Cùng Hào Môn Đại Lão Tàn Tật Ngọt Ngào Hàng Ngày
Chương 16
Trịnh Cẩn Dư đã nhân cơ hội họ cãi nhau trốn ra ngoài.
Về phần Lục Tư Sâm…
Rất xin lỗi, có duyên lần sau gặp.
Chỉ có loại cặn bã như Vương Thác vẫn ảo tưởng cưới cô, chiếm lấy gia sản nhà họ Trịnh, không tự nhìn lại mặt mũi và đức hạnh của bản thân mình đi?
Trịnh Cẩn Dư quay đầu nhìn người trong phòng bao, khinh thường xì một tiếng.
Ghê tởm!
Nhưng hai người kia đúng là quá ngu ngốc, cô vừa sử dụng vài thủ đoạn mà đối phương đã đánh nhau rồi.
Lúc Trịnh Cẩn Dư định đi mới nhớ ra mình quên mất cây gậy.
Trong lòng do dự nếu quay lại lấy lỡ bị họ sảy tay làm bị thương thì mất nhiều hơn được, hơn nữa cô vừa lợi dụng Lục Tư Sâm xong, bây giờ quay lại chạm mặt anh thì…
Trịnh Cẩn Dư nghĩ thế nào cũng thấy không thích hợp, lén chạy vào toilet, lấy một khăn quàng cổ trùm kín đầu, sau đó chạy ra ngoài từ cửa sau khách sạn.
Lúc này thời tiết khá đẹp nên cô muốn đi mua sắm.
Lục Tư Sâm lo lắng hai người đánh nhau sẽ làm tổn thương người vô tội nên sai Lôi Siêu dẫn người đi ra ngoài. Kết quả cô gái kia còn chuồn nhanh hơn bất cứ ai, lúc anh chú ý đến thì chỉ còn lại bóng người trong cửa.
Anh mím môi mỏng, vậy mà cô lại giật mình.
Để anh làm nền lâu như vậy, lúc thoát được lại không nghĩ gì đến anh?
Lục Tư Sâm ngồi xe lăn ra khỏi phòng, tìm một vòng xung quanh không hề phát hiện bóng dáng Trịnh Cẩn Dư đâu, lông mày dày đậm cau lại, ánh mắt vô tình rơi vào cây gậy trong nhà.
“Siêu Tử, cậu lấy cái kia lại đây.”
Lôi Siêu né tránh lửa đạn của hai người trong phòng, lấy cây gậy, hỏi Lục Tư Sâm: “Không biết cô Trịnh đi đâu, không có gậy có bị vấp ngã hay không? Để tôi tìm cô ấy xem.”
Đối với Trịnh Cẩn Dư, Lôi Siêu không có cảm xúc gì, nhiều lắm cũng chỉ như một em gái nhỏ nghịch ngợm đáng yêu thôi.
Nhưng thái độ của Lục Tư Sâm lại không rõ ràng, anh ta nhất định phải khách sáo chút, cho nên mới muốn tìm Trịnh Cẩn Dư đưa lại cho cô.
Lục Tư Sâm im lặng hai giây rồi nói: “Không cần.”
Nói xong, anh di chuyển xe lăn ra ngoài, Lôi Siêu nhìn bóng lưng anh, nghi ngờ nói: “Không có cái này, cô ấy sẽ không bị ngã đấy chứ…”
Lục Tư Sâm nhàn nhạt nói: “Cho dù cậu có vứt đi, cô ấy cũng chẳng ngã đâu.”
Trịnh Cẩn Dư thật sự sẽ không ngã, lúc này cô đang ngồi trong xe đi đến trung tâm thương mại.
Khi đến thế giới này có ba thứ cô thích, mỹ phẩm, món ăn ngon và quần áo đẹp.
Trước kia ở thế giới hiện thực cô xuyên thành người bình thường nên không được hưởng thụ nhiều thứ.
Hiện tại vào trong sách, cô thành cô chủ nhà họ Trịnh, mọi thứ với cô chỉ là một cái nhấc tay.
Mua trước vài bộ quần áo, sau đó mua thêm ít đồ trang điểm, hai ngày qua cô đã theo dõi một blogger nổi tiếng trên mạng và rất say mê học hỏi.
Còn về món ăn ngon, đi lại bất tiện, vẫn nên từ từ thì hơn.
Trịnh Cẩn Dư đến một trung tâm thương mại lớn nhất thành phố.
Ở đây cũng có một quầy kinh doanh nước hoa của nhà họ Trịnh cô.
Nhưng vì nguyên chủ là cô gái mù nên trước nay không quản lý công ty, cũng chưa từng xuất hiện trong tình huống đông người nên đừng nói đến quầy hàng kinh doanh nhà họ, dù ở trong công ty thì số người nhận ra cô cũng không nhiều.
Trịnh Cẩn Dư dạo qua một vòng, nhanh chóng càn quét một đống đồ. Đúng là tiêu tiền khiến người ta vui vẻ, tâm trạng lúc này của cô không thể dùng lời nói đơn giản để hình dung được.
Từ lầu bốn xuống đang định vào thang máy thì cô bỗng nhìn thấy một người quen. Cô vội vàng xách đồ đạc trốn vào một góc.
Trong lòng khó hiểu, sao Tôn Đại Sơn lại rảnh rỗi ban ngày ban mặt có thể ra ngoài dạo phố trong giờ làm việc?
Cô cẩn thận thò đầu ra, nhìn thật kỹ xác định chắc chắn là Tôn Đại Sơn.
Nhưng cô nhanh chóng hiểu ra, vì khoảnh khắc cô thò đầu ra kia bỗng thấy một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi nhào vào lòng Tôn Đại Sơn, làm nũng vỗ vỗ vai ông ta một cách âu yếm.
Tôn Đại Sơn đưa tay ôm lấy cô gái, cô gái liền ghé sát hôn vào cằm ông ta một cái.
Hai người vô cùng thân mật hệt như một cặp tình nhân yêu đương cuồng nhiệt.
Trịnh Cẩn Dư ghê tởm nổi da gà khắp người.
Nếu cô nhớ không lầm, năm nay Tôn Đại Sơn đã sắp năm mươi, còn cô gái kia nhìn qua cũng chỉ hai lăm, vậy mà cũng mở miệng ăn được.
Cơ hội tốt như vậy không thể bỏ qua, Trịnh Cẩn Dư vội vàng lấy điện thoại di động ra chụp liên tục vài tấm, cảm thấy chưa đủ, cô còn đi theo sau hai người họ cho đến khi họ vào một khách sạn và lấy phòng.
Trịnh Cẩn Dư không theo vào, cô đến một quán cà phê đối diện tìm chỗ ngồi, lặng lẽ chờ đợi.
Trước đây Dương Lan Hoa còn cười nhạo cô không có kỹ thuật quản chồng, không giữ được đàn ông, còn nói Tôn Đại Sơn đối với bà ta tốt thế nào. Nếu bà ta biết Tôn Đại Sơn ở bên ngoài thế nào thì cảnh tượng đó chắc sẽ tuyệt vời hết chỗ nói.
Thực ra lúc này Trịnh Cẩn Dư hoàn toàn có thể gửi ảnh chụp vừa rồi cho Dương Lan Hoa, nhưng cô cảm thấy trò hay vừa mới bắt đầu, không thể kết thúc nhanh vậy được.
Giống như trò mèo vờn chuột, bắt được rồi thả, thả xong lại bắt nhưng vẫn khống chế đối phương nằm trong phạm vi, vậy chơi mới vui.
Còn chưa biết cô gái kia là ai, cô phải tra thật rõ ràng mới được.
Xem cô đi, tốt bụng biết bao! Ngay cả chuyện này mà cũng làm rõ ràng giúp Dương Lan Hoa.
Tuy cô gái kia không đắc tội với mình nhưng kẻ thứ ba phá hoại gia đình người khác cũng không đáng được đồng tình.
Chờ sau khi cô điều tra rõ ràng, sau đó chỉ việc chờ xem kịch vui.
Nhưng không đợi đến lúc Trịnh Cẩn Dư xem kịch vui thì lần xem mắt thứ ba đã được nhà họ Tôn sắp xếp cho cô rồi.
Lần trước chuyện của Vương Thác đã ầm ĩ không hay, Tôn Đại Sơn tức giận mắng Vương Thác một trận nhưng cũng chẳng để Trịnh Cẩn Dư được dễ chịu, quay về nói cho Dương Lan Hoa, mấy ngày nay Dương Lan Hoa suốt ngày cằn nhằn cô.
Trịnh Cẩn Dư mắt điếc tai ngơ, cuối cùng còn hỏi Dương Lan Hoa: “Thím sẽ giới thiệu đàn ông đã có vợ cho con gái mình sao?”
Dương Lan Hoa tức đến mức không biết nói gì, lại quay sang mắng Tôn Đại Sơn một chập.
Nói ông ta làm việc không lưu loát, chuyện này mà cũng để lộ thóp.
Tôn Đại Sơn lập tức phản bác nói: “Bà làm việc thì lưu loát lắm nhỉ? Vào đồn cảnh sát rồi còn bị người ta kéo đến đập phá đồ đạc?”
“Tôi so với bà thì đúng là phù thủy nhỏ gặp phù thủy lớn.”
Cuối cùng hai người lại mắng chửi nhau một trận ầm ĩ, suýt chút nữa còn đánh nhau, may có bà cụ ngăn lại.
Trịnh Cẩn Dư ở bên cạnh không nhịn được cười, người nhà họ Tôn càng cãi vã ầm ĩ cô càng vui vẻ.
Xét thấy kinh nghiệm từ hai lần trước, lần này chính bà cụ Tôn ra tay chọn mục tiêu.
Nam Phương là một họ hàng phương xa của bà ta, mấy năm trước vẫn thường xuyên liên lạc nhưng từ sau khi bà cụ Tôn về nhà họ Trịnh ở liền coi thường người ta, sau này tình cảm dần phai nhạt.
Lần này nhớ đến đơn giản là vì tính cách người kia thật thà, rất dễ khống chế. Nếu không chỉ dựa vào dáng vẻ mắt cao hơn đầu của bà ta hiện giờ thì cũng chẳng thèm để ý đến họ.
Lần này thành thì sau này có thể biến tiền của nhà họ Trịnh thành của nhà họ Tôn bà rồi.
Lúc Trịnh Cẩn Dư nhận được tin tức này, đau đầu lấy tay day lông mày.
Lại phải xem mắt.
Hai lần trước chơi vui, dù sao cô cũng rảnh rỗi không có việc gì làm nhưng chơi lại lần nữa thì chẳng còn gì thú vị nữa.
“Bà nội, cháu không muốn đi xem mắt nữa.”
Bà nội giả vờ hiền lành xoa đầu cô, nói một cách sâu sắc: “Ài, bà nội già rồi, sau này sẽ ra đi, mắt cháu thì không tốt, nếu không ai chăm sóc thì sao được chứ?”
“Nhân dịp bà nội còn khỏe mạnh, giải quyết chuyện kết hôn thì bà nội cũng yên tâm hơn.”
Trịnh Cẩn Dư biết, nếu cô phản bác lại một câu thì chắc chắn đối phương có cả ngàn câu đáp lại.
Cô không muốn ầm ĩ với bà ta, đành nói: “Vậy hai lần trước xảy ra chuyện kia, lỡ như lần này…”
Bà cụ Tôn gấp gáp cam đoan: “Lần này sẽ không! Cháu yên tâm đi. Bà nội đã điều tra kỹ càng rồi. Đứa bé kia là một chàng trai thật thà có trách nhiệm, tính cách rất tốt, có lòng bao dung, nhất định sẽ đối xử tốt với cháu.”
Trịnh Cẩn Dư lại hỏi: “Người ta điều kiện tốt như vậy, sẽ không ngại mắt cháu không nhìn thấy gì chứ?”
Bà cụ Tôn mỉm cười nói: “Ban đầu cũng có chút e dè nhưng bà đã nói sơ qua về điều kiện và tính cách của cháu, nó thấy rất hợp, cho nên lần này gặp mặt, cháu nhất định phải nắm lấy thời cơ, qua thôn này không có cửa hàng nọ, cháu nghe không?”
“Bà nội không yên tâm nhất là cháu. Cháu nhất định phải sống thật tốt nhé.”
Trịnh Cẩn Dư thầm bĩu môi nhưng ngoài mặt vẫn vờ như ngoan ngoãn gật đầu: “Được rồi, vậy cháu sẽ đi gặp một lần.”
Cúi xuống, cô nhấn mạnh nói: “Nếu như lần này không thành thì cháu sẽ không đi xem mắt nữa đâu.”
“Được, theo ý cháu.” Bà cụ đáp.
Trịnh Cẩn Dư rửa mặt chải đầu thay quần áo rồi đi đến điểm hẹn.
Đến lần thứ ba cô thật sự chịu không nổi nữa, cứ như vậy cũng không phải là cách.
Cô lén nhìn ra ngoài, sau khi lái xe đã đậu xe ở bên ngoài vẫn thật thà ở ngoài đó chờ, như vậy khiến cô có cảm giác bị giám sát.
Không được, lần này nhất định cô phải chạy thoát.
Chuyện xem mắt, ai thích đối phó thì đối phó, cô chẳng muốn đối phó nữa rồi.
Cô đã tìm ra cô gái lần trước thuê phòng cùng Tôn Đại Sơn, là một nhân viên nhỏ trong công ty, nghe nói đã đính hôn rồi.
Nếu tung tin này ra thì vở kịch sẽ náo nhiệt lắm đây.
Trịnh Cẩn Dư trốn ra từ cửa sau nhà hàng, cầm cây gậy trong tay xoay xoay hai vòng như gậy Kim Cô, đi lại thoải mái, chẳng có chút gì giống người mù.
Nhắc đến cũng thật trùng hợp, lại gặp Lục Tư Sâm.
Giờ phút này, xe lăn của Lục Tư Sâm cách mũi chân cô chưa đến một mét.
Không biết duyên phận ở đâu ra mà lần xem mắt nào cũng gặp anh.
Trịnh Cẩn Dư đành phải chống lại cây gậy xuống đất, một tay che miệng ho khan hai tiếng, sau đó lẩm bẩm nói thầm: “Sao lại bị cảm chứ, mũi tịt hết rồi, chẳng ngửi thấy gì thế này.”
Dù sao lần trước cô nhìn thấy Lục Tư Sâm là dựa vào mùi hương để phân rõ thân phận đối phương.
Bây giờ cô bị cảm, mũi không dùng được, tất nhiên không biết người đứng trước mặt là ai.
Giả vờ, Lục Tư Sâm lẳng lặng nhìn cô.
Trịnh Cẩn Dư thấy Lục Tư Sâm không trả lời, cầm gậy thăm dò về phía bên trái, ai ngờ Lục Tư Sâm lại lăn xe sang bên trái.
Gậy của Trịnh Cẩn Dư tiếp xúc thấy chướng ngại vật, lại chuyển hướng về bên phải, nhưng Lục Tư Sâm lại cũng chuyển hướng về bên phải.
Lúc này, Trịnh Cẩn Dư rất muốn quẳng cây gậy đi, chống nạnh chất vấn Lục Tư Sâm: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Nhưng cuối cùng cô cũng nhịn xuống, chỉ vươn tay mò mẫm trong không khí một lát, mới nói: “Sao cái chướng ngại vật này lại di chuyển được chứ?”
Lục Tư Sâm nhướn mày nhìn cô, khóe miệng nhếch lên nụ cười bỡn cợt, nhàn nhạt nói: “Có phải cô Trịnh cảm thấy đổi gậy khác rất không thuận tay?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!