Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương - Quyển 2 - Chương 117: Thiếu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
29


Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương


Quyển 2 - Chương 117: Thiếu


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: windy

Cạnh cửa quán cơm nho nhỏ, một cái dù thấp, rất nhiều bàn trống, chỉ có một bàn có người ngồi.

“Tiểu Tống, cháu không cần khách khí, ăn nhiều vào!”

Mẹ Âu Dương Tiểu Tiểu nhiệt tình gắp đồ ăn vào chén Tống Phi Bạch.

“Cảm ơn bác gái.”

Nhìn chén cơm trắng, có một miếng thịt nướng lớn, cho dù trong bụng đã thấy no, cũng nhàn nhạt gắp lên ăn, ăn mấy cái, hầu kết lên xuống, nuốt xuống.

“Tay nghề của bác gái thật giỏi, ăn ngon lắm.”

Âu Dương Tiểu Tiểu tự hào ngẩng đầu lên, “Mĩ nam, xem anh nói kìa, tay nghề của cha mẹ tôi rất tuyệt, bằng không quán cơm nhỏ này sẽ không thể mở mười mấy năm được.”

“Cái đứa nhỏ này, nói cái gì vậy, cái gì mà tay nghề rất tuyệt? Ta nói cho con biết, mẹ con á, lúc còn trẻ là khoa khôi của trấn, lên được phòng khách xuống được phòng bếp, người theo đuổi bà ấy có thể vòng một vòng quanh trấn…”

Âu Dương Mộc uống một ly rượu, gò má đỏ bừng chứng tỏ ông đã hơi say, mà Âu Dương Tiểu Tiểu ngồi đối diện Tống Phi Bạch, miệng không phát ra tiếng nói theo, hiểu nhiên, những lời này cô đã đọc làu bàu.

Tiếp tục ăn đồ ăn, khóe miệng cong lên, xem bữa ăn kì lạ này.

Sau khi ăn xong, thịnh tình không thể chối từ, anh cứ như vậy mà ở lại phía sau quán cơm.

“Tiểu Tiểu, con với Tiểu Tống tới khách sạn lấy hành lý về đi, nhớ mang theo ô.”

Đinh Ni dặn dò, chủ yếu là cô con gái này của bà có một tật xấu rất nghiêm trọng, người khác lúc mưa sẽ che ô, nhưng con bé thì cố tình để dính mưa, về nhà còn có bộ dáng cao hứng, ài, thực không hiểu nổi trong đầu con bé nghĩ gì.

Vẫy vẫy tay, không phiền lòng nói: “Ai nha, mẹ, sao mẹ dong dài như vậy, yên tâm, con sẽ dùng ô mà.”

Nhưng mới nói xong, cô liền chuẩn bị mở cửa trực tiếp lao ra.

Một cánh tay kéo cổ tay lại, nhắc nhở, “Con quên lấy ô rồi.”

Có chút xấu hổ, nhanh chóng cầm ô, mở ra, hướng vào trong mưa.

Đinh Ni thở dài, con gái như vậy không biết có thể tìm được người tốt không, nhưng mà bà thấy Tiểu Tống này con người cũng không tồi, chỉ là tuổi có chút lớn…

Tống Phi Bạch ra hiệu chào, rồi cầm ô đi vào trong mưa, anh giờ phút này, hoàn toàn không biết suy nghĩ của Đinh Ni, đến lúc biết được, cũng chỉ cười nhìn về phía người bên cạnh, vẻ mặt sủng nịch.

Chỗ Tống Phi Bạch ở cách quán cơm rất xa, nhưng quang cảnh cùng vị trí địa lý tốt, giao thông thuận tiện nhiều nơi để ngắm cảnh, đây cũng là lý do anh chọn nơi này.

Bà chủ là một bà nội rất nhiệt tình, bà là lúc Tống Phi Bạch ở đầu đường tìm phòng trọ đã nói tới khách sạn bà ở.

“Tiểu Tống hả, cậu đã trở lại? A, đây không phải Tiểu Tiểu sao, hai đứa thế nào?”

Bà nội nhìn hai người đứng ở một chỗ, đột nhiên cảm thấy rất hài hòa, mà bà nhìn Âu Dương Tiểu Tiểu từ bé tới lớn, Tống Phi Bạch này tuy mới tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng nhân phẩm vẫn có thể thấy được, hai người rất xứng đôi, có lẽ…

Âu Dương Tiểu Tiểu nhìn bà, biết bà hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Bà nội Lý, hôm nay cháu không cẩn thận đụng phải mĩ nam, sau đó cha mẹ cháu muốn anh ấy chuyển đến chỗ nhà cháu, về sau bao ăn, cho nên cháu liền đến đây giúp anh ấy lấy hành lý.” Cho nên bà ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, mĩ nam đương nhiên là phải ở bên mĩ nam rồi.

Bừng tỉnh đại ngộ, nhưng trong lòng suy nghĩ là cái gì làm sao Tiểu Tiểu có thế biết, “Một khi đã như vậy, hai đứa mau thu thập đi, Tiểu Tống à, hai vợ chồng Âu Dương tay nghề tốt lắm, cháu hưởng phúc rồi.”

Tống Phi Bạch cười nắm lấy tay bà nội Lý, “Bà nội Lý, những ngày này thật sự cảm ơn bà đã chiếu cố cháu, tiền ăn ở này nhất định phải cầm.”

Anh không biết giá cụ thể, bà nội Lý cũng không nói, cho nên chỉ có thể nhìn tiền phí xung quanh, dựa vào đó rồi đưa.

Nhíu mày, bàn tay đầy nếp nhăn ngăn cản động tác của anh, “Tiểu Tống à, cháu như vậy là không đúng rồi, khách sạn lớn như vậy, mấy du khách đí vội tới liền thôi, nhưng cháu là ta tự đưa về, huống hồ hiện tại cũng là trầm, không có người, cũng là bởi thế mà ta thấy thời gian qua mau, mau cất đi, bằng không ta sẽ tức giận.”

“Bà nội Lý…”

“Bà nội Lý, tiền này sao lại không cần, huống hồ mĩ nam cũng không thiếu tiền, mau nhận đi, cháu nhớ bệnh thấp khớp bà vẫn chưa khỏi hẳn, trùng hợp cháu có quen một thầy trung y không tồi, hôm này đưa bà đi xem thử.”

Bà nội Lý xem ý tứ của hai người, chỉ có thể nhận lấy tiền, hiền từ nói: “Hai đứa đều là đứa bé ngoan, nhưng mà trung y thì thôi, đã nhiều năm như vậy rồi, trị không trị đều vậy, qua một ngày tính một ngày đi.”

“Bà nội Lý, bà cũng không thể nói như vậy.” Âu Dương Tiểu Tiểu phụng phịu, khuyên bảo: “Bà ngẫm lại xem, trong trấn này có mấy người sống đến tuổi này, này là Trấn Sơn Chi Bảo trấn chúng ta, nhất định phải chữa, đến lúc đó nếu người không đi, cháu liền trực tiếp kéo trung y tới.”

Bà nội Lý dở khóc dở cười, nhưng càng thấy cảm động hơn, ông già qua đời mấy năm trước, bà cũng không có con cháu, cả đời cô đơn cũng nhờ sống thiện lương mà sống đến bây giờ.

“Bà nội Lý, nếu không để ý, có thể để cháu xem thử không?” Tống Phi Bạch có chút tự trách, trong khoảng thời gian này anh luôn đi tới trên trấn, không đụng chạm đến Đế Đô, không đụng chạm tới thứ liên quan đến y học, cũng khiến cho bản thân xem nhẹ tình hình của bà nội Lý, nhưng hiện tại còn kịp, tuy anh không thể làm giải phẫu, nhưng đơn giản xem xét vẫn có thể làm được.

“Cậu?”

Hai người nghi hoặc, Âu Dương Tiểu Tiểu càng khẩn trương, sẽ không phải là mĩ nam học y chứ, mà lúc này đều đã phát triển tây y, nhìn dáng vẻ của anh thế nào cũng không thể là trung y được, nhưng thân thể bà nội Lý không tốt, dùng thuốc bắc điều trị là cách tốt nhất, thuốc tây…

“Mĩ nam, anh đừng náo nữa, bệnh thấp khớp của bà nội Lý là bệnh cũ, tìm trung y là tốt hơn.”

Bà nội Lý cũng nói: “Tiểu Tống, ta biết ý tốt của cậu, nhưng ta thật sự không muốn uống thuốc bắc.”

Không sai, bà không thèm để ý là ai xem bệnh, nhưng bà sợ đắng, cho dù là thuốc bắc bình thường, vị đều là đắng.

Âu Dương Tiểu Tiểu dở khóc dở cười, sao cô lại quên bà nội Lý sợ đắng chứ, cái này làm sao bây giờ, chẳng lẽ là thật để cho mĩ nam chữa?

Tống Phi Bạch như là không biết khó xử, “Bà nội Lý, bà yên tâm, thuốc bắc ngoại trừ chưng thuốc ra, còn có thể chế thành viên thuốc, nói vậy có thể giảm bớt vị đắng, thậm chí là không có vị đắng, hơn nữa với cách đó, không cần nấu thường xuyên, nhưng mà, sợ bà nội Lý sẽ không để cháu thử xem, dù sao cháu vẫn ở đây.”

Anh trực tiếp điểm danh Âu Dương Tiểu Tiểu trong lòng rối rắm, nhưng đây là sự thật, bởi vì bọn họ đều không biết rõ anh, nếu không phải thấy bà nội Lý đối xử thật tâm với anh trong khoảng thời gian này, khả năng anh sẽ không chữa bệnh nữa rồi.

“Chậc, Tiểu Tống, ta tin tưởng năng lực của cậu, cậu không phải là người ăn nói bừa bãi, cậu đều đã nói như vậy rồi, ta sẽ vất vả cậu vậy, nhưng mà số tiền này cậu vẫn cầm lấy đi, làm tiền thuốc, nếu không đủ cứ nói với ta.”

Lắc đầu, từ chối: “Bà nội Lý, số tiền này bà vẫn cứ cầm lấy

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN