Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối - Chương 184-2: Đại kết cục
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
180


Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối


Chương 184-2: Đại kết cục


Kiều Thị nhìn tình hình khuê nữ như vậy, cũng không biết là chuyện tốt hay là chuyện xấu, chỉ nói khuê nữ nhất thời không chịu được đả kích lớn như vậy, còn chưa chấp nhận được.

Chỉ là ——

Nếu mấy ngày sau, con rể được đưa về Tuyên Vương phủ, khi đó, khuê nữ của bà,dù không chấp nhận cũng phải chấp nhận rồi.

Kiều Thị thương yêu khuê nữ,từ nhỏ đến lớn, đều không để khuê nữ chịu khổ, chuyện như vậy, mặc dù bà cũng khó có thể nghĩ đến, huống hồ khuê nữ chưa tròn mười sáu tuổi khuê n.

Bây giờ cử chỉ của khuê nữ vẫn binhg thường, nhưng Kiều Thị không an tâm, quyết định ở lại với khuê nữ, lén lút bàn giao dâu trưởng Tống Loan, để nàng tạm thời xử lý mọi việc trong phủ. Dù sao Trấn Quốc Công phủ không thể loạn. Mà sắp tới cuối năm, mọi việc trong phủ bận rộn, không thể không có nữ chủ nhân. Những người khác, Kiều Thị cũng đều để bọn họ quay về. Chỉ là Nhị nhi tức có tình cảm rất tốt với khuê nữ, nói cái gì cũng không chịu đi. Kiều Thị không có cách nào, liền cùng Nhị nhi tức Tiết Kim Nguyệt ở lại, cùng khuê nữ đối mặt với chuyện kế tiếp.

Khả Kiều Thị lo lắng tính tình của Nhị nhi tức, khuê nữ của bà còn chưa biểu hiện gì, nếu Kim Nguyệt khóc sướt mướt, thì thật không tốt.

Chỉ là xưa nay Tiết Kim Nguyệt không có cách nào giất giếm tâm trạng của mình, khi nghe được em rể Tuyên Vương trúng tên độc bỏ mình, càng tức giận đến nghiến răng nói: ” Hoàng thượng kia khôngphải là quan hệ rất tốt với em rể sao? Chuyện như vậy, làm sao lại để hắn làm? Biết rõ lành ít dữ nhiều, chính hắn(Cảnh Huệ đế) vì sao không đi, nếu hắn tự mình đi , em rể cũng không xảy ra chuyện!”

Lời này sao có thể nói lung tung?

Chỉ là Giang Thừa Hứa cũng đứng bên phía muội muội, thấy bộ dáng thê tử đỏ mắt kích động, cũng là đau lòng muội muội bảo bối này của mình. Lại nghe thê tử lẩm bẩm nói: “Diệu Diệu làm sao bây giờ? Triệt nhi vẫn còn nhỏ như vậy…”

Tiết Kim Nguyệt có chút kích động. Vừa rồi ở trước mặt Giang Diệu, nàng cố gắng nhẫn nhịn khôngdám biểu hiện ra, bây giờ đi ra ngoài, mới có thể phát tiết một phen. Tiết Kim Nguyệt khóc đến rối tinh rối mù, mặc cho Giang Thừa Hứa an ủi như thế nào cũng không ngừng khóc. Mà Giang Thừa Hứa cũng rất đau lòng muội muội của hắn, lại thấy bộ dáng thê tử như vậy,trong lòng càng rối như tơ vò.

Bên này Tuyên Vương phủ lộn xộn, chỉ có Ngọc Bàn viện của Giang Diệu,ngày ngày tán gẫu với nhi tử, nghe nhi tử có thể mở miệng gọi cha, có thể gọi mẫu thân, trong lòng Giang Diệu không nói nên lời cảm giác thành công.

Toàn bộ Vọng Thành đều biết Tuyên Vương xảy ra chuyện, Lục phủ ở ngõ Thái An tất nhiên cũng biết.

Lục Hành Chu cứ như vậy đứng phía trước cửa sổ, nhìn tuyết trắng hồng mai bên ngoài, dung nhan tuấn tú giống như quá khứ, chỉ là đáy mắt hiện có chút thanh tỉnh, đã hai khắc chưa nhắm mắt.

Mạnh Miểu bưng canh gà vừa nấu xong đi vào, nam nhân trong phòng không đốt địa long cũng bình thường, nhưng đang mùa đông, bên ngoài tuyết rơi nhiều như vậy, càng mà mở cửa sổ rồi đứng phía trước cửa sổ, đúng thật là không muốn sống! Mạnh miểu lập tức bỏ khay xuống, đi qua kéo Lục Hành Chu vào, nói: “Chàng làm gì vậy!”

Lục Hành Chu không lên tiếng, nhưng Mạnh Miểu làm sao không biết, hắn nghe được tin Tuyên Vương xảy ra chuyện,mới có dáng vẻ ấy.

Khuôn mặt nhỏ,cằm nhọn của Mạnh miểu,đôi mắt trong suốt lại có một tầng nước mắt, hít sâu một hơi nói: “Nếu chàng quan tâm nàng(GD) như thế, vì sao không tự mình đi gặp!”

Tự mình đi gặp nàng(GD)? Lục Hành Chu nghĩ, sao hắn lại không muốn đi gặp nàng(GD)?

Chỉ là ——

Sao hắn lại không biết,vốn nàng không muốn gặp lại hắn.

Chỉ là một làn sóng chưa kịp yên lặng thì một làn sóng khác đã bắt đầu,sau khi Tuyên Vương Lục Lưu xảy ra chuyện,Ngụy Vương ngủ đông đã lâu,thừa dịp binh cường tướng mạnh của Vọng Thành đi tiền tuyến chiến đấu,liền nhắm vào thời cơ tốt này,đánh chiếm Vọng Thành. Mặc dù manh tội danh mưu phản, nhưng còn hơn phải sống cả đời trong lo sợ sống.

Cảnh Huệ đế tự hỏi đối với vị hoàng huynh này không tệ, làm sao nghĩ được hắn sẽ làm ra hành động ngỗ nghịch phạm thượng như thế này?

Tuyết trắng rơi xuống dồn dập,Ngụy Vương mặc áo choàng che mũ màu xanh Ngụy vương cứ như vậy ngẩng đầu nhìn đế vương trẻ tuổi ở bên trên cửa thành,oai hùng phấn chấn ngồi trên lưng ngựa,khôngcó một chút bộ dáng chán nản của vương gia ngày trước?

Cảnh Huệ đế chợt nhớ tới, năm đó người nên ngồi trên ngôi vị hoàng đế này chính là vị hoàng huynh này của hắn. Chỉ là đường ca đã nói với hắn,tính tình Ngụy vương nhỏ nhen, nếu hắn ngồi lên ngôi vị hoàng đế, vậy tiểu hoàng tử ngày xưa được phụ hoàng thương yêu là hắn (Cảnh Huệ đế),chắc chắn sẽkhông có kết quả tốt. Khi đó hắn nghĩ đến mẫu phi, nghĩ đến hoàng tỷ, liền quyết định tham dự tranh đoạt, không thể để cho ngôi vị hoàng đế rơi vào trong tay Ngụy vương. Sau đó Ngụy vương bị thua, hắn nể tình huynh đệ năm xưa tình, chỉ biếm hắn đi đất phong. Mà hai năm qua, hắn có bất mãn với đường ca, liền hơi nhớ nhung vị hoàng huynh này, thấy hắn ở đất phong cũng không được tốt, liền nhẹdạ một lần nữa gọi hắn về Vọng Thành.

Ngụy vương không giống nhau với đường ca,xưa nay hắn(Ngụy vương) chưa bao giờ nói lời thật khó nghe, chỉ toàn theo ý của hắn(Cảnh Huệ đế). Khi đó hắn(Cảnh Huệ) đang cần một người để giúp đỡ mình, liền thường xuyên đi tìm hắn(Ngụy vương) nói chuyện.

hắn vốn tưởng rằng, hoàng gia huynh đệ cũng là cốt nhục chí thân…

Chỉ là cõi đời này, chỉ có đường ca làm việc nghĩa chẳng ngại khó khăn.Cảnh Huệ đế nhìn Ngụy vương đang đắc ý, mắt thấy cửa thành sắp muốn thất thủ, trong lòng không có chút nào hoảng sợ, chỉ cảm thấy hổ thẹn với đường ca.

Cảnh Huệ đế nghiêng đầu nhìn Hoắc Tuyền bên cạnh, thấy nàng cũng ung dung bình tĩnh, mới nóigiọng khàn khàn: “A Tuyền, nàng mang theo Thần nhi đi đi.”

… Chung quy hắn vẫn để nàng chịu thua thiệt.

Hoắc Tuyền lắc đầu một cái, gió lạnh thổi đến mức gò má của nàng có chút đỏ ửng, chóp mũi cũng lạnh đến mức ửng hồng, mở miệng nói: “Lục Tử Hằng, Hoắc Tuyền ta là thê tử của ngươi, đồng ý với ngươi sẽ cùng ngươi vượt qua mọi khó khăn,sẽ không bỏ ngươi lại.”

Trong lòng Cảnh Huệ Đế hơi động, không nhịn được vươn tay, gắt gao nắm chặt tay nhỏ của người bên cạnh.

Mặc dù nàng vẫn không yêu hắn, nhưng có câu nói này, hắn còn có cầu gì hơn?

Ở hoàng cung đúng là ngàn cân treo sợi tóc, Tuyên Vương phủ bên này, tất nhiên cũng bị ảnh hưởng. Ngày xưa Ngụy vương bị thua, điểm mấu chốt nhất, chính là Tuyên Vương Lục lưu. Ngụy vương là người thù dai, bây giờ sao có thể không nhân cơ hội đòi lại? Liền phái một đám người vây quanh Tuyên Vương phủ, đợi hắn giải quyết xong Cảnh Huệ đế, liền đến tính sổ.

Trong Ngọc Bàn viện, Hứa ma ma vội vàng đi vào, bẩm báo mọi việc cho Giang Diệu. Nhìn tiểu Vương phi này, mấy ngày trước đây vừa trải qua nỗi đau tang phu, bây giờ lại nghênh đón tai bay vạ gió như thế này, thực sự khiến người đau lòng.

Giang Diệu nghe vậy, chỉ dừng tay ôm nhi tử trong chốc lát, vẻ mặt cũng không biểu hiện gì khác.

Nàng có chút vui mừng, hôm nay mẫu thân nàng và Nhị tẩu vừa vặn hồi phủ, bây giờ còn chưa có trở lại.

Giang Diệu an tâm đợi ở Tuyên Vương phủ, mà tiểu tử trong lòng nàng, giống như nghe thấy được mộtchút không khí bất an,vùi ở trong lồng ngực mẫu thân, không khóc không nháo, nhưng cũng không chịu ăn uống.

Hoàng cung bên kia như thế nào, Giang Diệu không biết.

Tuy Tuyên Vương phủ bên này yên lặng, nhưng cũng không thể biết được Cảnh Huệ đế chỗ ấy có thể chống đỡ không.

Giang Diệu dỗ tiểu tử đi ngủ, cẩn thận đặt hắn vào trong nôi, đến khi nghe được phía sau có động tĩnh, cho rằng là Hứa ma ma, mới lẩm bẩm nói: “Làm khó Hứa ma ma chăm sóc ta nhiều năm như vậy, cũng chưa được hưởng phúc. Còn có Bảo Cân, vốn muốn nói với ngươi một mối hôn nhân tốt, nhưng trở về Vọng Thành, có chút chậm trễ… Vẫn là Bảo Lục có phúc khí.”

Nàng lẩm bẩm nói, nghiêng đầu, nhìn thân hình cao to trước mặt nhưng lại ăn mặc như gã sai vặt, kinh ngạc một lúc mới nói: “Ngươi sao lại đến đây?”

Người trước mặt, dĩ nhiên là Lục Hành Chu.

Lục Hành Chu nói: “Trước mắt không phải lúc nói chuyện này, ta nghĩ cách đưa ngươi ra ngoài. Diệu Diệu, lần này Ngụy vương mưu phản, là chuẩn bị đầy đủ, bên cạnh hoàng thượng không có ai, không có binh mã, vốn không phải là đối thủ của Ngụy vương. Ngày xưa coi như là tam thúc làm hại Ngụy vương bỏ lỡ ngôi vị hoàng đế,bây giờ tam thúc không còn, hắn tất nhiên sẽ tính món nợ này lên người ngươi và Triệt nhi… Ta đưa ngươi đi, ngươi chán ghét ta cũng được, ta chỉ cần đưa ngươi tới một chỗ an toàn, ngươi và triệt nhi có thể cố gắng sống tiếp, là được rồi.”

Vào lúc này có thể tới cứu nàng, Giang Diệu cũng không tưởng tượng nổi. Nếu không có chút nào cảm động,đó là lừa người.

Giang Diệu nói: “không cần.”

