Sang năm, không khí ở Quốc Tử Giám không giống với hai năm trước. Các thái học trò đã thu liễm lại tác phong cà lơ phất phơ ngày thường, học tập trong học quán nghiêm túc hơn không ít, rất nhiều người đến cả đi ăn cơm cũng mang theo sách, vì chuẩn bị cho cuộc thi hương của vài tháng sau.
Mà nữ sinh lại giảm đi vài người, giờ ở lại chỉ còn có năm người Khương Nhan, Nguyễn Ngọc, Ổ Miên Tuyết, Lý Trầm Lộ và Tiết Vãn Tình, ngoài trừ Tiết Vãn Tình ra, bốn người kia đều có người trong lòng, chỉ là chưa đến bước nói chuyện hôn sự, cưới gả mà thôi.
“Hai năm nay người đến Tiết gia cầu hôn không ít, nhưng Tiết huyện chúa mắt cao hơn trán, không chê xuất thân của người ta thì cũng khinh thường tướng mạo của đối phương, đến nay cũng chưa định được nhà nào.” Sáng sớm từ Hội Soạn đường bước ra, Ngụy Kinh Hồng liền đuổi theo Khương Nhan và Ổ Miên Tuyết chia sẻ những chuyện thú vị cuối năm ngoái, lại cười khanh khách nói với Khương Nhan, “Ngươi cần để tâm đấy, nói không chừng Tiết gia vẫn chưa chết tâm với Phù Ly, dù sao đi nữa, năm đó hoàng hậu nương nương có ý đem Tiết Vãn Tình gả cho Phù Ly.”
‘Chiêu khích tướng’ này đối với Khương Nhan vô dụng. Nàng nói: “Nàng ta có gì đáng để ta phải để tâm chứ? Phẩm vị của Phù Ly vẫn chưa tệ đến mức đó.”
Đang nói, đột nhiên từ trong đình thủy tạ truyền đến giọng nữ kiêu căng, ba phần khinh thường bảy phần ganh tỵ: “…Ban đầu còn nói gì đó ‘là vì không muốn giúp chồng dạy con’ mới đến Quốc Tử Giám, giờ đây không phải cũng là nhìn chằm chằm muốn trèo cao lên người Phù gia sao? Ha, cái tự vả này cũng thật vang!”
Thủy tạ cách hành lang không đến mười bước, giọng Tiết Vãn Tình trước giờ vẫn luôn kiêu căng, nhọn hoắt, lời này không muốn bị nghe thấy cũng khó. Lý Trầm Lộ bên cạnh nhìn thấy Khương Nhan, liền khẽ kéo tay áo Tiết Vãn Tình, ra hiệu nàng ta nhỏ tiếng chút.
“Tóm lại là có người không ăn bồ đào, liền nói bồ đào chua.” Ổ Miên Tuyết an ủi nói.
Ngụy Kinh Hồng đưa mắt nhìn vẻ mặt của Khương Nhan, bất ngờ hỏi: “Ngươi sao không nói gì? Nếu là trước đây, chắc đã sớm đến đó cãi nhau rồi.”
“Người không cùng chó sủa, tranh cãi với người như nàng ta, ngoại trừ việc khiến bản thân mất giá cũng không có ích lợi gì.” Khương Nhan lười cùng người của Tiết gia so đo, chậm rãi rẽ qua hành lang, hỏi, “Ngươi vừa nói Lý Trầm Lộ đính hôn rồi, là người nhà nào thế?”
“Ngươi không biết ư?” Ngụy Kinh Hồng chưa đáp, Ổ Miên Tuyết liền gạt hắn ra, vội vã nói, “Đại điển tế trời cuối năm ngoái, Lý Trầm Lộ không phải là sử dụng thủ đoạn thay thế cô nương Hồ gia sao? Lúc quay về gặp thích khách làm loạn, Lý Trầm Lộ không biết thế nào lại quyến rũ được Duẫn Vương.”
“Duẫn Vương?” Khương Nhan mơ hồ nghe qua tên của người này, nhưng lại không quen biết.
Ngụy Kinh Hồng xen vào: “Duẫn Vương là nhị hoàng tử của đương triều – Chu Văn Dục, mẹ đẻ là hoàng quý phi Lưu Thị đã mất, là thứ huynh của thái tử điện hạ.”
Ổ Miên Tuyết giành bổ sung: “Vị Duẫn Vương này trước giờ vẫn ăn chơi trác táng, tâm trí đơn thuần, lần này bị mỹ sắc của Lý Trầm Lộ mê hoặc, liền cầu xin hoàng hậu nương nương ban hôn làm vương phi của hắn.”
“Đáng tiếc, Lý Trầm Lộ là con vợ lẽ, nghe nói phụng khẩu của hoàng hậu dường như vẫn không quá hài lòng.” Ngụy Kinh Hồng lắc đầu nói.
Ngụy Kinh Hồng và Ổ Miên Tuyết người tung kẻ hứng, Khương Nhan liền biết rõ mọi chuyện. chẳng trách Lý Trầm Lộ làm tay sai của Tiết gia cư nhiên có gan dám cùng đi cùng ngồi với Tiết Vãn Tình, hóa ra là đã ôm đùi của Duẫn Vương.
Thời gian hai năm nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, ban đầu có mười ba nữ sinh ngây ngô thanh thuần, giờ đã rời đi hơn phân nửa, lại có ai còn nhớ đến lễ khai giảng đầu tiên chứ?
Thấy Khương Nhan thở dài, Ngụy Kinh Hồng hỏi: “Triều ta trước giờ chưa từng có nữ tử tham gia khoa cử, sau tháng tám ngươi và Phù Ly dự định thế nào?”
“Phù Ly chức quan không to, vẫn phải thay quan viên cấp trên làm chân chạy vặt, ta đã hơn một tháng không gặp hắn, không biết hắn dạo này thế nào.” Dừng chút, Khương Nhan quấn lấy ngọc hoàn lần nữa mang bên hông, vô thức cười nói, “Có lẽ ta, sau khi rời khỏi Quốc Tử Giám sẽ đến phủ Lâm Thao, tranh giành vào làm môn hạ của Lục lão. Cũng có thể là làm một thi nhân nhàn hạ đi đây đi đó, trải qua ngày tháng phong hoa tuyết nguyệt.”
Ngụy Kinh Hồng nói: “Không vội thành thân với Phù Ly sao?”
“Hắn cũng chạy không thoát, gấp làm gì? Huống hồ ta và hắn đều còn trẻ như thế, nếu không đi phô bày bản lĩnh, thủ phụ đại nhân lại làm sao chấp nhận ta va hắn chứ.” Bước ra giữa đình, xuyên qua cổng nguyệt động đi về hướng học quán, ánh mắt Khương Nhan liền chuyển, nhìn Ổ Miên Tuyết hỏi, “Không nói ta nữa, ngươi và Ngụy công tử lúc này định hôn sự?”
Ổ Miên Tuyết che mặt, cười lộ ra núm đồng tiền: “Ôi chao, ngại ngùng quá.”
Khương Nhan lườm nàng một cái, trêu: “Trước mặt người mình không cần phải vờ yếu đuối đâu. Từ lúc trông thấy dáng vẻ ngươi vác đại đao cưỡi ngựa giết địch, lại nhìn thấy dáng vẻ ngươi cố tình tạo ra, cảm thấy vừa khiếp vừa hoảng.”
Ngụy Kinh Hồng đứng bên cạnh cười đến đau bụng.
Dòng người bước lên thềm đá của học quán, đứng trên hành lang, vô thức nhìn xuyên qua cửa sổ nửa mở hờ, bước chân của Khương Nhan bỗng khựng lại, lập tức đứng đờ người tại chỗ.
Vị trí hàng cuối cùng bên cửa sổ vốn trống nửa năm, nay lại có một thiếu niên mặc nho phục trắng ngồi vào, dáng người thẳng tắp, khí chất phi phàm, tóc đen như mực nửa buộc trên đỉnh đầu, nửa xõa xuống bên hông, chỉ là một bóng lưng cũng gợi lên hồi ức vô hạn của Khương Nhan.
Thoáng cái, nàng cho rằng thời gian ngược dòng, Phù đại công tử thanh lạnh, cao quý lại quay về Quốc Tử Giám.
Gió thổi đến mang theo hương hoa thoang thoảng, dường như chạy bước nhỏ vào trong, đi về hướng bóng lưng cao quý đoan chính kia. Một tiếng ‘Phù Ly’ dâng lên bên miệng, lại bị thiếu niếu dưới bàn học ngẩng đầu lên áp xuống, bước đi chậm lại.
Hồi lâu, Khương Nhan hơi mất mát, đổi thành gọi: “Phù…Cảnh?”
Phù Cảnh đang ngồi, nhìn thấy nàng, kinh ngạc một lúc, đứng dậy chắp tay gọi: “Tỷ tỷ.”
Khương Nhan nhìn gương mặt mang theo ý cười ôn nhuận, dường như nhìn thấy một Phù Ly càng thêm ôn nhuận của hai năm trước.
Quái lạ, gần đây sao mình thường nghĩ đến hắn, suy nghĩ liền hỗn loạn, có lẽ là bị si ngốc rồi.
Khương Nhan ngồi xuống trò chuyện, mới biết Phù Cảnh cũng đã đến tuổi vào Quốc tử Giám học rồi, lại vì thành tích xuất sắc, nên được học cùng với các học trò cũ. Hỏi năm nay có tham gia thi hương hay không, Phù Cảnh chỉ khiêm tốn cười nói: “Năm nay không được, tuổi còn quá nhỏ, kiến thức còn nông cạn, cho dù thi cũng sẽ không đoạt giải, nên chờ ba năm sau vậy.”
Khương Nhan gật đầu nghĩ ngợi, không nhịn được nghe ngóng: “Huynh trưởng của đệ có về Phù gia không?”
“Về qua hai lần, phụ thân tuy tránh không gặp mặt, nhưng không nổi cơn thịnh nộ như trước đây.” Phù Cảnh nói, “Huynh trưởng trong cẩm y vệ rất được coi trọng, thiết nghĩ phụ thân rất nhanh sẽ buông bỏ thành kiến, chấp nhận huynh trưởng, tỷ tỷ không cần lo lắng.”
“Thế thì tốt.”
Khương Nhan tùy ý lấy một quyển sách trên bàn, vừa mở ra xem hai trang, lại không nhịn được nhìn Phù Cảnh đang sắp xếp lại bàn học, bỗng có chút hoài niệm.
Khoảng thời gian yên tĩnh giơ tay liền có thể chạm đến này, nàng cũng từng có: Thiếu niên thanh cao, lòng nghĩ một đằng miệng nói một nẻo ngồi cạnh nàng, nhìn nàng đầy khinh thường nhưng ánh mắt lại bất giác bị nàng thu hút.
Chỉ là thiếu niên trong hồi ức có bảy phần giống với Phù Cảnh kia sớm đã cởi xuống nho phục, thay bằng quân trang, trở thành một thanh kiếm sắc bén nhất của phủ ứng Thiên, vượt qua chông gai, không gì cản nổi.
……
Hoằng Xương năm thứ mười sáu, cuối xuân mưa bụi lất phất, dãy nhà san sát nhau của phủ Ứng Thiên chìm trong hơi nước ẩm ướt, trở thành một mảng màu xanh thẫm.
Khương Nhan viết bức thứ gửi cho Lục gia ở phủ Lâm Thao hoàn toàn hệt như đá chìm biển cả, bạt vô âm tín. May mà hai hôm trước Khương Nhan liền phấn chấn lại, đem những tập thơ văn của mình thu thập lại, cố tình viết sai một hai cách luật, lần nữa gửi đến phủ Lâm Thao.
Chiêu khích tướng này quả nhiên có tác dụng, bốn tháng ngóng trông nàng nhận được thư của ngoại tổ phụ. Trong thư Lục lão trách nàng thân là học trò của học phủ cao nhất phủ Ứng Thiên cư nhiên có thể phạm những lỗi cấp thấp trong văn chương như thế, lại dặn nàng phải cần mẫn học tập, không được sơ xài đối phó cho xong chuyện.
Tuy giọng điệu trong thư của ngoại tổ phụ không tính là tốt nhưng tốt xấu gì cũng đồng ý trả lời thư của nàng. Thế là Khương Nhan liền thuận thế trèo lên, lập tức viết một bức thư trả lời, chỉ nói tài học của mình nông cạn, sau khi rời khỏi Quốc Tử Giám muốn tiếp tục vào làm môn hạ của Lục gia tu thân vân vân.
Nếu ngoại tổ phụ có thể đồng ý nàng vào làm môn hạ của Lục gia thì ngày tháng chấp nhận cha và nương cũng gần đến rồi.
Viết xong thư mới phát hiện ra giấy tuyên trên bàn đã sắp dùng hết, lập tức cần bổ sung một sấp giấy mới. Vặn người một lúc, nàng về phòng lấy vài lượng bạc thay thành bộ nho phục của thiếu niên liền lắc lư ra ngoài dạo phố.
Nào ngờ trong thư trai đọc sách trì hoãn hơn canh giờ, buổi chiều lại tí tách mưa, Khương Nhan quên mang theo ô, chỉ đành đứng dưới mái hiên của thư trai chờ tạnh mưa.
Lúc này, vài vị cẩm y vệ cưỡi ngựa lướt qua, áo choàng xanh sậm kiểu áo tơi phấp phới trong mưa gió, gương mặt che dưới mũ áo choàng, thần bí mà uy phong.
Vó ngựa bước qua vũng nước, khiến cho nước bắn cao ba thước, Khương Nhan nhíu mày, vô thức lùi một bước để tránh bùn nước bắn vào. Nàng vừa nhúc nhích, thiếu niên cẩm y vệ đi đầu hàng liền chú ý đến sự tồn tại của nàng ở bên đường, đột nhiên quay ngựa, tung người bước xuống, bước nhanh về hướng nàng.
Mưa càng lúc càng to, rơi trên gạch ngói phát ra âm thanh hỗn tạp, giọt mưa trên mái nhà tựa như rèm châu rũ xuống, rơi trước bậc thềm. Khương Nhan ngơ ngẩn nhìn vị cẩm y vệ khoác áo choàng, trùm mũ bước đến gần mình, nhìn ngón tay thon dài của hắn cởi nút thắt bên cổ, lúc đến đã cởi áo xơi của áo choàng ra, lộ ra gương mặt lạnh lùng, anh tuấn của Phù Ly.
Đây là lần đầu tiên Khương Nhan nhìn thấy dáng vẻ mặt áo giáp của hắn, dường như càng thêm trầm ổn, thâm trầm hơn so với ngày thường, mỗi bước đi đều khí thế bức người.
Đang thất thần, Phù Ly cởi áo xơi tránh mưa xuống, trước mặt mọi người tự nhiên choàng lên trên người Khương Nhan.
Dường như trước mắt có một rặng mây xanh thẫm phủ qua, sau đó liền mang theo áo choàng có nhiệt độ cơ thể của Phù Ly phủ lấy người mình, lúc hoàn hồn Phù Ly đã giúp nàng buộc xong nút thắt, đem mũ áo choàng phủ lên đầu nàng, thấp giọng nói: “Mưa rất to, đừng bị ướt.”
Đây là Phù Ly mà nàng chưa từng gặp qua.
Hắn mặc y phục của cẩm y vệ, sinh ra là để người khác kính nể, hàng người bên cạnh thấy rồi cũng dời mắt đi, không ai dám chỉ trích nửa phần không phải vì hắn trên đường tặng áo choàng.
Cởi áo choàng bước vài bước, tóc và vai áo hắn bị ướt một mảng, Khương Nhan khẽ lo lắng, sợ hắn trong mưa, chấp hành công vụ không tiện, mở miệng gọi: “Phù Ly…”
Vừa nói hai chữ, Phù Ly liền thấp giọng đánh gãy: “Ta có công vụ bên người, gần đây không thể gặp gỡ. Chờ vài ngày nữa, ta sẽ đến tìm nàng.”
Nói rồi, hắn nhìn nàng thật sâu, bước nhanh vào trong màn mưa, lập tức tung người ngồi lên lưng ngựa, cùng các cẩm y vệ khác thúc ngựa rời đi.
Khương Nhan ôm một đống giấy tuyên lại đứng dưới mái hiên hồi lâu, mới kéo mũ áo choàng che đi ý cười trong mắt, xoay người bước vào trong con đường đầy ô giấy bung tỏa.
Trong áo tơi là lớp lụa thượng đẳng, phủ một lớp sáp dầu, có thể chống mưa chống nước, vô cùng ấm áp nhẹ tênh. Khương Nhan choàng nó về đến Quốc Tử Giám, cũng không dính giọt mưa nào, lại vì lâu rồi không gặp Phù Ly nên tâm tình rất tốt, không nhịn được ngâm nga vài điệu nhạc.
Bước vào phòng ngủ, đẩy cửa ra liền phát hiện Nguyễn Ngọc cũng ở đây.
Trong phòng Nguyễn Ngọc cầm thư trong tay gấp ngay ngắn giấu dưới gối, đỏ mặt đứng dậy hỏi: “A Nhan gặp chuyện gì vui thế?’
“Hôm nay trên đường ta gặp Phù Ly đấy!”
Khương Nhan đem áo choàng cởi xuống treo trên giá gỗ để nhỏ nước, lại đem giấy tuyên đặt lên đầu giường, lúc này mới kéo Nguyễn Ngọc cười hỏi: “Còn ngươi? A Ngọc lại vì chuyện gì mà vui vẻ thế?”
Nguyễn Ngọc cúi đầu, gương mặt ửng đỏ như thoa yên chi, một lúc sau mới cười thẹn thùng nói: “Cha gửi thư về, nói người Tạ gia đã đến Duyện Châu cầu thân rồi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Phù Cảnh: Tỷ tỷ…
Phù Ly: Gọi trưởng tẩu! Cảm ơn các thiên sự nhỏ đã bầu cho ta phiếu bá vương nha~