Cung Chủ Vi Hành - Cổ gia đã từng vinh quang
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
129


Cung Chủ Vi Hành


Cổ gia đã từng vinh quang



Bắc Hoang cùng các đại lục còn lại tạo thành một cái dùng võ vi tôn, muôn màu muôn vẻ tu hành thế giới.

Cảnh giới lại được phân chia làm hậu thiên, tiên thiên, thanh huyền, thông mạch,…

Mà cảnh giới hậu thiên chính là lấy trùng kích khiếu huyệt làm chủ yếu.

Phần lớn bên trong cơ thể mỗi người sẽ có ba trăm sáu mươi cái khiếu huyệt bao gồm một trăm tám mươi dương khiếu và một trăm tám mươi âm khiếu.

Mà công dụng của những cái khiếu huyệt này lại càng thêm đa dạng, nhưng chủ yếu vẫn là quán thâu linh khí ngoài thiên địa vào bên trong cơ thể để sử dụng cùng tăng cường một chút thể chất vốn yếu nhược của nhân loại.

Ngược lại, yêu thú toàn bộ cơ thể chỉ có duy nhất một cái khiếu huyệt.

Đổi lại, chúng nó vừa ra đời thì một cái khiếu huyệt này liền được kích hoạt, đem thiên địa linh khí không ngừng tẩy rửa thân thể, nhục thân theo thời gian mà ngày càng cường đại hơn.

Cũng vì vậy nên tiên thiên phía trước đem nhân loại một đầu nghiền ép vô cùng thảm thương.

Mà nhân loại ba trăm sáu mươi cái khiếu huyệt chính là nằm ở trạng thái bán phong bế, cần được đánh mở.

Chuyện này cũng là nhờ trãi qua mười mấy năm lịch luyện Thanh Sơn mới biết được.

Đồng thời, cũng không có nghĩa là quá trình từ hậu thiên bước qua tiên thiên cần đả thông tất cả ba trăm sáu mươi cái khiếu huyệt này.

Theo Thanh Sơn được biết, thiên địa linh khí ở Viễn Cổ so với hiện tại càng thêm sung túc, tất cả người ở đó chính là đem ba trăm sáu mươi cái khiếu huyệt khai thông hết, gọi là hoàn mỹ hậu thiên đại viên mãn.

Nhưng càng về sau này, thiên địa linh khí lại ngày một loãng dần. Nhân loại mới vì vậy mà từ bỏ theo đuổi con đường hoàn mỹ này, từ ba trăm sáu mươi cái giảm dần còn một trăm lẻ tám cái, rồi tám mươi mốt, bốn mươi chín.

Mà hiện tại, tất cả người ở Bắc Hoang chỉ mong muốn khai thông tất thảy mười tám cái khiếu huyệt để có cơ hội dòm ngó một chút tiên thiên chi đạo mà thôi.

Hậu thiên cảnh lại phân chia làm sơ, trung cùng hậu kì tương ứng với mỗi tiểu cảnh giới khai mở sáu cái khiếu huyệt.

Mà hậu thiên viên mãn cũng đã biến mất từ lâu trong dòng chảy của thời gian, khiến người bước vào cảnh giới tiên thiên đã ít càng thêm ít.

Phần lớn người của Cổ gia cũng dừng lại ở loại cảnh giới này, chỉ có một ít Cổ gia cao tầng mới có thể đạt tới tiên thiên chi cảnh.

Gia gia của Thanh Sơn là một trong số đó, đạt tới tiên thiên tầng thứ ba, luyện nhục cảnh.

Còn lại lần lượt là Thanh Sơn đại bá cảnh giới tiên thiên tầng thứ hai, luyện huyết cảnh, mẫu thân cùng tam thúc của Thanh Sơn thì dừng chân ở tiên thiên đệ nhất tầng, luyện bì cảnh.

Cũng vì vậy mà Thanh Sơn nghi hoặc không thôi, hắn mẫu thân cùng hắn papa năm đó được xưng trai tài gái sắc.

Khụ, hắn mama sắc đẹp liền không cần bàn cải đi. Nhưng nàng tư chất cũng không thua kém hắn papa, phải biết hắn papa thời kì đỉnh phong cũng đã là thông mạch cảnh a.

Hắn mama cũng đáng ra không kém thua bao nhiêu đi nhưng nàng tu vi chỉ bất quá tiên thiên một tầng không khỏi rất kì quái sao.

Thanh Sơn không phải chưa từng hỏi nhưng cái này mama lúc thì đem hắn ôm chặt vào lòng khóc nức nở không nói, lúc thì lại sụt sùi bảo hắn không nên biết sẽ tốt hơn.

Chẳng phải đây là đang coi hắn trở thành một cái hạng người không có chút tu vi sao.

Nhưng là khi dự định mở miệng phản bác thì ngón trỏ của nàng vừa vặn đặt lên hắn môi, lắc đầu ra hiệu đừng nên nói nữa, cuối cùng hắn cũng chỉ đành phải đem lời sắp nói nuốt trở lại.

Nàng bất quá gần bốn mươi tuổi đi, theo phàm nhân tới tính còn chưa tới tuổi trung niên nhưng tóc mai đã bạc, khuôn mặt gầy gò, xanh xao, dáng vẻ càng thêm tiều tụy.

Nhìn khuôn mặt mỹ lệ của mẫu thân, hắn không khỏi có chút thương xót.

Không tra hỏi được gì từ mẫu thân, Thanh Sơn liền chuyển hướng sang gia gia của hắn, Cổ Viễn Đồ.

Nhưng dường như gia gia của hắn cũng không hiểu rõ bao nhiêu sự tình trong đó, vì vậy hắn cũng chỉ đành trước hết gác chuyện này sang một bên sau đó lại tính tiếp.

Lại nói về Vĩnh An trấn bên trong tam gia.

Từ ngày Cổ Thiên Tuyệt mất tích, Tiêu gia cùng Hứa gia bỗng nhiên lần lượt quật khởi, chèn ép Cổ gia đến mức gần như không thể thở được, không phải Cổ gia còn có một cái tiên thiên tầng thứ ba cao thủ tọa trấn e rằng đã sớm bị xóa tên khỏi nơi này.

Nhưng là cái này hơi tàn cũng không biết có thể kéo dài được bao lâu nữa.

Cổ gia cũng không phải không có càng cao hơn cường giả tọa trấn, liền là năm đó Tuyệt Thiên còn ở, thanh huyền cảnh nô bộc cũng là không thiếu, mà hộ vệ thống lĩnh càng là một vị thông mạch cảnh cường giả.

Một số cũng là trong năm đó mất tích cùng với Tuyệt Thiên, số còn lại là sau đó mới rời đi. Nếu không thì cho dù mười cái Tiêu Thần, danh xưng Vĩnh An trấn đệ nhất cường giả, cảnh giới đạt tới tiên thiên tầng thứ tư cũng không đủ tư cách trêu chọc lấy Cổ gia.

Chỉ là Thanh Sơn biết rằng Cổ gia nội tình bên trong còn không có đơn giản như vậy, ít nhất hắn biết có một cái cao thủ đang tại thời thời khắc khắc bảo vệ lấy.

Một cái chân của Thanh Sơn đã bước ra khỏi Cổ gia đại môn nhưng là ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào một cái người đang chăm chỉ quét rác cách đó không xa, Cơ bá.

Mặc dù Thanh Sơn cũng không biết cha hắn cùng Cơ bá quan hệ trong đó ra sau nhưng Cơ bá sự tích chính là cũng có loáng thoáng nghe qua một hai.

Cái này Cơ bá gọi là Cơ Minh, cũng không phải là Bắc Hoang người nhưng lại chạy đến đây trốn tránh kẻ thù cùng gặp được Cổ Thiên Tuyệt che chở.

Sau khi Thiên Tuyệt mất tích cũng không rời đi mà vẫn tiếp tục ở lại âm thầm bảo vệ Cổ gia.

Gia gia từng nói Cơ bá tu vi thời kì đỉnh phong là một vị thông mạch cảnh sơ kì, nhưng là lấy ánh mắt của Thanh Sơn đến nhìn thì hoàn toàn không phải vậy, người này tu vi ít nhất cũng phải đạt tới thông mạch cảnh đỉnh phong thậm chí còn hơn hẳn như thế.

Chỉ là tại sao lại giấu giếm đây? Có ẩn tình gì hay chăng?

Thanh Sơn không tiện cũng không cần phải biết.

Bị nhìn chằm chằm, lấy Cơ lão cường giả nhạy cảm cũng đã phát hiện từ lâu nhưng lại giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, vẫn cứ tiếp tục cúi đầu quét rác.

Chỉ khi Thanh Sơn rời đi sau đó, lão mới chợt ngẩng đầu lên nhìn Cổ gia đại môn đang mở toang, nhìu mày suy tư.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN