Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối
Chương 5: Anh đào
Giang Thừa Hứa chỉ đối với Giang Diệu mới ôn hòa một chút cho nên Tiết Kim Nguyệt vẫn rất sợ hắn.
hắn ở đây nàng cũng không dám nói chuyện.
Đợi Giang Thừa Hứa đi ra ngoài, Tiết Kim Nguyệt mới đưa tay ra nhéo nhéo má của Giang Diệu, nói: “Diệu Diệu khí sắc của muội tốt hơn nhiều rồi” nàng đưa mặt lại gần quan sát tỉ mỉ một lúc mới tươi cười nói ” So với trước kia cũng hay cười hơn nhiều”
Kiếp trước GIang Diệu phần lớn chỉ ở trước mặt phụ mẫu và các ca ca mới nở nụ cười. Từ khi sinh ra nàng được cả nhà coi như kim tôn ngọc quý, thân thể lại suy nhược, hàng ngày dù chỉ đi dạo cũng phải gắng gượng hết sức nên mọi người không cho nàng ra khỏi phòng, nàng cũng chỉ có thể ngồi đây nhìn ra ngoài cửa sổ, khi lớn lên khó tránh khỏi thiếu đi sự hoạt bát của tiểu cô nương bình thường. Thân thể cũng không cao như hài tử cùng tuổi, nhưng trên gương mặt có đôi mắt linh khí mười phần làm cho nàng trông không quá tiều tụy.
Nàng biết hiện giờ phải duy trì tâm tình thoải mái thân thể mới có thể tốt hơn.
Lúc trước khi chết nàng oán hận nhất là Tạ Nhân và Lục Hành Châu. Thời điểm vừa sống lại nỗi oán hận đó vẫn chưa kịp tiêu tan. Ngày nàng tỉnh lại nhìn thấy Tạ Nhân lúc chưa trưởng thành đến thăm, nàng hoàn toàn có năng lực diệt trừ nàng ta. Nhưng nàng lại không muốn làm như vậy mà muốn nhìn xem, kiếp này nàng không định hôn với Lục Hành Châu, thì Tạ Nhân cùng hắn liệu có thể trở thành một đôi thần tiên quyến lữ.
Bây giờ nàng không muốn quan tâm hai người họ nàng chỉ muốn có một thân thể thật khỏe mạnh, có thể sống thật lâu.
Tiết Kim Nguyệt nhìn Giang Diệu mỉm cười, càng nhìn càng thích. Lúc trước nàng rất đau lòng biểu muội này, rõ ràng chỉ kém nàng có hai tuổi vậy mà lại gầy gò, còn thường xuyên phải uống nước thuốc. Tiết Kim Nguyệt âm thanh trong trẻo nói: “Mới vừa rồi nhìn thấy nhị biểu ca cười tỷ còn tưởng đó là tam biểu ca. Trước giờ đâu thấy nhị ca cười”
Giang Diệu sửa lại lời: “Nhị ca không phải là không cười mà là không hay cười thôi” Nàng nhìn Tiết Kim Nguyệt tiếp tục nói” biểu tỷ……tỷ sợ nhị ca sao?”
Tiết Kim Nguyệt ngẩng đầu lên một chút sau đó lại cúi xuống xoắn xoắn ống tay áo gật đầu nói: “Đúng vậy, có sợ…… một chút”
Còn nói là một chút, rõ ràng là rất sợ. Giang Diệu trong lòng hiểu rõ: “thật ra thì nhị ca rất tốt, tỷ tiếp xúc nhiều hơn sẽ thấy ” hiện nay hai người tuổi còn nhỏ, chuyện chung thân đại sự còn lâu mới phải bàn tới, nhưng từ nhỏ thân thiết một chút mới có thể dần dần nảy sinh tình cảm, nước chảy thành sông.
Tiết Kim Nguyệt không cho là thế, Giang Thừa Hứa đối với muội muội trong nhà tất nhiên là tốt nhưng đối với các biểu muội bên ngoài từ trước tới nay đều lộ ra vẻ mặt lạnh lùng. Nàng không muốn cùng Giang Diệu nói tới vấn đề nhị biểu ca nên lôi kéo tay Giang Diệu nói: “Biểu muội chúng ta ra ngoài đidạo đi” nói xong ngập ngừng một lát: “Muội……có thể ra ngoài chứ?”
Giang Diệu rất ít khi ra ngoài dạo lúc này nghe vậy liền gật đầu: “Được”
Khuân mặt bầu bĩnh của Tiết Kim Nguyệt lập tức vui vẻ, tươi cười nắm tay Giang Diệu kéo ra ngoài.
đi theo Giang Diệu có nha hoàn Ngọc Trác cùng Hứa mama đã chăm sóc nàng từ nhỏ . Hứa mama vốn hầu hạ Kiều thị từ khi còn ở phủ Thái phó sau Kiều thị gả vào phủ Trấn quốc công Hứa mama cũng theo Kiều thị tới đây. Hứa mama nhìn đại tiểu thư thân thể yếu nhược lại nhiều bệnh tật trong lòng cảm thấy đau xót.
Trong sân, Giang Diệu đứng dưới giàn nho, còn Tiết Kim Nguyệt đang cầm quả cầu đá làm mẫu cho Giang Diệu.
Hai tiểu cô nương đáng yêu thỉnh thoảng lại cười khanh khách giống chuông treo trước gió, khiến cho khung cảnh tăng thêm vài phần sinh khí.
Ngọc Trác nói: “Tiểu thư chúng ta hình như trở nên hoạt bát hơn nhiều”
Hứa mama gật đầu, ánh mắt đầy yêu thương nhìn về phía Giang Diệu, hơi hơi híp mắt nghiêng đầu sang nói với Ngọc Trác: “Buổi sáng phu nhân sai Phẩm Cúc đem một giỏ anh đào tới, lát nữa hai tiểu thư nghỉ ngơi ngươi mang lên cho các nàng ăn, bảo phòng bếp chuẩn bị thêm thêm chút điểm tâm nữa”
Ngọc Trác khom người vâng dạ liền đi phòng bếp để phân phó.
Hứa mama tới gần nhìn Giang Diệu đang đá cầu. Gương mặt nàng vốn trắng nhợt lúc này mới có thêm chút huyết sắc. Nàng chỉ vừa mới học đá cầu nên đá nhiều nhất cũng chỉ được 4-5 quả.
Đá cầu có rất nhiều cách, cơ bản được chia thành: bàn, khái, quải, bính, hữu lí ngoại liêm, túng tất….rất đa dạng.
Tiết Kim Nguyệt vốn lớn lên trong tướng môn thế gia, khi huynh trưởng Tiết Đằng đi theo phụ thân luyện công dù tuổi còn nhỏ nhưng Kim Nguyệt cũng đòi đi theo cho nên sức khỏe rất tốt, động tác linh hoạt, Kim Nguyệt lại rất thích đá cầu nên mới chỉ tám tuổi cũng đã là một cao thủ trong trò này.
Giang Diệu quyết định kiếp này nàng đầu tiên phải điều dưỡng thân mình cho khỏe nên ngày thường uống thuốc không bỏ xót một giọt. Còn ra ngoài rèn luyện cũng không thể bỏ qua.
Giang Diệu chơi được một lúc, Hứa mama lấy khăn thay nàng lau mồ hôi nói: “Tiểu thư hãy nghỉ ngơi một lát đã”
Giang Diệu gật đầu, Tiết Kim Nguyệt theo Giang Diệu ngồi trên ghế đá.
Dù đã là cuối xuân nhưng thân thể quý giá của đại tiểu thư nha hoàn không dám qua loa, trước khi nàng ngồi ghế đá đã được lót một tấm nệm dày mềm mại.
Vừa ngồi xuống hai nha hoàn Ngọc Trác và Phỉ Thúy liền bưng điểm tâm lên.
Kiều thị biết mấy ngày trước nữ nhi khen điểm tâm ngon, cũng ăn nhiều hơn mọi khi nên trọng thưởng cho đầu bếp, Kiều thị ra tay rộng rãi phát luôn tiền công một năm, vì vậy tất nhiên là các đầu bếp trong phủ vắt óc suy nghĩ làm ra món ăn ngon dâng lên đại tiểu thư, hy vọng được thưởng thêm nhiều hơn.
Đầu bếp nghĩ đại tiểu thư mới sáu tuổi mà các tiểu cô nương thường yêu thích điểm tâm được nặn thành hình động vật nhỏ, cho dù không ăn nhìn thôi cũng sẽ thấy vui mắt. Nên món nào cũng tinh xảo sống động.
Trong Tiết phủ đầu bếp không giống ở chỗ Giang Diệu, điểm tâm làm không được sinh động như vậy. Tiết gia toàn là người học võ nên đồ ăn chỉ chú trọng thực tế, trước giờ món ăn cũng không cần quá cầu kỳ, mỗi khi Tiết Kim Nguyệt tới đây chơi nhìn thấy điểm tâm miệng liền khen không dứt. Biết Tiết Kim Nguyệt thích nên lần nào Kiều thị cũng bảo đầu bếp làm thêm cho nàng một ít đem về. Hai nhà quan hệ rất tốt, tặng chút ít đồ ăn này cũng không có gì to tác.
Hai tiểu cô nương rửa tay sạch sẽ mới cầm điểm tâm lên ăn.
Tiết Kim Nguyệt cầm điểm tâm hình lão hổ cho vào miệng, vị ngọt ngọt, nàng rất thích.
Ngọc Trác bưng anh đào tới. anh đào vốn là vật hiếm lạ, từng quả chín mọng được đặt trong đĩa lưu ly xanh mạ vàng. Chỉ nhìn qua cũng thấy trân quý vô cùng.
Tiết Kim Nguyệt ăn liền hai quả, ánh mắt cong lên như trăng lưỡi liềm, nói: “thật là ngọt”. Sau lại cầm một quả đưa cho Giang Diệu.
Giang Diệu cảm thấy mùi vị rất được ăn liên tục mấy quả
Thời điểm Tạ Nhân đi tới nhìn thấy cảnh tượng Giang Diệu cùng Tiết Kim Nguyệt đang vui vẻ nói chuyện phiếm. Nàng thấy Giang Diệu mặc y phục màu đỏ tươi, tóc búi nụ hoa, gương mặt tuy rằng vẫn gầy yếu nhưng trên mặt tươi cười nên trông rực rỡ hơn ngày thường.Ngày trước nàng và Giang Diệu quan hệ thân thiết, nàng ta cũng chưa từng tươi cười như thế với nàng, trong lòng lập tức cảm thấy khó chịu. Giang Diệu ngày thường rất đẹp may là thân thể nàng ta không tốt, không thì chẳng khác gì tiên nữ trên trời.
Tạ Nhân tiến đến cố gắng nở nụ cười trong sáng kêu lên: “Diệu Diệu” rồi nghiêng đầu sang tiểu cônương bên cạnh chào hỏi:”Tiết cô nương đến chơi”
Tiết Kim Nguyệt vẫn ngồi ăn anh đào không thèm để ý Tạ Nhân.
Nụ cười trên mặt Tạ Nhân cứng đờ, quay sang muốn nói chuyện cùng Giang DIệu. Khó khăn lắm mới thấy Giang Diệu ra khỏi phòng nàng phải nắm chắc cơ hội này. Tạ Nhân ân cần hỏi: “Mấy ngày trước thân thể của Diệu Diệu không được khỏe cho nên ta không dám quấy rầy. Bây giờ thân thể Diệu Diệu đã tốt hơn chưa?”
Giang Diệu thản nhiên “ừ” một tiếng.
Tạ Nhân cảm thấy chút tủi thân vò nát khăn tay trong áo, thấy bên cạnh Giang Diệu có một chiếc ghế đá liền nói: “Ta có thể ngồi bên cạnh Diệu Diệu không?”
Giang Diệu chưa đáp lời Tạ Nhân đã mỉm cười tự mình ngồi xuống. Nàng thấy đồ ăn trên bên bàn khôngnhịn được nhìn đĩa anh đào vài lần nghĩ tới khi tỷ tỷ nàng lấy tam gia phủ Trấn quốc công, tỷ tỷ rất được sủng ái có thứ gì tốt tam gia cũng đều đem cho tỷ tỷ, nàng đang đi theo tỷ tỷ tất nhiên cũng được hưởng chung. Nhưng mà anh đào quý giá kia nàng chưa từng được ăn bao giờ.
Đại Lương chỉ có Hạ Châu mới trồng được anh đào, hàng năm sau khi thu hoạch hầu như tất cả đều được đưa vào trong cung cho nên quả anh đào này có tiền cũng không mua được, so với vàng còn quý hơn nhiều.
Tạ Nhân nhìn có chút thèm.
Nếu là trước kia Giang Diệu sẽ thoải mái chia cho Tạ Nhân, nhưng hôm nay….Giang Diệu thấy Tiết Kim Nguyệt đã ăn no liền nghiêng đầu nói với Ngọc Trác: “Ngọc Trác tỷ tỷ, tỷ tỷ cầm anh đào cùng chia với Phỉ Thúy tỷ tỷ đi”
Giang Diệu tính tình rộng lượng, đối với nha hoàn trong phòng cũng rất tốt, Ngọc Trác và Phỉ Thúy lại là nha hoàn thiếp thân, ngày thường cũng hay được thưởng không ít đồ tốt.
Giang Diệu vừa dứt lời, gương mặt của Tạ Nhân đỏ lên, cảm thấy chính mình bị nhục nhã.
Tạ Nhân nắm chặt tay bỗng đứng dậy nói: “Ta chợt nhớ tới tỷ tỷ tìm ta có việc, Diệu Diệu ta đi trước”
Thanh âm này nghe như khóc nấc lên.
Nhìn Tạ Nhân vừa khóc vừa chạy đi, Tiết Kim Nguyện cảm thấy vui vẻ nhìn Giang Diệu nháy nháy mắt nói: “Diệu Diệu muội định không chơi với nàng nữa sao?”
Giang Diệu biết Tạ Nhân có lòng tự trọng rất cao hiện giờ nàng lại cố tình làm như vậy về sau chỉ sợ có chết cũng không đến tìm nàng. Như vậy cũng tốt nàng lại càng thanh tĩnh. Nàng thấy Tiết Kim Nguyệt nháy mắt với mình liền khẽ cười đòi hỏi: “Về sau biểu tỷ phải thường xuyên đến chơi với muội đấy “
Tiết Kim Nguyệt gật đầu: “Dĩ nhiên là được, lần sau tỷ sẽ dẫn ca ca cùng đến”
Ca ca?? Là Tiết Đằng sao…..
Giang Diệu hơi nhếch mày, Tiết Đằng sau này sẽ thành nam nhân của trưởng đại công chúa, nàng không nên đi trêu chọc hắn thì hơn.
___________________________
Sáng Sớm hôm sau, Giang Diệu nằm trên giường say mộng đẹp. đã đầu hạ nên nàng chỉ mặc mỗi bộ tơ tằm màu hồng nhạt, cổ tay áo được thêu hoa sen, khuân mặt mềm mại nằm đè lên chăn nhìn rất đáng yêu.
một tháng nay Giang Diệu ăn được nhiều nên trên má đã có thêm chút thịt điều này khiến cho cả nhà cao hứng vô cùng.
Kiều thị nhẹ nhàng bước tới cạnh giường vén chăn mỏng lên nhéo nhéo đùi nữ nhi.
Giang Diệu mở hé mắt ra, thanh âm không rõ gọi: “Nương”
Kiều thị thấy nữ nhi đã tỉnh liền bế nàng lên. Giang Diệu vòng cánh tay ôm cổ mẫu thân, đem đầu chôn trong ngực Kiều thị khẽ cọ cọ vài cái.
Kiều thị đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc nữ nhi nói: “Diệu nhi đừng ngủ nữa, hôm nay nương sẽ giúp ngươi chọn y phục, trang điểm thật đẹp”
Giang Diệu vẫn còn chưa tỉnh hẳn mơ màng nói: “vâng” rồi lại hỏi: “Nương, hôm nay phải ra ngoài sao?” Từ khi nàng sống lại đến nay vẫn chưa ra khỏi phủ lần nào.
Kiều thị vừa giúp nữ nhi thay y phục vừa nói: “Hôm nay Tuyên vương phủ tổ chức thọ yến cho lão vương phi, chúng ta đều được mời tới chúc thọ”
Tuyên Vương phủ sao??? Giang Diệu trợn to mắt, cơn buồn ngủ cũng lập tức bay mất.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!