Cung Đình Huyết: Toàn Quân Thiên Hạ
Quyển 2 - Chương 6: Hiềm khích
Nhìn sắc mặt tiều tụy của nữ nhi, ngữ khí của Thiếu Huyên cũng mềm xuống: “Phụ hoàng biết tâm tư của con, phụ hoàng không trách con. Hoàn Nhan Vũ thế nào phụ hoàng không quản, chỉ cần hắn tốt với con là được. Chuyện của Tây Lương con không cần lo, phụ hoàng sẽ có biện pháp.”
Tĩnh Nhi nhìn y, trên gương mặt y mang theo nụ cười sủng nịnh. Nàng tin y sẽ sắp xếp tất cả ổn thỏa, chắc chắn sẽ không để người Tây Lương biết thân phận của nàng. Nàng bắt đầu nhớ lại thời điểm Bạc Hề Li vừa tới Dĩnh Kinh, thì ra từ lúc đó phụ hoàng đã bắt đầu tính đường lui giúp nàng.
Y làm mọi chuyện đều vì tốt cho nàng, nhưng không biết vì sao, trong một khắc này Tĩnh Nhi lại cảm thấy phẫn nộ.
Nước mắt chưa bao giờ rơi trước mặt Thiếu Huyên, nhưng lúc này, nàng lại nhịn không được mà khóc: “Khi đó, thời điểm người muốn con làm Thái tử nhưng chưa từng hỏi qua ý kiến của con, con không trách người, hơn nữa còn cố gắng làm người vui vẻ. Hiện giờ phụ hoàng ép con thoái vị cũng không hỏi ý kiến của con. Người cho rằng như vậy là tốt cho con, nhưng sự thật là vậy sao? Hay là ngài cho rằng con không đủ sức lực để gánh vác trọng trách này? Phụ hoàng, trong mắt người con rốt cuộc là gì? Năm đó bi kịch giữa phụ hoàng và mẫu hậu con không thể ngăn cản, cho nên con tận lực bù đắp đau xót trong lòng của người. Nhưng người hiện tại lại ép con mà từ bỏ giang sơn mà mẫu hậu dùng cả tính mạng để đổi về, người có từng nghĩ tới cảm giác của con không?”
Tĩnh Nhi cố hết sức bò dậy, nghiêng ngả lao ra khỏi tẩm điện. Nàng chưa từng dùng ngữ khí này nói chuyện với y, cho dù một câu nặng lời nàng cũng sẽ tự trách, nhưng hiện tại…
Người ngoài thấy Tĩnh Nhi đi ra liền xông lên, Liên Vũ kêu lên một tiếng, sợ hãi không dám đi theo. Hầu hạ Hoàng Thượng bao năm, nàng chưa từng thấy Hoàng Thượng khóc. Nhưng hiện tại nhìn Hoàng Thượng thế này, hai chân Liên Vũ bỗng dưng mềm nhũn.
Thiếu Huyên ngơ ngác ngồi tại mép giường, qua một lúc lâu vẫn chưa có phản ứng.
Nữ nhi rất có tính cách, từ trước tới nay y chỉ biết bản thân yêu nàng bao dung nàng thế nào, nhưng thì ra nhiều năm như vậy nữ nhi cũng bao dung y rất nhiều. Người ích kỷ nhất trong thiên hạ chính là y, Tĩnh Nhi nói không sai, thời điểm để nàng làm Thái tử y chưa từng hỏi ý kiến nàng, hiện tại muốn nàng thoái vị y cũng không hỏi qua suy nghĩ của nàng. Đúng vậy, trong lòng y, nữ nhi này rốt cuộc là gì? Là người phải nghe lời y suốt đời sao?
Giờ khắc này y thật sự không biết nữ nhi của mình mong muốn điều gì?
“Chủ tử, chủ tử!” Tô Hạ vội đẩy cửa tiến vào, “Xảy ra chuyện gì vậy? Hoàng Thượng hạ lệnh không cho ai theo sau.” Hiện tại bọn Tôn Toàn đang ở ngoài chờ lệnh của Thái Thượng Hoàng.
Thiếu Huyên hoàn hồn, Tô Hạ thấy sắc mặt y tái nhợt không chút huyết sắc, liền vội vàng tiến lên dìu y. Thiếu Huyên nhíu mày, thấp giọng: “Kêu Tôn Toàn đi theo từ xa, đừng để nó phát hiện.”
Tô Hạ ra ngoài truyền lời, lúc tiến vào lại thấy Thiếu Huyên vén rèm đi ra. Tô Hạ nhỏ giọng hỏi: “Chủ tử, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Thiếu Huyên động môi, lại không có lực nói chuyện, trong lòng ẩn ẩn đau nhói.
…………………..
Trong hoàng lăng, trước mộ Tiên hoàng hậu, có tiếng vó ngựa từ xa truyền tới. Trong màn đêm, người trên lưng ngựa nhảy xuống, lảo đảo té lăn dưới đất. Tĩnh Nhi thở hổn hển bò dậy, ngơ ngác nhìn một lúc lâu, bỗng dưng quỳ xuống.
Nương theo ánh trăng mờ ảo, nàng mới miễn cưỡng nhận ra mấy chữ “Nhân Hiếu Đoan Khang Hoàng hậu” trên bia mộ.
“Mẫu hậu, con xin lỗi, con xin lỗi mẫu hậu.”
Nàng thân là nhi tử lại đi phát cáu với phụ hoàng, nam tử mà bà yêu nhất thế gian.
“Nhưng… Con phải làm sao đây? Mẫu hậu, người có thể nói cho biết con nên làm sao bây giờ không?”
Nàng thật sự không biết, nàng chưa bao giờ mơ hồ và khó chịu như vậy.
Thời điểm đối địch với Yên Khương, trái phải đều là đường chết, nhưng lựa chọn hôm nay đối với nàng mà nói vô cùng là khó khăn nhất từ trước tới giờ. Nàng không muốn phụ hoàng đem giang sơn nhường cho Bạc Hề Li, nhưng mọi thứ của quá khứ là điều nàng yêu thích sao?
Dưới ánh trăng, nàng mơ hồ nghe ai đó gọi mình một tiếng “Dao Dao”.
Tĩnh Nhi cả kinh, nàng theo bản năng xoay người nhưng bốn phía đều im lặng, chỉ có gió đêm thổi tới làm lá cây phát ra tiếng xào xạt mà thôi. Nàng lại cúi đầu, tự giễu mà cười, nàng không thích, lựa chọn nào nàng cũng không thích!
Nàng phải làm sao bây giờ?
“Mẫu hậu…”
Nàng khóc tới thương tâm, nửa người dựa vào bia mộ lạnh lẽo, hai tay ôm đầu gối.
……………….
Hôm sau, từ trong phòng Mục thái phi đi ra, nhìn người ngồi trước cửa, Yên Nhi cả kinh che miệng.
Mục thái phi nghe tiếng động bên ngoài liền đi ra, thấy người trước mặt, sắc mặt bà lập tức thay đổi, vội nói: “Sao Hoàng Thượng lại tới đây?” Nhìn tóc nàng còn dính sương đêm, hẳn là tới đây từ rất sớm.
Nhưng Mục thái phi lại không biết, cả đêm Tĩnh Nhi đều ở bên ngoài.
“Di nương.” Tĩnh Nhi miễn cưỡng cười.
“Sao tay lại lạnh như vậy?” Mục thái phi vội đỡ nàng vào trong, lo lắng nói, “Ta kêu Yên Nhi đi hỏi thăm, nghe nói Hoàng Thượng bị bệnh đã khỏi, nhưng sao ta lại thấy sắc mặt không tốt chút nào vậy? Tôn công công đâu? Hoàng Thượng một mình tới đây sao?”
Mục thái phi hỏi thăm liên hồi nhưng Tĩnh Nhi lại không đáp. Nàng tới giường ngồi xuống, thấp giọng: “Di nương đánh đàn cho con nghe đi.”
Tuy bụng đầy nghi vấn nhưng nghe nàng nói vậy, Mục thái phi chỉ đành đồng ý.
Yên Nhi mang đàn tới, lẳng lặng đứng hầu bên cạnh. Mục thái phi tự mình đắp chăn lên người Tĩnh Nhi rồi mới xoay người tới trước cây đàn.
