Cùng Địch Ngủ Chung - Chương 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
64


Cùng Địch Ngủ Chung


Chương 3


“Lên bàn đi!”

“Đến đây không? không ai lên tôi lên nha?”

“Anh lại thua một thằng nhóc à, không làm được như thằng nhóc đó thì đi chỗ khác, để tôi làm”

Trong khi mọi người đang say khướt trong men rượu, một thanh niên đôi mắt thanh mảnh, nụ cười khoa trương, đôi môi cong cong, chóp mũi đang nhúm lại lau đồ uống và nước miếng còn vươn trên khóe miệng, nụ cười ấy làm cho cảm giác say lại càng thêm say. Hắn cùng với đám bạn nhậu gần như nửa bò nửa quỳ trên ghế còn muốn lắc lư quanh bàn tiệc cùng với đám vũ công.

Hắn trườn lên bàn với tay lấy ly rượu, người cong như một con mèo lớn, tay chân đều thon dài. Mắt cá chân lộ ra từ ống quần, còn không thèm mang vớ. Mắt cá chân nhô ra bên ngoài, mạch máu màu xanh nhạt uốn lượn dẫn vào phía trong ống quần, mu bàn chân trắng nõn, đang vươn cánh tay ra.

Một đám công tử phóng đãng cũng đến bên bàn tiệc, mọi người đều vươn tay ra nhưng không ai với tới ly rượu ở giữa bàn kia, chỉ có thể thừa dịp loạn lạc đục nước béo cò sờ mó chân các vũ nữ. Chỉ có Bùi công tử, tay dài hơn so với người khác, một tay hắn chen vào khe hở hẹp giữa hai chân các vũ nữ gần chỗ ngồi của mình, rất nhanh chọn lấy một ly rượu chân dài.

“Tay cậu lại dài nhất nữa rồi, ai cho tay cậu dài như vậy! ai cho tay cậu dài!” Chu Bân nắm lấy tay Bùi Dật ôm trọn bờ vai, khinh thường đánh tay hắn, “Cái đó mà gần sao? lại làm trò gì rồi, nói rõ đi? Có phải trên năm đầu ngón tay của cậu mọc ra thêm mấy chiếc đũa đúng không? Nhóc con, cậu là bọ ngựa à!”, một đám người nghe được cười lớn.

《Bọ ngựa》 Bùi công tử sờ sờ mặt cười tươi như hoa. Vẻ mặt ngốc ngốc hít mũi thật đáng yêu. Tay dài chân dài nhưng không phải kiểu dị dạng mà là sinh ra để trở nên xinh đẹp hơn.

“Một đôi tay dài hư hỏng” Chu Bân cười nhạo rồi rót rượu cho hắn.

Bùi Dật cầm ly nào trong tay cũng đều uống hết, một lần uống đến hai ly. Bất ngờ từ khóe miệng phun ra chất lỏng màu vàng trắng bắn lên ngực áo làm lộ ra da thịt.

Quán rượu này nằm ngay giữa khoang hạng sang của “Mị ảnh”, mỗi đêm đều chật ních người, đêm đêm sênh ca.

Những cô gái giang hồ lên tàu từ cảng Barcelona, xúng xính váy xanh váy đỏ uốn lượn quanh bàn tiệc. Trong ánh đèn mờ ảo, ánh mắt của những vị khách say khướt ướt đẫm mơ màng, suồng sã mập mờ. Sàn nhà xập xình rung động theo《chuyến bay đêm》làm lòng người cuộn sóng lắc lư, những đôi môi đỏ nóng bỏng đang nhảy múa quay cuồng.

Loại quán rượu này không chỉ thu hút lũ con nhà giàu đến để tìm trò chơi tình ái cùng đám yêu nam diễm nữ mà còn giúp cho nhóm thiếu niên nghèo ở khoang dưới chen chân vào ngạch cửa để mở rộng tầm mắt, gặp gỡ một lần kiếm được rất nhiều tiền boa, cho nên nơi này khách rất đông đúc, rồng rắn hỗn tạp.

Con tàu có thể nói là rất lớn, nhưng có có lớn đến đâu cũng chỉ là một chiếc tàu du lịch mà thôi. Cùng ở trên một chuyến tàu, người nên gặp mặt sớm muộn gì cũng phải chạm mặt. Vốn chính là oan gia ngõ hẹp, oan gia ngõ hẹp.

Sao có thể vờ như không biết mặt ai kia?

Hai gã vũ công đầy đặn thướt tha cười lớn xoay người bắt được tay họ Bùi. Những gã đàn ông này lúc đến cao trào đều nhảy hết lên bàn. Bùi Dật đẩy tay bọn họ ra nhưng không thoát được, vô tình tỏ vẻ ngây thơ ngại ngùng rũ mi nở nụ cười. Dù sao những vũ công đó cũng không lão luyện, chỉ thất tha thất thểu đã bị kéo lên trên bàn.

Anh chàng đẹp trai lại ngẩng đầu lên cười, cách đó hơn mười mét, một cặp mắt sắc bén kinh ngạc đáng sợ của Chương tổng. Ánh mắt sắc như lưỡi đao lạnh lẽo chém xuống không khí nóng bỏng xuyên thẳng vào mặt hắn.

Bàn tiệc rung lắc, ly rượu nghiêng ngả, chuyến tàu lay động……

Dòng chảy ký ức đã bào mòn, nháy mắt hóa thành vô số tia sáng kéo dài dưới ánh đèn vàng mờ ảo, hỗn loạn cuốn lấy ánh mắt Chương Thiệu Trì, xé toạc các mạch máu vốn như muốn vỡ ra trong hốc mắt, lại như đang rỉ máu!

Tại sao lại có thể như vậy.

Đây là ở đâu……

Trước khi Chương Thiệu Trì lên tàu, anh đã tìm người kiểm tra danh sách toàn bộ khách du lịch của chuyến tàu. Thậm chí anh còn đem danh sách lái tàu chính, phó lái, phục vụ quán rượu, phòng khiêu vũ, dàn đàn ca hát, những người đốt công ở khoang đáy, đội bảo an, những ai có thể tra được đều đã tra qua một lượt, nhưng một chữ cũng không thấy tên mà anh muốn tìm.

Không, không thể nào ở nơi này.

Nếu như không phải, tại sao những việc nhỏ không đáng gì lại cố tình để lại dấu vết, giải thích như thế nào đây?!. Trên con tàu du lịch được trang bị vũ khí hạng nặng cùng những tay đấm và vệ sĩ, mọi tuyến đường thông qua hải quan đều được tính toán cẩn thận và có mục đích. Hộp xì gà mà lão đầu gấu Siberia thưởng thức lúc rảnh rỗi, có thể bị người khác động tay động chân, dựa vào kinh nghiệm và trực giác tích lũy nhiều năm của Chương tổng, trên thuyền nhất định có người quen.

Anh cả ngày không thể ngồi yên và luôn đi tìm một cái gì đó.

Hành lang chính, phòng cho khách, nhà hàng trên tầng thượng, phòng khiêu vũ, boong trước và sau. Chỉ trừ phòng giá rẻ ở tầng thấp nhất là anh không đến. Tầng này giống như tổ chim bồ câu, một phòng giường tầng bốn người, hắn sẽ không nghèo đến mức phải sống ở đó, phải không? hắn có thể sống ở đó sao?

Trong không khí tràn ngập hương vị kia.

Không bắt lấy được, càng không thể buông tay, làm tim anh đập điên cuồng.

Khoảng nửa giờ trước, anh phát hiện có một nhóm vệ sĩ có trang bị vũ trang đã được thêm vào các phòng cao cấp nhất trên tầng thượng, một số nhân vật cường tráng chưa từng thấy trước đây đột nhiên xuất hiện trên tàu, ngoài ra còn có rất nhiều cặp mắt đỏ ngầu đang theo dõi hai người họ, anh đã âm thầm khẳng định.

“Thật tuyệt, con gấu biến thái kia không có tới” Hứa Nhiễm thì thào, bước vào cửa, hắn nhanh trí nhìn xung quanh tìm cái vị mà hắn sợ nhất.

Hứa Nhiễm nắm lấy tay ông chủ. Chương Thiệu Trì bất ngờ quay đầu lại liếc mắt nhìn tiểu yêu tinh một cái…… Tay cầm tay, loại chuyện này, thật sự không quen, nhẹ nhàng gỡ tay ra, thật không tự nhiên.

Chương tổng ngồi vào một chỗ được bao quanh bởi ghế sofa phía trong một góc trang nhã. Anh duỗi cánh tay đặt một tay thoải mái trên lưng ghế sofa, sau đó uống rượu. trước sau đều lười nhìn đến những cô nàng vũ nữ đang nhảy múa trên bàn, cho đến khi “Rầm” một tiếng, cái ly rơi xuống đất và bắt gặp ánh mắt đó, Bùi tiên sinh trong men say cuồng hoan trèo lên bàn, anh mới nhìn thấy.

Chương Thiệu Trì không biểu cảm, dáng ngồi vững như Thái sơn, ngay cả bàn chân phải đặt ngang trên đầu gối trái cũng không cử động tí nào.

Bốn con mắt, như không hề quen biết, nhớ nhung nhau đảo qua khuôn mặt người đối phương rồi lướt qua đôi mắt ấy.

Cảnh tượng lạnh lẽo như nước, u ám như màn đêm, chỉ có hai con mắt nhất thời đỏ ngầu lộ ra trạng thái mất mát. Vội vàng nhìn vào mắt đối phương, bất ngờ gặp lại làm cho anh không có cơ hội xây dựng tâm lý phòng bị, lớp áo giáp cuối cùng cũng buông xuống.

Cái sự nhiệt tình dựa vào tuổi đời và kinh nghiệm hàng chục năm tự mình vươn lên.

“Người đó là ai?” Hứa Nhiễm vốn luôn khôn khéo lại không nhận ra.

Mà cũng không phải nhận không ra, nhìn hai thanh niên bò lên trên bàn mua vui, trên người đầy màu sắc sặc sỡ, Chương tổng choáng váng, uống một hớp rượu mà suýt chút nữa phun ra, ánh mắt sặc sụa. Xấu muốn chết!

Hắn ăn mặc tuy rất xuề xòa nhưng bước nhảy vẫn rất ưa nhìn, nhất là đôi chân dài kia thật nhẹ nhàng uyển chuyển.

Điên cuồng đến mức rượu cũng phun tới trần nhà, không kiềm chế được nét mặt tươi cười. Thiếu niên đẹp trai bước chân khéo léo, không câu nệ thẹn thùng, ôm bạn nhảy nữ động tác thân mật hào phóng, bước lên một chân, sau đó lùi lại, đẩy hông và ôm lấy eo cô gái và nghiêng người về phía trước, xoay tròn lộng lẫy, màu da trắng sáng tràn vào mắt.

Đôi chân kia thật là đẹp mắt, thật muốn nếm thử.

Một người khi đã vô cùng kinh ngạc đến không nói nên lời, lại càng không thể hét lên đến đỏ mặt tía tai. Xung quanh xa hoa truỵ lạc quần ma loạn vũ, Chương Thiệu Trì vẫn như một pho tượng vô vị, trầm mặc cùng lãnh đạm, cho dù trong lòng đã nổi lên sóng to gió lớn ngập trời.

Sao em lại ở chỗ này?.

Mấy năm nay em đã đi đâu?

……

Trong căn phòng hướng biển ở tầng cao nhất, hành lang tầng được bảo vệ nghiêm ngặt, một con muỗi cũng không vào được.

Ở đầu giường trong phòng ngủ của Ilya Moros Hosenzoren NyoYankovsky tiên sinh, cũng có một máy tính xách tay được mã hóa. Màn hình rất nhỏ, hàng chử nhỏ chạy trên nền đen phải cố gắng lắm mới đọc được. Người này bàn tay thô ráp, nhưng gõ chữ lại rất nhanh, hắn gõ vào một chuỗi mật mã dài.

Ba vệ sĩ cường tráng trước cửa, đứng như ba cái cột nhà, không ai biết được ông chủ bọn họ vừa nhận được tin nhắn gì.

【Nhóm Hành động Đội A – Bắc Phi】

【Trí mạng xì gà】

Ha ha ha ha.

Ilya dùng khẩu hình đọc một chuỗi văn bản tuyệt mật, vừa lòng mà nhe răng cười dữ tợn, ánh mắt giảo hoạt lầm bầm: “mày hãy đợi đi, tiểu bảo bối của tao. Không chơi chết mày sao, con rắn đen nhỏ ……”

Phía bên kia đầu giường, có một cái lồng nuôi thú cưng tinh tế làm bằng kính cường lực. Có lỗ thông khí ở hai đầu, được bao phủ bởi một lớp lưới bằng lụa mỏng và dai, cho thấy thú cưng bên trong hung dữ đến mức nào. Cái hộp lóe lên ánh sáng màu tím đen mê người, “Tê tê” âm thanh làm cho bọn vệ sĩ nhíu mày, sợ hãi lùi về sau vài bước.

Vô cùng hung ác và đáng sợ. Cái thứ kinh khủng kia, chỉ nghe theo mệnh lệnh chủ nhân của nó.

“Tiểu bảo bối à, chắt chắt, sách ——”

Ilya dùng giọng trêu chó mèo để gọi và trêu một con rắn có lớp da đen bóng hoàn hảo trong lồng nuôi thú cưng.

“《Mục tiêu số một 》là tao sao? Ý mày là vậy đúng không?

“Bảo bối, đói bụng chưa? Đói bụng thì lại đây, cắn tao, cắn tao, cắn tao này……” Chủ nhân đùa với con rắn.

Gã đột nhiên quay đầu lại.

Thằng nhóc tóc vàng chỉ mặc mỗi cái quần lót, ôm chân yên lặng mà cuộn người ở cuối giường, bị ánh mắt kia làm cho giật mình, ý thức sinh tồn muốn bỏ chạy.

Gã đưa tay giật lấy mái tóc vàng xinh đẹp của thằng nhóc, Tạ Liêu Sa thét lên một tiếng. Thứ đồ trong cái lồng như pha lê kia lập tức ngẩng đầu lên ưỡn ngực, há miệng, sẵn sàng tư thế tấn công. Giống như một dải lụa quý màu xanh thẫm, nhanh như chớp xuyên thủng lớp kính cường lực!

Đám vệ sĩ đều sợ hãi, theo bản năng muốn ngăn cản con rắn lại. Nhưng có thể chặn được sao?

Ánh sáng xanh đen lại lóe lên, cho dù cơ thể bằng xương bằng thịt có cường đại đến đâu, hiển nhiên không thể xuyên thủng lồng kính đã được thiết kế sẵn. Đầu con rắn linh hoạt ngốc lên rút lui đợt tấn công này, dưới ánh nhìn của chủ nhân, tự giác trở về phòng bị, ngẩng cao cái đầu cao quý xinh đẹp.

Mọi người xung quanh bị dọa đến choáng váng. Thằng nhóc tóc vàng bị nắm tóc vẫn còn run rẩy sợ hãi thở hổn hển “Ô ô ô”, như thể con rắn quấn lấy cổ họng của nó.

Người đàn ông ngậm điếu xì gà đã châm  và gảy một ít tàn thuốc rớt xuống người ngồi trên giường.

Tạ Liêu Sa ngực run lên, tàn thuốc trộn lẫn một chút ánh đỏ, gợi lên mùi da thịt mê người.

Ilya: “Bảo bối, mày giúp tao, giúp tao, dập tắt điếu thuốc này đi, đêm nay tao sẽ tạm tha cho mày.”

Tạ Liêu Sa run rẩy: “Không, không! A, a ——”

Chạng vạng tối các vệ sĩ đã rời khỏi phòng, mồ hôi lạnh đầm đìa, thằng nhóc tóc vàng nằm nghiêng trên giường, bên trong đùi như bị thượng hương, lưu lại vết sẹo. “Con gấu sa mạc” Bắc Phi hiện giờ tuổi đã lớn, dễ mềm lòng, nghe nói lần trước cũng như vậy nhưng người yêu nhỏ kia vận khí nhưng không được tốt, trên đùi bị đốt thủng một lỗ lớn. Gã còn đem điếu xì gà cắm ở cái lỗ kia, cho đến khi điếu xì gà cháy hết.

Gã dùng hai ngón tay kẹp lấy một vật lưu giữ chiến tích quý giá của mình từ tủ đầu giường. Gã bò ra từ trong khói lửa chiến tranh, thuốc súng, từ đám người gãy tay, gãy chân, từ trong chết chóc, mà may mắn còn sống, lưu giữ được kỷ vật này.

Đó là một thẻ bài hai mặt đen tuyền, sờ lên trơn trượt như nhung không có chữ hay hoa văn nào.

Không cần văn tự nào cũng có thể nhận ra danh tính, chỉ cần một chút ánh sáng từ phía cửa sổ hắt lên mặt thẻ bài là lập tức hiện ra một hoa văn tinh xảo hoàn chỉnh.

Một con rắn độc màu đen cố thủ có hình dáng lộng lẫy hung dữ, phun ra dòng chữ màu đỏ như những vết máu.

Trên viền của thẻ bài nhung có một dòng chữ nhỏ: 《BLACK MAMBA》 ( rắn Mamba đen).

……

Trong quán rượu dưới lầu, tiếng ồn vang lên tận nóc nhà. Hai vị công tử lòe loẹt kia cuối cùng cũng làm trò cho thiên hạ cười đủ rồi, Bùi tiên sinh kia còn không quên cúi đầu chào bạn nhảy, tỏ ra rất lịch lãm. Ở nơi say rượu ồn ào tiền thưởng ném đầy trên bàn, người này tỏ ra nhếch nhác ngờ nghệch, cúi đầu nhặt tiền không chút xấu hổ, da mặt phong độ đều không cần, có thể moi móc trong tay vũ nữ lấy hết mười mấy đồng Euro.

Còn vị Chu công tử kia, thật ra rất ngại giật tiền boa từ các cô nương. Hắn còn nhét mấy xấp giấy bạc lớn lấp đầy khe ngực căng tràn phía trên váy của bạn nhảy mình. Chu Bân ra tay hào phóng, đối với mỹ nữ mỗi lần đều kêu gào “Dù mương có sâu đến đâu, bổn thiếu gia cũng có thể lấp đầy nha”.

“Xấu hổ chết được, anh đừng có mẹ nó quỳ xuống nhặt tiền nữa được không?” Chu Bân kéo Bùi Dật từ dưới bàn lên.

“Tiền của tôi vừa mới nhảy mà, còn nhảy rất đẹp nha.” Bùi Dật cầm một nắm tiền mệnh giá không giống nhau lẩm bẩm: “Tại sao tôi không thể lấy tiền boa?”

“Anh bán không?” Chu Bân nhéo mặt Bùi Dật, sờ soạng xem thường một lúc, “Của anh sâu được bao nhiêu, bổn thiếu gia có thể lấp đầy cho anh nha.”

“Cậu cút đi……” Bùi Dật nhỏ giọng lẩm bẩm, thúc cùi chỏ vào người Chu công tử, suýt nữa làm bay bộ tóc giả của hắn ra ngoài.

Đôi bạn nhậu này vô tình gặp nhau cũng  chẳng thân quen gì, chỉ là tình cờ lên cùng một chuyến tàu, bỏ chút tiền ăn nhậu say sưa tìm vui, hiếm khi gặp được người thạo tiếng phổ thông nên đã nói chuyện cùng nhau.

Còn ngại mặt mũi mình chưa đủ gây chú ý, chưa đủ lẳng lơ, Bùi tiên sinh hôm nay mặc nguyên một bộ âu phục màu quả tắc vàng rực.

Màu sắc thật không thể tả nỗi, chói mắt, buồn cười, lại phối với với bộ tóc giả màu cam như bờm ngựa. Chương Thiệu Trì không khỏi thầm mắng cái tên thần kinh này, làm đến giống con mèo màu cam lớn. Tạo hình thô bỉ mà chim sa cá lặn như vậy cũng chỉ có thể là gương mặt và dáng người của thiếu niên đó…… mới có thể hold lại, đổi là người khác chắc làm mù cả mắt rồi.

Vị Chu công tử bên cạnh cũng không biết là yêu nghiệt phương nào, nhuộm một đầu tóc màu đỏ, mặc một chiếc áo hàng hiệu màu đỏ rực có lông tơ, cho thấy giá trị và phẩm vị quá low, rất giống phía trên giỏ trái cây gắn một trái thanh long chín.

“Này, người mặc áo cam nhìn rất quen mắt, hình như là, anh ấy……” Hứa Nhiễm rốt cuộc cũng nhận ra ông chủ hắn đã nhìn người đó hơn mười lăm phút, nhìn không chớp mắt giống như trúng tà, nhìn chăm chú như vậy chắc chắn là không phải nhìn mấy đôi chân củ cải của đám vũ nữ kia.

“Đó không phải “anh trai” của Bùi Diễm sao? Chương tổng, trước đây anh đã từng quen biết hắn, phải không?”

Trước kia đâu chỉ là quen biết, mà hai người còn “Biết rất rõ”.

Bùi Dật bên kia muốn dùng mười mấy đồng tiền vừa nhặt được trên bàn gọi thêm hai ly Margarita lại ngượng ngùng sờ sờ túi, nếu muốn uống rượu nữa hắn phải tự mình bò xuống nhặt tiếp.

Không chờ Bùi tiên sinh chui xuống dưới bàn nhặt tiền xu, Chương Thiệu Trì đột nhiên khàn giọng ra lệnh cho Hứa Nhiễm: “Cậu kêu hắn lại đây.”

Hứa Nhiễm: “…… Gọi anh ấy?”

“Kêu hắn lại đây uống.” Chương Thiệu Trì không nheo mắt, mặt lạnh như băng, “Không cần phải xin uống như vậy, lại đây mà hát rong kiếm uống, đừng tự làm xấu mặt mình, bàn này có rượu, muốn khiêu vũ thì nhảy trên bàn của tôi, chỉ cho ông đây xem thôi.”

Hứa Nhiễm lại không muốn tìm Bùi công tử về cùng hầu hạ một ông chủ, trước đây hai người cũng không có xảy ra chuyện gì nhưng cũng chẳng xem nhau vừa mắt.

Trên thực tế, “em trai” nhà Bùi gia, tên Bùi Diễm, được mệnh danh là “Đại Thái Tử” của tập đoàn Gia hoàng, là một tiểu minh tinh có quyền có thế mấy năm nay. Bùi Diễm đã thành công kết hợp hình tượng một ngôi sao võ thuật và một minh tinh lưu lượng, cũng là do Chương tổng dùng tài nguyên và nhân lực một tay nâng đỡ đứa cháu bên ngoại này.

Trong công ty có một đứa cháu trai được ông chủ sủng ái như vậy, lại là kẻ làm được việc, nên có thể quan hệ tốt với Nhiễm được không?

Giang hồ đồn đại lý do nhiều năm nay Diễm Diễm làm cho ông chủ yêu thương, để cho con khỉ nhỏ đó có thể làm bất cứ điều gì nó muốn, đó chính là “yêu ai yêu cả đường đi lối về”, chính cái họ “Bùi” đã nói lên tất cả.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN