cô thử gảy dây đàn thì phát hiện âm thanh của nó không được chuẩn.
Cô hiếu kỳ kéo nó ra thì có một tấm ảnh từ trong túi đàn rơi ra trượt xuống đất.
Dung Hoan nhặt tấm ảnh lên, trên tấm ảnh là hình ảnh một người đàn ông đang tươi cười ôm một cậu bé trong lòng, còn trong tay của cậu bé chính là cây guitar này.
Điều kỳ lạ nhất chính là một phần của bức ảnh bên cạnh người đàn ông kia đã bị xé đi mất.
Nhìn kỹ khuôn mặt của cậu bé này… hình như là rất giống Phó Tư Diễn?
Cô còn đang thắc mắc thì chợt nghe thấy giọng nói lạnh lẽo từ cửa phòng truyền vào: “Đừng động vào cây guitar!”
Giọng nói nghiêm túc, dường như kiềm chế sự phẫn nộ này có lẽ Dung Hoan chưa từng nghe thấy bao giờ.
Cô bất giác ngẩng đầu lên thì thấy Phó Tư Diễn đang khoác áo ngủ màu đen đứng trước cửa phòng. Anh đang nhìn chằm chằm vào cô, những cảm xúc trong đôi mắt của anh ẩn giấu sau tầng hơi nước không thể nhìn thấy được.
Thái độ kỳ lạ của Phó Tư Diễn khiến cô chợt cảm thấy hoảng hốt, vội vàng cất cây guitar và tấm ảnh vào trong túi, cô nhỏ giọng giải thích với anh: “Cháu nghĩ là chú chơi guitar nên mới lấy ra xem thử…”
Người đàn ông nghe được sự cẩn trọng trong lời nói của cô, nhanh chóng thu lại sự lạnh lẽo nơi đáy mắt, anh bước tới trước mặt cô đưa tay ra.
Cô sửng sốt mấy giây rồi mới đặt tay mình lên tay anh, để anh kéo lên.
Anh nhìn cây guitar, ánh mắt sầm xuống sau đó đặt nó về vị trí cũ.
Vừa xoay người lại đã nhìn thấy cô gái nhỏ cụp mắt, dáng vẻ như vừa làm chuyện sai quấy, anh thở dài một tiếng, nhéo nhẹ gáy cô, giọng nói dịu đi vài phần: “Chú xin lỗi.” Vừa rồi anh không nên hung dữ với cô như vậy.
Dù sao thì cô cũng không biết chuyện gì cả.
Dung Hoan lắc đầu.
Môi anh nhếch lên: “Có phải nên đi ngủ rồi không?”
“Dạ…”
Cô được anh đưa về phòng ngủ. Sau khi dặn dò xong xuôi anh xoay người định đi ra thì đã bị cô túm lấy ống tay áo.
Cuối cùng cô cũng nói ra điều cất giấu trong lòng: “Cháu không phải trẻ con, chú đừng xem cháu là trẻ con..”
Anh hơi giật mình, một lúc sau mới hiểu được lời cô, đôi lông mày hiện lên ý cười: “Lúc nãy Hoan Hoan không vui là vì chuyện này sao?”
Cô lảng tránh nhìn sang chỗ khác, cố ý che giấu phần tâm tư bị chọc thủng của mình.
Anh bật cười, bóp nhẹ cằm thịt mềm mại của cô nói: “Được rồi, Hoan Hoan không phải là trẻ con. Đừng buồn nữa, được không nào? Là chú nói sai rồi.”
Gò má của cô ửng hồng, ngay lập tức lảng sang chuyện khác: “Cháu muốn đi ngủ…”
“Được rồi, ngủ ngon.”
“Chú cũng ngủ ngon.”
Anh đã ra ngoài, cô lại nhớ tới bức ảnh kia mà trong lòng không khỏi tò mò. Hình như cô chưa từng nghe nói tới bố mẹ ruột của Phó Tư Diễn, mà Phó Tư Diễn cũng chưa bao giờ nhắc đến hai người họ, như thể hai người họ hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời này vậy. Tấm hình đó tại sao lại bị xé mất một phần, phần bị xé đi kia không lẽ chính là…mẹ của anh hay sao?
Nghĩ mãi không ra thế nên cô không thèm nghĩ nữa, sau đó cô lại lấy điện thoại mở danh bạ ra, sửa biệt danh của Phó Tư Diễn từ “chú Phó” thành “Phó Tư Diễn.”
“Phó…Tư Diễn…” Cô thầm thì gọi tên anh, từng con chữ như mật ngọt rót vào tim.
Khuôn mặt nhỏ của cô ửng hồng, đột nhiên cảm thấy việc làm này của mình tuy hơi trẻ con nhưng cũng rất thú vị.
*
Ngày hôm sau Dung Hoan xin nghỉ phép một ngày ở nhà nghỉ ngơi. Lúc xuống lầu ăn sáng cô hỏi dì Tịnh: “Chú Phó đâu rồi dì?”
