Cung Chủ Vi Hành - Cố hương, ta đã trở về
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
111


Cung Chủ Vi Hành


Cố hương, ta đã trở về



Mặt trời dần dần ngã về phương tây, bóng của người qua lại bên đường xiêu xiêu vẹo vẹo, đổ một đoạn dài trên mặt đất.

Bên trên đường lớn, một người một la cứ như thế chậm rãi bước đi, không mấy thu hút sự chú ý của người xung quanh.

Thiếu niên ăn bận một bộ thanh y mộc mạc, da sáng cùng với khuôn mặt có hơi chút tuấn mỹ cũng không nói lên cậu cùng một thôn dã mục đồng có gì khác biệt khi mà cậu đang dắt một con la gầy còm đi trên đường, nếu có thì cũng chỉ là nhà giàu chút mục đồng mà thôi.

Lão la thì không ngừng thở phì phò giống như đang hậm hực chuyện gì đó, cái đuôi cứ liên tục ngoe ngoảy sang hai bên để xua đuổi những con ruồi nhặng vô hình.

Gã thiếu niên đi bên cạnh thấy thế cũng khẽ cười ngây ngô, chợt đưa tay nhẹ nhàng vuốt lấy đầu lão la như muốn trấn an nó, mặc dù điều đó hết sức bình thường đối với người khác nhưng trong mắt lão la, nụ cười kia lại trở thành một cái gì đó cực kì khủng khiếp khiến nó bất giác rùng mình, cố lách người sang một bên né tránh bàn tay của gã thiếu niên, chỉ là nó cũng biết điều đó là không thể nào.

Chỉ đành thở mạnh một hơi thể hiện sự bất mãn, mặc cho tay gã nhẹ nhàng vuốt dọc lấy cổ mình, cũng không biết do bàn tay mát mẻ của thiếu niên hay vì một lý do gì đó mà nó lại cảm thấy lạnh cả sóng lưng.

Lại đi một đoạn, lão la bất giác mở miệng nói, đúng vậy, là mở miệng nói tiếng của con người.

May mắn xung quanh lúc này đã vắng bóng người qua lại, không thì cũng đã dọa sợ kha khá người đi đường.

“Phía trước đã là Vĩnh An trấn, ngươi tự mình đi thôi.”

Trong giọng nói của lão la có phần bất đắc dĩ, dù sao nó cũng là Vạn Yêu sâm lâm một đầu đại yêu, lại bị buộc trở thành một tên dẫn đường không khỏi khiến nó có chút ai oán.

Chuyện này nếu đồn ra ngoài không phải sẽ làm thất hải, lục lâm toàn bộ đại yêu một phen chết cười sao.

Lão la trộm liếc gã thiếu niên đi bên cạnh, theo nhân loại tuổi tác mà tính bất quá mười bảy, mười tám tuổi nhưng bàn về thực lực lại bất giác khiến tâm linh của nó không khỏi run rẩy một hồi.

Yêu thú chúng nó tu luyện chia làm 9 đẳng cấp, từ nhất cấp tới cửu cấp.

Nhất cấp tới tam cấp được coi là phổ thông yêu thú, thực lực tuy so với nhân loại cùng đẳng cấp có phần nhỉnh hơn một chút nhưng linh trí quá kém so với loài người giảo hoạt nên phần nhiều chịu thua thiệt không ít.

Trong khi đó, tứ cấp tới lục cấp chính là vương giả trong yêu thú, linh trí đã được khai mở diện rộng so với con người cũng không kém là bao, cùng với thiên sinh thể chất vượt trội hơn hẳn nhân loại càng là loài người ác mộng khi tiến nhập vào rừng rậm hay lỡ chân bước nhầm vào địa bàn của chúng nó.

Mà thất cấp trở lên lại phân chia rắc rối hơn, lão la chính là một đầu thất cấp yêu thú được xưng là đại yêu có thể nói tiếng người, thực lực càng thông thiên triệt địa, bài sơn đảo hải không gì không là được.

Trong khi bát cấp yêu thú lại được gọi là yêu hoàng có khả năng hóa hình thành bộ dạng của nhân loại, còn về phần cửu cấp yêu thú trong truyền thuyết thì được xưng là yêu đế.

Mặc dù La đại yêu chưa từng gặp qua yêu đế bao giờ nhưng bàn về thực lực thì có lẽ cũng chỉ nhỉnh hơn gã thiếu niên bên cạnh một tẹo mà thôi hoặc thậm chí…

Nghĩ đến đây, lão la lại rùng mình thêm cái nữa, không dám tiếp tục suy đoán thêm.

“Đa tạ La huynh đã đưa ta một đoạn vậy!”

Thanh Sơn làm ra một bộ dạng chân thành cảm tạ nói, nhưng lão yêu không cho là đúng, chỉ là bề ngoài cũng tỏ vẻ khách sáo một phen tiếp lời:

“Haha, chút chuyện nhỏ mà thôi.”

Lão La suýt chút nữa đem răng mình nghiến nát khi nghĩ lại cái này chuyện nhỏ.

Mảnh lục địa này gọi là Bắc Hoang, ý nói còn có Đông Hoang, Tây Hoang, Nam Hoang,… Các lục địa lại được ngăn cách bởi bảy đại hải, cùng sáu đại sâm lâm phân bố trên từng lục địa được liệt vào hàng mười ba cấm địa.

Mà Vạn Yêu sâm lâm của nó lại nằm ở Đông Hoang đại lục a, cách nơi đây một cái Vô Tận đại hải.

Nhưng là cũng thôi, đằng này gã thiếu niên lại muốn nó dẫn đường đến Cổ gia tại Vĩnh An trấn. Là Đông Hoang Vĩnh An trấn hay Tây Hoang Vĩnh An trấn, mà cái này Vĩnh An tên càng là hot tên, ngay cả Đông Hoang đại lục một góc nhỏ cũng có mười tám cái địa phương tên Vĩnh An, Cổ gia càng có một trăm lẻ tám cái Cổ gia tộc.

May mắn là sau khi đi hết một nửa cái Đông Hoang đại lục, cuối cùng hắn cũng nhớ ra hắn là Bắc Hoang người.

Nhưng lại nghĩ đến một lần nữa phải đi trọn một cái đại lục thì lão la cũng không khỏi tê dại cả người.

May thay, Bắc Hoang đại lục Cổ gia so ra hiếm, mà cha của hắn, Cổ Thiên Tuyệt cũng có chút nổi danh.

Âu cũng là lão la tuổi già một chút an ủi vậy.

Mà nhắc đến Cổ Thiên Tuyệt thì lại phải nhắc đến một hồi sóng gió của mười mấy năm về trước.

Hắn được cả Bắc Hoang, không, ngay cả tứ hoang người đều phải xưng người điên.

Ngày đó chỉ vì đứa con trai của hắn mất tích mà cả Bắc Hoang cũng phải lộn vài vòng, ba đại thần tông cũng phải sứt đầu mẻ trán một phen.

Nhưng sau đó một thời gian, Cổ Thiên Tuyệt đột nhiên mất tích, lại có tin đồn bị tất cả tông môn của Bắc Hoang cùng nhau liên hợp trả thù.

Sau khi mất đi Cổ Thiên Tuyệt, Cổ gia cũng vì thế mà từ một cái gia tộc lớn của Bắc Hoang đại lục trở thành không có chút tiếng tăm tiểu gia tộc.

Nghĩ tới đây lão la lại không khỏi thầm cười trộm trên nổi đau của người khác, hắn người điên con muốn trở về càng so với năm đó người điên điên cuồng, Bắc Hoang trời lại sắp lật lật vài vòng a.

“La huynh dự định hiện tại sẽ về Đông Hoang luôn sao?”

Thấy lão la gật đầu, Thanh Sơn không khỏi hảo ý nhắc nhở:

“Huynh còn nhớ vị kia Bạch Tuộc đại yêu sao?”

“Đúng vậy, đúng vậy, bạch tuộc nướng thật thơm a.”

La đại yêu vô thức nói.

“Đúng vậy, nhưng đồng thời cũng đắc tội vị kia đại yêu. Ta thì không sao rồi, còn về phần La huynh nếu đi một mình ngang qua đó,” Thanh Sơn không khỏi đưa cái nhìn thương hại về phía lão la, “Chậc chậc, cả cái Vô Tận đại hải đều là địa bàn của hắn a.”

Bắc Hoang cùng Đông Hoang cách nhau một cái Vô Tận đại hải, cũng là mười ba cấm địa một trong.

Mà thủ hộ Vạn Yêu sâm lâm có một cái La đại yêu thì Vô Tận đại hải cũng có một con Bạch Tuộc đại yêu thủ hộ.

Bình thường chúng nó cũng sẽ không ra khỏi lãnh thổ của mình, cũng sẽ chẳng có chuyện gì để nói nếu hai người họ chỉ đi ngang qua biển Vô Tận vì hai cái đại yêu lẫn nhau khí tức phát ra nếu không có mối thù sinh tử thì nó cũng lười quan tâm nhưng là chuyện liền không dừng lại ở đó, Thanh Sơn bỗng nổi hứng thèm bạch tuộc a, lại ngẫu nhiên gần đó xuất hiện hai cái to lớn xúc tu của bạch tuộc.

Mặc dù La đại yêu cũng cảm thấy hai cái xúc tu này nhìn có phần quen mắt nhưng sau đó mùi bạch tuộc nướng thơm phức phát ra liền khiến nó dẹp ngay dạng này suy nghĩ sang một bên, trước nếm thử sau đó rồi tính tiếp.

Còn chuyện diễn ra sau đó, liền dễ đoán.

Bọn họ lộ trình thay vì mất hơn mấy tháng để băng qua Vô Tận đại hải thì bây giờ chỉ rút ngắn còn chưa tới bảy ngày thời gian, đường dài buồn tẻ còn có thêm một vị đại yêu ở phía sau đưa tiễn cũng càng thêm thông thuận một đường không cần nghỉ ngơi.

Nghe đến đây, La đại yêu cũng không thể không thay đổi sắc mặt, cắn răng nói:

“Haha, khụ, ta nghĩ lại. Ta tạm thời còn chưa có ý định trở về, còn muốn sang Nam Hoang đi dạo một chuyến đây.”

Đây là muốn đi đường vòng sao, Thanh Sơn thầm cười trộm cũng không nói gì thêm, đứng chấp tay nhìn lấy vị này đại yêu chật vật chạy đi một đoạn rồi mới tiếp tục quay đầu hướng về Vĩnh An trấn bước đi.

Mặc dù tâm ý còn muốn giữ lại vị này La đại yêu bên người, dù sao nó cũng là một cái thất cấp yêu thú, lấy tiểu vị diện này thực lực tính toán nếu không đi trêu chọc bát cấp yêu thú trở lên thì gần như có thể một đường đi ngang.

Khụ, Vô Tận đại hải cũng là một cái minh chứng a.

Nhưng dù sao cũng không nên ép người, không đúng là ép la quá đáng, vả lại ở một cái tiểu vị diện này còn chưa có gì có thể uy hiếp được Thanh Sơn.

Thanh Sơn cứ như thế chậm rãi bước đi, mắt không khỏi hướng về cái này vừa quen thuộc vừa xa lạ Vĩnh An trấn.

Ta, Thanh Sơn trở về rồi a.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN