Những ngày qua, ánh mắt của Khương Nhan khi nhìn Phù Ly đều lạnh căm, hệt như một oán nữ. Dù sao thì hôm nàng dạo Vọng Xuân lâu, hắn thật sự có mặt ở đấy. Nhưng nàng tuy mắng thầm hắn chứ không hề ghi thù. Nghĩ đến chuyện này qua rồi thì thôi, chẳng qua sau này cách Phù Ly xa một chút, không để hắn nắm được nhược điểm nữa là được.
Bây giờ hắn hỏi như thế, Khương Nhan có chút mơ hồ, vô thức phản bác: “Nhưng hôm đó rõ ràng chỉ có ngươi nhìn thấy, không phải là ngươi thì là ai?”
Lúc này, có một giọng nói kiêu ngạo từ ngoài cửa truyền đến: “Quốc Tử Học có quy định, nam nữ không thể riêng tư tiếp xúc trong phòng, các ngươi là đang làm gì vậy? Khương Nhan ngươi vừa bị phạt vì dạo Vọng Xuân lâu, chẳng lẽ còn không biết tránh né, muốn bị phạt thêm lần nữa ư?”
Lúc này, máu trên người Khương Nhan dường như đông cứng lại.
Sầm tư nghiệp bắt nàng diện bích nhưng không hề nói ra nguyên nhân cho mọi người nghe, thế nên, Tiết Vãn Tình không thể nào biết được nàng đi qua Vọng Xuân lâu.
Trừ phi…
Khương Nhan không dám nhìn vào mắt Phù Ly, chỉ xoay chiếc cổ cứng ngắc, thầm cười lạnh: “Hôm đó, Hòa Ninh huyện chúa cũng có mặt?”
Tiết Vãn Tình chống hông bước vào, đại khái là không xem Khương Nhan ra gì, cũng sảng khoái thừa nhận: “Vừa khéo trên đường về nhà đi ngang qua.”
Vừa dứt lời, liền nhìn thấy hai ánh mắt lạnh lẽo như đao chém đến.
Tiết Vãn Tình bị họ nhìn đến trong lòng lúng túng, thầm nghĩ: Khương Nhan thì cũng cho qua đi, nhưng Phù đại công tử cũng nhìn ta làm gì? Người bị phạt lại không phải là hắn!
“Bắt đầu từ thời thượng cổ Nữ Oa tọa ra con người, người đã phân ra giai cấp sang hèn, nặn đất là sang, ném bùn là hèn, chim sẻ thấp hèn dù cố gắng bay cao thế nào thì cũng không thể trở thành phượng hoàng được.” Tiết Vãn Tình mỉa mai thân thế của Khương Nhan và Trình Ôn, lại hất chiếc cằm tinh xảo nói với Phù Ly: “Ta khuyên Phù đại công tử nên cách những người này xa một chút, tránh gần mực thì đen.”
Ngụy Kinh Hồng chốc chốc nhìn người này, chốc chốc lại xem kẻ nọ, không nhịn được gấp quạt lại, xen miệng: “Ôi chao, Hòa Ninh huyện chúa thật là đọc nhiều sách vở, đến cả thần thoại thượng cổ cũng dẫn ra được.”
Tiết Vãn Tình nghi hoặc nhìn Ngụy Kinh Hồng, nhất thời không biết lời hắn nói là khen hay chê.
Phù Ly vẫn luôn lạnh lùng, tự cao, nhàn nhạt mở miệng, không hề gợn sóng nói: “Ở cùng người lương thiện hệt như ở trong phòng hoa lan, ở lâu sẽ ngửi được hương thơm, ở cùng kẻ ác, hệt như ở trong bào ngư, ở lâu sẽ ngửi thấy mùi thối. Phù mỗ thụ giáo, sẽ tránh xa quan chức tham nhũng, đa tạ huyện chúa đã nhắc nhở.”
Bốn chữ ‘quan chức tham nhũng’ nghe thật chói tai! Tuy chưa nói rõ họ tên, nhưng Tiết Vãn Tình đã sớm thẹn đến mặt đỏ bừng bừng. Trước mặt Khương Nhan và Phù Ly, nàng ta hệt như tự chuốc nhục vào người vậy…
Đáng ghét!
Chung quy vẫn là đối mặt với người đông thế mạnh, Tiết Vãn Tình nghiến răng trừng mắt, bước nhanh về chỗ ngồi của mình, cẩm một quyển sách liền phất tay áo rời đi.
Khương Nhan cười khúc khích, đột nhiên nàng cảm nhận được tầm mắt lành lạnh của ai đó cứa vào sống lưng nàng. Không cần ngẩng đầu cũng biết là của ai, xem ra là muốn tính sổ rồi.
Khương Nhan cảm thấy không ổn, liền đứng bật dậy: “Ôi chao, A Ngọc gọi ta đi giảng giải《Tứ Thư》, suýt chút quên mất rồi.” Nói xong, nàng xoay người rời đi.
Phù Ly đứng sau lạnh nhạt gọi nàng: “Thế này là xong rồi sao?”
Bước chân của Khương Nhan dừng lại, tuy biết rõ nhưng vờ hồ đồ, cười nói: “Xong rồi xong rồi, ta đại nhân không tính toán với tiểu nhân, không thèm cãi nhau với Tiết Vãn Tình.” Dứt lời, nàng liền muốn rời đi.
Nhưng Phù Ly rõ ràng không định tha cho nàng, đi đến giang tay chặn đường, giọng trầm xuống vài phần, nói thẳng: “Ta đang nói việc ngươi đổ oan cho ta việc tố cáo ngươi, thế này là xong rồi sao?”
Tự biết mình không thể thoát được rồi, Khương Nhan mặt dày nói, “Là ta sai. Phù đại công tử cũng là đại nhân không tính toán với tiểu nhân, bỏ qua đi được không?”
“Không được.” Phù Ly rũ mắt nhìn nàng, lạnh giọng đáp.
Khương Nhan liền không cười nữa, lùi một bước nói: “Ngươi muốn thế nào? Nói trước đấy nhé, nhân lúc ta gặp nguy lừa ngọc của ta, đó không phải là hành vi của quân tử nên làm.”
Dứt lời, Ngụy Kinh Hồng liền phì một tiếng cười, “Tiểu cô nương thật là thông minh, biết được thứ Phù Ly sợ nhất là khối ngọc kia trên người nàng.”
“Câm miệng.” Phù Ly trở tay huých tay Ngụy Kinh Hồng, sau đó nhìn Khương Nhan, vẻ mặt như thể nếu không nói rõ sẽ không buông tha vậy.
Khương Nhan là lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, vốn có chút áy náy hơn nữa lại nghĩ đến việc Phù Ly vô duyên vô cứ chịu nhiều ánh mắt lạnh lùng như thế của mình, liền thỏa hiệp thở dài nói: “Thế ta giúp ngươi trải giấy mài mực, hầu hạ ngươi một khoảng thời gian.”
Phù Ly xoay người, giọng chắc nịch: “Ba ngày.”
Khương Nhan: “…”
Ha, gì mà đoan chính chính trực? Khương Nhan thật muốn kéo Sầm tư nghiệp đến đây xem, học trò mà ông xem trọng nhất là loại người có thù tất báo đến nhường nào!
Hôm sau, giờ mão một khắc. Trong sảnh Bác Sĩ.
Khương Nhan còn buồn ngủ, ngáp một cái dài, cả người hệt như không có xương dựa lên trên bài học, một tay chống cằm, một tay cầm thanh mài mực mài qua mài lại, hỏi: “Ngươi không sợ bị Tiết Vãn Tình hay Lý Vãn Tình gì đó bắt gặp sẽ đi tố cáo chúng ta lén lút trao đổi sao?”
Phù Ly cả người mặc nho phục trắng đang ngồi quỳ, rũ mắt, đoan chính di chuyển cổ tay, cầm bút uyển chuyển luyện hành thư, giọng nói thanh lạnh không chút gợn sóng: “Mài nhanh một chút, thêm một khắc nữa sẽ có người đến rồi.”
“Tay mềm oặt, nhanh không nổi.” Khương Nhan lười nhác đáp.
Nàng cảm thấy rất vô vị, mài hai cái ngáp một cái, ngắm nhìn ánh ban mai ngoài ô cửa, lại mài hai cái, “Ngươi không cần đi ngủ sao? Mọi người mới vừa rời giường thôi, ngươi đã ở đây luyện chữ được hai khắc rồi, không buồn ngủ ư?”
Phù Ly vẫn ngồi yên bất động.
Khương Nhan tùy ý nằm dài trên bàn, đôi mắt thẫn thờ nhìn mực trong nghiên: “Nhưng ta rất buồn ngủ. Đúng rồi, ngươi và Trình Ôn có quan hệ gì vậy? Không phải là ngươi ỷ thế hiếp người, bắt hắn hầu hạ ngươi chứ?”
Phù Ly hiếm khi không chê nàng ồn ào, đổi tờ giấy khác, đưa bút chấm mực, viết lên hai chữ, sau đó nói: “Mực quá khô.”
Khương Nhan thật sự muốn hất cả nghiên mực lên mặt hắn, nhưng cũng chỉ đành nghĩ thầm mà thôi, dù sao đi nữa văn thao võ lược nàng đều không hơn hắn. Thêm chút nước vào trong nghiên, nàng lại bình phẩm: “Mực này của ngươi không tồi, là mực tốt cực phẩm, chất lượng như ngọc, chạm vào rắn chắc, ngửi có hương tùng nhàn nhạt, mực này qua nhiều lần chế luyện, phí rất nhiều thời gian và tinh lực mới luyện thành, đáng giá ngàn vàng.”
Gia cảnh nàng như thế, nhưng cũng rất biết nhìn hàng. Phù Ly vô thức nói: “Ngươi thích thì tặng ngươi một hộp.”
“Không cần. Cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay*, nếu ta nhận quà của ngươi, sau này ngươi đòi ngọc của ta, ta sẽ rất khó xử nếu như không đưa cho ngươi.” Đôi mắt Khương Nhan xoay chuyển, lộ ra chút giảo hoạt, “Thứ ta muốn có, sẽ dựa vào bản lĩnh của chính mình mà có được.”
(*Ăn của người ta, nói năng cũng phải mềm mỏng hơn)
Ngoài ô cửa, tiếng chim hót líu lo, bóng trúc lay động, Phù Ly dừng bút, đánh giá nàng một lượt, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Ngươi rốt cuộc có biết khối ngọc kia dùng để làm gì không?”
Không phải là dùng để báo ân sao?
Khương Nhan vừa mở miệng, muốn trả lời, liền thấy ngoài sảnh có một người đang thong thả bước vào, vẫn chưa xuất hiện liền nghe thấy tiếng cười của hắn: “Ta biết hai người ở đây mà.”
Chủ đề nói chuyện bị dời đi, Khương Nhan nhất thời quên mất bản thân muốn nói gì, chỉ nhìn Ngụy Kinh Hồng sau phiến quạt khẽ lay: “Hôm nay mặt trời mọc đằng tây à? Ngụy công tử lại dậy sớm như thế này.”
“Nghe nói có tin tốt, đương nhiên phải dậy sớm.” Ngụy Kinh Hồng cười lanh lảnh bước đến, vén bào ngồi quỳ xuống, “Ta nghe Phùng tế tửu nói, sau hai ngày tế trời, thái tử điện hạ sẽ đến Quốc Tử Học, biểu đạt ý khuyến học.”
Phù Ly không dừng bút, hệt như không nghe thấy. Khương Nhan cũng chán nản ‘ồ’ một tiếng, rồi không nói gì.
Ngụy Kinh Hồng ngạc nhiên hỏi: “Thái tử không phải là người bình thường có thể gặp được đâu, sao ngươi lại không vui như thế?”
“Có gì đáng vui đâu?” Khương Nhan trả lời, “Thiên tử giá lâm, chúng ta liền phải dậy từ canh ba, mặc lễ phục rườm rà, lễ tiết rắc rối, từ trời chưa sáng đến buổi trưa, không thể nhúc nhích, không được cười đùa, không thể hít thở mạnh, không thể ho khan, còn phải nghĩ cách trả lời những câu mà thái tử hỏi, mồ hôi nhễ nhãi còn phải ba quỳ chín lạy với hắn, cẩn thận rụt rè.”
“Hình như nói cũng có lý lắm.” Chút hứng khởi trong lòng Ngụy Kinh Hồng bị Khương Nhan thành công phá vỡ, bỗng cũng cảm thấy phiền phức. Thấy nàng đang mài mực, hắn nhất thời nổi hứng nói: “Nghe nói ngươi làm quạt rất giỏi, có thể làm cho ta một cây không? Cây quạt này của ta quá trắng, không thích hợp hoạt động ngày hè.”
“Được thôi, năm lượng một cây.” Khương Nhan ngồi dưới đất ra giá.
Ngụy Kinh Hồng cười nói: “Ta ra mười lượng, ngươi đề thơ lên giúp ta nhé.”
Phù Ly bên cạnh đang luyện chữ chợt dừng bút, ngẩng đầu giương mắt nhìn hai người, lạnh giọng xen ngang giao dịch giữa bọn họ: “Mực quá lỏng.”
Khương Nhan: “…”
Lúc quá khô, lúc lại quá lỏng, người này thật sự khó hầu mà!
Nàng tùy tiện ném thanh mài, xoa tay đứng dậy: “Đói bụng, không mài nữa.”
Phù Ly nhíu mày: “Đã nói là ba ngày.”
“Mặc kệ ngươi bao nhiêu ngày, hầu hạ ngươi như thế là nể mặt lắm rồi. Ngươi đến đây là để tu thân dưỡng tính, học đạo trị quốc, không phải đến đây để hưởng phúc. Không ai ở trong đây xem ngươi như vương công quý tộc để đối đãi, nếu muốn trải qua cuộc sống có người hầu hạ, nuông chiều, thế thì sớm về nhà một chút.”
Khương Nhan trí nhớ tốt, cư nhiên đem toàn bộ lời giáo huấn của trai trưởng giáo huấn Tiết Vãn Tình lúc đầu nhập học đọc ra từng chữ một, sau đó liền phủi phủi vạt áo, dưới ánh ban mai đầu hè nàng nghênh ngang rời đi, áo trắng tóc đen, yểu điệu vô song.
Trong sảnh, Ngụy Kinh Hồng chậc chậc cảm thán: “Ta thấy nàng không giống dạng cô nương tâm kế. Nếu không lúc ngươi bắt nàng giúp ngươi mài mực, nàng sẽ đem chuyện ngươi nửa đêm luyện võ tố cáo với các tư nghiệp rồi.”
Phù Ly phản bác: “Ta từng bắt ép nàng sao?”
“Được được được, ngươi không có.” Ngụy Kinh Hồng chống tay lên trên bàn, khom người cười, lắm mồm nói, “Chẳng qua ta thấy, hai kẻ tai họa các ngươi nên nghe theo hôn ước của lão quốc công đi, tai họa gặp tai họa là ổn rồi, tránh việc gây tai họa cho người khác.”
Nghe xong, Phù Ly đưa mắt nhìn Ngụy Kinh Hồng, ngón tay dùng sức, bẻ gãy cây bút trong tay.
Ngụy Kinh Hồng bị hắn dọa sợ, cả người liền lùi về sau, rụt rè nói: “Có khi nào, nàng vốn không biết khối ngọc kia là tín vật định hôn của hai ngươi?”
Phù Ly chợt ngẩn người, ánh mắt thoáng lơ đễnh.
Chỉ trong chốc lát, hắn liền khôi phục lý trí, chắc nịch nói: “Không thể nào. Nàng từng nói, muốn ta…”
Lấy thân báo đáp.
Lời nói đột nhiên im bặt. Phù Ly cúi đầu, đem vài chữ kia kia nuốt xuống.