Dì Tịnh thường ngày nói cười vui vẻ hôm nay sắc mặt lại không được tốt cho lắm, dì nói: “Cậu Phó đang nói chuyện với người chăm sóc ông cụ ở nước ngoài.”
“Nói chuyện… có chuyện gì vậy dì?”
Sau đó dì Tịnh đã nói cho cô biết một chuyện không hay.
Bệnh tình của ông nội đột ngột trở nặng.
Tối hôm qua ông Dung đột nhiên ngất xỉu, sau khi kiểm tra phát hiện cần phải nhanh chóng tiến hành phẫu thuật.
Dung Hoan nghe xong, ly sữa trong tay trượt xuống, sữa đổ đầy trên mặt bàn.
Cô đứng bật dậy, bỏ dở cả bữa sáng đang ăn, vội vàng chạy về phía cầu thang mặc kệ cái chân đau của mình.
Bệnh tình trở nặng… Dung Hoan chỉ cần nhớ tới đêm mẹ cô qua đời, trong phòng bệnh lạnh lẽo không một tiếng nói, chỉ còn lại tiếng khóc than của người thân mà trái tim của cô lại co rút dữ dội, đau đớn đến run rẩy.
Khi cô chạy tới phòng sách chợt nghe thấy giọng nói của Phó Tư Diễn từ trong phòng truyền ra: “Mức độ nguy hiểm của ca phẫu thuật là bao nhiêu?”
Dung Hoan không còn lòng dạ nào đứng chờ ngoài cửa, cô gấp gáp gõ cửa một hồi, chỉ vài giây sau cánh cửa đã được mở ra.
Phó Tư Diễn nhìn thấy khuôn mặt hoảng hốt, biến sắc của cô gái nhỏ in sâu trong đôi mắt của anh.
“Chú ơi, ông nội thế nào rồi ạ…?” Giọng cô hơi run run.
Bàn tay của anh ấn lên vai cô, anh dùng giọng nói cực kỳ mềm mỏng để trấn an cô: “Ông nội không sao đâu, đừng căng thẳng.”
Anh dẫn cô vào phòng sách, để cho cô ngồi trước màn hình laptop vẫn còn đang ở trong cuộc gọi video.
Phó Tư Diễn nói ngắn gọn cho cô biết tình trạng hiện tại của ông nội. Dung Hoan nghe thấy bệnh tình của ông nội vẫn còn có thể chữa trị thì sự căng thẳng trong lòng cũng vơi đi đôi chút.
Ở đầu bên kia của cuộc gọi bỗng nhiên phát ra âm thanh phấn khởi của một người đàn ông: “Ông chủ tỉnh rồi!”
Dung Hoan xúc động nói muốn gặp ông nội.
Người đàn ông đó theo chân người y tá vừa báo tin đi vào phòng bệnh, sau khi nói với ông Dung vài câu thì xoay màn hình cuộc trò chuyện về phía ông.
Dung Hoan nhìn ông nội nằm trên giường bệnh, khuôn mặt ông đã gầy đi rất nhiêu, mái tóc hoa râm càng làm lộ rõ sự già nua và yếu ớt của ông.
Cô đau xót, mắt đỏ hoe gọi: “Ông nội…”
Phó Tư Diễn nghe thấy tiếng khóc nức nở của cô giống như có ai đó đâm một kim vào tim của anh vậy.
Có lẽ là giọng nói của cháu gái đã kéo ý thức của Dung Khang Đạt tỉnh táo hơn một chút, ông nhìn vào màn hình, cố gắng nở nụ cười rồi nói: “Hoan Hoan đừng khóc, ông nội khỏe lắm.”
Dung Hoan cố lau đi những giọt nước mắt, lắc đầu hỏi: “Ông nội, ông thấy thế nào rồi? Ông khó chịu lắm phải không?”
“Ông nội già rồi, có bệnh cũng là chuyện bình thường. Hoan Hoan có ăn cơm đúng giờ không nào, Hoan Hoan ngoan lắm…Cho dù ông nội có ra đi cũng thấy yên lòng.”
“Ông nội đừng nói gở như thế mà. Ông nội phải chữa hết bệnh, còn có Hoan Hoan chờ ông về nhà mà…” Trên đời này, ngoại trừ Phó Tư Diễn ra, ông nội chính là người thân duy nhất của cô, là người đối xử với cô tốt nhất.
Cô không muốn phải trải qua cảnh sinh ly tử biệt thêm một lần nào nữa.
Bác sĩ ở bên kia nói ông Dung hiện tại vừa mới tỉnh dậy, không nên nói nhiều. Phó Tư Diễn nói trước hết để cho ông nghỉ ngơi thật tốt, chờ sau khi tình hình của ông ổn định rồi mới tính tiếp. Mà cô bé này tâm trạng lại đang kích động, đến lúc đó cả hai ông cháu đều khóc thì phải làm sao?
Sau khi kết thúc cuộc gọi video Dung Hoan đứng dậy, ngẩng đầu hỏi người đàn ông trước mặt mình: “Chú Phó, ông nội sẽ không sao hết, đúng không chú?”
Anh cúi đầu nhìn những giọt nước mắt long lanh nơi khóe mắt của cô, yết hầu chuyển động, cảm xúc trong mắt phút chốc chao đảo.
Dường như anh đã không còn kiểm soát được cảm xúc của chính mình, ngay lập tức đưa tay kéo cô bé ôm vào lòng.
Bàn tay dày dặn của anh giữ chặt sau gáy của cô, anh cúi đầu nhìn xuống, sau đó cất giọng trầm khàn: “Đúng, ông nội sẽ không sao đâu.”
Giống như một sự đảm bảo và tin cậy đến từ người mà cô tin tưởng tuyệt đối.
Thân hình nhỏ bé của Dung Hoan bị hai cánh tay mạnh mẽ của anh siết chặt, độ ấm trên người anh lan tỏa đến tay chân của cô, thấm vào tận xương tủy.
Hai mắt cô nóng lên, cô chậm rãi ôm lấy anh, vùi mặt vào lồng ngực của anh.
*
Bệnh tình của ông cụ Dung đã tạm ổn định khiến cho Dung Hoan không còn căng thẳng nữa. Hiện tại theo ý kiến của bác sĩ chính là trong khoảng thời gian ngắn nhất sẽ sắp xếp một cuộc phẫu thuật. Nếu như ca phẫu thuật thành công thì giọng nói của ông cụ sẽ không còn gặp trở ngại nữa.
Phó Tư Diễn nói đợi khi cuộc phẫu thuật được tiến hành anh sẽ sang bên đó.
Buổi tối lúc anh đang soạn bài trong phòng sách thì nhận được cuộc gọi video từ nước Mỹ chủ động gọi tới.
Anh cứ tưởng là có tình huống đặc biệt xảy ra nên nhận cuộc gọi, hóa ra là do Dung Khang Đạt chủ động đề nghị nói chuyện với anh.
Sau vài câu thăm hỏi đơn giản, một con người tâm tư tinh tế như Phó Tư Diễn cũng phát hiện ra điểm không hợp lý: “Bác Dung à, hình như bác tìm cháu là còn chuyện khác ạ?”
Dung Khang Đạt mỉm cười, ho khan vài tiếng rồi thở dài một hơi: “Đúng là không thể nào qua được mắt cháu.”
Không gian im ắng một lúc rồi vang lên âm thanh lảnh lót của tiếng đánh bật lửa.
Phó Tư Diễn đưa điếu thuốc lên miệng, nhả ra một làn khói trắng sau đó từ tốn trả lời: “Chuyện lần này là khổ nhục kế ạ?”
Dung Khang Đạt im lặng trong chốc lát, vẻ mặt u sầu nói: “Cô gái kia là con gái của tập đoàn Từ thị, bảo hai anh chị cùng ăn một bữa cơm, nói chuyện với nhau cũng không được à? Không phải cháu nói là chưa quen biết hay sao?” Ông ho khan một trận rồi nói tiếp: “Gần dây bác thường xuyên nhớ tới bố của cháu, trong lòng bác cảm thấy áy náy lắm. Tư Diễn à, cháu xem như là hoàn thành tâm nguyện của bác đi. Bác không muốn tới lúc bác ra đi rồi cháu vẫn còn một thân một mình. Cháu biết không, trước khi bố cháu ra đi đã gửi gắm bác, hy vọng có một ngày bác có thể chứng kiến cháu thành gia lập nghiệp…”
Bao lâu nay Dung Khang Đạt thật sự rất quan tâm tới chuyện tình cảm của Phó Tư Diễn. Suốt mấy năm qua ông vẫn liên tục giới thiệu những cô gái tốt cho Phó Tư Diễn, thế mà Phó Tư Diễn không phải từ chối thì cũng nói là “không có cảm giác”.
Đáng thương thay cho tấm lòng cha mẹ, Dung Khang Đạt chỉ thiếu điều muốn ép hôn nhưng ông cũng hiểu có ép cũng như không.
Phó Tư Diễn nhắm mắt, nghe những lời càm ràm yếu ớt của Dung Khang Đạt rồi lại nhớ tới những lời dặn dò của bác sĩ lúc sáng, hiện tại không thể để cho người bệnh bị kích thích, việc gì có thể thì cứ thuận theo ý ông.
Anh hút được nửa điếu thuốc sau đó dập tàn.
Ngẩng đầu nhìn vào màn hình, ánh mắt anh lạnh lẽo, giọng nói cũng mệt mỏi thỏa hiệp với ông: “Cháu sẽ đi gặp cô Từ theo ý của bác.”
Sau khi kết thúc cuộc gọi, anh đứng dậy định đi ra ngoài.
Ai ngờ vừa mới mở cửa ra anh đã sững sờ một phen.
“Hoan Hoan?”
Cô gái cầm ly nước trái cây trong tay, im lặng đứng trước cửa phòng. Vừa nhìn thấy anh, sự hoang mang trong ánh mắt phút chốc không kịp thu hồi.