Lục Hành Chu rất sốt ruột, tiến lên một bước, nói: “không đi thì sẽ không kịp!” hắn nhíu lông mày, bất đắc dĩ nói, “Ta cũng không biết tại sao, luôn cảm thấy đời trước thiếu nợ ngươi. Ta đưa mẫu tử các ngươi ra ngoài, cũng coi như trả lại, ngươi ở lại chỗ này, bản thân hoàng thượng cũng khó bảo toàn, chỉ có thể chờ chết… Ngươi không suy nghĩ cho mình,cũng nên suy nghĩ cho Triệt nhi.”

Tuy Lục Hành Chu không thích hợp xuất hiện ở đây, nhưng trước việc quan trọng này,làm sao còn so đo này nọ? Tuy Hứa ma ma không thích Lục Hành Chu, nhưng cũng có thể thấy hắn là thật tâm che chở Vương phi, lập tức khuyên nhủ: “Vương phi, theo đại công tử đi ra ngoài đi.”

Giang Diệu suy nghĩ một chút, nhìn Lục Hành Chu nói: “Ngươi chắc chắn an toàn đi ra ngoài sao?”

Lục Hành Chu nhìn dung nhan long lanh của nữ tử trước mặt, gật đầu, lại nói: “Chỉ có thể mang hai người.”

Giang Diệu biết bình thường mình coi thường Lục Hành Chu, đời này Lục Hành Chu so với đời trước thành thục hơn rất nhiều, lập tức ôm tiểu tử từ trong nôi lên,hôn một cái trên gương mặt ngủ say của hắn, đưa cho Lục Hành Chu.

Lục Hành Chu thở phào nhẹ nhõm. hắn vốn nghĩ,không nhanh như thế đã khuyên được nàng.

Lục Hành Chu lập tức nói: “Ngươi mau thay đổi quần áo, chúng ta cùng đi ra ngoài.”

Giang Diệu liếc mắt nhìn nha hoàn ma ma trong phòng, nói với Bảo Cân: “Ngươi theo đại công tử đi đi.”

Bảo Cân sững sờ, bỗng nhiên hiểu rõ , lúc này liền quỳ xuống, đôi mắt đỏ hồng nói: “Vương phi…”

Lục Hành Chu cũng một trận kinh ngạc, ôm tiểu tử trong lồng ngực, nhẹ giọng nói: “Diệu Diệu, ngươi —— “

Giang Diệu giương mắt nhìn Lục Hành Chu, nói: “Ngươi mang theo bọn họ bình an đi ra ngoài, coi như là bồi thường đời trước ngươi thiếu ta. Lục Hành Chu, hai chúng ta thanh toán xong, ngươi đi đi.”

Bên ngoài ngày càng thêm loạn, Lục Hành Chu biết mình không thể lại ở lâu, mắt thấy bộ dáng Giang Diệu coi nhẹ sống chết, hiểu rõ ràng chính hắn không thể lay động được nàng. hắn cúi đầu nhìn tiểu tử ngủ say sưa một chút, nói: “Được, vậy ta đi đây, ngươi yên tâm,dù ta có chết, cũng sẽ bảo vệ Triệt nhi chu toàn.”

Giang Diệu gật đầu, nhưng Bảo Cân không chịu đi, cuối cùng Lục Hành Chu chỉ mang tiểu tử đi.

Người bên Mai viên cũng tới Ngọc Bàn viện.

Điền thị là người nhát gan, lúc này đang ôm Bình nhi tuổi còn nhỏ, nơm nớp lo sợ đứng bên cạnh Lục nhị gia.

Lục nhị gia có chân bị tật, chống gậy đứng ở đàng kia,mặc trường bào màu xanh, có mấy phần lâm nguy không sợ chết.

Lục nhị gia nhìn vị đệ muội nhu nhược trẻ tuổi này, thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nàng không có chút nào sợ hãi, trong lòng sinh ra mấy phần kính phục.

Nghe được thanh âm hỗn loạn ở tiền viện, khuôn mặt nhỏ của Điền thị sợ đến trắng bệch, kéo ống tay áo của Lục nhị gia, nói: “Nhị gia, ông nghĩ một chút biện pháp, nghĩ cách đưa Bình nhi ra ngoài. hắn mới năm tuổi, hắn không thể xảy ra chuyện gì… Bình nhi là sinh mạng của Điền thị, cũng khó trách Điền thị sẽ lo lắng như vậy.

Lục nhị gia nhìn Bình nhi trong lồng ngực Điền thị,tuy đây không phải là nhi tử thân sinh của ông, nhưng cũng nuôi dưỡng ở bên người, tóm lại cũng có cảm tình. Vào lúc này thấy Bình nhi xưa nay ngu dốt chất phác vẫn chưa khóc nháo, mới nắm tay Bình nhi trong lồng ngực Điền thị,giọng điệu ôn hòa hỏi hắn: “Có sợ không?”

Bình nhi nhìn Điền thị, lại nhìn tam thẩm thẩm mà hắn rất thích, sau đó mới nhìn Lục nhị gia, hồi đáp: “Có cha mẹ và tam thẩm thẩm, không sợ.”

Lục nhị gia tán thưởng vuốt đầu Bình nhi, vui mừng nói: “Là nhi tử tốt của cha.”

Bình ca nhi ngu ngốc, tuy tuổi còn nhỏ, nhưng thường xuyên nghe từ miệng hạ nhân những câu nóikia,biết mình ngu ngốc,không muốn cha buồn,liền cố gắng làm được tốt nhất.Bây giờ được cha khen ngợi,khuôn mặt nhỏ nhắn của Bình nhi cũng lộ ra nụ cười,cúi đầu nhìn tay nhỏ được cha nắm chặt,tự hão ưỡn thẳng sống lưng.

Thân thể nho nhỏ, cứ như thế cùng Giang Diệu và Lục nhị gia đứng ở một nơi, cùng nhau đối mặt với chuyện kế tiếp.

Ngụy vương không có nhi tử, chỉ có duy nhất La An quận chúa.

Nhưng Giang Diệu không nghĩ tới cảnh tượng khi nàng một lần nữa nhìn thấy quận chúa La An được nuông chiều đến điêu ngoa này sẽ lại như vậy.

La An quận chúa nhìn Giang Diệu, không nhịn được mỉm cười, trên mặt là tư thái của người thắng, than thở: “Khi còn bé đã cảm thấy ngươi không biết thức thời, không có măt nhìn, không ngờ lớn rồi, mắt nhìn vẫn kém đến rối tinh rối mù… Chọn ai không chọn, lại chọn con ma chết sớm này.” Nàng ta lẩm bẩm nói, “… Sớm biết như vậy, lúc trước khi ngươi rơi xuống nước, không bằng cứ chết đuối luôn là được, bây giờ cũng không phải chịu tội.”

nói đến, năm đó La An quận chúa không cẩn thận đẩy nàng rơi xuống ao hoa sen, cũng coi như thúc đẩy nhân duyên của nàng và Lục Lưu.

Ngụy vương muốn xoay người, La An quận chúa cũng muốn có được thể diện phong quang của ngày xưa, đây là việc bình thường, nàng cũng không tiện nói gì.

La An quận chúa nói: “Nhớ giao tình ngày xưa, bản quận chúa cũng không dằn vặt ngươi, đợi phụ vương ta tới, dù ngươi muốn tìm cái chết, cũng không có cơ hội. Giang Diệu,tấm lòng bản quận chúa tốt, lúc này liền tiễn ngươi lên đường, cũng coi như để cho ngươi giữ được thân thể thuần khiết, để ngươi ở dưới cửu tuyền, cũng có mặt mũi gặp phu quân đoản mệnh của ngươi.”

nói xong, liền gọi thị vệ bên cạnh, cầm cung tên nhắm vào Giang Diệu.

Giang Diệu bình tĩnh nhìn nữ tử long lanh mỉm cười trước mặt, nghe nàng ta nói, cũng nhớ tới khi còn bé nàng lần đầu gặp gỡ Lục Lưu, giúp hắn làm ra bát cá sủi cảo. Thiếu niên kia trong nóng ngoài lạnh… Nàng đã trải qua sinh tử, vốn rất tiếc mệnh, nhưng vào lúc này, nàng đột nhiên không sợ chết. Nếu Lục Lưu ở đây, chắc chắn sẽ không trơ mắt nhìn hoàng thành và Cảnh Huệ đế xảy ra chuyện, sở dĩ…

hắn thật sự là…

Nàng đã đồng ý với hắn, cha mẹ,các ca ca cũng đều mạnh khỏe, nàng cũng đã nghe nhi tử gọi cha mẹ, trong lòng cũng không còn gì tiếc nuối. Nàng chán ghét Lục Hành Chu, nhưng ở bước ngoặt này, hắnlại liều lĩnh bất chấp nguy hiểm tới cứu nàng, cũng coi như là trả hết nợ đời trước hắn thiếu nàng. Nghĩ đến như thế, Giang Diệu cảm thấy, cứ như vậy đi cùng Lục Lưu, cũng rất tốt đẹp.

hắn đồng ý với nàng mà không làm được,vừa vặn nàng có thể đi tìm hắn tính sổ.

Chắn chắn hắn sẽ cố gắng dỗ dành nàng.

Giang Diệu hơi nhếch khóe môi lên, thấy ánh mắt La An quận chúa nhìn mình có chút kinh ngạc, nhưng vẫn dùng sức kéo cung tên, nhắm vào nàng…

Chỉ là, đợi lúc mũi tên muốn bắn về phía nàng,lại nhìn thấy cung tên cầm trong tay bọn thị vệ bảo hộ bên cạnh La An quận chúa,động tác thống nhất,đồng loạt nhắm vào La An quận chúa, mũi tên kia cấp tốc bắn về phía La An quận chúa.

Đôi mắt La An quận chúa đột nhiên trợn to, muốn nhìn sau lưng mình đã xảy ra chuyện gì,nhưng cũng không có cơ hội nhìn thấy,thẳng tắp ngã ở trên mặt đất.

Giang Diệu đứng tại chỗ, nhìn sự việc phát sinh trong chớp mắt, trên mặt hơi kinh ngạc, nhìn La An quận chúa miệng phun máu tươi nằm trên mặt đất một chút… Sau giống như nghĩ tới điều gì, chậm rãi ngẩng đầu lên.

Nhìn nam nhân đang đi về phía nàng.

Giang Diệu có chút không tin tưởng vào đôi mắt của mình, nhưng chỉ do dự một chút, mới liều lĩnh chạy tới, gắt gao ôm lấy thân thể của người kia, vùi mặt vào trong ngực của hắn… Hơi thở quen thuộc này, mấy ngày nay nàng nằm mộng cũng muốn nghe thấy được.

Nước mắt đã nín khóc vài ngày,vào lúc này lập tức trào ra. Giang Diệu không nỡ buông tay, nhưng vẫn không nhịn được nhắc nhở: “Hoàng thượng cùng Tuyền tỷ tỷ bên kia…”

Lục Lưu nói: “Việc của Ngụy vương, ta đã sớm biết, nàng yên tâm, bên kia có Lê Tùng.”

Giang Diệu ngẩn người, bỗng nhiên hiểu được việc hắn trúng tên bỏ mình,chắc chắn cũng là trong kế hoạch. Nàng không trách cứ hắn, chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Vậy ta có thể nhìn thấy Bảo Lục.”

Lục Lưu ôm người thật chặt, trầm mặc hồi lâu, mới chậm rãi nói: “… Diệu Diệu, xin lỗi.”

Giang Diệu ngẩng đầu lên nhìn hắn, vừa khóc vừa cười, tay nhỏ run run ôm gò má của hắn,giống như làm sao cũng nhìn không đủ, sau đó mới yếu ớt nói: “Ta rất tức giận. Nên chàng phải dùng thời gian cả đời để dỗ ta.”

Lục Lưu mỉm cười, giống như ngày thường gật đầu nói được.

Màu hồng lại là một năm xuân.

Hôm nay trên dưới Kiều phủ vui mừng giăng đèn kết hoa, vốn là ngày vui của tam công tử Kiều Nguyên Bảo Kiều phủ. Kiều tam công tử thú chính là muội muôi nhỏ nhất của Cảnh Huệ đế Định An trưởng công chúa. Kiều tam công tử có quan hệ tốt với Thụy Vương, thường xuyên vào trong cung chơi đùa, có thể nói,cũng coi như thanh mai trúc mã với vị Định An trưởng công chúa này.

thật là một mối nhân duyên tốt.

Ngày xưa có tiểu Bá Vương gọi là Thụy Vương, bây giờ cũng thành một người phong độ nhẹnhàng,thiếu niên mười lăm tuổi khí phách hiên ngang, vốn là da thịt trắng nõn, cũng bởi vì rèn luyện ở trong quân doanh, cũng phơi đen chút, hiện nay nhìn vị huynh đệ tốt thú muội muội của mình, từ trong đáy lòng cũng hài lòng hôn sự này, nâng chén kính Kiều Nguyên Bảo nói: “Ngày sau phải cố gắng đối tốt với Định An.”

Kiều Nguyên Bảo mỉm cười, khuôn mặt trần đầy tinh thần phấn chấn của tân lang quan.

Người Kiều gia luôn có dung mạo xuất chúng, Kiều Nguyên Bảo khi còn bé là đứa nhỏ béo lùn chắc nịch, bây giờ lớn rồi, gầy hơn chút, nghiễm nhiên là một thiếu niên nhanh nhẹn môi hồng răng trắng. Kiều Nguyên Bảo nhớ tới tiểu thê tử vừa được nâng vào cửa,, lúc trước hắn chơi cùng Thụy Vương, tiểu nữ tử này cứ đi theo sau mông bọn hắn,cái đuôi nhỏ này làm sao cũng không bỏ rơi được.

Bây giờ thì tốt… Cũng bị quấn lấy cả đời.

Kiều Nguyên Bảo kính rượu với Thụy Vương, chợt thấy nam tử tuấn mỹ mặc bộ cẩm bào màu xanh sẫm đang cúi đầu lau chùi ngồi ở bên kia, vội vàng đi tới, nói: “Biểu tỷ phu.”

Thụy Vương cũng hô: “Đường ca.”

Lục Lưu cầm khăn tay, liếc mắt nhìn một thân hỉ bào trước mặt, thiếu niên hăng hái, nói: “Chúc mừng.”

Kiều Nguyên Bảo thấy áo bào Lục Lưu giống như bị rượu làm ướt, cầm khăn tay lau chùi, mới nói: “Biểu tỷ phu, ta dẫn huynh đi thay áo choàng mới.”

Gương mặt Lục Lưu ôn hòa nói: “không cần, lập tức liền xong.”

Dù chưa nói rõ, nhưng Kiều Nguyên Bảo và Thụy Vương nhìn nhau nở nụ cười, nhưng trong lòng hiểu rõ. Thụy Vương mặt mày vui vẻ, nói: “Áo choàng này chắc do đường tẩu tự mình làm đi, nhìn đường ca coi như bảo bối…”

Lục Lưu mỉm cười, chính là ngầm thừa nhận.

Thụy Vương rất sùng bái vị đường ca này, đi quân doanh rèn luyện, là muốn ngày sau có thể trở thành người giống như đường ca. Nhưng đường ca này của hắn, điểm nào cũng tốt,chỉ là quá sợ vợ, tuy nóivị đường tẩu kia của hắn là người hiền lành dễ thân, dung mạo xuất chúng, nhưng thành thân đã năm năm, còn sủng ái còn quá đáng hơn so với lúc mới thành thân… Lời nói này, Thụy Vương cũng ngẫm lại, không dám nói ra ngoài miệng. Dù sao nói thật, hắn(Thụy vương) vẫn còn có chút sợ hắn(LL).

Kiều Nguyên Bảo từ nhỏ đã sùng bái vị biểu tỷ phu này. Có điều suy nghĩ của hắn không giống với Thụy Vương, hắn đứng bên phía tiểu biểu tỷ, tất nhiên cảm thấy tiểu biểu tỷ đáng được biểu tỷ phu đối xử tốt như vậy. Kiều Nguyên Bảo nắm tay, thầm nghĩ sẽ coi biểu tỷ phu là tấm gương, ở bên ngoài nói mộtkhông hai, ở nhà thì thê tử là lớn nhất.

Kiều Nguyên Bảo nói: “Ta vừa rồi nhìn thấy biểu tẩu, hôm nay nàng uống hơi nhiều, biểu tỷ phu có nên để ý một chút.”

Giang Diệu coi Kiều Nguyên Bảo là thân đệ đệ, bây giờ hắn thành thân,tất nhiên nàng rất cao hứng.

Ánh mắt ôn hòa của Lục Lưu có chút phai nhạt, khẽ gật đầu, biểu thị hắn đã biết. Chờ Kiều Nguyên Bảo đi chúc rượu, Thụy Vương là người nhà mẹ đẻ của tân nương tử đi giúp đỡ tân lang quan chặn rượu, không khỏi mỉm cười.hắn cúi đầu nhìn một mảng áo bào bị ướt,nghĩ đợi khô một chút sẽ đi tìm thê tử,nhưng xưa nay Tuyên Vương phong vân khinh đạm,cuối cùng vẫn không nhịn được,chỉ ngồi mộtlát,liền không kiềm chế nổi mà đứng dậy. 

Mà bên này, Giang Diệu đúng là uống hơi nhiều, đang tản bộ ở trong sân, vừa vặn gặp Lục Hành Chu. Lúc này Lục Hành Chu thoải mái cùng nàng chào hỏi: “Tam thẩm thẩm.”

Giang Diệu mỉm cười, nghĩ đến hai ngày trước Mạnh Miểu sinh cho hắn một nhi tử mập mạp, liền mở miệng nói: “Chúc mừng.”

Lục Hành Chu nói: “Đa tạ.”

Tuy không còn thành kiến với Lục Hành Chu, nhưng Giang Diệu vẫn không đối đãi tốt với hắn,đang nghĩ nên làm sao để kết thúc câu chuyện này,đã thấy Lục Hành Chu nói: “Hôm nay Kiều tam công tử thành thân, đúng là một việc vui mừng, nhưng tam thẩm thẩm nên uống ít rượu một chút. Ta còn có chút việc, xin thất lễ.”

Giang Diệu gật đầu, thầm nghĩ Lục Hành Chu này quả thực không giống như trước.

Lục Hành Chu đi rồi, Giang Diệu ngước mắt nhìn về phía xa, thấy nam tử cao to tuấn mỹ kia chậm rãi đitới bên mình, vẻ mặt nhàn nhạt, nhưng là… Giang Diệu mỉm cười, đợi hắn đến gần,cái mũi nhỏ mới ngửi trên người hắn một cái.

Lục Lưu tùy ý nàng ngửi, sau đó nói: “Ta chỉ uống hai chén.”

Nghe vậy, Giang Diệu ngước mắt nhìn hắn, đôi mắt cong cong, đáy mắt óng ánh, giống như cáo nhỏgiảo hoạt, trêu ghẹo nói: “Đúng là không ngửi được mùi rượu,nhưng vị chua thì khiến răng ta ê ẩm.”

Lục Lưu tùy ý để nàng trêu ghẹo,chỉ ôn hòa mỉm cười, sau đó ôm lấy thân thể mềm mại của thê tử, hung tợn uy hiếp ở bên tai nàng nói: “Buổi tối sẽ trừng trị nàng.”

Ai thu thập ai còn chưa chắc đấy. Giang Diệu bĩu môi. Người khác sợ hắn, nàng còn lâu mới sợ hắn đây.

Giang Diệu dựa vào trong ngực của hắn, nhìn đám trẻ con đang chơi đùa trong viện tử cách đó khôngxa.

Mặc tiểu bào màu xanh ngọc,mập mạp,chính là nhi tử mập bốn tuổi của nàng.

Nhi tử mập của nàng tính cách rộng rãi lại thông minh, dáng dấp rất được, nhân duyên cũng tốt, ngay cả tiểu Thái tử xưa nay kiêu ngạo, cũng đồng ý coi hắn là tiểu tuỳ tùng. hắn lúc này đang bị một nhóm tiểu hài tử vây ở giữa.

Hơn một nửa đều là tiểu nữ oa đấy.

Giang Diệu nhìn, liền nhớ tới Lục Lưu khi còn bé… Như vậy xem ra, tính tình Lục Lưu có chút quái gở, đúng là mới có lợi.

Trong lòng Giang Diệu mừng thầm.

Lục Lưu nhìn bộ dáng kiều thê xinh đẹp, yết hầu liền hơi động, muốn cúi người xuống hôn nàng.

trên đường đi lại bị một cái tay nhỏ bé cản lại.

Bờ môi mềm mại hôn lên tay nhỏ, tiếng nói Lục Lưu trầm xuống, đôi mắt đen chăm chú nhìn nàng, nói: “Diệu Diệu…”

Giang Diệu đỏ mặt, nói lầm bầm: “đang là ban ngày… Về nhà sẽ cho chàng hôn.” Bởi vì mấy năm qua Lục Lưu biểu hiện tốt, ở phương diện phúc lợi này,tất nhiên Giang Diệu cũng chiều theo hăn. Chỉ là nam nhân không thể không quản, những lúc như thế này, Giang Diệu vẫn có thể duy trì lý trí.

Lục Lưu không lên tiếng, chỉ nắm tay của thê tử, đem đồ vật trong tay đặt vào tay nàng.

Đây là…

Giang Diệu có thể cảm giác được vật trong lòng bàn tay, còn cúi đầu liếc nhìn.

Nhìn trong lòng bàn tay là con tiểu châu chấu xanh ngắt ướt át, Giang Diệu “Phụt” cười ra tiếng… Nam nhân này, mười mấy năm, cũng chỉ có một chiêu như thế.

Lỗ tai Giang Diệu nóng bỏng, nhận lấy tiểu châu chấu vừa được bện xong, do dự một chút, mới giương khuôn mặt nhỏ nói: “Hôn đi.”

… Ai bảo nàng không có tiền đồ, chỉ chịu cái trò này của hắn đây.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN