Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương - Quyển 2 - Chương 127: Thiếu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
34


Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương


Quyển 2 - Chương 127: Thiếu


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: windy

“Phù phù.”

Âu Dương Tiểu Tiểu cực kì khẩn trương, tiếng thở gấp truyền vào lỗ tai, trái tim nhỏ đập loạn nhịp, nhưng nhìn bàn tay kia xém chút nữa là động tới chóp mũi cô, cảm động tới hốc mắt ướt át.

“Đây là ai vậy, dám đánh người trước cửa tổ kịch của đạo diễn Bàng, cô đây là muốn gây sự, hay là bị gây sự?”

Khóe miệng mang theo nụ cười khinh bỉ, động tác trên tay không ngừng gia tăng, người kia đau tới nhăn mặt.

“Cô, bỏ ra cho tôi!”

Đồ đàn bà xấu này, bình thường là tay sai phía sau Mặc Khuynh Thành, bây giờ còn chạy đến ngăn cản mình, thật đáng giận!

“Buông bàn tay bẩn thỉu của cô ra!”

Tay bẩn thỉu?

Đuôi lông mày nhăn lại, hừ nhẹ một tiếng, đột nhiên nới tay, người nọ cứ như vậy ngã trên mặt đất.

“Tay bẩn? Tôi còn chưa ghét bỏ cô bẩn đâu, nhìn đi, bảo vệ đâu, đây là vấn đề của anh, đã là người bị đuổi khỏi tổ kịch rồi, sao lại để cô ta không thay đồ mà đi, nhanh, bảo cô ta thay đồ ra đi, bằng không đạo diễn Bàng đem tổn thất tính trên đầu anh đấy.”

Bảo vệ bị đẩy ra trước lập tức bối rối, có nghĩ tới tiền đạo cụ bị hỏng, nhưng lại không nghĩ đến bảo bọn họ đi thay đồ, đến lúc đó nếu bị hỏi, khẳng định là bắt anh đền rồi!

“Cảm ơn An ma ma, hiện tại các cô có thể đi vào, nhớ là thay quần áo ra, còn có đi đến phía trước nộp tiền bồi thường.’

Không ngừng cường điệu, cũng khiến cho những người bị đuổi ra càng lộ ra sắc mặt khó coi.

“Thay cái gì mà thay! Chúng tôi là người của tổ kịch, cùng lắm chỉ tại ả Mễ Mộc Lan kia mà nhận phải đợt sóng này thôi, chị em đâu, chúng ta đi vào nói rõ ràng với đạo diễn Vu, tôi cũng không tin, ông ấy thật sự dám đuổi nhiều người chúng ta đi như vậy!”

“Không sai, ai đó còn dám đảm bảo, nói cái gì tìm nhiều người là chuyện rất dễ dàng, a, mạnh miệng cũng không sợ ngã đau sao!”

“Em gái à, em không biết đầu năm nay mạnh miệng sẽ không ngã xuống đâu, bày đặt không cần nhiều người chúng ta như vậy, ngược lại người tìm về không biết có kĩ thuật diễn không, ài, đến lúc đó cho dù mời chúng ta trở về cũng phải cân nhắc kĩ.”

“Dù sao không phải tổ kịch của cô ta, đương nhiên sẽ nói mạnh miệng như vậy, huống hồ lời nói lúc đó của chúng ta không phải nói thật, đều là truyền ra ở làng giải trí, chỉ là đương sự không chấp nhận được, mới nổi giận thôi.”

“Không có cách nào nha, ai kêu cô ấy là nữ chính đâu, hơn nữa còn là người đạo diễn Bàng tìm rất lâu nữa, khẳng định rất kiêu ngạo.”

“Cũng không phải là…”

“Bốp!”

Lê An An tiến lên một bước, không chút lưu tình nào đánh vào mặt người nói lợi hại nhất.

“Tiểu Tiểu, cô phải biết rằng, trên đời này, không phải là tất cả mọi người đều được đối xử tử tế, nhất là người như thế này, không ăn được nho thì nói nho còn xanh, chúng ta đại nhân đại lượng, không so đo với bọn họ, còn phải nhắc nhở, để bọn họ nhớ kĩ trong lòng luẩn quẩn này không phải lời nói dối nào cũng có thể nói được.”

“Tôi đã biết.”

Mắt Âu Dương Tiểu Tiểu sáng lên, nhanh chóng nhớ kĩ những lời Lê An An nói, đương nhiên, nếu không phải do bây giờ trên tay cô còn cầm đồ, cô nhất định sẽ giơ hai tay, sùng bái cô!

An ma ma nói rất đúng, người Đại trang viên cho tới bây giờ đều là giúp mọi người làm việc tốt, đương nhiên, lúc gặp phải những người như này, bọn họ sẽ không mang thù, bởi cừu oán có ngày phải báo thôi.

Người bị đánh ôm má, hung hăng nhìn chằm chằm Lê An An, “Tôi liều mạng với cô!”

Chỉ là một người làm thuê, cũng dám đánh cô ta, cô ta cũng không quan tâm có thể trở lại tổ kịch hay không, từ lúc xuất đạo tới này, đây là lần đầu tiên không khống chế được thành ra như vậy.

“Cùng tiến lên!”

Bọn họ bây giờ, đều là trên cùng một thuyền, nếu giờ có người rời khỏi, liền càng khó thuyết phục đạo diễn Vu rồi.

Âu Dương Tiểu Tiểu có chút lo lắng, ngẩng đầu đã thấy Lê An An biểu cảm lạnh nhạt, đồng thời cũng đem lo lắng của cô đè lại, An ma ma cũng không hoảng, cô có thể cản được, cùng lắm thì, cùng lắm thì đánh liều!

Mắt thấy phần đông nữ minh tinh hoàn toàn khác với bộ dáng đoan tranh thục nữ trên TV, ai cũng đều là mấy người đàn bà chanh chua, nắm tay nhằm về phía bọn họ.

Sao, làm sao bây giờ, thật, thật nhiều người…

Nắm tay càng ngày càng gần, Âu Dương Tiểu Tiểu liền ngu ngơ đứng tại chỗ, nhưng lại không có phản ứng gì, thẳng đến khi đánh tới bên cạnh, một nắm tay gầy nhỏ đánh lại.

“Bịch.”

Mọi người ngã văng ra ngoài, thời gian liền dừng lại.

Những người khác đều khiếp sợ nhìn Lê An An thu quyền lại, trên mặt cô không hề có vẻ đau đớn, còn nhàn nhạt nhắc nhở: “Tiểu Tiểu, lúc đánh nhau không được thất thần, bằng không cô sẽ có hẹn với thượng đế đấy.”

Ngu ngơ gật đầu, cúi đầu nhìn đôi tay bên cạnh, hỏi: “An ma ma, tay cô không đau sao?”

Tay?

Giơ lên, xoay tròn vài cái, bàn tay trắng nõn không có chút đỏ ửng nào, rất rõ ràng, lại khiến cho người ta vô cùng sợ hãi.

“Cô xem, tay rất tốt.”

Âu Dương Tiểu Tiểu nhìn vài lần, mới nhẹ nhàng thở ra, tiếp theo là sùng bái vô hạn.

“An ma ma, công phu cô thật lợi hại, có thể dạy cho tôi không?”

Ma ma bên cạnh công tử có phải đều lợi hại như vậy không, quả thực chính là đánh lưu manh xử lý được phiền toái, cô cũng muốn nỗ lực theo đuổi!

“Muốn học?”

Gật gật đầu.

Bàn tay dừng ở trên đầu cô, giống như Dịch Thần đối với cô, xoa xoa, “Ngoan, chờ chị có ngày rảnh sẽ dạy em thế nào để đuổi hết đám động vào công tử.”

“Tôi nhất định sẽ cố gắng học!”

Thanh âm vang dội, bên trong tràn ngập kích động, cô nhất định sẽ cố gắng hết sức!

“Tốt lắm.”

Lê An An vỗ vỗ vai cô, hài lòng nói.

Nếu không phải trước mặt có đám gây phiền toái này, cô nhất định sẽ ôm lấy Âu Dương Tiểu Tiểu, nói cho cô ấy biết để trở thành người của công tử cần phải có bao nhiêu kĩ năng, chỉ là…

Chuyển mắt, càng thêm ghét bỏ mấy người trang điểm rất xinh đẹp này, “Các người còn muốn ở trong này làm thần cửa bao lâu nữa?”

Thật lãng phí thời gian, cô hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng của Bàng Tịch lúc trước, cũng không phải là chỉ lãng phí thời gian đâu.

Mọi người theo bản năng nuốt nước miếng, nhìn nhau, do dự.

Bọn họ cứ như vậy mà từ bỏ sao?

“A, các người còn muốn ở lại để tôi luyện tập hả?” Hai tay giao nhau, kêu răng rắc.

Hoảng loạn lui về sau vài bước, điên cuồng lắc đầu.

Bọn họ là thục nữ, sẽ không làm ra chuyện hủy hình tượng như vậy.

Nhưng bọn họ hoàn toàn quên mới vài phút trước, hình tượng của bọn họ đã thay đổi triệt để rồi.

“Vậy còn ở đây lãng phí thời gian của tôi, không thấy quấy rầy giờ ăn cơm là chuyện rất xấu hổ sao?”

Chỉ mới tiến lên một bước, mấy người trước mặt liền vội vàng co cẳng chạy, đương nhiên, hướng chạy là bên trong cửa.

“Tốt lắm, giải quyết xong, không cần cảm ơn.” Nói với bảo vệ câu, liền kéo Âu Dương Tiểu Tiểu vào trong, “Không phải đã bảo cô đừng tới rồi mà, hôm nay nhiều chuyện như vậy, cô tới không phải là thành nơi trút giận của bọn họ à?”

Âu Dương Tiểu Tiểu ngược lại bởi vì bị cô răn dạy mà cao hứng, như vậy có phải chứng tỏ An ma ma thật sự coi mình là người một nhà không?

Lê An An nhìn cô cười ngốc, giận đến cốc vào đầu cô một cái, “Cô đó, tôi nói nhiều như vậy, còn cười được, chờ xem, tôi nhất định sẽ cáo cho Khuynh Thành.”

“Ai, đừng mà!”

Nếu mà nói cho công tử, tuy không biết cô ấy

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN