Cung Đình Huyết: Đế Vương Lãnh Bạc Mất Sủng Phi - Quyển 1 - Chương 14: Thân mang kỳ hương
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
150


Cung Đình Huyết: Đế Vương Lãnh Bạc Mất Sủng Phi


Quyển 1 - Chương 14: Thân mang kỳ hương


Edit: Subo

Xoay người, lúc này Mục Chước mới mở miệng: “Tỷ tỷ không trở về Hoán Y cục sao?”

Toàn Cơ than nhẹ một tiếng, nàng không biết nữ tử trước mặt này đến tột cùng khi nào mới có thể chân chính học được thủ đoạn cùng tính kế ứng phó với người trong cung người, mà ở giờ phút này, nàng cũng không biết vì sao mình phải nhắc nhở nàng ta.

“Ngày sau, nhìn thấy những việc đó thì trốn xa một chút.” Trong cung duy nhất không thiếu, chính là những người e sợ thiên hạ không loạn.

Mục Chước ngẩn người ra, chạy theo vội vã mở miệng: “Toàn Cơ tỷ tỷ, đóa hoa kia thật sự không phải ta……”

“Ta biết.”

Mục Chước lại vui vẻ: “Ngươi tin tưởng ta!”

Có chút nghẹn lời, chuyện này cùng tin tưởng đâu có quan hệ, bởi vì nàng không cẩn thận hái hoa xuống, người đó vốn là nàng.

Nàng liếc mắt nhìn một cái, thấp giọng nói: “Không có việc gì thì trở về đi.”

Mục Chước bỗng nhiên như là nhớ tới cái gì: “Tỷ tỷ, lúc ngươi vào lãnh cung, các nàng lấy đồ vật của ngươi. À, ta trộm để lại cho ngươi một cây trâm, ta đi lấy cho ngươi.”

Toàn Cơ thanh lãnh cười: “Không cần, đã cầm, thì giữ lại đi.”

Nàng vội vã giải thích: “Ta…… Ta vì giữ lại cho ngươi mới lấy.”

Không ngoái đầu nhìn lại, Toàn Cơ bước trở về Tường Bình cung.

Giang Ánh Dung còn nằm, Toàn Cơ đi qua, mới thấy nàng mở mắt ra. Khởi sắc so vừa nãy còn rất nhiều, nàng ta lại khẽ nhíu đôi mày đẹp lạo, nhẹ giọng hỏi: “Không phải nói về Hoán Y cục thu thập đồ vật sao?”

“Dạ.” Nàng nhẹ giọng trả lời: “Đồ vật cũng không phải thứ đáng giá, các nàng lấy đi, còn chưa tính.” Chỉ có một cái khăn, nàng sẽ không nói cho nữ tử trước mặt biết.

Nói trắng ra là, nàng và nàng ta, bất quá cũng chỉ là lợi dụng lẫn nhau thôi.

Hiện giờ nàng, trừ chính mình ra, ai cũng không tin.

Nghe Toàn Cơ nói, nữ tử trên giường tất nhiên là tin tưởng. Trong cung nhiều người, đừng nói các chủ tử, bọn hạ nhân không phải cũng lén lục đục với nhau sao?

Đi lên, treo tấm màn trước giường lên, Toàn Cơ cung kính mở miệng: “Nương nương nếu nghỉ ngơi đủ rồi xin đứng lên đi. Mới vừa rồi, nô tỳ ở Ngự Hoa viên gặp được Hoàng thượng, hắn nói, đêm nay muốn gặp ngài.”

Nàng ta lắp bắp kinh hãi: “Hoàng thượng muốn gặp ta?”

“vâng, nô tỳ giúp ngàitrang điểm đẹp một chút.” Cúi người, nhẹ vịn nàng lên.

Giang Ánh Dung không nói nữa, chỉ nghĩ đến câu nói của Toàn Cơ “Ở Ngự Hoa Viên gặp được Hoàng thượng” làm nàng ở trong lòng cân nhắc. Việc này, sao có thể xảo diệu như vậy?

Liền tính là, vì sao Hoàng đế sẽ để ý đến một cung nữ nho nhỏ như nàng?

Toàn Cơ hầu hạ nàng ta cởi áo, hiện giờ nàng ta vẫn như trước chỉ là một phế phi, ăn mặc chi phí đương nhiên cùng chủ tử khác kém xa. Toàn Cơ nghĩ nghĩ, tìm lý do ra ngoài, lúc trở về, Giang Ánh Dung thấy trong ngực nàng ôm các loại hoa tươi.

Nàng nhẹ nhíu mi: “Hái hoa ở Ngự Hoa Viên hoa chính là có tội.”

Toàn Cơ không chút kinh hoảng, chỉ đặt hoa ở trên bàn, nhỏ giọng nói: “Nương nương sẽ không đi tố giác nô tỳ chứ?” Nói xong, xoay người, lấy chén gỗ, bứt từng cánh hoa nhỏ xuống, bỏ vào chén gỗ, quay mặt lại nói: “Sách sử từng có ghi lại, đời thứ ba. Thái tổ hoàng đế từng có một vị phi tử, trời sinh kỳ hương. Thái tổ hoàng đế cũng bởi vậy mà càng thêm sủng ái.”

“Vậy hả?” Giang Ánh Dung chỉ cười một tiếng: “Ngươi hiểu biết thật đúng là nhiều.”

Trên tay động tác chần chờ chút, Toàn Cơ chỉ thong dong nói tiếp: “Chỉ là, dùng hoa tươi điều phối ra mùi hương cũng không thể kéo dài, các loại nguyên liệu này, chỉ ngoài cung mới có.”

Những ngón tay dài mảnh khảnh vò nát những cánh hoa, trong không gian, hương thơm của hoa tỏa ra thanh nhã, mùi hoa rất thuần khiết, một chút cũng không cảm thấy nồng. Giang Ánh Dung như cũ chỉ cười: “Đúng thật dễ ngửi, chỉ là, đó là Thái tổ hoàng đế thích. Hiện giờ trong cung này nhiều loại huân hương tốt như vậy, làm sao biết được Hoàng thượng sẽ thích cái này?”

“Sẽ, Hoàng thượng sẽ thích.” Nàng rất chắc chắn, bởi vì vừa rồi ở hành lang gấp khúc, hắn thốt ra câu kia “Vân Nhi”.

Là không quên hay là xuất phát từ áy náy cũng tốt, hoặc là nội tâm có cảm giác sợ hãi cũng thế, nàng đã chắc chắn hắn còn nhớ rõ nàng. Như vậy, hắn cũng nhất định sẽ nhớ rõ, năm đó, mùi hương nàng yêu thích.

Nếu Huệ phi có thể giống nàng thì nàng có thể làm cho phế phi trước mặt này, cũng giống nàng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN