Cung Khuynh – Hiện Đại Thiên
Chương 55: Tôi sẽ…
Chương 55
Tôi sẽ dùng hết khả năng để cưng chiều em
Đáp án rõ ràng trong lòng, Vệ Minh Khê lại xấu hổ mở miệng.
[Em cứ chơi cho vui đi, đừng nghĩ nhiều như vậy.] Vệ Minh Khê bỗng nhiên phục hồi tinh thần rồi mới đáp lại tin nhắn này. Cô né tránh vấn đề để che giấu sự ngượng ngùng trong nội tâm.
[Vệ Minh Khê, chị thành thật nghe theo tiếng lòng mà trả lời em được không? Chị có nhớ em không?] Dung Vũ Ca hỏi, nàng đi suốt đêm trở về, không phải Vệ Minh Khê nên cho mình một phần thưởng nho nhỏ sao? Chỉ có Vệ Minh Khê nói nhớ, rồi mình lại xuất hiện thì mới tính là kinh hỉ, phải không ?
Vệ Minh Khê biết mình nhắn cho Dung Vũ Ca tin nhắn kia là đã đem toàn bộ bí mật trong tim lộ ra, còn tỏ vẻ khó ỡm ờ thì có vẻ hơi làm kiêu, nhưng cô cũng không biết mình cũng sẽ có lúc khó chịu như thế, có lẽ hẳn nên thành thật chút xíu.
[Có một chút] Vệ Minh Khê còn nói dối, hơn “một chút” rất nhiều, chỉ là khi gõ ra những dòng này, trêи mặt cô lại không kiềm được nóng lên. Hôm nay cô nhớ em ấy rất nhiều rất nhiều, cô biết câu trả lời này có ý nghĩa gì, đây có lẽ là sự lựa chọn không sáng suốt nhất từ nhỏ đến tận 32 tuổi, một loại xúc động không phải lý tính sai khiến cô, không để cô tự chủ làm chuyện gì hôm nay. Trái tim tựa hồ đang nói cho cô biết, cô muốn thử một lần.
Dung Vũ Ca đọc tin nhắn Vệ Minh Khê trả lời, che miệng lại, sợ mình cao hứng đến cười ra tiếng, nhưng vẫn không thể che được ý cười. Nàng cất di động vào túi, hít sâu một hơi, cảm giác không khí đều thơm ngon, rồi đưa tay gõ cửa ký túc xá của Vệ Minh Khê.
Vừa gửi tin nhắn đi, Vệ Minh Khê còn chưa kịp đợi Dung Vũ Ca phản ứng đã nghe tiếng đập cửa, không biết vì sao, cô có cảm giác người đến gõ cửa là Dung Vũ Ca, nhưng ý nghĩ này mới xuất hiện đã bị cô lập tức phủ quyết, sao có thể, giờ phút này Dung Vũ Ca hẳn đang ở nơi khác bên người nhà. Vệ Minh Khê nghĩ chắc do mình cứ nghĩ về Dung Vũ Ca suốt nên tuỳ tiện một cái gõ cửa mà cũng ngóng trông em ấy.
Vệ Minh Khê mở cửa, nhìn Dung Vũ Ca đứng đó, mắt long lanh ý cười, liền ngây ngẩn cả người. Dù vừa rồi có một nháy mắt cảm thấy hẳn là Dung Vũ Ca, nhưng khi em ấy đứng trước cửa ký túc xá của mình, Vệ Minh Khê lại kinh ngạc ngẩn ngơ, thậm chí còn khó tin hơn mấy ngày trước khi Dung Vũ Ca kéo hành lý xuất hiện trước cửa. Cô cảm thấy khoảnh khắc khi mình nhìn thấy Dung Vũ Ca, trái tim tuôn ra niềm vui sướиɠ không thể ức chế, cũng có cảm giác mãnh liệt như thể vạn vật ập tới, không gì cản được. Vệ Minh Khê đoán, đó hẳn là cảm giác động tâm.
Dung Vũ Ca thấy Vệ Minh Khê ngơ ngác nhìn mình, dáng vẻ ngây ngốc đáng yêu đó khiến Dung Vũ Ca cảm giác trái tim mình sắp tan chảy.
“Không phải em đang đi nghỉ à?” Vệ Minh Khê phục hồi tinh thần, hỏi.
“Em ở cách chỗ chị không xa lắm, chỉ sợ không kịp trở về, em hy vọng khi chị quay lại, em có thể đến bên chị ngay lập tức. Chỉ trễ một chút, cũng may, còn không quá muộn, không quấy rầy chị ngủ.” Mấy tiếng qua, chỉ tự mình biết mình sốt ruột đến đâu, lại thấp thỏm nhường nào , mỗi một khắc đều dày vò, chỉ khác với trước kia là sự dày vò lần này mang theo ngọt ngào.
Trong giọng nói của Dung Vũ Ca tràn đầy vui sướиɠ, đôi con ngươi lấp lánh nước nhìn Vệ Minh Khê, sáng như vậy, như muốn thắp sáng cả trái tim của Vệ Minh Khê.
“Dung Vũ Ca…….” Vệ Minh Khê vừa muốn nói gì đó, chưa kịp đề phòng đã bị Dung Vũ Ca ôm vào lòng.
“Vệ Minh Khê, chị đừng nói gì cả, để cho em ôm chị một lát, em nhớ chị lắm.” Dung Vũ Ca ôm chặt thân thể của Vệ Minh Khê, rõ ràng nàng mới rời khỏi Vệ Minh Khê không đến 37 giờ, nhưng Dung Vũ Ca cảm giác đã qua cực kỳ lâu, nàng tham lam hút vào khí tức chỉ thuộc về Vệ Minh Khê, giống một con nghiện không có thuốc chữa.
Vệ Minh Khê cảm giác thân thể của minh bị Dung Vũ Ca ôm chặt lấy, trêи người truyền đến nhiệt độ dần tăng thuộc về Dung Vũ Ca, hô hấp nóng bỏng, cùng vòng tay siết chặt, tất cả đều đang truyền đến một thứ tình cảm nóng bỏng. Giờ khắc này, Vệ Minh Khê đột nhiên từ bỏ dùng lý trí để đối kháng với cảm giác trong nội tâm, cô để cho mình thuận theo tiếng lòng mà hành động một lần, không cần cân nhắc quá nhiều kết quả được hoặc mất. Trong cuộc đời vẫn luôn gò bó theo khuôn phép, từ nhỏ đã cân nhắc lợi hại trong sinh hoạt, chưa từng gây ra quá nhiều sai lầm, cũng không có nhiều kinh hỉ, bình bình ổn ổn như gió nhẹ thổi lên gợn sóng, cái gì cũng giống nhau. Cuộc đời một lần khác biệt, để cho tảng đá Dung Vũ Ca này rơi vào, nhìn xem mình sẽ vì em ấy mà dấy lên kinh đào hải lãng thế nào.
Hai tay vốn rủ xuống của Vệ Minh Khê chậm rãi giơ lên, nhẹ nhàng đặt lên sau lưng Dung Vũ Ca.
Nơi lòng bàn tay Vệ Minh Khê đụng vào, hẳn là xương hồ điệp phía sau lưng Dung Vũ Ca, cô lập tức nhớ kỹ hình dáng dưới lòng bàn tay.
“Vệ Minh Khê!” Cảm giác được Vệ Minh Khê ôm mình, Dung Vũ Ca thấy mình cũng sắp không nhịn nổi bật khóc, ngày hôm nay nàng cảm giác mình đã chờ cực kỳ lâu rồi. Đối với Dung Vũ Ca mà nói, mức độ vui sướиɠ hôm nay tựa hồ nồng độ dày đặc, để nàng đắm chìm trong trạng thái say sưa không tỉnh, chỉ có cảm thụ được nhiệt độ khi ôm Vệ Minh Khê nàng mới níu được một chút cảm giác chân thực. Dung Vũ Ca không tự chủ được ôm Vệ Minh Khê chặt hơn một chút.
“Em đi tắm trước đi, em tắm xong, chúng ta ngồi nói chuyện nghiêm túc một chút.” Vệ Minh Khê nhẹ nhàng nói bên tai Dung Vũ Ca, cô đã đáp lại thì sẽ không lập lờ để Dung Vũ Ca ở đó không rõ ràng, mà sẽ cho em ấy một câu trả lời chắc chắn.
“Ừ, vậy chị đợi em một lát nhé.” Dung Vũ Ca không nỡ buông Vệ Minh Khê ra, nàng ý thức được nội dung chuyện Vệ Minh Khê muốn nói với mình sẽ rất quan trọng. Nàng buông Vệ Minh Khê ra, không kịp chờ đợi vọt vào phòng tắm tắm rửa, sốt ruột đến nỗi ngay cả váy ngủ và đồ lót đều không cầm vào theo.
Dung Vũ Ca vừa vào phòng tắm không bao lâu, Vệ Minh Khê liền phát hiện vấn đề này.
Váy ngủ và đồ lót mà Dung Vũ Ca phơi ở ban công đã sớm bị Vệ Minh Khê cất đi, lúc rút xuống Vệ Minh Khê đã đỏ mặt một lần, lần này lấy ra, lại tránh không được phải lấy bộ đồ lót gợi cảm của Dung Vũ Ca, cô lại cảm thấy mặt hơi nóng. Vệ Minh Khê lại chỉ có thể giả bộ điềm nhiên như không có việc gì chuẩn bị cho Dung Vũ Ca, chỉ là còn chưa kịp đưa cho nàng, trong phòng tắm đã truyền ra tiếng nước.
“Em quên cầm váy ngủ vào, tôi giúp em để trêи ghế trước cửa phòng tắm.” Vệ Minh Khê mang một chiếc ghế đến cửa phòng tắm, đem chiếc váy ngủ được gấp chỉnh tề cùng đồ lót đặt lên ghế, sau đó nói với Dung Vũ Ca ở phía trong.
Vốn Dung Vũ Ca cũng không phải cố ý không cầm, trót vào phòng tắm rồi, nàng cũng lười ra ngoài cầm, chỉ ước gì Vệ Minh Khê mang cho mình, cũng ước gì để Vệ Minh Khê nhìn ngắm thân thể hoàn mỹ của mình. Nàng cũng chờ mong Vệ Minh Khê có thể sinh ra ɖu͙ƈ vọng đối với thân thể của mình. Đáng tiếc, Vệ Minh Khê người này quá đứng đắn, lại đem quần áo để trước cửa rồi chạy mất. Không phải lần này, Dung Vũ Ca cũng không quá gấp, khẳng định Vệ Minh Khê cũng hơi thích mình, vậy thì cách thích thân thể mình chẳng lẽ còn xa?
Phòng tắm của Vệ Minh Khê, đối với Dung Vũ Ca mà nói có lẽ là một nơi rất mập mờ, nàng từng thủ d*m không ít lần ở đây, nhưng lần này, nàng lại không có tâm tư đó, bởi vì nàng chỉ mong mau chóng tắm xong.
Trong thời gian đợi Dung Vũ Ca tắm, Vệ Minh Khê không biết mình có cảm giác gì, nội tâm chập trùng lên xuống, lắc lư kịch liệt. Vệ Minh Khê phát hiện người mình nhớ thương suốt một ngày đang ở ngay bên trong, nhưng cảm giác khắc khoải thương nhớ kia dường như còn chưa dừng lại, tràn đầy trong đầu óc cô cũng đều là Dung Vũ Ca.
Dung Vũ Ca tắm xong, thấy Vệ Minh Khê đưa lưng về phía mình ngồi trêи giường, như đang mải nghĩ chuyện gì, mình đi ra, chị ấy cũng không phát giác, hoặc là đã nhận ra, nhưng cũng không dám quay lại nhìn mình.
Trêи chiếc ghế trước cửa phòng tắm quả nhiên để bộ váy ngủ được Vệ Minh Khê gấp chỉnh tề và đồ lót. Những món đồ được Vệ Minh Khê chạm vào, thật giống như Vệ Minh Khê chạm vào cơ thể mình, cảm giác rất không giống, tâm tình nàng rất vui vẻ mặc chúng lên người.
Sau khi mặc tử tế, động tác của Dung Vũ Ca phi thường mềm nhẹ đi về phía Vệ Minh Khê, cũng bò lên giường, từ phía sau ôm lấy Vệ Minh Khê.
Lúc Dung Vũ Ca bò lên giường, Vệ Minh Khê đã nhận ra, còn chưa kịp xoay lại, cô đã bị Dung Vũ Ca ôm lấy từ phía sau, lưng cô dán chặt lấy hai gò mềm mại của Dung Vũ Ca, Vệ Minh Khê lại có cảm giác xấu hổ.
“Chị đang nghĩ gì thế?” Dung Vũ Ca ngồi quỳ chân phía sau lưng Vệ Minh Khê, hôm nay nàng thế nhưng lớn mật hơn, đem môi dán lại gần bên tai Vệ Minh Khê, hai tay vòng quanh hai cánh tay Vệ Minh Khê, ngón tay bất giác nhẹ nhàng vuốt ve trêи da thịt của Vệ Minh Khê.
Vệ Minh Khê cảm giác thân thể không tự chủ khẽ run lên, thậm chí da thịt trêи cánh tay bị Dung Vũ Ca đụng vào cũng có chút cảm giác tê dại. Từ sau đêm qua để cho Giang Ngưng Nguyệt thử, Vệ Minh Khê liền biết cảm giác như vậy không phải ai cũng có thể đem đến. Giờ phút này Dung Vũ Ca lại đem đến cho cơ thể cảm giác đó, Vệ Minh Khê liền biết rõ, Dung Vũ Ca đối với mình mà nói hoàn toàn khác biệt với người khác, dù ở trong lòng hay trêи thân thể.
“Tóc em còn ướt lắm, để tôi lau giúp em.” Vệ Minh Khê thấy một lọn tóc còn ẩm ướt của Dung Vũ Ca rơi trêи cánh tay mình, hiển nhiên chủ nhân của nó ra khỏi phòng tắm rất vội vàng, còn chưa kịp lau khô chúng.
“Được.” Vệ Minh Khê xưa nay sẽ không chủ động lau tóc cho ai, cũng không để ai lau tóc cho chị ấy, lần này Vệ Minh Khê chủ động lau tóc cho mình, Dung Vũ Ca đâu nỡ cự tuyệt, chuyện này đối với nàng mà nói, căn bản là một chuyện hạnh phúc.
Vệ Minh Khê đón lấy khăn tắm, giúp Dung Vũ Ca nhẹ nhàng lau tóc.
“Dung Vũ Ca.” Vệ Minh Khê khẽ hô.
“Ừ?” Dung Vũ Ca dựa vào Vệ Minh Khê, nàng cảm giác từ năm giờ đến giờ, cả người ở trong trạng thái bay bổng, hạnh phúc, nhất là hiện tại.
“Tôi đã 32 tuổi.”
“Chị còn ba tháng bảy ngày nữa mới tròn 32 tuổi.” Dung Vũ Ca nói, nàng nhớ kỹ sinh nhật của Vệ Minh Khê, chính xác mà nói, nàng và Vệ Minh Khê chênh lệch hơn mười ba tuổi, không đến mười bốn.
Bàn tay đang xoa tóc cho Dung Vũ Ca của Vệ Minh Khê hơi khựng lại, cô biết chi tiết sẽ không gạt người, Dung Vũ Ca quả thật để ý tất cả những gì liên quan đến mình.
“Tôi lớn hơn em rất nhiều.” Vệ Minh Khê còn nói thêm.
“Em biết, em không quan tâm.” Từ ngày biết Vệ Minh Khê, nàng đã biết, chỉ hận mình không thể sinh ra sớm mấy năm.
“Người nhà em, thậm chí những người khác sẽ không bằng lòng nhìn em và một nữ nhân lớn hơn nhiều tuổi đến vậy ở bên nhau.” Vệ Minh Khê còn nói thêm.
“Vệ Minh Khê, xưa nay em không sợ những thứ này, em cũng chỉ hy vọng chị không sợ.” Dung Vũ Ca đưa tay nắm tay Vệ Minh Khê, quay người nhìn về phía cô, trong mắt đong đầy cố chấp. Nàng biết, áp lực thế tục ở trêи lưng Vệ Minh Khê khẳng định nhiều hơn mình nhiều, chỉ cần Vệ Minh Khê không sợ, mình cũng sẽ không sợ cái gì.
“Tôi cũng rất vô vị, sức lực cũng có hạn, có lẽ không có khả năng cho em đầy đủ kϊƈɦ tình, cùng sự nhiệt tình liều lĩnh, chuyện cần lo lắng cũng sẽ rất nhiều, có lẽ giá trị quan và nhân sinh quan cũng sẽ khác biệt rất lớn……” Vệ Minh Khê nói ra các loại khuyết điểm và yếu điểm có khả năng tồn tại do mình lớn tuổi có thể mang đến, lại không hề nhắc một chút ưu điểm nào.
“Vệ Minh Khê, em không cần chị cho em cái gì, chị chỉ cần đón nhận em là được rồi. Tất cả những điều chị nói, em đều có thể trao cho chị. Em cũng sẽ hiểu chuyện, sẽ không để chị cảm thấy mình đang yêu đương với một đứa con nít, để cho em tới phối hợp với chị, chỉ cần chị bằng lòng đón nhận em, em sẽ cố gắng vượt qua mọi khó khăn.” Ngữ khí Dung Vũ Ca vô cùng chắc chắn, nói.
“Nếu tôi để em ở bên tôi mà khổ cực như thế, tôi không nguyện ý.” Vệ Minh Khê nói, cô cảm thấy Dung Vũ Ca chỉ là một thiếu nữ mười tám tuổi, lẽ ra có thể thoải mái hưởng thụ chuyện yêu đương, cuộc sống của em ấy, cô không hy vọng Dung Vũ Ca sẽ vì mình mà uỷ khuất bản thân.
Sắc mặt Dung Vũ Ca tái nhợt, vì Vệ Minh Khê từ chối mình, kỳ thật nàng đã quá quen với việc Vệ Minh Khê cự tuyệt, nhưng hôm nay, chị ấy cũng cho mình nhìn thấy hy vọng, cũng cho mình ăn một bình mật đường thật lớn, vị ngọt còn chưa kịp từ từ nhấm nháp, lại phát hiện vị đắng được bọc bên trong vị ngọt đó. Đã từng nếm tư vị ngon ngọt, vị đắng sẽ lại càng khó chịu đựng. Dung Vũ Ca cảm giác tâm tình của mình lúc này còn thất lạc hơn trước kia.
Vệ Minh Khê nhìn sắc mặt hết sức khó coi của Dung Vũ Ca, có vẻ như sắp lập tức bật khóc, liền biết Dung Vũ Ca lại hiểu sai ý mình.
“Ý tôi nói là nếu em cứ khăng khăng muốn ở bên tôi, em cứ việc làm chính em là được, không cần oan uổng bản thân để phối hợp với tôi, tôi sẽ dùng hết khả năng để cưng chiều em, bao dung em.” Làm người lớn tuổi hơn, Vệ Minh Khê quyết định một khi bắt đầu cùng Dung Vũ Ca, cô sẽ phụ trách với em ấy, cũng chấp nhận gánh chịu hậu quả tương ứng.
Kỳ thật Vệ Minh Khê để ý nhất không phải áp lực thế tục mà giới tính, thân phận, hay tuổi tác mang đến, thật ra cô càng sợ khả năng Dung Vũ Ca có thể bỏ mình mà đi. Tương lai chưa biết chừng em ấy sẽ gặp được người càng tốt hơn mình. Tương lai, mị lực của Dung Vũ Ca tăng lên, nhưng sức hút của mình lại có thể theo tuổi tác tăng, dung mạo héo úa mà giảm dần, đối mặt với hiện thực là mình sẽ không còn lực hấp dẫn đối với em ấy nữa.
Một người 18 tuổi trẻ trung, xác suất nguyện cứ thế ở bên một ai đó đến già là rất thấp, nhưng Vệ Minh Khê biết rõ, mình có lẽ cả đời cũng chỉ biết động tâm lần này.
Hết chương 55
———————————
Bách Linh: Ahhh tui còn tưởng có H chứ 😭
Chúng ta lại quay về căn ký túc đó 😢
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!