Tiếng đàn du dương bay bổng, Tĩnh Nhi khẽ khàng nhắm hai mắt lại. Trước nay nàng đều coi Mục thái phi giống mẫu thân thân sinh của mình, nhưng hiện tại tới đây, tâm trạng lại không giống.
Tiếng lòng của nàng, một câu cũng không thể nói với bà.
Cuộn tròn thân mình, Tĩnh Nhi đau tới không nói ra lời.
“Di nương… Đàn khó nghe lắm đúng không?” Năm đó Mục thấi chẳng qua là một cung nữ, nếu không phải được Tiên hoàng hậu đề bạt, bà ấy chắc chắn không có ngày hôm nay. Cầm nghệ bà ấy học trong những năm tháng nhàm chán sống trong cung, tài học đương nhiên không thể tinh thông. Ngày thường bà chỉ dùng để tiêu khiển, nhưng giờ phút này thấy Tĩnh Nhi xoay người, Mục thái phi mới nhịn không được mà hỏi.
Tĩnh Nhi lắc đầu.
Yên Nhi nhỏ giọng bên tai Mục thái phi: “Nô tỳ cảm thấy Hoàng Thượng có gì đó rất kỳ lạ.”
Lúc này, Mục thái phi mới đứng lên, tiến lại mép giường ngồi xuống, nhẹ giọng: “Hoàng Thượng nếu có chuyện gì cứ nói với di nương.
Trong lòng vô cùng khó chịu, Tĩnh Nhi quả thật muốn tìm một người để tâm sự, nhưng chuyện này cho dù thế nào cũng không thể trực tiếp nói ra. Nàng nhìn Mục thái phi, đáp: “Không sao, chỉ là không được thoải mái.”
Nghe vậy, Mục thái phi lại sốt ruột, chẳng lẽ thân mình vẫn chưa khỏe sao?
“Không phải hết bệnh rồi sao? Thái y trong cung đều không làm được gì ư? Nếu có Hạ đại nhân ở đây thì tốt biết mấy.” Tuy bà không tiếp xúc nhiều với Hạ Ngọc, nhưng y thuật của hắn rất đáng tin cậy.
Đúng lúc này, Tĩnh Nhi đột nhiên bật dậy. Sắc mặt khó coi tới cực điểm, nàng vô tâm quá, chuyện của Hạ Ngọc và Hưng Bình công chúa thế mà quên mất!
“Hoàng Thượng đi đâu?” Thấy Tĩnh Nhi đứng lên, Mục thái phi vội đỡ lấy nàng, hỏi.
Tĩnh Nhi nhẹ nhàng gạt tay bà ra, miễn cưỡng đáp: “Di nương không cần phải tiễn, trẫm về cung đây.”
Mục thái phi đuổi theo ra ngoài: “Hoàng Thượng bị bệnh, kêu di nương làm sao yên tâm để con một mình về chứ?”
Trái tim cảm nhận được ấm áp, Tĩnh Nhi dừng bước, nhưng lại nhanh chóng đi về phía trước: “Trẫm không sao, di nương không cần lo lắng.”
Mục thái phi kêu Yên Nhi ra tới cửa, xa xa lại thấy Tôn công công theo sao Tĩnh Nhi, Yên Nhi vốn định gọi một tiếng “Hoàng Thượng”, nhưng cuối cùng chỉ biết im lặng.
……………….
Thừa tướng đang ở Ngự thư phòng bẩm báo chuyện trong triều, thấy Thiếu Huyên thất thần, ông liền cẩn thận hỏi: “Long thể của Hoàng Thượng vẫn chưa tốt hơn sao?” Mấy ngày nay, Càn Thừa cung không cho bất cứ ai ra vào, nghe tin Thừa tướng không khỏi lo lắng.
Thiếu Huyên ngẩn ra, lắc đầu.
Sắc mặt Thừa tướng lập tức thay đổi, tình hình của Hoàng Thượng không tốt, đó là đại sự! Ông bất giác đi lên: “Chủ tử sớm phải có tính toán, Hoàng Thượng hiện tại vẫn chưa có con thừa tự.”
Bàn tay nắm tấu chương run lên, đây là đường lui ban đầu Thiếu Huyên dành cho Tĩnh Nhi, y định thông báo với bên ngoài Hoàng đế “bệnh nặng” không thể cứu chữa. Ngay cả Thừa tướng, vừa nghe tin ông ấy liền khuyên y sớm tính toán, nhưng Tĩnh Nhi lại…
Thiếu Huyên không trả lời, chỉ phất tay ý bảo Thừa tướng lui xuống.
Ra tới cửa, đúng lúc thấy Tô Hạ chạy vào, Thừa tướng không khỏi quay đầu nhìn lại, thở dài lắc đầu. Ông đã bảy mươi, bao lần rung chuyển của Tây Lương đều vượt qua được! A, đáy lòng có chút hối hận, sớm biết như vậy, khi đó, dù sống hay chết ông cũng phải khuyên Hoàng Thượng tuyển tú.
Bên trong, Thiếu Huyên buông tấu chương xuống, trầm giọng hỏi: “Hoàng Thượng về tẩm cung rồi?”
Tô Hạ gật đầu: “Dạ vâng, Tôn Toàn đặc biệt phái người tới truyền lời, chủ tử ngài…”
Lời còn chưa dứt Thiếu Huyên đã đứng dậy ra ngoài, Tô Hạ vội vàng đi theo, nhưng vừa tới bậc thang, y lại dừng bước.
“Chủ tử…”
Thiếu Huyên nhíu mày, Tĩnh Nhi hẳn không sao nên mới trở về, lúc này y đi nói không chừng lại khiến nàng buồn. Thiếu Huyên hít vào một hơi thật sâu, tạm thời cứ để vậy đi.
………………..
Liên Vũ rót trà cho Tĩnh Nhi, lại nghe nàng gọi: “Tôn Toàn!”
Tôn Toàn đẩy cửa đi vào, nghe nàng phân phó: “Truyền Tô Doanh cho trẫm.”
Tôn Toàn có chút khó xử, thấp giọng: “Long thể Hoàng Thượng còn chưa hồi phục, chi bằng tĩnh dưỡng trước rồi nói. Chuyện tiền triều đã có Thái Thượng Hoàng và Thừa tướng lo liệu.”
Tĩnh Nhi nhìn hắn, cười lạnh: “Trẫm còn chưa thoái vị mà ngươi đã không nghe lời rồi sao?”
“Hoàng Thượng!” Tôn Toàn sợ hãi quỳ xuống, “Nô tài không dám.”
“Không dám sao còn chưa đi?”
Nhìn thái giám ra ngoài, Tĩnh Nhi quay đầu ho khan một trận. Liên Vũ đau lòng tiến lên vỗ lưng cho nàng, nhẹ giọng: “Hoàng Thượng tội gì phải nổi giận với Tôn công công, hắn chẳng qua là vì muốn tốt cho ngài.”
Tĩnh Nhi duỗi tay đẩy Liên Vũ ra, Liên Vũ bỗng dưng quỳ xuốn, nức nở: “Hoàng Thượng có nỗi khổ gì cứ nói ra đi, đừng để trong lòng như vậy. Nô tỳ hầu hạ Hoàng Thượng nhiều năm, thật sự không đành lòng nhìn ngài như vậy. Nếu Tương Tầm nhìn thấy, nàng ấy chắc chắn cũng sẽ đau lòng.”
Cung nữ chân thành nói khiến Tĩnh Nhi cũng động dung. Nàng quay đầu nhìn Liên Vũ, khẽ cười: “Liên Vũ, ngươi không hiểu đâu.”
“Đúng, nô tỳ thấp cổ bé họng, có nhiều chuyện lắng nghe cũng không thể hiểu. Nhưng nô tỳ muốn ngài vui vẻ, nhiều năm hầu hạ, nô tỳ sớm đã coi ngài như…” Nhất thời kích động mà nói bậy, Liên Vũ vội im lặng, nước mắt bất giác nổi lên, dọc theo gò má lăn xuống.
Tĩnh Nhi biết nàng muốn nói gì, giữa bọn họ chẳng lẽ không giống tỷ muội sao?
Tức giận trong lòng tiêu đi một chút, Tĩnh Nhi nhẹ giọng: “Trẫm biết tâm ý của ngươi, đứng lên đi.”
Liên Vũ đứng dậy, nói: “Nô tỳ đi mời thái y tới.”
“Không cần.” Tĩnh Nhi nhàn nhạt cự tuyệt.
Liên Vũ không thể nói gì, chỉ đành lẳng lặng hầu hạ một bên.
Qua một canh giờ, Tô Doanh tới. Nhìn Tĩnh Nhi an tĩnh ngồi cạnh bàn, sắc mặt Tô Doanh thay đổi, nhanh chóng tiến lên: “Sao Hoàng Thượng lại tiều tụy như vậy? Long thể còn chưa hồi phục sao?” Mấy ngày nay hắn và Mạnh Ninh đều muốn vào cung thăm hỏi, nhưng Thái Thượng Hoàng lại có lệnh không ai được quấy rầy Hoàng Thượng. Hôm nay được gặp, Tô Doanh lại khó an lòng, sao nàng lại gầy ốm nhiều như vậy?
Cho cung nhân lui ra ngoài, Tĩnh Nhi mới lên tiếng: “Hôm nay trẫm truyền ngươi tới đây là có việc muốn ngươi đi làm.”
“Hoàng Thượng cứ phân phó.”
Tĩnh Nhi đứng dậy tới án thư, chấp bút viết một phong thư, sau đó đưa cho Tô Doanh.
“Thư này, ngươi phái người đưa tới Hạ phủ ở Thương Đô Yên Khương.”
Tô Doanh cả kinh: “Hạ Ngọc Hạ đại nhân?”
Tĩnh Nhi gật đầu, Tô Doanh lại nói: “Hoàng Thượng muốn vi thần phái người bí mật đưa thư sao?”
Tĩnh Nhi lại lắc đầu: “Vậy thì không cần, chỉ cần đưa là được.” Bên trong cũng chẳng có gì, nàng chủ yếu là muốn phái người tìm hiểu tình hình của Hạ Ngọc và Hưng Bình công chúa. Có người nhận tin, vậy chứng tỏ bên đó không xảy ra chuyện.
Tô Doanh cẩn thận cất vào ống tay áo, lúc ngước mắt lại thấy người trước mặt lảo đảo. Tô Doanh cuống quýt duỗi tay đỡ nàng, lo lắng hỏi: “Long thể Hoàng Thượng không tốt, sao không nghỉ ngơi trên giường? Ngài phải tự bảo trọng đấy!”
Tô Doanh vừa dứt lời thì Tĩnh Nhi lại trào phúng cười rộ lên. Bảo trọng thân thể? Hiện tại người muốn soán ngôi lại là phụ thân thân sinh của nàng kìa!
“Tô Doanh.” Nàng bắt lấy cánh tay hắn.
Một tiếng “Tô Doanh” khiến hắn chấn động, bình thường nàng luôn vừa cười vừa nói gọi hắn là “Tô ái khanh”, chưa từng kêu tên hắn như vậy. Trái tim Tô Doanh căng chặt: “Vâng.”
“Nếu có một ngày Thế tử lên làm Hoàng đế, ngươi sẽ một lòng trung thành với hắn sao?”
Tô Doanh cả kinh: “Hoàng Thượng…”
“Ngươi sẽ vậy sao?” Tĩnh Nhi không chút hoang mang, hỏi.
Hắn quỳ xuống, nói rõ từng câu từng chữ: “Chắc chắn không!”
“Tốt, rất tốt!” Nàng cười, cúi người đỡ hắn đứng dậy, “Không hổ là Tô ái khanh của trẫm.”
“Hoàng Thượng…”
“Đi thôi.” Tĩnh Nhi xoay người, tới cửa, nàng lại tiếp tục, “Nghe nói dạo này Ninh Nhi hay đi với ngươi, nàng ấy là cô nương tốt, ngươi phải biết quý trọng.”
Tô Doanh bỗng dưng dừng bước, yên lặng nhìn tấm lưng kia thật lâu, thở dài một tiếng.
Tĩnh Nhi lại cười, tên ngốc Tô Doanh này, lúc trước còn nói bản thân đoạn tụ, mà hiện tại tiếp xúc với Mạnh Ninh thường xuyên, đương nhiên sẽ biết nàng ấy rất tốt. Nàng vốn muốn tứ hôn cho bọn họ, nhưng xem ra, nàng làm điều thừa rồi.
……………
Suốt ba ngày, Hoàng Thượng chưa từng rời khỏi nội thất một bước, mà Thái Thượng Hoàng cũng không tới.
Thái y mỗi ngày đều mang thuốc tới, nhưng bệnh tình lại không có tiến triển.
Tương Tầm xin Thế tử để nàng tới Càn Thừa cung, cùng Liên Vũ, hai người lo lắng đứng bên ngoài.
Thế tử có tới hai lần nhưng Tĩnh Nhi không gặp.
Qua ngày thứ năm, Tô Doanh đột nhiên cầu kiến. Tôn Toàn dẫn hắn vào, đã thấy Tĩnh Nhi đứng lên, gấp giọng hỏi: “Sao rồi?”
Thần sắc Tô Doanh không tốt, chỉ đáp: “Người đã trở về, đang chờ bên ngoài.”
“Còn không để hắn vào!”
Người bên ngoài vội vàng đi vào, quỳ xuống hành lễ, nói: “Hoàng Thượng, thời điểm thủ hạ tới, trên dưới Yên Khương đều nói Hạ đại nhân thông đồng với địch phản quốc, hiện tại đã bị nhốt trong đại lao, không lâu sẽ bị xử trảm.”
“Ngươi nói cái gì? Vậy Hưng Bình công chúa đâu?”
“Nghe nói Hưng Bình công chúa cùng Hạ đại nhân vào ngục.”
Hai chân Tĩnh Nhi mềm nhũn, may mà hai cung nữ duỗi tay đỡ kịp. Tình hình ngày đó vẫn còn còn rõ ràng trước mắt, nàng vẫn nhớ Hưng Bình công chúa nói muốn nàng trở về thăm bà.
Yên Khương Vương kia thật sự nhẫn tâm vậy sao?
Tĩnh Nhi cắn răng: “Nói tiếp.”
“Thời điểm thủ hạ tới Thương Đô, Hạ phủ sớm đã bị Yên Khương Vương cho người canh giác. Hắn hình như biết Hoàng Thượng sẽ phái người tới nên còn muốn thuộc hạ truyền lời, nói ngài không cần phải người tới nữa, còn kêu thủ hạ giao cái này cho ngài.” Hắn lấy một phong thơ trong ống tay áo trình lên Tĩnh Nhi.
Nàng mở ra xem, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Tô Doanh vội hỏi: “Bên trong viết gì?”
Tĩnh Nhi cười lạnh: “Hắn muốn noi theo Đông Việt, liên hôn với trẫm.”
Ngày đó Hoàn Nhan Vũ lấy ba trăm dặm ranh giới làm sính lễ, mà hôm nay Yên Khương Vương lại đem tính mạng hai người ra ép nàng.
Vò nát bức thư trong tay, xem ra Yên Khương Vương đã đoán được Dao Dao ngày đó là nàng, hắn đang đánh cược xem nàng có mềm lòng không.
Buổi tối, Thiếu Huyên rốt cuộc cũng tới. Nghe thái giám nói Hoàng Thượng ở bên trong không ăn không uống một ngày, y tiến vào, thấy Tĩnh Nhi ngơ ngác ngồi cạnh bàn.
“Con không cần để ý tới hắn, hắn sẽ không giết Hạ Ngọc.”
Cha con bọn họ lâu ngày không gặp, mà câu đầu tiên lại nhắc tới chính sự, trông thật xa cách!
Tĩnh Nhi không nhìn y, chỉ trầm giọng: “Phụ hoàng nghĩ mình hiểu ông ta sao? Nàng từng nghe nói Yên Khương Vương vô cùng sủng ái Hưng Bình công chúa, nhưng hiện tại không phải cũng giam bà vào đại lao sao? Thế giới này, có thứ gì không thể thay đổi sao?
Thiếu Huyên thở dài: “Tĩnh Nhi, con là Hoàng đế, sao có thể vì lòng riêng mà cưới công chúa Yên Khương chứ?”
Tĩnh Nhi cười lạnh: “Hoàng đế thì sao? Hoàng đế cũng là người, cũng có thứ muốn bảo vệ!” Tỷ như giang sơn Tây Lương này, tỷ như bằng hữu chí cốt của mẫu hậu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!