Cùng Địch Ngủ Chung - Chương 103
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
53


Cùng Địch Ngủ Chung


Chương 103


Sở luôn không thể tận mắt chứng kiến trận chiến cuối cùng vây bắt thủ lĩnh băng cướp trên sân thượng nhà ga sân bay ngày hôm nay.

Ngày máu và ánh nắng vàng như đang cổ vũ cho thế hệ chiến binh trẻ này. Hôm nay tất nhiên sẽ có người chết, có người tiếp tục cuộc sống.

Lôi Phách đứng trên mép sân thượng, trên môi nở một nụ cười lãnh diễm.

“Mạo gia, ở tuổi của ông mà đầu óc vẫn không tỉnh táo, khó trách ông toàn quân bị diệt, hiện giờ chỉ còn lại một mình, ha ha. Không ngại vất vả núi cao nước xa, có phải nơi này là nơi phong thủy bảo địa ông chọn làm nơi chôn cất của mình không?”

Quá độc, Ngô Đình Mạo mắt trợn lên: “Mày, mày…… Rắn độc!”

“Tôi là một con rắn độc ha ha ha ha ——” Lôi Phách hất mái tóc dài của mình ra và cười lớn, “Đáng tiếc ông quá kém thông minh, họng súng của ông vẫn luôn chỉ nhầm người.”

Người vây xem cũng không dám thở mạnh, không biết này cặp đôi kỳ phùng địch thủ điên cuồng này bước tiếp theo lại muốn làm cái gì, vì sợ kích thích không biết phát súng nào sẽ nổ.

“Tiểu tử thúi vô dụng” Bùi Nhị thiếu gia trong miệng Chương Thiệu Trì, hoàn toàn bị gạt sang một bên nhưng họng súng vẫn còn trên đầu hắn, bất cứ lúc nào đều khả năng hy sinh mạng sống của mình.

Bùi Dật nhìn chằm chằm một vòng đồ chơi cồng kềnh trên thắt lưng Độc Vương, dùng ánh mắt ra hiệu với em trai mình: Diễm Diễm, đừng sợ, cẩn thận.

Bùi Diễm trả lời ánh mắt: Muốn đánh không? Anh, anh ra lệnh, em muốn đánh chết lão già này!

Lôi Phách chế nhạo không thương tiếc: “Lão Độc Vương, ông chỉ biết Cục phó Trần và cảnh sát Liêu đã từng tham gia bao vây biên giới lúc trước, là chỉ huy của chiến dịch chung năm đó. Đáng tiếc tình báo của ông không quá chính xác, còn bỏ sót một vị kẻ thù của ông”

“Ai?”

“Ông bỏ sót ta!”, Lôi Phách còn cười có chút xấu xa tự hào có thể che giấu đến cùng.

“Trong tám năm lên núi vây quét, gương mặt của mấy vị đặc vụ của MCIA6 đều quá quen thuộc không có cách nào dùng được, ta chính là “gương mặt sống” tạm thời được điều tạm ra tiền tuyến, hỏa lực bên ngoài chi viện. Ta tham dự đột kích vào núi cuối cùng, danh sách hành động của chiến dịch này đến giờ cũng không có mấy người biết.”

Đây là đòn quan trọng cuối cùng, ngón tay Ngô Đình Mạo đã phát run, vì luôn mang bệnh đa nghi nên không dễ dàng tin bất cứ lời nào. Nhưng là, nếu như Lôi Phách ngay từ đầu đã cố ý giấu diếm, từ đầu đến cuối luôn chơi ông!

“Chiến dịch cuối cùng diễn ra ở Bang Shan, rất gần biên giới. Thôn trại chứa số lượng lớn hàng hóa được gọi là Trại Vân Thụ, tên rất êm tai, ta nói đúng không, đáng tiếc tràn ngập một đám ô hợp ngu xuẩn! Ti Sarah đã bị bắt ở trước thôn trại khi đối đầu trực diện với hỏa lực của chúng ta, chân bị trúng đạn không thể chạy thoát, đã bị bắt được.” Lôi Phách nói chuyện bình tĩnh, đáy mắt thấu quang, “Phía sau Trại Vân Thụ có hai con đường nhỏ, một con đường bị hỏa tuyến chặn lại, khói dày đặc ngút trời, con đường còn lại khói bụi thưa thớt, thông suốt. Con đường bên trái dường như bị lửa chặn lại, đường này không thông; mà con đường bên phải kia giống như là đang chơi không thành kế, dụ cảnh sát đuổi theo, quả thực làm cho người ta không hiểu được…… Đứa con ngoan mà ông nuôi thật giảo hoạt. Lúc ấy chúng ta chia binh hai đường, tìm kiếm con đường không khói bên phải kia đại khái chính là do Liêu cảnh đốc dẫn đội đi, hiện trường khói dày đặc ta cũng thấy không rõ. Mà lục soát núi đi từ con đường bên trái chính là ta, lướt qua hoả tuyến.”

Bùi Dật cùng Chương Thiệu Trì im lặng lắng nghe, nghe đến nhập thần, đang tìm hiểu một đoạn truyền kỳ chiến trường mà bọn họ chưa bao giờ biết chi tiết.

Lúc trước, hắn đoán mò bịa đặt lung tung thế nhưng vô tình đúng rồi? Lôi Phách thật sự ở đây.

Miêu tả như vậy quá tỉ mỉ, tình cảnh máu lửa ngập trời rõ ràng trước mắt, còn chi tiết hơn so với hồ sơ của MCIA6, không giống gặp chuyện nói bừa.

Lệ Hàn Giang dường như đã đoán được Lôi Phách muốn nói gì, vì sao lại muốn nói vào lúc này, thấp giọng ngăn lại: “Cậu câm miệng.”

Lôi Phách liếc mắt cười lạnh: “Nếu đã sắp chết rồi, Mạo gia ông còn bị che đậy không biết chân tướng, chẳng phải là chết không nhắm mắt sao?”

Ngô Đình mạo: “Mau nói!”

Lệ Hàn Giang vẻ mặt ngưng trọng: “Đủ rồi, cậu cứ nói nhảm.”

“Tất cả những gì ta nói đều là sự thật!” Khóe mắt Lôi Phách lóe lên tơ máu đỏ tươi, nói nhanh đến mức không ai có thể ngăn cản được, “Cho dù chuột chũi có trốn sâu đến đâu cũng không thoát khỏi họng súng của thợ săn trong rừng rậm, ta tìm được hắn, đứa con trai xui xẻo vô dụng của ông! Hắn ở trong rừng chật vật chạy trốn giống như chó nhà có tang, không có bản lĩnh còn liều mạng làm việc mua bán chặt đầu này, chính là không khôn ngoan! Ta là người duy nhất đuổi kịp hắn trên con đường đó, chỉ có ta biết đã xảy ra cái gì. Ta trèo lên cây để lấy điểm cao, nhìn bóng dáng hắn chạy trốn, nhắm vào đầu của hắn. Đây là chiến lợi phẩm trong hành động của chúng ta, đương nhiên sẽ không buông tha ở dưới mí mắt, ta nổ súng.”

Biểu cảm của Bùi Dật trong nháy mắt ngưng đọng, đã quên cả thở. Hắn cần một đoạn thời gian mới có thể hiểu được đội trưởng Lôi nói có ý gì.

“Thương pháp của ta như thế nào, Mạo gia ông hiểu rõ? Ở trên chiến trường ta chưa bao giờ thất thủ.” Lôi Phách cười đến thập phần hưng phấn, “Đầu con trai ông bị đạn nổ tung thành một cái lỗ máu, óc bắn tung tóe lên cây đại thụ bên cạnh, địa điểm bắn chết là phía sau Vân Thụ Trại, Đồng Sơn Tả Liêu, ước chừng hai trăm thước trên quốc lộ 13, vị trí này ta nói có chính xác không? Thù hận của ông hẳn phải là ta, ông thật ngu xuẩn trả thù sai đối tượng, ngay từ đầu đã giết nhầm người. Thiện xạ bắn chết con trai ông sao lại là Liêu cảnh đốc, rõ ràng chính là ta.”

Ngô Đình Mạo rú lên: “A ——”

Ánh mắt Lệ Hàn Giang cũng lập tức tan vỡ: “Không phải ——”

Bùi Dật dùng ánh mắt chỉ huy: Diễm Diễm, cúi đầu.

Bị lừa sao, ngần ấy năm đều tìm nhầm kẻ thù? Ngôn ngữ kích thích đủ để san bằng một phần lý trí cuối cùng, đáy mắt của tên trùm thuốc phiện bắn ra phẫn nộ cùng nóng nảy, xoay cánh tay, thay đổi họng súng bắn vào đầu đội trưởng Lôi ——

Dưới cái nháy mắt chớp nhoáng của anh trai, Bùi Diễm cúi đầu ngã về phía bên cạnh một cước quét ngang bọn bắt cóc …… Hắn lao về phía cha mẹ mình, đẩy vợ chồng Bùi Chi Tấn ra xa, rồi nhanh chóng né tránh——

Người một nhà ùng ục ngã thành một đoàn, bảo mệnh quan trọng hơn, cũng không biết nữ sĩ Từ Khởi Thường mang giày cao gót có bị trầy xước hay không.

Đội trưởng Bùi đã giết đến trước mặt kẻ bắt cóc, ngón tay hung hăng bóp chặt tay trái Ngô Đình Mạo đang cố gắng kéo thiết bị kích nổ. Có thể nghe được thanh âm đáng sợ trong nháy mắt hắn phát lực bóp gãy xương cổ tay.

Nhưng mà, tay phải của trùm ma túy giơ lên giống như hắt nước vứt ra mấy viên đạn hạt, đánh úp về phía kẻ thù đối diện khiến ông hận thấu xương!

Đã quá muộn để Bùi Dật tóm lấy tay phải. Hắn hét lên thành tiếng “A”, trong dư quang thoáng nhìn thấy bóng người mặc đồ đen bên mép tòa nhà run rẩy một chút, mái tóc đen sau lưng hiện lên ngọn lửa ánh vàng đang tan chảy phía chân trời.

Lôi Phách từ bên mép sân thượng ngửa mặt rơi xuống……

Phốc ——

Phốc ——

Phốc ——

Vô số phương hướng đồng thời bóp cò, các tay súng bắn tỉa mai phục trên bốn phía tòa nhà đồng thời nhắm vào đầu bọn bắt cóc, cùng một khắc nổ súng.

Chương Thiệu Trì cũng đồng thời nổ súng, ở cự ly gần ba mươi mét một viên đạn thiêu đốt chui vào giữa mày Độc Vương.

Hiện trường đều là nhân viên đặc chiến được huấn luyện bài bản, mỗi người đều có nhiệm vụ riêng, thậm chí không cần Lệ Tổng chỉ huy ra lệnh vào giờ khắc đó.

Một vết máu rơi trên người Bùi Dật. Không phải máu của hắn, đó hẳn là máu của Ngô Đình Mạo do trúng đạn phụt ra ……

Hắn một tay chống đất, xoay người một cước đem thân thể bị đạn bắn trúng đá xuống sân thượng.

Thân ảnh tội lỗi bay ra từ mép sân thượng tầng hai, vẽ ra một đường parabol, và rơi xuống khoảng không gian trống giữa hai tòa nhà. Theo một luồng lửa nổ tung, cuối cùng hóa thành tàn thi.

Một đời Độc Vương cứ như vậy tự rước kết cục thảm thiết, bị cuốn vào đống tro tàn của lịch sử, trở thành một trang văn tự lạnh như băng in trên giấy trắng trong quyển hồ sơ của MCIA6 Yến Thành.

……

《 Báo cáo kết thúc chiến dịch Voi Trắng》, mùa thu năm 2020.

Quyển hồ sơ lưu trữ này ghi lại vụ án, ước chừng là ba tuần sau khi cuộc điều tra kết thúc, Bùi Dật mới có cơ hội nhìn thấy sư phụ. Bằng không Sở Tuần vẫn sẽ trốn tiểu đồ nhi.

Đội trưởng Bùi gõ cửa đi vào, nhìn thấy Hoắc tướng quân đứng trước mặt, quy quy củ củ cúi đầu: “Sư phụ.”

Sở Tuần nằm nghiêng trên sô pha chỉ vào chính mình: “Gọi ai đó? Sư phụ của con đang ở đây.”

“Đều là sư phụ của con.” Đội trưởng Bùi cười rất ngoan ngoãn, vô thức giấu hai tay sau lưng, nhìn theo Hoắc tướng quân đi ra ngoài, như thể có người sắp chặt móng vuốt quý giá của hắn.

Bùi Dật lại tất cung tất kính cúi đầu với Sở Tổng, đỏ mặt hổ thẹn: “Thật ra thầy đã tỉnh lại từ lâu rồi, con đã làm qua cái gì thầy cũng biết.”

“Con cũng không làm gì khác người.” Sở Tuần mặt không chút cảm xúc, “Con cũng chỉ là hack qua máy tính của ta thôi.”

Không có biểu hiện nào có lực uy hiếp, nhưng giống như toàn bộ cơ thể như bị nhiễm điện. Bùi Dật lúc này không dám sờ vào tay, tránh xa một chút, ngồi ở phía đầu kia sô pha, ngoan ngoãn bóp chân cho sư phụ.

Sở Tuần mỉm cười và hưởng thụ tay nghề mát xa của vị tiểu ca được xưng là hàng đầu của MCIA6.

Trùm buôn thuốc phiện xã hội đen tung hoành biên giới hai mươi năm, Ngô Đình Mạo, phục kích tại sân bay Yến Thành, bị bắn chết tại chỗ, con tin được giải cứu thành công. Băng đảng ma túy này đã bị tiêu diệt hoàn toàn và chiến dịch chung đã thành công tốt đẹp.

Người bị thương duy nhất ở đây …… Cũng không thể coi là người bị thương của “phe ta, trong hồ sơ chỉ có thể lặng lẽ xóa đi khoản nợ rối mù này, dùng cách viết lướt qua để ghi chép chi tiết lúc Mạo gia bị giết. Ngô Đình Mạo thả đi Bùi nhị thiếu gia và giơ tay bắn trúng mục tiêu trả thù.

Bùi Dật có chút nặng nề, nhẹ giọng hỏi: “Lôi tiền bối còn chưa tỉnh sao?”

Sở Tuần nói: “Có ý thức, mí mắt, ngón tay có thể hoạt động. Người này sức sống rất mạnh, chịu qua mấy lần bị thương nặng, mạng thật sự rất lớn, con không cần để trong lòng!”

Sao có thể không lo lắng? Bùi Dật nói: “Dù sao ông ấy cũng che chở cho Diễm Diễm, bảo vệ cho ba mẹ của con. Tình huống của ông ấy hiện tại như vậy, trong lòng con băn khoăn, luôn cảm thấy giống như nợ ông ấy.”

Ánh mắt Sở Tuần thập phần bình tĩnh, thậm chí lộ ra một chút châm chọc, khuôn mặt trắng như tuyết luôn có vẻ quá mức thanh tú mê người: “Hắn chính là muốn cho các người nghĩ như vậy, cha con hai người lại thiếu một khoản nợ nhân tình, cả đời cũng không trả được.”

Bùi Dật nghẹn lời: “……”

Hai tay đan vào nhau, suy nghĩ hồi lâu cũng không thể vượt qua được khúc mắc này, dứt khoát khom người quỳ gối trước sô pha, thành kính mà nắm tay Sở Tuần.

“Sư phụ, thầy nói thật với con đi, tám năm trước rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Lôi tiền bối nói, một phát bắn chết con trai trùm ma túy kia, rốt cuộc là ai bắn? Chẳng lẽ, mẹ con…… Chẳng lẽ là Độc Vương tìm nhầm mục tiêu báo thù, Liêu cảnh đốc là bị giết nhầm sao?”

“Không có.” Sở Tuần xoa tóc Bùi Dật mà lắc đầu, “Phát súng đó là madam tôn kính bắn, năm đó là cô ấy bắn chết tiểu độc vương, chuyện này ta xác định.”

Bùi Dật hoàn toàn choáng váng: “Nhưng đội trưởng Lôi nói……”

Sở Tuần lắc đầu giải thích: “Lôi Phách quả thật cũng tham gia hành động liên hợp năm đó, hắn lừa gạt Ngô Đình Mạo dùng tài ăn nói để kể lại sự kiện trải qua, chỉ thay đổi một ít chi tiết mà thôi. Lúc đó hắn đi đường bên trái của hỏa tuyến, tiểu độc vương mới là đi một con đường khác. Hắn nói dối để lừa Ngô Đình Mạo quay họng súng, nổ súng vào hắn, bắn chết hắn hoặc là như thế nào, tóm lại hắn không quan tâm đến tính mạng của mình.”

Bùi Dật há to miệng, cổ họng run rẩy: ” Người này sao lại…”

“Bảo toàn cả nhà con!” Sở Tuần tươi cười có chút chua xót và bất lực, “Hắn chính là muốn cho Lệ tổng nợ hắn một lần nữa, món nợ này vĩnh viễn đừng nghĩ trả sạch sẽ, sư huynh của hắn không thể thoát khỏi hắn.”

Những người bình thường tầm thường trên đời này đừng bao giờ cố gắng hiểu một kẻ điên cực kỳ thông minh và cố chấp.

“Các người sẽ không hiểu cảnh giới tư duy của một người cực độ cố chấp lại điên cuồng, sở dĩ hắn bắt cóc con đi Myanmar, nhất định phải nghe con gọi hắn một tiếng cha, chính là hắn trong tiềm thức hy vọng rằng con là do hắn sinh ra, trong ảo tưởng kiên trì cho rằng con chỉ thuộc về hắn và Lệ Hàn Giang. Chỉ là ảo tưởng này cuối cùng đã bị phá vỡ bởi sự hiện diện của Liêu cảnh đốc. Hắn thà rằng Madam tôn kính là không tồn tại, không tồn tại ở trong thế giới của chính hắn. Ta cảm thấy hắn thật sự hy vọng, lúc trước một phát bắn chết tiểu độc vương là hắn, sau đó bị Ngô Đình Mạo trả thù giết chết, nằm trong địa huyệt lưng chừng núi ở HongKong, dưới bia mộ lạnh băng, thỉnh thoảng để sư huynh của hắn tới cửa tế bái, sờ bia mộ của hắn rắc xuống vài phần hoài niệm cùng thâm tình, sau đó trung thành báo thù vì hắn…… Đây là tình tiết hắn ảo tưởng, hắn là thật sự hy vọng có thể như vậy.”

Bùi Dật quỳ gối sô pha trước, đầu cọ cọ dưới bàn tay ấm áp của Sở Tuần một lúc mới hoàn hồn.

Sở Tuần vỗ vỗ bả vai hắn: “Đừng chịu không nổi chuyện như vậy, ta làm sao có thể về hưu?”

Bùi Dật liên tục rút ba tờ khăn giấy, nâng mũi: “Thầy làm sao có thể phỏng đoán được tâm tư Lôi tiền bối?”

“Ta có thể hiểu được tâm tình của hắn.” Sở Tuần cười, “Nhiều năm cầu mà không được, lâu ngày tất nhiên sẽ biến thái, nếu là ta gặp phải tình huống của hắn …… Nếu lúc trước người ta thích kia, trở về quê hương ở Sơn Đông, một đi không trở lại, cùng vợ đính hôn của hắn kết hôn sinh con, ta không có khả năng buông xuống, ta không giải được khúc mắc này. Ta cả đời không thể buông tha cho hắn, nhất định quấn chết hắn.”

Bùi Dật rất hiểu chuyện đối với bát quái này không bình luận, ở trong lòng yên lặng tạc tượng cho hoắc tướng quân lại thêm một lời khen ngợi. Biết thức thời, thật may mắn.

……

Đội trưởng Bùi từ chỗ sư phụ hắn còn nhận được một cái hộp nhỏ. Sở tổng nói, đó là một số di vật cuối cùng có thể lấy ra và trao cho hắn.

Bùi Dật mang về nhà cất giữ, đây là những thứ còn lại trong xe tại hiện trường vụ tai nạn khi Liêu cảnh đốc bị hại. Chiếc hộp bị lửa thiêu rụi không trọn vẹn, bên trong là một chiếc bông tai chưa bị nổ, thậm chí còn có một đĩa CD-ROM từ dàn âm thanh trên xe hơi.

Trên bề mặt đĩa có dấu vết hư hỏng do lửa, có thể nhìn thấy một dòng chữ. Là album không quá nổi tiếng của một vị ca sĩ ngoại quốc rất lâu đời Josh Groban.

Hắn nhớ rằng hình như có một bài hát cũ《You Raise Me up》mà hắn có thể ngân nga vài dòng trong đoạn cao trào, “You raise me up, so I can stand on mountains……you raise me up, to walk on stormy seas……”

Có vẻ là hát như thế này? Giai điệu buồn và những ca từ xúc động, hát cho những chiến binh ngoan cường bất khuất trong cuộc sống, cho cha con, anh em, người yêu và những người thân.

Hắn đã cố gắng thử bỏ đĩa CD kia vào máy tính, thay đổi qua vài cái máy, nhưng đáng tiếc là không thể phát ra âm thanh nào.

Hiện giờ Đội trưởng Bùi đã có thể rất bình tĩnh, đem từng món đồ trong hộp, từng món một lật xem thưởng thức, tưởng tượng ra khung cảnh lúc đó rồi hoài niệm nhớ nhung trong lòng.

Sư phụ hắn khi đó còn vỗ mặt hắn “bốp bốp”: “Tiểu tử, sau này, phòng làm việc lớn này chính là của con, con hăng hái tranh giành cho ta.”

Bùi Dật rất tự tin cười: “Tuyệt đối không làm thầy mất mặt!”

Sở Tuần lại nói: “Ta vốn cũng muốn mời Chu Bân về nước, làm việc trong tòa nhà này, làm phụ tá đắc lực cho con. Sau lại suy xét mãi không điều hắn trở về, để cho hắn ở lại Tổng Bộ Paris, như vậy có lẽ đối với con càng hữu dụng, hắn vẫn có thể giúp con.”

Bùi Dật gật đầu: “Sư phụ anh minh.”

“Còn có,” Sở Tuần đột nhiên hỏi, “Lãnh Kiêu xử trí như thế nào?”

Bùi Dật chớp chớp mắt vài cái: “À, chuyện này, vậy con phải hỏi Chu Bân hắn tính xử trí như thế nào?”

Sở Tuần cười lạnh: “Xử lý như thế nào là tùy con, người là con bắt, quyền sinh tử lần này tùy con lựa chọn.”

“Việc này giao cho con.” Bùi Dật đồng ý không chút do dự, ôm quyền sinh sát của người này về tay, “Sắp cuối năm rồi, ngày lễ tết con sẽ xách hai chai rượu, mang theo Tiểu Chu, qua đi xem hắn, khuyên hàng, sau đó trò chuyện vui vẻ với hắn ……”

Sở Tuần nhìn hắn chằm chằm: “Con đã suy nghĩ kỹ rồi, ở lại không đi?”

Bùi Dật hơi sững sờ, vô thức rũ mắt xuống, không khỏi nhớ đến một người thân thiết khác.

“Tết sắp đến, vẫn còn nhiều việc phải làm.” Sở Tuần nói, “Gần đây trên Bán đảo Triều Tiên thường xuyên xảy ra sự cố và Biển Đông cũng không mấy yên bình, người Mỹ đã bắt giữ Triệu lão tổng mấy tháng nay còn chưa có thả về. Đây đều là con đường trước mắt con nhất định phải đi qua, nếu như muốn lùi lại thì gửi đơn từ chức cho ta, con nhanh chóng quyết đoán hiện tại vẫn còn kịp.”

“Con không định từ chức.” Bùi Dật nhìn thẳng vào mắt sư phụ hắn, trịnh trọng hứa hẹn, “Con ở lại, thầy yên tâm đi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN