Cưng Chiều - Mộ Nghĩa - Chương 72
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
46


Cưng Chiều - Mộ Nghĩa


Chương 72


Nụ cười giả dối của Từ Nhụy Sương cứng lại trên mặt.

Vậy mà Dung Hoan và Phó Tư Diễn còn ở bên nhau, bọn họ chưa chia tay?!

Lúc này, trong lòng Từ Nhụy Sương khó chịu bắt đầu nói các loại khó chịu của mình, yêu cầu bồi thường, rõ ràng là làm khó Dung Hoan. Dung Hoan ngoài mặt bình tĩnh, nhưng lần đầu tiên cô gặp được chuyện này, không biết nên xử lý thế nào.

“Không phải cô Dung nghĩ có thể trốn tránh trách nhiệm đấy chứ? Hoặc là chúng ta báo cảnh sát, xem cảnh sát nói thế nào nhé.” Từ Nhụy Sương hất cằm, vẻ mặt cao ngạo.

Dung Hoan còn chưa trả lời, Kế Sâm vừa gọi được điện thoại đã mỉm cười đi về phía Từ Nhụy Sương.

Từ Nhụy Sương sửng sốt.

Ngay sau đó, cô ta nghe được giọng nói lạnh lùng của Kế Sâm: “Cô Từ, ngài Phó nhà chúng tôi nói cô muốn báo cảnh sát thì báo đi, muốn gọi công ty bảo hiểm thì gọi, chúng tôi cũng tính toán việc công xử theo phép công. Nếu thân thể cô Từ thật sự không thoải mái, yên tâm, chúng tôi không thiếu cô một đồng tiền bồi thường.”

“Anh…” Từ Nhụy Sương không ngờ chào đón cô ta là thái độ cứng rắn của Phó Tư Diễn.

Kế Sâm nhìn về phía Dung Hoan, trên mặt mang lên tươi cười, giọng lập tức dịu xuống: “Cô chủ, ông chủ bảo cô không cần ra mặt tốn công nói chuyện với người nào đó. Cô cứ về trong xe nghỉ ngơi trước, ông chủ đến luôn đây.”

“Cô chủ?!” Từ Nhụy Sương kinh ngạc nhìn về phía Dung Hoan, bấy giờ mới chú ý đến chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út tay phải của cô.

Dung Hoan và Phó Tư Diễn đã kết hôn!

Dung Hoan nhếch khóe miệng: “Sao vậy? Bất ngờ thế à?”

Từ Nhụy Sương hoàn toàn không có bất kỳ vốn liếng gì để vênh váo, hiện tại đứng ở trước mặt cô ta, không còn là Dung Hoan đơn thuần dễ lừa trước kia nữa, mà là bà Phó có địa vị, gia sản đều vượt trên cô ta quá xa.

Dung Hoan cũng cảm thấy mình không biết xử lý loại chuyện này bèn trở lại xe.

Qua một lát, cô đang ngồi thừ ra, cửa xe đột nhiên bị kéo ra.

“Tư Diễn…”

Phó Tư Diễn ngồi vào bên cạnh cô, sắc mặt nôn nóng kéo cô vào trong ngực, dịu dàng hỏi: “Có phải sợ rồi không? Có chỗ nào khó chịu không?”

Trong lòng vốn hơi hoảng loạn của cô vào giờ phút nhìn thấy anh lập tức bình tĩnh lại. Cô rúc vào trong ngực anh, đầu dựa vào đầu vai anh: “Không có việc gì, chỉ hơi sợ thôi. Không phải anh đang đi dạy à, cần gì phải đặc biệt chạy đến đây một chuyến, giao cho Kế Sâm xử lý là được rồi.”

“Hết tiết rồi, em cảm thấy anh có thể yên tâm ở trường chờ tin của em à?” Vừa rồi vừa tan học, anh đã gọi lại cho Kế Sâm, nghe được xe bị đâm vào đuôi, anh hoảng hốt vô cùng chỉ sợ cô nhóc bị thương ở đâu nên lập tức chạy đến.

“Thật ra chỉ là tai nạn nhỏ, chẳng qua không ngờ là xe của Từ Nhụy Sương.”

“Cô ta làm khó em à?” Anh hỏi.

“Ban đầu là vậy, nhưng bây giờ anh đến rồi, cô ta đừng hòng mong làm gì.” Cô cong mi, ánh sáng trong mắt trong veo.

Anh cúi đầu hôn lên giữa trán cô, rồi sau đó buông cô ra, xuống xe xem tình hình.

Lúc này cảnh sát giao thông đã đến, Từ Nhụy Sương đang nói chuyện với cảnh sát giao thông, ánh mắt thoáng nhìn thấy người đàn ông từ trên xe xuống.

Anh cũng nhìn về phía cô ta, trên mặt như ẩn giấu băng tuyết, còn mang theo vẻ chán ghét và bực bội.

Từ Nhụy Sương hiểu ra thật ra từ khi Phó Tư Diễn biết cô ta đến giờ, chưa từng có một ngày cho cô ta sắc mặt tốt. Cho dù có cũng chỉ là xa cách giữ lễ phép, tươi cười, dịu dàng, cưng chiều của anh từ đầu đến cuối đều để lại cho cô gái tên “Dung Hoan” kia, dù cô ấy là cháu gái, bạn gái hay là bà Phó bây giờ.

Chút ảo tưởng cuối cùng của cô ta với anh đã biến mất sạch sẽ ở ngay giờ phút này.

Có không cam lòng cũng chỉ có thể không cam lòng.

Sau khi giải quyết xong việc, Kế Sâm lái Maybach đến cửa hàng sửa chữa ô tô, Dung Hoan thì ngồi trên Rolls-Royce do Phó Tư Diễn lái.

Cô cài chắc dây an toàn xong, tay đã bị người đàn ông nắm lấy, anh hỏi: “Còn muốn đến phòng làm việc không? Bây giờ cũng sắp tan tầm rồi.”

“Vậy anh muốn đưa em về nhà à?”

“Đến trường học với anh, giữa trưa anh dẫn em đi ăn ngon.”

Dung Hoan vừa nghe đến “ăn ngon”, lập tức lên tinh thần: “Ăn món gì??”

“Đến lúc đó thì em sẽ biết.”

“Được ạ.”

Vì thế sói xám lại lần nữa vác bé thỏ con mang theo bên mình, sáng nay Phó Tư Diễn không có lớp, hai người bèn đi văn phòng.

Vừa đến văn phòng, mấy đồng nghiệp nhìn thấy Phó Tư Diễn và Dung Hoan tay trong tay, cười trêu chọc: “Thầy Phó lại dẫn bạn gái đi học à?”

“Bây giờ là bà Phó rồi.” Người đàn ông sờ sờ gáy cô.

“Ôi chao! Kết hôn rồi! Wow việc vui từ hôm nào mà hôm nay mới công bố!” Mấy đồng nghiệp vây lên, có đồng nghiệp nam nói: “Như thế rất tốt, hoàn toàn khiến mấy giáo viên nữ ở viện khác vỡ mộng. Mới hôm qua có cô giáo bên Viện Sinh Hóa qua đây hỏi phương thức liên hệ của Phó Tư Diễn đấy.”

Dung Hoan ngẩng đầu, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía Phó Tư Diễn, ý tứ trong mắt à: 

Phó Tư Diễn:…

Mấy đồng nghiệp liên tục cho đồng nghiệp nam kia mấy đập: “Sao anh nhiều lời thế chứ?”

“Anh, chị dâu, em sai rồi, em sai rồi… Em không cho phương thức liên hệ, sao có thể cho chứ. Hiện tại thầy Phó đã là đàn ông có vợ.”

Có đồng nghiệp nữ đánh giá Dung Hoan, hơi ngạc nhiên: “Tôi đột nhiên phát hiện cô rất giống nghệ sĩ piano tên… Dung Hoan!”

Dung Hoan:???

Phó Tư Diễn mỉm cười nói: “Cô ấy chính là Dung Hoan.”

“Hả?! Ôi mẹ ơi, vậy mà đúng là Dung Hoan! Tôi rất thích nhạc của cô, trên xe tôi thường xuyên mở nhạc của cô.” Đồng nghiệp nữ cực kỳ kích động, còn hỏi có thể chụp chung một bức hình không, Dung Hoan vui vẻ đồng ý.

Trước đó còn có người cho rằng Phó Tư Diễn chỉ tìm một cô gái khá đẹp mà thôi, ai biết cô gái này còn ưu tú như vậy.

“Kết hôn nhớ phát thiệp mời nhé.” Mọi người cười hì hì.

Đi vào văn phòng riêng của người đàn ông, giờ phút này sắc mặt Dung Hoan đã đỏ thành quả hồng, Phó Tư Diễn khẽ nâng cằm cô, bên môi cong lên ý cười: “Không ngờ đến văn phòng của anh mà còn gặp được người hâm mộ của em.”

“Em cũng không ngờ mà…”

Anh đưa cô đến sofa: “Ngồi đi, anh rót nước cho em. Muốn uống gì?”

“Nước mật ong.”

Anh rót nước xong quay về đưa cốc cho cô, sau đó đi qua một bên. Qua một lúc anh cầm một cái hộp lớn đi tới đặt ở trước mặt cô.

“Đây là cái gì…”

Cô mở ra xem, phát hiện vậy mà mấy món ăn vặt mà cô thích!

“Tư Diễn, anh mua những thứ này từ khi nào thế?!” Sao đến đâu cũng có niềm vui bất ngờ vậy.

Anh biết ngay cô nhóc nhìn thấy chỗ đồ ăn vặt này đã vui đến hỏng luôn rồi: “Sợ em đến văn phòng của anh ngồi không thì cảm thấy buồn chán. Em thích là được.”

Cô ôm chặt eo anh, làm nũng với anh: “Đâu có buồn chán đâu, chỉ cần ở bên cạnh anh là tốt lắm rồi.”

Người đàn ông nghe được lời âu yếm, cảm thấy mỹ mãn mà cười. Dung Hoan cần cốc nước mật ong lên uống ừng ực, còn có tâm trạng tốt mà đong đưa chân.

Anh nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô, sau khi cô đặt cốc xuống, anh không nhịn được cúi người khóa môi cô lại.

Nước mật ong ngọt dịu hòa ra giữa môi răng, hòa tan trong nụ hôn nồng nhiệt.

Dung Hoan bị nụ hôn bất ngờ làm cho đầu óc choáng váng, cuối cùng lúc anh buông cô ra, bên tai cô đều đỏ lên. Sao người này lại đột nhiên hôn cô…

Phó Tư Diễn ngồi xuống ôm cô, không kiềm được duỗi tay nhéo nhéo vành tai phấn mỏng của cô, mở miệng giọng nói mang theo từ tính: “Rốt cuộc Hoan Hoan làm bằng gì, sao lại ngọt vậy?”

Cô bị anh nói cho ngượng ngùng, khuôn mặt nhỏ trắng như sứ vùi vào trong ngực anh không nói lời nào.

Phó Tư Diễn thấy cô thẹn thùng, không trêu cô nữa: “Vậy Hoan Hoan ngồi ở đây, anh làm việc tiếp.”

“Vâng ~”

Giữa trưa Phó Tư Diễn dẫn Dung Hoan đến nhà ăn ăn cơm, “ăn ngon” trong anh miệng nói chính là một nhà hàng đồ tây mới mở.

Hai người đi vào trong nhà hàng, Phó Tư Diễn đi chọn món, Dung Hoan ngồi vào chỗ chờ anh. Lúc này ngoài cửa có hai nữ sinh đi tới, ánh mắt tìm kiếm khắp nơi. Sau khi nhìn thấy Phó Tư Diễn, các cô nói: “Thầy Phó thật sự ở đây.”

“Tớ đã nói là tớ không nhìn nhầm rồi, cậu còn không tin tớ. Phải rồi, cô gái ban nãy đi cạnh thầy ấy đâu?”

Sau khi nhìn thấy Dung Hoan, người mặc váy đen trong đó kích động chỉ vào cô, nói: “Tìm được rồi! Ngồi ở vị trí kế cửa sổ kìa.”

Một nữ sinh khác tóc vàng đi cùng váy đen tìm bàn có thể nhìn thấy chỗ bên Dung Hoan ngồi xuống, nữ sinh tóc vàng đỏ mắt, vẻ mặt khó có thể tin: “Tớ không tin đó là bạn gái của thầy Phó. Người bên cạnh tới đều nói thầy Phó không có bạn gái, ta đã quan sát lâu lắm rồi.”

“Này, đừng nói cậu thật sự thích thầy Phó nhé?! Với kiểu tích cách của thầy Phó, sao thầy ấy có thể yêu đương với học sinh.”

“Sao lại không có khả năng… Tớ sắp tốt nghiệp rồi. Sau khi tốt nghiệp thì có thể tỏ tình với thầy ấy. Hơn nữa luận văn tốt nghiệp của tớ là do thầy ấy chỉ đạo, chắc chắn thầy ấy có biết tớ, hơn nữa chắc chắn có ấn tượng với tớ!”

“Nhưng mà tớ chưa từng nhìn thầy Phó ăn cơm riêng với cô gái nào đâu.”

Tóc vàng nhìn chằm chằm Dung Hoan, trong mắt như sắp phun ra lửa: “Nhưng mà không phải không có khả năng đúng lúc chạm mặt.”

Trong lúc nói chuyện, Phó Tư Diễn gọi đồ xong đi về, ngồi vào bên cạnh Dung Hoan, không biết cô gái nói gì mà chọc cho người đàn ông nở nụ cười dịu dàng.

Hai người bạn học nhìn đến sửng sốt. Người váy đen nói: “Tớ cảm thấy hai người không chỉ đơn thuần là quan hệ đồng nghiệp…”

“… Cậu đừng nói nữa!”

Dung Hoan – không biết bị nghị luận – giờ phút này đang chống cằm nhìn học sinh qua lại bên ngoài, hạnh phúc cảm khái: “Làm sinh viên thật tốt! Em cũng muốn mỗi ngày đều ăn cơm ở căn tin đại học S.”

“Nói mấy lần rồi ấy nhỉ?”

Dung Hoan cười hì hì: “Đây không phải là mơ ước trước giờ của em à?”

“Nhóc tham ăn.”

Sau khi món bò bít tết lên, Phó Tư Diễn cầm dao nĩa cắt bò bít tết thành từng miếng. Dung Hoan nhìn vậy nghĩ thầm sao người này giống trẻ con thế, ai biết anh cắt xong thì đổi phần của cô với anh: “Ăn phần của anh nè, bé heo lười.”

Hành động tương tác thân mật của hai người bị nữ sinh tóc vàng chứng kiến trọn vẹn, như là một cây đao chui vào trong lòng. Cô ta không tin, cũng không muốn tin tưởng quan hệ của Phó Tư Diễn và cô gái này.

Trong lúc ăn cơm, bên ngoài có mưa, cơn mưa càng lúc càng lớn, từng hạt mưa nện ở trên mặt đất, ngăn cản bước chân của mọi người.

Phó Tư Diễn hỏi Dung Hoan: “Có mang ô không?”

“Có mang, mà là ô nhỏ.” Cô nhíu mày.

“Không sao, hai người có thể che.”

Sau khi ăn xong, hai người đi ra ngoài cửa hàng, nữ sinh tóc vàng cũng theo ra ngoài. Dung Hoan đứng ở dưới mái hiên, nhìn nước ở dưới đất phía bên ngoài, lại nhìn giày mình, có phần sụp đổ: “Đôi giày này là em mới mua…”

Chẳng lẽ hôm nay phải ngâm nước luôn à QAQ.

Phó Tư Diễn mở ô, đưa cán ô cho cô, rồi sau đó xoa cái đầu nhỏ cúi xuống của cô: “Cầm đi, đồ ngốc.”

“Hả, vậy anh…” Cô còn đang nghi hoặc, lại nghe được một giọng nữ trong trẻo: “Thầy Phó, thầy không có ô ạ? Em có thể cho thầy mượn.”

Dung Hoan theo âm thanh nhìn sang thấy một cô gái tóc vàng xa lạ đang đưa ô đến trước mặt Phó Tư Diễn. Cô gái chứa đầy chờ đợi nhìn người đàn ông, sắc mặt nũng nịu.

Trong lòng cô gái tóc vàng đang chờ đợi Phó Tư Diễn nhận lấy, ai ngờ anh quay đầu liếc cô ta, rồi sau đó mở miệng âm điệu lễ phép lại không mất đi sự lạnh nhạt: “Không cần, cảm ơn.”

Cô ta đang kinh ngạc thì thấy Phó Tư Diễn đột nhiên khom lưng, bế ngang Dung Hoan lên. Anh mỉm cười với Dung Hoan lời nói cũng truyền vào lỗ tai cô ta: “Như vậy giày sẽ không ướt nữa rồi…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN