Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương - Quyển 2 - Chương 113: Thiếu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
42


Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương


Quyển 2 - Chương 113: Thiếu


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: windy

Trong ngõ hẹp nhỏ, hai bóng người từ từ lộ mặt, chặn tất cả đường ra.

Quảng Chỉ bị dọa trực tiếp nhảy người lên, trốn ở phía sau Văn Phong, “Anh, các anh sao vẫn đuổi theo!”

Hứa Minh Chí cực kì xoắn xuýt nâng cằm lên, “Đuổi thế nào? Dùng hai đùi, có phải không, Uông tử.”

“Ừ.”

Liễu Uông từng bước từng bước tiến gần, bỏ ra còng tay chói lọi, dưới ánh mắt chiếu xuống, đặc biệt chói mắt.

“Đứng lại! Nếu không thì tôi giết anh ta!”

Quảng Chỉ đột nhiên ngăn Liễu Uông lại, Hứa Minh Chỉ vẫn dựa người vào tường, nụ cười trên mặt đã tiêu tán không ít.

“Quảng Chỉ, anh làm gì!”

Lòng bàn tay mang theo mồ hôi, gắt gao để lên yết hầu, trên mặt mang theo vẻ ngoan độc.

“Làm gì? Không phải giờ anh đã biết rồi sao! Văn Phong, tôi cũng không muốn như vậy, nhưng mà tôi không muốn vào nhà giam, tôi cái gì cũng không làm, những lời Quảng gia nói tôi cho tới bây giờ cũng không biết, mà anh lại làm việc đó, nên là một mình anh gánh vác, không cần kéo tôi theo!”

“Chậc, trò hay nha.” Hứa Minh Chí cách đó không xa vừa nói vừa lắc đầu.

“Anh câm miệng cho tôi! Nếu không tại các người, chúng tôi cũng sẽ không biến thành như vậy, bây giờ các người lui về phía sau, nếu không tôi liền giết anh ta, lập tức!”

Liễu Uông không động, mà hỏi: “Minh Chí, làm sau bây giờ?”

Hai tay liền vuốt, bất đắc dĩ nói: “Còn có thể làm gì, Uông tử, bắt người.”

“Cái gì?”

Nhìn Văn Phong trong tay, lại nhìn Liễu Uông không ngừng tiến gần phía trước, hét lên: “Khong phải các người muốn người này sao, sao không sợ tôi giết anh ta?”

Dưới chân bắt đầu không an ổn, lảo đảo một cái, cho Văn Phong một thời cơ.

“Không được nhúc nhích!”

Vị trí hai người thay đổi, Quảng Chỉ biến thành “Con tin” trong tay Văn Phong.

Lần này Liễu Uông không ngừng lại, mà Hứa Minh Chí cũng bắt đầu bước đến.

“Trò chơi con tin này đến đây là kết thúc rồi, kì thật đối với chúng tôi mà nói các người không phải quá quan trọng, chỉ là, chúng tôi thấy người Quảng gia thế nào cũng thấy khó chịu, lần lượt tính kế tính tới tính lui, lại vẫn coi những người khác là kẻ ngốc, Uông tử, nhanh lên, nếu để có người chết, vừa lúc, chúng ta có thể mang thiếu về một người.”

“Lần đầu tiên lão tử thấy nói chuyện với cậu rất xuôi tai.”

“Hắc, thì ra trước kia tôi nói đều rất khó nghe.”

“Ừm, cậu cũng thấy sao.”

“Tôi!”

Nếu không phải hoàn cảnh hiện giờ không đúng, anh ta nhất định đem đồ vật yêu thích của anh ra, đem cái người tứ chi phát triển này ra làm bia ngắm bắn.

Văn Phong nhìn hai người trước sau tiến tới, cũng biết giờ phút này đã không có bất cứ khả năng chạy thoát nữa rồi, động tác trên tay hơi buông ra, để cho Quảng Chỉ có cơ hội thở.

“Bịch.”

“Cái đồ đáng ghét này, dám coi thôi như con tin sao, tôi đánh chết anh!”

Mãnh liệt đánh ngã Văn Phong trên mặt đất, đánh được vài cái đã bị Liễu Uông túm lấy.

“Buông ra, tôi phải đánh chết anh ta!”

Hứa Minh Chí đỡ Văn Phong dậy, còng tay lại, chuyển ánh mắt, “Người Quảng gia, thật đúng là cực kì ích kỉ, tôi chỉ không hiểu, lòng trung thành của anh là dành cho bọn họ thật hả.”

Văn Phong cúi đầu, khóe miệng phiếm máu, trầm trầm nói: “Người tôi trung thành chỉ có một mình Quảng Y…”

Hứa Minh Chí hiển nhiên cực kì cảm thấy hứng thú với sự thật này, “Tôi thấy tính tình cô Quảng Y kia cũng không tốt, anh cũng bị đánh nhiều lần, đường về cũng dài đằng đặc, tôi cực kì có hứng thù là người nghe đấy.”

Văn Phong không nói gì, đầu vẫn cúi như thấp, không muốn chia sẻ bí mật của mình cho người nào đó.

Không thú vị!

Bĩu môi, tính trả thù đẩy anh ta về phía trước, “Xe ở phía trước, đi mau.”

Toàn bộ ở nước M đều đã tiến hành cực kì thuận lợi, mà Mặc Giác lúc này, lại đụng phải chuyện quan trọng của đời người, điểm quyết định.

“Cốc cốc.”

“Két.”

Cửa mở ra, vẫn là khuôn mặt của lão Vương, mắt nhìn Mặc Giác cùng túi quà tặng trên tay anh, cửa mở rộng, để cho anh đi vào.

“Lão Vương, Thủy Thủy đâu, hiện đang ở đâu?”

“Lâu chủ ở trên lầu.”

Đưa anh lên một căn lầu, cực kì tự nhiên hành lễ, đi tới, “Đúng rồi, gần đây lâu chủ tâm tình không tốt.”

Mặc Giác đem lời này nghe vào lỗ tai, trong lòng âm thầm nói xong, lão Vương thật tốt, lần sau phải mang nhiều thứ tốt cho ông mới được!

Bởi vì lầu các làm từ các cọc gỗ, anh rất cẩn thận dẫm lên cầu thang, tận lực không để phát ra tiếng, không để cho Hồng Thủy phát hiện ra.

“Ầm.”

Nhanh chóng bước lên lầu hai, một bình rượu lăn tới.

“Hồng đậu sinh nam quốc, xuân tới phát mấy nhánh, nguyện quân chọn thêm hiệt, vật này đối tương tư, ha ha…”

Hóa ra là Thủy Thủy đang nhớ anh rồi.

Trong lòng Mặc Giác vui vẻ, bước lên, từ phía sau ôm lấy Hồng Thủy, “Thủy Thủy, em nhớ tôi rồi phải không?”

Vẫn đang chìm đắm trong không khí bi thương Hồng Thủy trực tiếp bị giọng nói của anh dọa sợ, trực tiếp ném bình rượu trong tay, “Mặc Giác, sao anh lại xuất hiện ở đây!”

Lão Vương, tên đáng ghét này lại khiến ông ta quên nhiệm vụ rồi!

“Anh nghe được nhớ nhung của em, anh đã tới rồi.”

Nôn…

“Cút ngay, anh óc thể đừng vừa tới liền khiến tôi chán ghét không!”

Đẩy anh ra, như là thực sự chán ghét lấy tay chà xát quần áo của mình.

“Thủy Thủy, cứ như vậy mà ghét bỏ tôi sao?”

Mặc Giác bị đả kích, chuyện Quảng gia đã xử lý xong, anh liền nhớ đến Hồng Thủy, kết quả anh vừa đến liền đối mặt với cách đối đãi như vậy.

“Không phải!”

Hai chữ phủ định khiến cho anh dâng lên hi vọng, một giây sau lại thất vọng.

“Tôi không chỉ ghét bỏ anh, còn chán ghét anh! Mặc Giác, vì sao đều là người Mặc gia, anh lại chán ghét như thế!”

Mặc Giác nghi hoặc, vì sao anh lại nghe ra cảm giác buồn trong khẩu khí của anh ta? Không lẽ bọn họ có ai đó đã tổn thương anh ta? Suy nghĩ một lát, lại cảm thấy không có khả năng, cho dù thế nào, người Mặc gia sẽ không tùy tiện bắt nạt người khác.

“Thủy Thủy, ai không tốt em nói cho tôi biết, tuy trước cảm thấy ở cùng một người đàn ông cực kì lạ, nhưng lúc này cảm thấy cực kì bình thường, ít nhất mấy khủng long trong quân đội không dám tiến lên chủ động nữa.”

Hồng Thủy cảm giác một hơi không thể đi lên đỏ mặt, vì sao anh ta có dũng khí nói với Mặc Giáckhông cùng tần số này.

“Mặc Giác, tôi… không muốn tốn võ mồm với anh, thành thật nói cho anh biết, trước lúc đưa ra điều kiện kia là vì tôi không phải là vì tôi có hảo cảm gì với anh, mà là vì tôi muốn trả thù người Mặc gia!

“Oanh.”

Nụ cười khóe miệng Mặc Giác hơi cứng ngắc, trong đầu trực tiếp nóng nảy.

Cái, có ý gì? Vì sao anh cảm thấy không hiểu Hồng Thủy nói.

Hồng Thủy nhìn Mặc Giác bị đả kích, lòng hung ác, tiếp tục nói: “Mặc Giác, Mặc gia chưa từng có người nào là G, Mặc Dận trong lòng chỉ có Mực Khuynh Thành, tôi cảm thấy cái này không có gì, dù sao tôi chưa từng ôm đạt được tâm trí của anh ta, nhưng tôi không nghĩ tới, lúc tôi đem toàn lực hoàn thành mỗi một câu nói khi đó của anh ta, nhận được lại là lạnh lùng, không sai! Chính là lạnh lùng, tôi bị coi thường, nếu không cũng sẽ không biến thành như bây giờ!”

“Cho nên ý của em là, tôi chỉ là thay thế cho anh tôi?”

Mặc Giác gắt gao nhìn anh ta, ý muốn nhìn thấy chút do dự trên mặt anh ta.

“Không, anh chỉ là công cụ trả thù.”

Do dự là có, nhưng Hồng Thủy là ai, anh ta cũng chỉ có lúc liên quan tới

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN