Hán tử đó bị bóp chặt yết hầu, gương mặt lập tức đỏ bừng. Nhìn thấy Phù Ly không phải là người dễ chọc vào, hắn rất thức thời chịu thua, vùng vẫy từ trong ngực lấy ra nửa khối ngọc hoàn, vừa khéo là nửa khối ngọc mà Khương Nhan đánh mất.
Hán tử run rẩy đem ngọc hoàn lấy ra, mở miệng thở hổn hển nói: “Tiểu nhân có mắt…không biết thái sơn, va phải…va phải quý nhân, mong tha mạng! Tha mạng!”
“Hay cho tặc tử nhà ngươi, cư nhiên dám ban ngày ban mặt trộm cắp.” Khương Nhan giật lấy ngọc hoàn, tựa như chạm phải vật giơ bẩn, phủi phủi thân ngọc, hừ nói, “Dưới chân thiên tử dám làm chuyện gian trá, chờ ăn cơm tù đi.”
Dứt lời không lâu sau, liền nhìn thấy ngự sử tuần thành nghe tin đi đến, đoàn người xung quanh liền ngươi một câu ta một câu kể ra toàn bộ sự việc. Công tích đưa đến cửa, ngự sử tuần thành đương nhiên sẽ không từ chối, lập tức gọi người giải kẻ quen thói trộm cắp đi.
Người vây xem liền tản đi, Khương Nhan chậm rì rì lê bước, cầm ngọc hoàn mất đi tìm về nói, “May mà có Phù đại công tử ở đây! Nếu mất đi vật quan trọng như thế này, ta làm sao đáp lại tâm ý của lão quốc công đây? Chỉ là sợ dây dát vàng đẹp như thế bị trộm đứt, thật đáng tiếc.”
Phù Ly vừa rồi bóp lấy chiếc cổ chảy đầy mồ hôi của hán tử, cả mặt chán ghét cầm khăn tay lau tay, nghe xong liền nhìn Khương Nhan, ý vị đặc biệt sâu xa nói: “Ta lại giúp ngươi lần nữa.”
Hắn dùng từ ‘lại’. Khương Nhan lúc này chợt nhớ đến lần trước bị Tiết Duệ quấn lấy, Phù Ly cũng ra tay giúp đỡ mình một lần. Bất giác nghi hoặc, buồn bực: Người này quả là tâm phật khẩu xà mà, cũng không đáng ghét như lần đầu gặp gỡ nhỉ.
Khương Nhan chắp tay sau lưng, bước lùi, nhìn Phù Ly cười nói: “Chi bằng thế này, ta mời ngươi ăn trưa?”
Trong mắt nàng phát ra ánh sáng, ý cười rực rỡ.
Phù Ly nhìn thắt lưng trống rỗng của nàng, hừ nói: “Ngươi kinh tế eo hẹp*, làm sao mời ta?”
(* Nguyên văn 囊中羞涩 [nang trung tu sáp]: Trong ví không có tiền, khiến người ta khó xử)
Khương Nhan xì một tiếng, vỗ vỗ túi tiền rỗng tuếch, “Sao ngươi biết ta không có tiền thế?”
“Nếu có tiền, người nọ hẳn sẽ trộm túi tiền của ngươi, chứ không phải là khối ngọc khuyết chẳng đáng tiền kia.” Phù Ly nói toạc ra, lại hỏi, “Ngươi đem tiền tháng của mình cho Trình gia?”
Khương Nhan gật đầu đáp: “Phải thì thế nào? Chẳng lẽ chỉ có ngươi được phép tiếp tế bạn học, không cho ta được làm người tốt ư?”
Thân mình còn chưa lo xong, còn bày đặt tốt bụng. Phù Ly im lặng một lúc, không tự nhiên hỏi: “Tiền mỗi tháng của ngươi có bao nhiêu?”
Nàng quyên sạch tiền, không biết có chết đói hay không.
Phù Ly nghĩ như thế, trong đầu tự động hiện ra một khung cảnh. Trời đất lạnh lẽo, lá ào ạt rụng, dòng người đi lại trên phố phủ Ứng Thiên, Khương Nhan ăn mặc đơn bạc ngồi ở góc tường, nhìn chằm chằm vào đầu dê thái lát nóng hổi, thịt bò bằm, canh nấm kim châm, món tam tiên…Bụng đói không ngừng đánh trống, nhưng đến cả một đồng tiền cũng không có, thật sự đáng thương.
Không được. Nữ tử có hôn ước với Phù gia, sao có thể nghèo rách mồng tơi như thế?
Nghĩ như vậy, Phù Ly mở miệng, một câu ‘Nể ngươi là bạn học, ta có thể giúp ngươi’ còn chưa nói ra, liền nhìn thấy Khương Nhan cúi đầu cười: “Thái Bạch thi tiên từng rằng ‘Thiên sinh ta tài tất hữu dụng, thiên kim tán tận hoàn phục lai**’, ta hẳn là trời sinh có tài, vàng bạc mất sạch, cuối cùng cũng có ngày mất lại tìm về thôi!”
(**Trời sinh ta ra chắc chắn có ích, vàng bạc mất sạch sẽ quay trở về)
Mây tản đi, ánh nắng sáng rực, vũng nước của gạch đá xanh trên đường phản chiếu bóng dáng thướt tha của Khương Nhan, tựa như thủy nguyệt kính hoa, toát lên vẻ đẹp mơ hồ. Đầu Phù Ly chợt trống rỗng, dường như đường phố xung quanh đều đi xa, dòng người trở nên lu mờ, chỉ có gương mặt cười tự tin của nàng lại hiện lên vô cùng rõ ràng.
Ánh mắt Phù Ly khẽ động, nghiêng đầu hừ nói: “Cuồng vọng.”
Khương Nhan không khách khí đáp trả: “Như nhau cả thôi.”
Lời tuy nói như thế, nhưng Khương Nhan thật sự vẫn không có một xu dính túi. Nàng tuy là con gái của tri huyện thất phẩm, như phụ thân thường xuyên tiếp tế người nghèo, trong nhà thật sự không dư giả, đợt đến phủ Ứng Thiên học hành, mỗi tháng tiêu dùng đều không hơn một hai lượng, còn không bằng tiêu vặt tháng của thư đồng hoặc người hầu trong nhà giàu có. Không phải là Khương tri huyện không nỡ cho con gái nhiều hơn, mà là Khương Nhan thương cha mẹ, cố ý giảm đi tiền tháng của mình đi một nửa.
Khương Nhan linh lợi, chỉ một hai lượng tiền tiêu vặt tháng cũng đủ để nàng thuận lợi lăn lộn trong phủ Ứng Thiên. Ví dụ như đi Vọng Xuân lâu viết thư tình lên khăn tay của các ca kĩ, vũ cơ, được chút nước trà và thức ăn thưởng đẳng, còn có thể nghe những câu chuyện thú vị, ăn cũng ăn rồi, chơi cũng chơi rồi, còn không tốn bao nhiêu tiền, lời biết bao nhiêu.
Sau đó bị Sầm tư nghiệp phạt, nàng liền không dám đi nữa.
Lúc này Khương Nhan chỉ lo đấu võ mồm với Phù Ly, nhất thời không để ý va vào một người bán hàng rong. Người nọ cao to cường tráng, lùi một bước liền đứng vững, ngược lại là Khương Nhan bị đâm đến lảo đảo, Phù Ly vẫn chưa kịp phản ứng lại, cơ thể liền hành động trước một bước, theo bản năng đỡ lấy eo nàng, ổn định người nàng.
Lúc Khương Nhan bị người ta đỡ eo, chợt ngẩn người, nàng quay đầu nhìn, nhìn thấy sự lo lắng vẫn chưa kịp thu lại trong mắt Phù Ly.
Chỉ trong nháy mắt, cảm xúc ấy liền chìm vào đáy mắt, khôi phục lại giếng cổ không chút gợn sóng.
“Nhìn đường.” Phù Ly thu tay, quay đầu nhìn về hướng quầy hàng, giọng lạnh lùng.
Khương Nhan chỉnh lại tay áo, nhìn về hướng người bán hàng rong bị mình va nói: “Xin lỗi.”
Người bán hàng rong cười tươi rói, dùng giọng quan thoại*** nói: “Gặp nhau là duyên, công tử mua chút đồ ăn vặt đi!”
(*** Tiếng phổ thông)
Thanh niên này thật sự là biết làm ăn, chỉ là Khương Nhan vừa tiếp tế cho Trình gia, thật sự không có một xu dính túi. Đang cười từ chối, lại thấy sau lưng vươn ra một bàn tay thon dài, tay áo đỏ nâu, bảo hộ cổ tay đen, nắm tay trắng nõn hữu lực vừa xòe ra, liền có hai xu tiền rơi vào kệ hàng của người bán hàng rong đang gánh.
Trong khoảng cách cực gần, Khương Nhan có thể thấy rõ gân xanh hơi gồ lên trên mu bàn tay hắn.
“Một xiên hồ lô đường.” Sau lưng, giọng lành lạnh của Phù Ly truyền đến.
“Ôi, được!” Người bán hàng rong liền vui vẻ ra mặt, từ trên mặt quầy lấy ra một xiên hồ lô đưa cho Phù Ly, “Xiên lớn nhất cho người, chúc quý khách công thành danh toại, sớm có được giai nhân khuynh thành.”
Phù Ly đứng yên bất động, chỉ nhìn Khương Nhan một cái.
Người bán hàng rong lập tức hiểu ý, chuyển tay đưa hồ lô đường cho Khương Nhan: “Công tử, đưa cho ngươi.”
“Ta ư?” Khương Nhan có chút kinh ngạc, quay đầu nhìn Phù Ly, chỉ thấy hắn ngầm cho phép, lúc này mới nghi hoặc mà nhận lấy hồ lô đường, người bán hàng cười cười, “Đa tạ.”
Hồ lô đường đỏ rực, tựa như một xiên lồng đèn đỏ, trên đỉnh đầu còn có rắc mè nướng, vô cùng mê người. Khương Nhan có chút không hiểu ý của Phù Ly, cầm xiên hồ lô hỏi hắn: “Ngươi không ăn sao?”
Phù Ly nhìn hồ lô đường một cái đáp: “Cho ngươi.”
Sắc mặt Khương Nhan nhất thời có chút cổ quái, nheo mắt hỏi hắn: “Nói như thế, ta lại nợ ngươi một ân tình ư?”
Phù Ly cùng nàng sánh vai bước đi, vẫn có vài phần lạnh lùng cùng ngạo khí: “Ngươi biết là tốt.”
Khương Nhan cắn một ngụm, híp mắt cảm nhận vị chua ngọt trên đầu lưỡi, chậm rãi nói: “Thật ra, sau vườn nhà ta ở huyện Ninh Dương có một cây sơn trà, mỗi năm nương đều sẽ làm rất nhiều hồ lô đường hoặc bánh sơn trà, chỉ có trẻ nhỏ mới thích đồ ăn vặt, ta cũng đã ăn ngán rồi.”
“…” Phía trước, sắc mặt của ai đó từ nhỏ đã thích ăn hồ lô đường chợt đen lại.
Phù Ly thích ăn chua ngọt, cực thích hồ lô đường, cho đến một lần nọ vì ăn vặt bị Phù thủ phụ bắt được, đặt sách thánh hiền lên đầu, bị phạt quỳ cả ngày.
“Nam nhi bảy thước, không thể ham chơi nản chí!” Lời giáo huấn của Phù thủ phụ vẫn còn bên tai, sai đó Phù Ly liền cai đường, học khắc chế ẩn nhẫn, đến khi ngừng chơi lạc thú mới thôi, trước giờ không yêu thích vật gì đến phát rồ, cố gắng sống dưới dáng vẻ mặt lạnh tim lạnh.
Nhưng khắc chế chỉ là che giấu dục vọng, lại không có cách nào loại trừ bản tính bẩm sinh. Ví dụ như bây giờ hắn nhìn thấy hồ lô đường, trong lòng vẫn là yêu thích. Cho nên hi vọng Khương Nhan có thể thay hắn thưởng thức món ngọt này, đảm nhiệm sự vui thích của hắn – Tuy nhiên hắn lại không biết nguyện vọng kì lạ này đến từ đâu.
Nhưng Khương Nhan lại nói là nàng không thích, nói nàng ăn ngán rồi.
Thứ ngon như thế, nàng sao có thể ăn ngán?
Tâm tình liền có chút buồn bực không tên.
Dòng người qua lại như thoi đưa, Khương Nhan không cảm nhận được chút thất vọng nho nhỏ của Phù Ly. Nàng bước theo sau, một tay chắp sau lưng, một tay đang lay lay xiên hồ lô đường bị khuyết mất một dấu răng, cố ý đùa nói: “Ta nợ ngươi nhiều ăn tình thế này, ngươi có muốn ta…”
Nàng ngập ngừng, Phù Ly đằng trước lại dừng bước, chờ nàng bổ sung nửa câu sau.
“Muốn ta trả nửa khối ngọc này?” Nàng cười lanh lảnh.
Dường như đáp án này không hợp ý hắn, Phù Ly hừ một tiếng xem như trả lời.
“Thế thì cho ngươi vậy.” Khương Nhan tùy tiện từ trong ngực áo lôi ra nửa khối ngọc khuyết bị đứt dây đeo, đưa cho Phù Ly nói, “Tránh việc ngươi cứ lo lắng đề phòng, sợ Khương gia ta đòi tiền ngươi.”
Xung quanh dường như yên ắng.
Phù Ly đột nhiên dừng bước, xoay người nhìn ngọc trong tay nàng. Hồi lâu, hắn chuyển dời tầm mắt lên mặt nàng, thử thăm dò chút ý đùa trong lời nói nàng, hỏi: “Ngươi nghiêm túc?”
Tác giả có lời muốn nói:
Khương Nhan: “Ta nợ ngươi nhiều ăn tình thế này, ngươi có muốn ta…”
Phù Ly tự động bổ sung nửa câu sau của nàng trong lòng: …Dùng thân báo nợ!!!