Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương - Quyển 2 - Chương 132: Thiếu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
19


Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương


Quyển 2 - Chương 132: Thiếu


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: windy

“Y, gặp chuyện không may rồi!”

Arthur đầu đầy mồ hôi, dưới chân lảo đảo một chút, thẳng tắp đứng ở trước mặt Nhan Tử Diệp.

“Thế nào?”

Anh ta chưa bao giờ thấy Arthur kích động như vậy, mặc dù là đối mặt với thời khắc sinh tử, mí mắt cũng không chớp.

Arthur thở hổn hển, cổ áo mở rộng, mồ hôi từ xương quai xanh trượt vào trong sơ mi trắng, “Y, bên công trường xảy ra chuyện rồi!”

Nhan Tử Diệp nghi hoặc, lúc trước không phải kiểm tra cực kì cẩn thận rồi mà, sao lại có vấn đề, chẳng lẽ sau đó Make vẫn động tay sao?

“Arthur, đi tới công trường một chuyến.”

Mặc kệ thế nào, phải tới hiện trường nhìn xem mới biết được nghiêm trọng cỡ nào.

“Y.”

Giọng nói rét lạnh mang theo bước chân truyền tới.

Trong lòng Arthur rơi lộp bộp, chẳng lẽ lại gặp chuyện không may rồi hả?

“Mặc Dận đến đây.”

Nhan Tử Diệp chuẩn bị cầm lấy áo khoác liền ngừng động tác lại, tiếp theo liền cười khẽ, “Xem ra bên Franklin đã hợp tác với Mặc Dận rồi.”

Hợp tác?

Này không phải đại biết tình hình của bọn họ hiện tại rất nguy hiểm?

“Y…”

Arthur muốn hỏi nên làm cái gì bây giờ, nhưng lời đến bên miệng lại không nói lên lời, nếu là một mình Mặc Dận bọn họ có thể không sợ, cho dù bị đánh đại, nhưng anh tin tưởng, Y nhất định có cách, nhưng hiện tại không phải chỉ có một người, còn có Make làm loạn, này quả thực là đánh từ hai bên đến!

Nhan Tử Diệp không nói chỉ vẫy vẫy tay, anh ta không thèm để ý kẻ địch của mình nhiều hay ít, anh ta muốn chính là có thể đánh lại kẻ địch, cuộc sống như vậy mới không nhàm chán, huống hồ…

Mi mắt buông xuống, ngăn lại chút châm chọc, nếu lão gia chủ Maudlin của gia tộc Franklin tự thân ra tay anh ta còn có lo lắng, chỉ với Make như con tôm nhỏ vậy, chỉ cần cho anh ta thời gian, không cần tự mình ra tay, gia tộc này sẽ diệt vong, a, đều nói đồng đội heo, cũng không biết Mặc Dận hợp tác với người này, sau này sẽ lộ ra biểu cảm gì đâu.

Nghĩ như vậy, khóe miệng không tự chủ được cong lên, hiện tại anh ta đã sốt ruột muốn xem bộ dáng cam chịu của Mặc Dận rồi.

“Cho anh ta đi vào.”

Arthur theo bản năng hỏi: “Y, anh để cho Mặc Dận vào?”

Rất lạ lùng! Lúc này không phải là tìm người trực tiếp xử lý Mặc Dận sao, đây là tình huống gì, chẳng lẽ Y thật sự không lo lắng thủ đoạn hai nhà sao?

Nhan Tử Diệp không có nhiều thời gian giải thích, có một số việc anh ta hiểu rõ là đủ rồi, về phần thuộc hạ của mình, chỉ cần làm theo lệnh là được.

“Arthur, lời của tôi, anh có ý kiến?”

Arthur nháy mắt thu hồi nghi hoặc, anh ta sao lại quên điểm mấu chốt của Y, xem ra sau khi rời khỏi nước M cuộc sống quá thư thái rồi…

“Y, tôi sai rồi.”

Nhan Tử Diệp cũng không tức giận gì, chỉ là thân là người lãnh đạo, anh ta không hi vọng người dưới trướng tồn tại khả năng chất vấn mình.

“Lần sau không được vậy nữa.”

“Vâng ạ.”

Cúi đầu nặng nề đáp, chân xoay lại, ra ngoài hoàn thành lệnh của Y.

Chỉ chốc lát sau liền dẫn theo Mặc Dận tới, ý bảo với Y, liền đi tới một góc, làm người vô hình.

Mặc Dận vừa mới tới cửa đã nhìn tới bài trí trong phòng, có thể dùng bốn chữ để tổng kết, xa hoa quá mức!

Thiết kế phong cách Châu Âu, đèn treo hoa lệ trên trần, bốn góc phòng đều có tượng thần điêu khắc Hy Lạp cổ đại, giống với thư phòng những người khác, ngoại trừ bàn học và giá sách, chẳng qua có vẻ xa hoa hơn chính là, toàn bộ đều là gỗ lim, góc phòng, đồ sứ trang trí chỉ cần liếc mắt một cái anh có thể xác định đó là đồ thật, mà thảm dưới chân, chính là lông chồn, lại cách đó không xa, ngồi như ghế vương giả, người ngồi đó chính là nhiệm vụ hôm nay, Nhan Tử Diệp.

“Anh thật là tiêu sái.”

Một câu nói khái quát nhưng một giây nhìn tới bố cục, không thể không nói, không có Quảng gia cản trở Nhan Tử Diệp, quả thực càng ngày càng thoải mái rồi.

Nhan Tử Diệp cũng không phản bác, bởi vì anh ta không phải người để bản thân chịu khổ, huống hồ lúc có năng lực, ai sẽ dùng đồ kém cỏi, cho dù là Mặc Dận, nói vậy cũng sẽ tận lực thoải mái thôi.

“Cũng không tệ, chỉ là nghĩ tới Mặc đại thiếu, cũng không thoải mái nhỉ.”

Lúc trước nghe anh cùng với Make hợp tác, không nghĩ nhiều lắm, nhưng lúc tỉnh táo lại, không cần nghĩ cũng biết, nhất định là Make nắm được nhược điểm, bằng không với tính cách của Mặc Dận, sẽ không dễ dàng hợp tác với người như thế.

Sắc mặt Mặc Dận không thay đổi, ánh mắt thâm sâu vài phần, bị Nhan Tử Diệp đoán trúng anh cũng không nghi ngờ chút nào.

“Hoàn hảo, cũng không biết cục cưng ở chỗ lạ có quen hay không.”

Nhàn nhạt nói một câu, một giây sau liền nhìn thấy nụ cười của Nhan Tử Diệp có phần cứng ngắc, trong lòng bật cười, xem ra anh ta vẫn còn hứng thú với cục cưng, cũng không biết anh ta như vậy, sẽ thỏa hiệp vì cục cưng chứ?

Đương nhiên, đừng nói vì sao anh không ăn giấm, đối với đối tượng cục cưng ghét, cho dù có hứng thú thế nào, đến cuối cùng vẫn bị anh đánh bại dưới chân.

Nhan Tử Diệp lúc này kinh ngạc, bọn họ lại có thể bắt Mặc Khuynh Thành đến, rốt cuộc là cố ý bị bắt hay là…

Trong lòng hoài nghi, đôi mắt phượng cẩn thận nhìn chằm chằm Mặc Dận, dự kiến bên trong, nhìn không ra có gì không đúng, nhưng cũng bởi vì không có gì không đúng mới là không đúng lớn nhất, cảm thấy đã rõ, xem ra lần này Mặc

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN