Cung Đình Huyết: Toàn Quân Thiên Hạ
Quyển 2 - Chương 12: Kết thúc: Trường tương thủ
Tôn Toàn ở hậu viện nấu thuốc, mỗi lần ngẩng đầu đều thấy Từ Nhất Thịnh dựa vào vách tường. Tôn Toàn cũng không biết hắn bị làm sao, tựa hồ sau khi ra ngoài cả người đều hồn vía lên mây. Thỉnh thoảng, Tôn Toàn sẽ nói chuyện nhưng hắn một câu cũng không đáp. Tô công công lắc đầu, bưng thuốc đi về phía trước.
Trong bóng tối có thứ gì ném tới. Công phu Tôn Toàn rất tốt, hòn đá kia còn chưa chạm tới góc áo hắn đã lắc mình tránh đi.
“Ai?” Quay đầu thấy một bóng đen hiện lên, Tôn Toàn không nghĩ nhiều, lập tức thi triển khinh công đuổi theo.
Chạy đường vài dặm thì người đó đột nhiên dừng lại, Tôn Toàn cảnh giác nhìn hắn, trầm giọng hỏi: “Kẻ nào?”
Nhìn người nọ quay lại, Tôn Toàn giật mình, bật thốt lên: “Hạ đại nhân!”
Hạ Ngọc tiến lên kéo hắn qua một bên, nhỏ giọng: “Công công đừng lớn tiếng, Hoàng Thượng vẫn khỏe mạnh chứ?”
Tôn Toàn theo bản năng quay đầu nhìn về phương hướng căn phòng của Tĩnh Nhi, hắn không đáp, chỉ hỏi: “Sao Hạ đại nhân lại biết Hoàng Thượng tới đây?”
Thấy Tôn Toàn vẫn đề phòng mình, Hạ Ngọc không tức giận, chỉ nói: “Ngươi cầm cái này đi, đó là phương thuốc an thai.”
Cánh tay run lên, ánh mắt Tôn Toàn nhìn Hạ Ngọc đã khác khi nãy, nghe hắn tiếp tục: “Còn phải phiền công công hồi kinh một chuyến, Hoàng Thượng sợ là phải ở đây thêm một đoạn thời gian nữa. Công công chỉ cần trở về đi tìm người Khâm Thiên Giám, tùy tiện bịa ra lý do, ta tin công công là người thông minh, biết phải làm thế nào.” Đám người Khâm Thiên Giám liên quan tới những chuyện mơ hồ huyền ảo, để bọn họ ra mặt lừa gạt, mọi người chắc chắn sẽ tin.
Cất phương thuốc vào người, Tôn Toàn duỗi tay bóp cổ Hạ Ngọc, lạnh giọng: “Sao Hạ đại nhân lại biết việc này?” Tôn Toàn cũng vô cùng hoảng loạn, hắn căn bản không ngờ Hạ Ngọc biết Hoàng Thượng tới đây, thậm chí còn rõ chuyện mang thai của ngài ấy!
Hạ Ngọc không phản kháng, hắn chỉ cười cười, thấp giọng: “Công công và ta đều giống nhau, chỉ muốn che chở bảo vệ Hoàng Thượng.” Từng câu từng chữ hắn nói đều vô cùng thành khẩn.
Tôn Toàn ngơ ngác nhìn hắn thật lâu, ngày trước Hoàng Thượng vì Hạ đại nhân hao tổn tâm huyết nhiều như vậy, nghĩ như vậy, Tôn Toàn rốt cuộc cũng buông tay. Nhìn Tôn Toàn rời đi, Hạ Ngọc mới thật sự an tâm. Hắn theo bọn họ từ Dĩnh Kinh chạy tới nơi này, hiện tại thấy Tĩnh Nhi được Hoàn Nhan Vũ chăm sóc, Hạ Ngọc cũng thoáng yên lòng.
……………….
Cách khách điếm này một con phố, Hưng Bình công chúa nghe có người gõ cửa liền vội vàng chạy ra, quả thật thấy Hạ Ngọc đang đứng bên ngoài. Bà thở dài một tiếng, nghiêng người để hắn đi vào, rót trà, hỏi: “Ngài đi đâu?” Hắn sắp xếp bà ở đây rồi vội vàng rời đi nói có việc muốn làm nhưng không nói rõ, bà ở đây chờ, trong lòng vô cùng sốt ruột.
Thấy Hưng Bình như thế, Hạ Ngọc nắm tay lấy tay bà, an ủi: “Ta chẳng qua là ra ngoài tìm xem có chỗ nào thích hợp mở y quán thôi.”
Nghe vậy, Hưng Bình công chúa mới thở phào nhẹ nhõm, lúc này bà lại để ý vết hồng hồng trên cổ hắn, hoa dung thất sắc: “Sao vậy? Ai làm ngài bị thương?”
Hạ Ngọc bật cười: “Nàng ngồi xuống trước đi, có gì mà sợ hãi như vậy? Chắc là bị con côn trùng nào cào trúng nên mới để lại dấu rõ ràng như vậy.”
Hưng Bình công chúa cuối cùng cũng bị Hạ Ngọc dỗ yên.
Hạ Ngọc uống trà, trong lòng thầm nghĩ Tĩnh Nhi sẽ ở đây một đoạn thời gian, vậy bọn họ tạm thời không rời đi, chờ hài tử của nàng ra đời rồi tính.
…………..
Tự mình đút thuốc cho Tĩnh Nhi uống, sau đó lại giúp nàng chỉnh lại góc chăn, lúc này Hoàn Nhan Vũ mới ngồi xuống, nhíu mày hỏi: “Nàng có thai sao có thể lên Thiên Sơn chứ? Thật hồ nháo!” Thời điểm nghe đại phu thông báo tin mừng, trong lòng hắn vô cùng cao hứng, nhưng hiện tại nhớ lại cả đoạn đường nàng chịu biết bao vất vả, hắn thật sự lo lắng hơn bất cứ kẻ nào.
Hiện tại Tĩnh Nhi đã bình tĩnh hơn một chút, hơn nữa chuyện của Hạ Ngọc nàng cũng không định nói cho hắn biết. Tôn Toàn nấu thuốc nửa ngày cũng chưa trở về, hiện tại nhìn chén thuốc trong tay nàng cũng cảm thấy không được bình thường, trong lòng đương nhiên cũng biết trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì.
Hạ Ngọc, hắn chắc chắn đang ở đây.
“Dao Dao?” Thấy nàng không lên tiếng, Hoàn Nhan Vũ tự biết bản thân nặng lời, vội dỗ dành, “Dao Dao tốt, là ta không đúng, nàng đừng giận nữa.” Hắn vì quan tâm mà hoảng loạn, nếu không nơi này chịu xuống giọng với nàng chứ?
Tĩnh Nhi kỳ thật không để trong lòng, giờ phút này nghe hắn nói chuyện, nàng chỉ hỏi: “Sao chàng lại ở đây?”
Hắn giật mình, lập tức trả lời: “Nàng nhường tuyết liên Thiên Sơn cho ta, ta đương nhiên phải đoái công chuộc tội rồi.”
Nghe hắn nói, Tĩnh Nhi không khỏi cảm động, ngh hắn tiếp tục: “Kỳ thật trong hai năm xa nàng, ta năm nào cũng tới đây, sau này cũng vậy. Ta chỉ là không ngờ có thể gặp lại nàng lần nữa.” Nhắc tới việc này, hắn vui sướng không thôi, tay nắm tay Tĩnh Nhi càng dùng lực, hắn sợ đây là mộng, một khi vô ý sẽ tỉnh giấc.
Kỳ thật việc hôm nay với Tĩnh Nhi nói cũng là hỉ sự. Khi đó thừa dịp hắn ngủ say mà trốn đi, nàng cho rằng hai người bọn họ không còn cơ hội gặp lại, thật không ngờ trời xanh lại giúp bọn họ ở bên nhau lần nữa.
Đây là duyên phận sao?
Đáy lòng Tĩnh Nhi thầm suy nghĩ, Hạ Ngọc lừa nàng tới Thiên Sơn là vì chuyện mang thai, khi đó hắn ở Dĩnh Kinh, đương nhiên không biết Hoàn Nhan Vũ cũng sẽ tới đây. Lẳng lặng nhìn người trước mặt, hốc mắt Tĩnh Nhi hồng hồng, nàng dường như đã hiểu dụng tâm lương khổ của Hạ Ngọc.
Chẳng trách phụ hoàng cho dù biết tình cảm của Hạ Ngọc dành cho mẫu hậu lại không tức giận, xem ra, năm đó hắn cũng tận tâm tận lực vì mẫu hậu như vậy. Hiện tại, hắn vì nàng mà suy xét chu toàn đến thế, trong lòng Tĩnh Nhi chỉ có cảm động!
…………………..
Ba ngày sau, Tôn Toàn hồi kinh trước.
Lại qua mười ngày, trong kinh truyền ra tin tức, nói Khâm Thiên Giám xem tinh tượng phương Bắc có biến, kiếp nạn khủng bố sẽ xảy ra, lại nói chỉ có dương khí chân long thiên tử của Hoàng Thượng mới có thể trấn áp. Tôn Toàn trở về, dẫn theo cấm vệ quân tinh nhuệ hộ giá. Nhưng nói là hộ giá, đám cấm vệ quân đó chỉ hạ trại ở một thị trấn, nghe nói Hoàng Thượng lại vệ phủ đi tuần, bọn họ thậm chí còn không được thấy Hoàng Thượng. Có vài thị vệ nói Hoàng Thượng căn bản không hề ở đây, hiện tại tất cả chỉ là một lớp ngụy trang.
Thời điểm Tôn Toàn đem những lời này nói lại với Tĩnh Nhi, nàng liền bật cười: “Xem ra vẫn có người thông minh hơn Tôn Toàn ngươi.”
Tôn Toàn chỉ cười, không giận. Hắn biết Hoàng Thượng đang đùa giỡn, chỉ là nhớ tới đám cấm vệ quân kia, hắn lại sợ xảy ra sơ sót. Chẳng qua bọn họ có phỏng đoán thế nào cũng không sao, bởi vì không một ai biết Hoàng Thượng đang ở nơi nào.
Tĩnh Nhi quay đầu, thấy Hoàn Nhan Vũ đi tới. Hắn thấy Tĩnh Nhi ngồi dựa bên ngoài lan can liền nhanh chóng chạy tới, nhíu mày: “Sao lại ra đây? Không phải đã dặn nàng ở bên trong rồi sao?” Hắn vừa nói vừa dìu nàng vào phòng.
Tĩnh Nhi bất đắc dĩ đáp: “Thiếp không sao?” Hôm nay ánh mặt trời bên ngoài vô cùng rực rỡ, hơn nữa nàng cũng thích ra ngoài, chứ ngồi một mình trong phòng sẽ buồn bực chết.
“Không sao cũng không được tùy tiện ra ngoài!” Nhớ lại lần trùng phùng ở Thiên Sơn, hình ảnh nàng té xỉu trong lòng khiến Hoàn Nhan Vũ hoảng sợ. Đây là nữ tử mà hắn yêu nhất, hiện tại còn mang đứa con của hắn, kêu hắn làm sao không sốt ruột cơ chứ?
Tôn Toàn vốn cũng lo lắng, nhưng mấy ngày nay thấy Hoàn Nhan Vũ quan tâm chủ tử nhà mình như vậy, trong lòng cũng vô cùng xúc động.
Tĩnh Nhi đứng lên, nhưng không muốn vào, nàng dùng sức kéo hắn lại, ngẩng đầu: “Thiếp muốn đi với chàng.” Nàng biết hắn muốn lên Thiên Sơn, hiện tại đã cuối tháng tám, mà tuyết liên vẫn chưa có tin tức gì. Trừ bỏ mấy ngày đầu không rời nàng một bước, đợi thân mình Tĩnh Nhi tốt lên, ngày ngày hắn đều lên Thiên Sơn. Nhưng Tĩnh Nhi cũng muốn đi cùng, lần này tới đây nàng cũng là vì bệnh tình của phụ hoàng, tuy rằng biết Hạ Ngọc gạt người nhưng dù chỉ có một hy vọng mong manh, nàng cũng sẽ không từ bỏ.
Hoàn Nhan Vũ nghe xong, sắc mặt lập tức thay đổi, cự tuyệt: “Không được, nàng phải an tĩnh ở đây.” Trên đó rất lạnh, hắn sao có thể để nàng lên núi được?”
“Nhưng…”
Tĩnh Nhi còn muốn phản bác lại bị Hoàn Nhan Vũ cắt ngang: “Không có nhưng gì hết, Dao Dao, chuyện tuyết liên Thiên Sơn, ta sẽ cố gắng đi tìm. Mà nàng, chuyện hiện tại phải làm là ở đây tĩnh dưỡng.” Hắn nắm chặt vai nàng, từng câu từng chữ nói vô cùng thành khẩn, đứa nhỏ này khó lắm mới có được, hắn sẽ về sau sẽ không bao giờ có nữa!
Không lay chuyển được hắn, Tĩnh Nhi chỉ đành đồng ý.
Nhìn hắn định ra ngoài, Tĩnh Nhi liền tiễn hắn ra cửa, thấy Từ Nhất Thịnh đã chuẩn bị xong. Tĩnh Nhi thuận miệng dặn dò: “Từ đại nhân hãy chú ý tới chàng, nhất định phải bảo đảm chàng an toàn.”
Tĩnh Nhi không hề cảm thấy xấu hổ, nhưng Từ Nhất Thịnh từ đầu tới cuối đều vô cùng khó xử. Tuy đã biết Hoàng đế Tây Lương là nữ, nhưng mỗi lần gặp nàng, hắn đều quẫn bách tới nói không ra lời.
Từ Nhất Thịnh qua loa đồng ý, sau đó tiến lên dắt ngựa cho Hoàn Nhan Vũ.
Tĩnh Nhi và Tôn Toàn đứng ngoài cửa nhìn bọn họ rời đi, qua một lúc lâu mới xoay người.
Tòa biệt viện này đã được mua lại, Tĩnh Nhi ở đây đương nhiên tốt hơn ở trong khách điếm. Từ Dĩnh Kinh trở về, Tôn Toàn còn mang theo nha đầu Liên Vũ tới.
Giờ phút này thấy Tĩnh Nhi vào phòng, Liên Vũ vội bưng tổ yến tới, cười nói: “Tổ yến mới làm tốt cho sức khỏe, tiểu thư ăn đi.”
Suốt ngày cứ ăn mấy thứ đó, chỉ cần nghĩ tới Tĩnh Nhi đã muốn nôn ra.
Tìm đủ cớ thoái thác không cần, Liên Vũ nơi nào chịu nhường, không ngừng ép nàng ăn mới cảm thấy an tâm.
Tôn Toàn đứng cạnh, cười nói: “Chủ tử còn chưa biết chuyện này, nếu ngài ấy biết, nói không chừng sẽ vô cùng cao hứng.”
Thời điểm hồi kinh, Tĩnh Nhi không cho Tôn Toàn đem chuyện này nói cho phụ hoàng, hiện tại nàng ở xa Dĩnh Kinh, sợ phụ hoàng lo lắng lại ảnh hưởng tới sức khỏe.
Tháng tám cứ thế trôi qua, tuyết liên Thiên Sơn không thể tìm được. Hoàn Nhan Vũ luôn tự trách mình, nhưng Tĩnh Nhi không hề oán hận hắn dù chỉ nửa câu.
………………………………..
Vĩnh Thành năm thứ ba, tháng năm, Tây Lương vẫn thái bình thịnh thế.
Hoàng đế hồi kinh mang theo một hài tử nằm trong tả lót.
Triều đình lập tức nghị luận sôi nổi, ai nấy đều suy đoán mẫu thân của đứa nhỏ này là ai.
Có người nói khi cải trang đi tuần, Hoàng Thượng quen biết một vị thiên kim tiểu thư, nhưng vị tiểu thư đó lại khó sinh mà chết.
Có người lại nói mẫu thân của hài tử đang chờ Hoàng Thượng chọn ngày lành đón vào cung.
Có người lại nói mẫu thân của hài tử có lẽ là cung nữ bên cạnh Hoàng Thượng.
Mọi người cho dù xôn xao cách mấy cũng không thấy Hoàng đế lên tiếng giải thích nửa câu.
Trong triều, nàng chỉ nói đó là cốt nhục thân sinh của nàng, hiện tại chọn một ngày tốt sắc phong Thái tử.
Kinh triệu doãn vội khuyên: “Hoàng Thượng chưa nạp phi đã lập Thái tử, chuyện này tựa hồ có chút không ổn.”
Tĩnh Nhi cười lạnh một tiếng: “Ngươi nói Hoàng tử của trẫm lai lịch không rõ sao? Nếu các ngươi đã có suy nghĩ này, vậy lấy máu nghiệm thân đi.” Nàng nói chuyện vô cùng nhẹ nhàng bâng quơ nhưng đám đại thần đều cả kinh, lập tức quỳ xuống.
Tô Doanh vội khuyên: “Lấy máu nghiệm thân chính sẽ làm tổn thương long thể, sao Vương đại nhân có thể nghĩ ra cách này?”
Kinh triệu doãn nhất thời nghẹn lời, vội vã lắc đầu.
Hạ triều, Tĩnh Nhi phân phó Tôn Toàn truyền Tô Doanh tới Ngự thư phòng.
Tô Doanh thấy Tĩnh Nhi đã thay xiêm y đi ra, vội vàng hành lễ.
“Đa lễ làm gì?” Tĩnh Nhi nhanh chóng đi vào chuyện chính, “Thừa tướng lại sinh bệnh, tuổi của ông ấy đã lớn, nếu trẫm còn phiền ông ấy mệt nhọc, vậy thật không phải. Cho nên trẫm có ý cho Thừa tướng cáo lão hồi hương, chức đại thừa tướng tạm thời do ngươi nắm giữ.”
Tô Doanh giật mình, vội nói: “Hoàng Thượng, luận tư lịch luận bối phận, chức vị đó đều không tới phiên vi thần.”
Thừa tướng tuổi tác đã cao, Tĩnh Nhi cũng nhiều lần muốn ông cáo lão hồi hương, chẳng qua trong triều nhất thời không tìm được kẻ thích hợp. Tô Doanh thật ra là lựa chọn không tồi, chỉ tiếc hắn tư lịch còn thấp, nếu để hắn ngồi vào vị trí này, đám lão thần kia chắc chắn sẽ không đồng ý. Mấy ngày nay Tĩnh Nhi đều suy nghĩ vấn đề này, hiện tại nói hắn tạm thời giữ chức, đám người kia hẳn sẽ không dám nhiều lời.
Tĩnh Nhi cười cười: “Mọi chuyện đều nhờ rèn luyện mà có được, trẫm còn có ý để ngươi làm Thái phó cho Thái tử.”
“Hoàng Thượng…”
“Không muốn?”
Tô Doanh sửng sốt, vội vàng cúi đầu: “Thần dù có chết cũng không chối từ!”
Tĩnh Nhi lúc này mới cười vừa ý: “Mấy ngày trước Ninh Nhi vào cung thăm Thái tử, trẫm thấy nàng ấy cũng rất thích trẻ con, chờ nàng ấy có hài tử của mình sẽ để nó vào cung làm bạn học của Thái tử.” Nàng lặng lẽ quan sát Tô Doanh, tiếp tục, “Hôn sự của các ngươi, trẫm muốn nhanh chóng hoàn thành.”
“Hoàng Thượng…”
Sắc mặt Tô Doanh lập tức thay đổi, không đợi hắn từ chối, Tĩnh Nhi đã cắt ngang: “Đến bây giờ Tô ái khanh vẫn muốn nói với trẫm ngươi thích nam tử sao?”
Một câu làm Tô Doanh không khỏi bối rối, hắn cũng không biết bản thân khi đó vì sao lại có tình ý với Hoàng Thượng. Khoảng thời gian ở cùng Mạnh Ninh, sự dịu dàng hào phóng của nàng thật sự khiến hắn cũng có cảm xúc… Hắn thật khong biết bản thân đang suy nghĩ cái gì.
Tĩnh Nhi nhịn không được mà cười rộ lên, tiến lên ngồi xuống: “Hôn sự này không phải trẫm ban bậy bạ. Ninh Nhi cũng có ý với ngươi, nếu ngươi nhất quyết không chịu, trẫm sẽ không miễn cưỡng. Chỉ là trẫm muốn nói ngươi biết, Ninh Nhi là thiên kim của Mạnh tướng quân, nếu ngươi cưới nàng, ngày sau làm Thái phó của Thái tử, cộng thêm thế lực của Mạnh phủ, người trong triều khẳng định không dám nghị luận sau lưng ngươi.”
Tĩnh Nhi vừa dứt lời, Tô Doanh liền lên tiếng phản bác: “Vi thần cưới nàng không phải vì coi trọng thế lực của Mạnh phủ!”
Lời vừa ra khỏi miệng, hắn mới ý thức bản thân vừa nói cái gì, mà người trước mặt đã cười ra tiếng.
…………….
Tôn Toàn bưng trà vào, cười nói: “Hoàng Thượng, nô tài thấy lúc Tô đại nhân đi ra vừa vui vẻ lại vừa xấu hổ, nếu ngài nhìn thấy, chắc chắn sẽ nhịn không được mà bật cười.” Hắn vừa nói vừa cẩn thận rót trà cho nàng.
Tĩnh Nhi gác tấu chương vừa phê duyệt xong qua một bên, đứng dậy nói: “Thôi đi, ngay cả ngươi cũng chê cười hắn! Ly trà này không cần uống nữa, trãm đã hứa với phụ hoàng đưa Thái tử tới gặp y.”
Tôn Toàn đi theo ra ngoài: “Vâng, nô tài sớm đã phân phó bên dưới chuẩn bị.”
Nhũ mẫu ôm Thái tử ra ngoài, đúng lúc gặp Bạc Hề Li tới tạ ơn, từ biệt.
Mấy ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, Tĩnh Nhi thật đã vứt chuyện của hắn sang một bên. Nàng vội vàng phân phó cung nhân chuẩn bị, đồng thời ban thưởng thật nhiều châu báu.
Lực chú ý của của Bạc Hề Li hoàn toàn không nằm ở đây, đợi Tĩnh Nhi nói xong, hắn mới mở miệng: “Cho thần ôm Thái tử một cái.”
Nhũ mẫu được Tĩnh Nhi cho phép mới cẩn thận giao Thái tử cho hắn. Hắn ôm vào lòng, lại nói: “Hoàng Thượng, thần có lời…” Hắn đưa mắt nhìn cung nhân bên cạnh Tĩnh Nhi.
Tĩnh Nhi cho bọn họ lui xuống, sau đó mới cười nói: “Ngươi có việc gì cứ nói đi.”
Ánh mắt dừng trên đứa nhỏ đang nằm trong lòng, qua một lúc lâu, Bạc Hề Li mới nói: “Đứa nhỏ này… Thật sự là con của Hoàng Thượng sao?” Chuyện này, sao hắn vẫn cảm thấy mơ hồ như vậy?
Tĩnh Nhi còn tưởng hắn muốn nói cái gì, không ngờ lại là việc này. Nàng lập tức thu lại ý cười: “Thế tử có biết lời ngươi vừa nói cũng đủ trẫm chém đầu cả nhà ngươi không?”
Sắc mặt Bạc Hề Li trầm xuống, hắn đương nhiên biết, nhưng không rõ vì sao hắn vẫn muốn hỏi. Hắn còn tưởng Hoàng Thượng sẽ nổi trận lôi đình, lại không ngờ nàng đột nhiên đi tới cạnh hắn, khuôn mặt vừa như mây đen giăng đầy nay hiện lên ý cười, ánh mắt trìu mến nhìn khuôn mặt nhỏ bé của Thái tử: “Ngươi nhìn cái mũi này, đôi mắt này, cái miệng này, có chỗ nào không giống trẫm sao?” Nàng nhìn hắn cười, bộ dáng đó khiến Bạc Hề Li run lên.
Hắn ngẩn ra, ánh mắt lại nhìn gương mặt nhỏ bé đó, giống, thật sự rất giống!
Tĩnh Nhi bật cười, sau đó duỗi tay nhận lấy Thái tử, trầm giọng nói: “Thế tử là người thông minh, những gì nên nói, những gì không nên nói, trẫm tin ngươi không cần trẫm nhắc nhở.” Nàng lại nhìn Thái tử, vui cười nói, “Chúng ta đi thôi, đi thăm Hoàng gia gia của con.” Nói xong, nàng nâng bước đi xuống bậc thang, cung nhân bên ngoài thấy vậy vội vàng đi theo.
Bạc Hề Li ngơ ngẩn nhìn bọn họ rời đi, sau một lúc lâu, hắn bỗng nhiên bật cười. Đứa nhỏ giống như vậy, sao có thể không phải hài tử của Hoàng Thượng? Xem ra, là hắn nghĩ nhiều rồi.
………………….
Lúc tới biệt viện, Tĩnh Nhi đã thấy Thiếu Huyên và Tô Hạ đứng ngoài chờ.
Tĩnh Nhi vội nhảy xuống xe, chạy nhanh lên, nói: “Sao phụ hoàng lại đứng đây?” Mỗi lần nàng đưa Thái tử tới, y đều chờ bọn họ như vậy.
Tô Hạ cướp lời: “Nô tài đã khuyên mấy lần nhưng chủ tử một hai đòi chờ ở đây.”
Tĩnh Nhi định trách móc thì Thiếu Huyên đã lướt qua người nàng tới trước mặt hành lễ. Nhũ mẫu vội vàng hành lễ lại thấy Thiếu Huyên ngăn cản, ánh mắt y vô cùng nhu hòa, chỉ cười nói: “Để ta ôm một cái.”
Y thật không dám tin, đứa nhỏ này lại là hài tử của Tĩnh Nhi. Ngày đó nghe tin Tĩnh Nhi mà một đứa nhỏ về, Thiếu Huyên cả kinh tới không kiềm chế được. Sau đó mỗi lần rảnh rỗi nàng đều đưa hài tử tới thăm y, mỗi lần gặp y đều vô cùng vui vẻ. Năm đó Toàn Cơ sinh Tĩnh Nhi xong liền rời đi, về sau y lại giao nàng cho Tần tiên sinh và Tôn tướng quân, tính ra, y không xứng đáng là một phụ thân, khi Tĩnh Nhi còn nhỏ y chưa từng thân thiết ôm nàng. Hiện tại nhìn tôn nhi của mình, Thiếu Huyên khó nén kích động trong lòng.
Bọn họ đi vào, cho mọi người lui xuống, cha con hai người mới bắt đầu hàn huyên trò chuyện.
Hài tử tựa hồ vô cùng hiểu chuyện, nó nằm trong lòng Thiếu Huyên không khóc cũng không nháo.
Tĩnh Nhi tựa cạnh người y vui đùa với hài tử, Thiếu Huyên nhịn không được mà cười: “Con cũng thật hồ nháo, chuyện thế này cũng không nói với ta, nếu xảy ra chuyện gì, con kêu phụ hoàng phải làm sao đây?” Y vẫn nhớ lúc Toàn Cơ sinh nàng vô cùng đau đớn, nhưng những việc này, từ khi Tĩnh Nhi trở về y chưa từng cẩn thận hỏi.
Động tác trên tay Tĩnh Nhi cứng lại, nàng lập tức mỉm cười: “Phụ hoàng không cần lo lắng, Hạ đại nhân vẫn luôn ở cạnh bảo vệ con và hài tử.”
“Hạ Ngọc?” Thiếu Huyên càng thêm giật mình.
Tĩnh Nhi vẫn không ngẩng đầu, nhưng âm sắc lại vô cùng rõ ràng: “Con tuy không thấy hắn, nhưng con biết hắn vẫn luôn ở cạnh.” Tôn Toàn hành sự kỳ bí, Tĩnh Nhi sao có thể không biết lai lịch của mấy phương thuốc đó chứ?
Sắc mặt Thiếu Huyên khẽ thay đổi, Hạ Ngọc vẫn giống năm đó, nghĩ như vậy, y cũng có chút vui vẻ.
Thiếu Huyên cúi đầu nhìn gương mặt nhỏ bé của hài tử, thấp giọng hỏi: “Đã nghĩ ra tên cho nó chưa?”
Tĩnh Nhi gật đầu: “Chàng nói đặt tên đứa nhỏ là Nghiêu.”
“Nghiêu.” Y thấp giọng gọi, ôn nhu cười, “Trong các bậc đế vương, ta chưa từng gặp người hào phóng khẳng khái như vậy.”
Hoàn Nhan Vũ cho nàng một đứa con, còn trăm phương ngàn kế giúp nàng giữ kín thân phận nữ tử.
Nghiêu Nghiêu, hắn không có lúc nào không nhớ Dao Dao của hắn.
…………………
“Hoàng Thượng, mọi người đều đang chờ ngài.” Giọng của thái giám vang lên bên tai.
Hoàn Nhan Vũ hoàn hồn, trước mắt là bầu trời mênh mông bát ngát. Thu tay đang vịn trên lan can, hắn xoay người nhìn Từ Nhất Thịnh, thấp giọng hỏi: “Đồ đã đưa đi chưa.”
Từ Nhất Thịnh vội đáp: “Hoàng Thượng, đều đã đưa đi rồi. Bên kia truyền tới tin tức, Tây Lương đã lập Thái tử.”
Hoàn Nhan Vũ khẽ cười, sau đó chậm rãi bước xuống bậc thang.
Thái giám cao giọng kêu “Hoàng Thượng khởi giá”, Từ Nhất Thịnh vội đuổi theo, hỏi: “Hoàng Thượng thật sự muốn tới Tuyên Thanh điện sao?”
Tuyên Thanh điện là nơi các bậc đế vương Đông Việt tuyển túc, từ lúc đăng cơ Hoàng Thượng chưa từng lập hậu nạp phi, hiện tại tuyển tú tất nhiên là chuyện hết sức bình thường. Nhưng lần này Hoàng Thượng chủ động khiến hắn không khỏi lo lắng.
Hoàn Nhan Vũ không hề tỏ ra không vui, hắn chỉ liếc xéo Từ Nhất Thịnh, cười nói: “Trẫm là Hoàng đế, đương nhiên phải lập hậu nạp phi.”
Dao Dao nói đúng, chỉ khi hắn sống một cách bình thường, bọn họ mới có thể ở bên nhau.
Bi kịch của Tây Lương, bi kịch của Dao Dao, hắn không muốn để nó xảy ra lần nữa.
Từ Nhất Thịnh im lặng theo hắn, đến Tuyên Thanh điện, hắn đột nhiên lên tiếng: “Thời gian trôi qua thật nhanh, mới đây đã là tháng sáu.”
Từ Nhất Thịnh còn chưa hoàn hồn đã thấy người trước mặt vào đại điện, hắn xoay người, cẩn thận nhớ lại lời Hoàng Thượng vừa nói, câu nói đó rõ ràng là tràn ngập ý cười.
………………
Bạc Hề Li trở về Hiển Quốc, Bắc Uyển lập tức trở nên lạnh lẽo.
Ngoài cung, hôm nay, hai phủ Tô Mạnh đặc biệt náo nhiệt, toàn bộ Dĩnh Kinh sợ là ngoại trừ Hoàng Thượng đón dâu thì không có ai dám qua mặt hôn lễ của tôn tử Thừa tướng và thiên kim của Mạnh tướng quân.
Tĩnh Nhi vì nhớ hài tử nên không ở ngoài quá lâu.
Thừa tướng tuy đau bệnh cũng tự mình tới khấu tạ long ân.
Tĩnh Nhi tự mình đỡ ông đứng dậy, cười nói: “Hôm nay là đại hỉ, Thừa tướng không cần đa lễ. Trẫm còn có việc nên phải hồi cung, tân lang không cần ra đây tạ ân đâu.”
Thừa tướng tự mình tiễn Tĩnh Nhi ra ngoài, mãi tới khi ngự giá biến mất, ông vẫn còn ngơ ngác đứng đó.
Nha hoàn dìu ông, thấy ông rơi lệ thì không khỏi hoảng loạn: “Lão gia…”
Thừa tướng không nói gì, chỉ mỉm cười, xoay người.
Năm đó nếu không phải bất đắc dĩ ông cũng sẽ không giúp Thái Thượng Hoàng, nhưng nào có nghĩ tới Tô gia lại có ngày hôm nay? Coi như không uổng công hơn hai mươi năm qua ông trung thành với Thái Thương Hoàng và Hoàng Thượng!
……………………………..
Từ đó về sau, mỗi năm vào tháng bảy, Hoàng Thượng đều sẽ rời kinh tới Thiên Sơ nghỉ ngơi.
Có người nói Hoàng Thượng hiếu tâm, vì Thái Thượng Hoàng hái thuốc.
Cũng có người nói Hoàng Thượng đi tế bái mẫu thân của Thái tử.
Nhưng chỉ có Tĩnh Nhi biết, nàng tới đó làm gì.
Hôm nay tuyết trên núi rất lớn. Tĩnh Nhi khoác áo cừu trên người, bên tai truyền tới giọng của Hoàn Nhan Vũ: “Đã nói nàng đứng tới mà, thời tiết khắc nghiệt lắm.”
“Thiếp tự biết ấm lạnh, chàng buông thiếp ra. Nè, Hoàn Nhan Vũ, áo khoác của chàng bay rồi! Nè…”
“Gọi phu quân.” Hắn trừng mắt nhìn nàng.
Chỉ có ở nơi này, nàng và hắn mới có thể buông bỏ trách nhiệm trên người, làm một đôi tình nhân hạnh phúc.
Tĩnh Nhi trừng mắt nhìn hắn, kiên quyết không sửa cách gọi: “Còn không nhặt?”
Quả nhiên sau khi trở về, hắn liền sinh bệnh, ban đêm còn phát sốt, mê màng nói sảng: “Dao Dao, nàng có biết đời này chuyện ta mong muốn nhất là cưới nàng không?
Nhưng cũng chính hắn là người đưa Hoàng hậu của mình vào Vị Ương cung. Ngay đó tiến hành đại lễ, hắn lúc nào cũng cười, nhưng chỉ có Từ Nhất Thịnh hiểu, chính hắn còn không bằng, ngay cả biểu cảm đau khổ cũng không thể bày ra.
“Ta thật hi vọng tháng bảy mỗi năm đều trở nên dài thật dài, như vậy ta có thể luôn ở cạnh nàng.”
“Dao Dao, nàng biết không, mỗi ngày không có nàng bên cạnh, ta sống một ngày như bằng một năm.”
Hắn ôm chặt Tĩnh Nhi, giống như đứa bé không ngừng nói chuyện.
Tĩnh Nhi nghe xong liền đau đớn trong lòng, nàng cúi đầu hôn lên thái dương của hắn, sau đó ôm hắn vào lòng. Nhân sinh có bao nhiêu việc không như mong muốn, hiện tại bọn họ sao có thể không thỏa mãn chứ?
“Nếu một đôi có thể cửu trường, cần gì phải sớm tối bên nhau.” Nàng nói nhỏ bên tai của hắn.
Hắn nghe xong liền bật cười.
Căng lớn hai mắt nhìn nàng, nhìn bàn tay hai người đan xen, Hoàn Nhan Vũ biết, trong lòng hắn kỳ thực sáng tự như gương. Hắn đã lâu không nhìn thấy nàng, cho nên chỉ muốn dán vào người nàng, ôm chặt lấy nàng.
Cho dù là nói chuyện, cũng rất tốt.
Từ Nhất Thịnh bưng nước lạnh vào, thấy tình cảnh bên trong, hắn xấu hổ vội vàng đưa mắt nhìn đi chỗ khác. Tĩnh Nhi nhịn không được mà cười, lâu như vậy, Từ Nhất Thịnh vẫn mang bộ dáng cũ, một chút cũng không thay đổi.
Tẩm khăn vào nước lạnh rồi lau thân mình cho Hoàn Nhan Vũ, vết sẹo trước ngực đã mờ đi, nhưng nó chưa từng biến mất.
Nàng nhẹ nhàng mơn trớn, chuyện cũ như thủy triều ập tới, hốc mắt không khỏi hồng hồng.
Hoàn Nhan Vũ cầm lấy tay nàng, khẽ cười: “Khi đó nàng thật tàn nhẫn, thiếu chút đã một đao đâm, ta thật đau.”
Tĩnh Nhi áy náy trong lòng, cắn răng: “Ai kêu chàng dám nói những lời đó.”
Cái gì là chiêu cáo thiên hạ thân phận của nàng, cái gì là tự tay tiêu diệt Tây Lương, hắn đã có gan nói thì phải có gan chịu trận!
Nghĩ như vậy, nàng lại nhịn không được mà bật cười.
Hai người trò chuyện một lúc, hắn cuối cùng gắng gượng không được liền thiếp đi.
Tĩnh Nhi nằm cạnh hắn, chỉ yên lặng nhìn, trong lòng đột nhiên cảm thấy có nhìn thế nào cũng nhìn không đủ.
…………………
Sáng hôm sau tỉnh lại, thấy Tĩnh Nhi vẫn đang nhìn mình, Hoàn Nhan Vũ sửng sốt, sau đó lại bật cười: “Có phải người trong thiên hạ đều không anh tuấn tiêu sái bằng phu quân nàng không?”
Bệnh vừa mới khỏi, hắn đã bắt đầu mồm mép.
Tĩnh Nhi xoay người bưng chén thuốc đút cho hắn, hắn lại nói: “Sao không gọi ta một tiếng phu quân?”
Tĩnh Nhi bật cười, khẽ gọi: “Phu nhân.”
“Phụt!” Thuốc vừa vào miệng liền trực tiếp phun ra, Hoàn Nhan Vũ tức giận, “Nàng lại nói bậy!” Hắn thật đúng là chiều hư nàng mà, thế mà dám gọi hắn là “Phu nhân”?
“Nếu không muốn bị kêu như vậy thì sau này đừng hồ nháo thế. Nếu không thiếp sẽ ra ngoài gọi để người trong thiên hạ đều biết!”
Hoàn Nhan Vũ cũng cười, lười biếng híp mắt nhìn nàng: “Nàng dám cho người thiên hạ biết sao?”
Tĩnh Nhi không đáp, hắn cũng không phải tức giân, chỉ nhào tới cắn lấy môi nàng, khẽ mắng: “Thật muốn móc tim nàng ra xem nó như thế nào!”
Nàng cười khanh khách, duỗi tay đẩy hắn ra: “Đừng làm loạn, chàng đang bệnh đấy!”
Hoàn Nhan Vũ uể oải buông nàng ra, buồn bã mở miệng: “Chờ ta khỏe rồi sẽ cho nàng biết sự lợi hại của ta!”
“Uống thuốc!” Tĩnh Nhi ra lệnh.
Hắn lúc này lại bật cười, ngoan ngoãn để nàng đút thuốc.
Đút thuốc xong, nàng dìu hắn nằm xuống, nói: “Hôm nay nghỉ ngơi đi.”
Hoàn Nhan Vũ vội bắt lấy tay của nàng: “Ta không mảnh mai như vậy.”
Thấy hắn định xuống giường, Tĩnh Nhi vội ngăn cản: “Thiếp không đi, để bọn người Từ đại nhân lên núi, được chưa?”
Hoàn Nhan Vũ còn tưởng bản thân nghe lầm, từ trước tới nay trong lòng nàng, phụ hoàng nàng là người quan trọng nhất, thật không ngờ, nàng lại vị hắn mà đồng ý ở lại. Bàn tay nắm lấy tay bất giác siết chặt, hắn khẽ gọi: “Dao Dao.”
Nàng đẩy hắn nằm xuống, hứa hẹn: “Ngủ đi, chờ chàng tỉnh lại, thiếp vẫn ở đây.”
Từ Nhất Thịnh vừa tới cửa, nghe lời này liền thức thời không vào, lập tức xoay người ra ngoài. Hoàng Thượng chỉ có lúc này mới thật sự vui vẻ, thậm chí có lúc hắn mong hai tháng trong năm này kéo dài mãi mãi.
Hoàn Nhan Vũ không chịu ngủ, nàng nhìn hắn mở to hai mắt, bất đắc dĩ mà cười: “Sao vậy, còn tưởng thiếp gạt chàng sao?”
Hoàn Nhan Vũ đột nhiên nghiêm túc ngồi dậy, hỏi: “Nếu chờ được tuyết liên nở hoa, vậy những năm sau, nàng còn tới đây không?”
Nghe đồn tuyết liên năm năm nở hoa, năm này chờ không được, sang năm chờ không tới, nhưng chắc chắn sẽ có một năm bọn họ đợi được.
Hắn thật sự mong nàng có thể đạt được ý nguyện, nhưng giờ phút này hắn bỗng nhiên sợ hãi.
Tĩnh Nhi cả kinh nhìn hắn, thật không ngờ hắn lại đi hỏi chuyện này.
Không biết vì sao, nhìn Hoàn Nhan Vũ như thế, trong lòng nàng có chút chua xót. Tĩnh Nhi cầm tay hắn, nhẹ giọng: “Còn, thiếp sẽ luôn tới đây.”
Mãi tới một ngày bọn họ không còn cách nào gặp nhau mới thôi.
Cung mày nhíu chặt chậm rãi giãn, hắn tựa như vừa được trời cao ban ơn.
Tĩnh Nhi nhìn mà đau lòng, nàng nằm xuống, nghiêng người ôm hắn. Hắn khẽ cười: “Ban ngày ban mặt, nàng không sợ bị người ta cười chê sao?”
“Ai dám?”
Đời này có mấy chuyện được tự do theo ý thích, hiện tại nàng ôm người mình yêu có gì không được?
Hắn thật sự thích cái tính quật cường này của nàng, để nàng tựa vào ngực mình, hắn thở dài: “Đáng tiếc Niệm Nhi không cùng nàng tới đây.”
“Nó còn nhỏ, chờ nó lớn rồi, thiếp sẽ tự mình dẫn nó tới.”
“Ừ, vậy hi vọng nó mau lớn lên.”
Tĩnh Nhi yên lặng một lát, mới nhỏ giọng hỏi: “Các nàng hầu hạ chàng được chứ?” Nàng sớm đã nghe nói chuyện hắn lập hậu nạp phi, hiện giờ hỏi hắn cũng không phải vì tức giận.
Chuyện của Niệm Nhi, nàng luôn cảm thấy áy náy.
Hoàn Nhan Vũ ngẩn ra, sau một lúc lâu mới cười nhạo một tiếng: “Chỉ biết tranh giành tình cảm, nào có nửa điểm hiểu chuyện và ngoan ngoãn như nàng?”
“Chỉ với mình chàng là vậy.”
Tươi cười trên mặt Hoàn Nhan Vũ cuối cùng cũng mất đi: “Thật ra cũng không có gì, bọn họ là nữ tử hiếu thuận, đều muốn quang tông diệu tổ.”
“Vậy chàng…”
“Ta là Hoàng đế, đương nhiên sẽ không để các nàng thất vọng.” Không đợi Tĩnh Nhi nói xong, hắn đã cắt ngang. Kỳ thật hắn không sợ bọn họ tranh đoạt, bởi vì vinh hoa phú quý hắn đều có thể giao ra, ngoại trừ trái tim của chính mình.
Bàn tay to rộng chậm rãi lướt qua khuôn mặt của nữ tử trước mắt, đời này, trái tim của hắn sớm đã dành cho Dao Dao, vĩnh viễn không thể có người thứ hai bước vào lòng hắn.
…………………………
Vĩnh Thành năm thứ tư, Đông Việt truyền tới tin Hoàng đế có Hoàng tử.
Vĩnh Thành năm thứ bảy, Tĩnh Nhi rốt cuộc cũng tìm được tuyết liên Thiên Sơn. Thái y đều vô cùng kích động, hào hứng nói đây là kỳ dược ngàn năm khó có được.
Sức khỏe của Thái Thượng Hoàng quả nhiên có chuyển biến tốt.
Vĩnh Thành năm thứ tám, tháng hai, Lệ Thục công chúa ở hoàng thành Đông Việt tự sát, trước khi chết, nàng ta bí mật sai người mang bản đồ bố trí binh lực của Đông Việt giao cho Yên Khương Vương.
Tháng tám, Yên Khương Vương lấy cớ Đông Việt bạc đã Lệ Thục công chúa mà xuất binh. Tây Lương liền lấy lý do Yên Khương tìm được công chúa hòa thân mà không tiếp tục hôn sự để xuất chiến giúp đỡ Đông Việt.
Vĩnh Thành năm thứ chín, tháng mười một, Yên Khương vong.
Đất đai Yên Khương chia làm hai phần, riêng sáu trăm dặm ranh giới ở giữa tách riêng, không thuộc về bất cứ quốc gia nào, là nơi hai nước giao lưu văn hóa.
Vĩnh Thành năm thứ hai mươi, nhân ngày tròn mười tám tuổi, Hoàng đế để Thái tử vào Đông cung, hạ chỉ để Thái tử xử lý quốc sự.
Tháng tám cùng năm, ngay giao giới của ba nước, thị trấn nhỏ có tên Lư Đồng đặc biệt náo nhiệt.
“Là Nhan gia đón dâu đấy, thật phô trương…”
Toàn bộ Nhan phủ náo nhiệt tới tận nửa đêm.
Trong tân phòng, tân nương đội mũ phượng ngồi khép nép trên giường, bên tai mơ hồ truyền tới tiếng ầm ĩ bên ngoài. Không biết tại sao, nghe tiếng bước chân tới gần, hai tay nàng bất giác nắm chặt, trái tim cũng theo đó mà đập loạn xạ.
Nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, Hoàn Nhan Vũ nhìn người mình yêu ngồi tại mép giường. Hắn bất giác bật cười, vội vàng tiến lên cầm lấy hỉ trượng. Lẳng lặng nhìn nàng, một khắc đó hắn thật khẩn trương, ngay cả tiếp theo phải làm gì cũng quên mất.
Tĩnh Nhi cúi đầu, chỉ thấy đôi giày màu nâu đứng đó, không chịu động đậy.
Hai người cứ như vậy một lúc, Tĩnh Nhi nhịn không được lên tiếng: “Làm gì vậy hả?”
Hoàn Nhan Vũ giật mình, lúc này hắn không màng gì cả, ngay cả hỉ trượng trong tay cũng ném qua một bên, tiến lên lật khăn tân nương, ôm hôn Tĩnh Nhi.
Tĩnh Nhi mở to hai mắt nhìn, hắn liền vội vàng giải thích: “Dao Dao, ta không biết phải làm gì hết! Nhưng giờ khắc này ta đợi lâu lắm rồi, ngay cả nằm mơ ta cũng mong nàng trở thành thê tử của ta!” Bao lần mơ về cái ngày nghênh thú Hoàng hậu, mỗi lần thấy dung nhan của Tĩnh Nhi, hắn đều bật dậy, lúc đó mới phát hiện trong phòng chỉ có mình hắn.
Mỗi lần triệu hạnh phi tử, hắn cũng không ngủ lại, vì hắn sợ sẽ lỡ miệng gọi cái tên Dao Dao. Hắn sợ mang tới phiền phức cho nàng, cho dù là một chút, hắn cũng không dám phạm sai lầm.
Nhưng bây giờ thì tốt rồi, người hắn yêu đã thật sự trở thành thê tử của hắn, bọn họ đời này có thể ở bên nhau, mãi không xa rời.
Tĩnh Nhi không khỏi chua xót, nước mắt cứ thế mà nhịn không được mà rơi ra. Nàng không đành lòng trách hắn, chỉ ôm hắn vào lòng.
Nàng cũng nhớ hắn, cho dù mỗi năm đều gặp nhau nhưng nàng chưa từng cảm thấy an lòng như thời điểm hiện tại.
Trước giờ nàng chưa từng nghĩ bản thân sẽ có một ngày trở thành thê tử của hắn, nàng thật sự không dám tưởng tượng cái ngày hai người có thể ở bên nhau.
Bọn họ cứ vậy mà ôm nhau, hơi thở của Hoàn Nhan Vũ mỗi lúc một gấp: “Thật muốn để nàng đâm một đao, để ta biết hiện tại không phải giấc mộng.”
Tĩnh Nhi nghẹn ngào: “Đừng nói vậy.”
Hoàn Nhan Vũ vui vẻ mà cười, giống như hài tử, hắn quấn lấy nàng, chờ mong: “Hiện tại, nàng nên gọi đổi cách xưng hô với ta rồi chứ?”
“Cái gì?” Tĩnh Nhi ra vẻ không biết.
“Nàng nói đi?” Hắn cười tà tà.
“Thiếp không biết.” Nàng cúi đầu xấu hổ.
Hắn lại hỏi: “Không gọi sao?”
“Không biết gọi gì cả.”
Hắn thu lại ý cười, gương mặt càng nhích lại gần: “Xem ra không dạy dỗ nàng một chút, nàng thật không biết sự lợi hại của ta!”
Hai người vui cười đùa giỡn trên giường, phảng phất như cái ngày ở quân doanh Đông Việt chỉ mới hôm qua, trái tim ban đầu chưa từng thay đổi.
Hắn dịu dàng muốn nàng, cẩn thận mà muốn nàng, tựa hồ sợ một chút vô ý sẽ làm nàng đau.
“Ta yêu nàng.” Hắn nói, ngay cả con ngươi cũng như nở hoa.
Tĩnh Nhi hạnh phúc mà cười, nàng cắn vành tay của hắn, mềm giọng: “Thiếp cũng yêu chàng, vẫn luôn yêu chàng!”
Đợi bao nhiêu ngày, nàng và hắn rốt cuộc cũng có thể vĩnh viễn ở bên nhau.
[Hết]
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!