Cung Khuynh – Hiện Đại Thiên
Chương 60: Vừa mềm vừa tê, còn có chút ngứa
Môi của Dung Vũ Ca không còn chỉ nhẹ nhàng lướt qua cổ Vệ Minh Khê, mà cánh môi mê người hơi nhếch lên, một lần nữa áp lên cần cổ trắng nõn quyến rũ của cô, bàn tay cũng không còn chỉ thoả mãn với việc dừng lại trêи eo Vệ Minh Khê, mà có mục đích rõ ràng hơn.
Vệ Minh Khê càng không cầm vững được bàn chải trong tay, thân thể cũng sắp mềm nhũn tụt xuống, cô liền vội tranh thủ thời gian đè tay Dung Vũ Ca lại.
“Dung Vũ Ca, tối qua em đã đồng ý với tôi rồi.” Rặng mây đỏ trêи má Vệ Minh Khê vẫn thế, mị ý chưa tiêu, nửa như xấu hổ lại như buồn bực nói. Xấu hổ vì mình dễ dàng bị em ấy trêu chọc tới nỗi lòng đại loạn như thế, lại giận vì Dung Vũ Ca ép sát từng bước, Vệ Minh Khê vẫn cảm thấy không nên nhanh như vậy. Trạng thái lý tưởng trong lòng cô, hẳn là tế thuỷ trường lưu, mà không phải củi khô lửa bốc, ánh lửa ngút trời, như thể chỉ trong một đêm là sẽ đốt hết.
Dung Vũ Ca nghĩ rõ ràng Vệ Minh Khê rất có cảm giác, lại cũng có thể nhịn được, nếu là mình thì đã sớm không nhịn nổi. Vệ Minh Khê đúng là thuộc hệ cấm ɖu͙ƈ, nói dừng là dừng, không hề lưu luyến.
“Em đối với chị vẫn luôn khó lòng kìm nổi.” Dung Vũ Ca cảm thấy đối với Vệ Minh Khê, dù về mặt thân thể hay tâm lý, đều rất khó tự điều khiển.
“Đợi lát ăn sáng xong, chúng ta đi ra ngoài một chút đi.” Một người rất khép kín như Vệ Minh Khê, hiếm hoi chủ động đưa ra ý kiến muốn ra ngoài. Cô cảm thấy cô nữ quả nữ một mực trong một căn phòng, rất dễ dàng va chạm cháy nổ, huống chi Dung Vũ Ca chính là một thùng thuốc nổ chỉ cần một chút lửa là cháy, không, có thể càng giống như tự đốt, không cần châm lửa là có thể tự mình bùng cháy, lại còn muốn sáp lại gần, phải cùng cô thiêu đốt chung mới chịu bỏ qua. Một lần, hai lần Vệ Minh Khê cảm thấy mình còn có thể khống chế được, số lần càng nhiều, cũng sợ không kiềm chế nổi.
Cho nên ra ngoài hít thở không khí mới mẻ một chút đi.
“Được, chúng ta cùng đi hẹn hò.” Kỳ thật trong lòng Dung Vũ Ca vẫn thiên về việc ở trong phòng ký túc tiếp tục dính lấy Vệ Minh Khê. Ở bên nhau, nàng chỉ hận không thể thời thời khắc khắc dính trêи thân chị ấy, như liên thể anh nhi (*trẻ sơ sinh dính liền). Chẳng qua ra ngoài hẹn hò đối với Dung Vũ Ca mà nói, cũng rất có tính dụ hoặc, tất cả chuyện có thể làm cùng Vệ Minh Khê, nàng đều muốn nếm thử, ví dụ như lần hẹn hò đầu tiên của các nàng.
Vệ Minh Khê không muốn ra khỏi ĐH A, hai tiếng “hẹn hò” đối với cô mà nói rất xa lạ, chẳng qua nghĩ lại thì có vẻ cũng không có gì sai, hẳn có thể coi như hẹn hò, thế là Vệ Minh Khê hơi gật đầu một cái,
Thấy Vệ Minh Khê đồng ý với cách nói của mình, trong khoảnh khắc cảm giác của Dung Vũ Ca liền khác hẳn, lần đầu tiên hẹn hò của nàng và Vệ Minh Khê, nghĩ lại Vệ Minh Khê liền hưng phấn. Lát nữa nhất định phải ăn mặc thật tử tế mới được, đáng tiếc quần áo để lại chỗ Vệ Minh Khê chỉ có một bộ, giờ phút này Dung Vũ Ca chỉ hận không thể thuấn di về phòng chứa quần áo ở nhà, tìm bộ đồ đẹp nhất để mặc. Nàng muốn trở thành cô bạn gái đẹp nhất của giáo sư Vệ. Lúc này tràn ngập đầu óc Dung Vũ Ca đều là ý nghĩ về việc lát nữa cùng Vệ Minh Khê ra ngoài hẹn hò, như thiếu nữ mới biết yêu, vì lần hẹn hò đầu tiên mà kϊƈɦ động chờ mong, thậm chí muốn chuẩn bị hoàn mỹ nhất.
Vệ Minh Khê cảm giác Dung Vũ Ca quả thực ngoan ngoãn xuống, không còn giở trò xấu, giờ phút này trêи mặt Dung Vũ C tràn đầy chờ mong cùng kϊƈɦ động, giống một đứa trẻ dễ dụ, có thể bị tuỳ tiện đánh lạc hướng sự chú ý. Vì thế, Vệ Minh Khê không khỏi mỉm cười, cảm thấy nàng thật đáng yêu.
Dù còn bị Dung Vũ Ca ôm từ sau, chẳng qua bớt bị quấy nhiễu đi nhiều, lúc này Vệ Minh Khê mới có thể cầm bàn chải lên, không còn run tay run người, tiếp tục đánh răng.
Dung Vũ Ca vẫn đang nghĩ về chuyện hẹn hò lát nữa, thấy Vệ Minh Khê đánh răng xong rồi, cánh môi phấn nộn mê người, nàng vẫn nhịn không được muốn hôn Vệ Minh Khê. Lúc Vệ Minh Khê quay lại đối mặt với nàng, Dung Vũ Ca bất ngờ hôn lên môi cô, sau đó đầu lưỡi linh xảo cực kỳ lại một lần nữa luồn vào thăm dò bên trong miệng Vệ Minh Khê.
Giờ phút này trong miệng Vệ Minh Khê còn lưu lại hương vị của kem đánh răng vị hoa nhài bạc hà, thanh thanh man mát, có một loại tư vị đặc biệt. Dung Vũ ca đem toàn bộ chất mật trong miệng Vệ Minh Khê cuốn vào miệng mình, nuốt vào bụng, loại cảm giác này khiến Dung Vũ Ca cảm thấy mình và Vệ Minh Khê thân mật hơn.
Vệ Minh Khê cảm giác Dung Vũ Ca vậy mà nuốt nước bọt của mình, lại cảm thấy xấu hổ. Tuy nói tối qua mình và Dung Vũ Ca trêи danh nghĩa đều là nụ hôn đầu tiên, đồng dạng đều bắt đầu từ số 0, thế nhưng Vệ Minh Khê cảm thấy về mặt hôn, Dung Vũ Ca có tài hơn mình, không cần dạy cũng biết, hiểu rất nhanh, có thể cảm giác được tốc độ tiến bộ về mặt kỹ năng hôn của em ấy. Vệ Minh Khê phải thừa nhận, cảm giác khi hôn với Dung Vũ Ca rất thoải mái, mà lại càng ngày càng khó chống đỡ, thân thể bị nàng hôn đến vừa nóng vừa mềm. Giờ phút này, Vệ Minh Khê không thể không dựa vào bồn rửa sau lưng, một tay leo lên người Dung Vũ Ca để bám mới không để thân thể mềm nhũn của mình trượt xuống.
Lại hôn hồi lâu, Dung Vũ Ca mới thoả mãn buông Vệ Minh Khê ra. Dưới ánh mặt trời, mặt Vệ Minh Khê lại lần nữa nhuốm ửng đỏ, toả ra hào quang hết sức động lòng người, để cho Dung Vũ Ca lại muốn hôn lên, chẳng qua nàng nhịn được, không thì nàng sợ là cả ngày nàng và Vệ Minh Khê cũng không ra được cửa mất thôi.
Vệ Minh Khê có cảm giác hơi say, tay của cô vẫn leo lên vai Dung Vũ Ca, muốn hoà hoãn một hồi, đè xuống sự dao động trong thân thể.
Dung Vũ Ca vẫn còn ôm eo thon của Vệ Minh Khê, nàng vô cùng thích dáng vẻ yếu đuối không nơi nương tựa của Vệ Minh Khê bây giờ, để Dung Vũ Ca có cảm giác được cô ỷ lại. Dung Vũ Ca cảm thấy mình khẳng định sẽ càng thích dáng vẻ Vệ Minh Khê mềm mại đáng yêu dưới thân mình, không được, lại hiểu sai, nàng phải mau đem đống phế liệu màu vàng trong đầu thanh lọc một chút, đợi lát nữa còn cần đi ra ngoài hẹn hò nữa!
“Thay quần áo đi.” Đợi thân thể hoà hoãn lại, Vệ Minh Khê mở miệng nhẹ giọng nói.
“Vệ Minh khê, em muốn thấy chị thay quần áo.” Dung Vũ Ca lại đem môi ghé bên tai Vệ Minh Khê, nhẹ nhàng nói, biết rõ Vệ Minh Khê chắc chắn sẽ không đồng ý, nhưng nàng thích xem Vệ Minh Khê bị mình đùa giỡn đến mặt đỏ tới mang tai.
Vệ Minh Khê cảm giác lỗ tai lại tê rần, mặt lại không ức chế được hơi ửng hồng và nóng rực.
“Không được!” Vệ Minh Khê cự tuyệt, sau đó đẩy Dung Vũ Ca ra, vào nhà lấy quần áo, sau đó vào phòng tắm thay đồ.
Dung Vũ Ca thấy Vệ Minh Khê đỏ mặt, ý cười nơi đuôi mày lại rực rỡ thêm mấy phần, ánh mắt không muốn xa rời, vẫn dõi theo Vệ Minh Khê từ khi thoát khỏi vòng tay mình trở về phòng, đến khi cô trốn vào phòng tắm, không nỡ thu hồi tầm mắt. Trong số quần áo mà Vệ Minh Khê cầm vào phòng tắm, nàng nhìn thấy có một chiếc qυầи ɭót xen lẫn trong đó, ý cười càng xán lạn. Dung Vũ Ca hết sức tò mò, một người thanh tâm quả ɖu͙ƈ ít ham muốn như Vệ Minh Khê rốt cuộc có thể nghẹn tới khi nào.
Dung Vũ Ca đi từ ban công vào phòng, tìm trong ngăn tủ được quần áo mà mình để lại nơi này, cũng chuẩn bị thay đồ.
Vệ Minh Khê vào phòng tắm thay quần áo, cô thay xong đi ra, bắt gặp Dung Vũ Ca cũng đang thay quần áo, giờ phút này Dung Vũ Ca vừa cởi váy ngủ, chỉ mặc đồ lót, nửa người trêи không mặc gì cả.
Vì thế một màn cảnh xuân tươi đẹp liền vội vàng không kịp chuẩn bị đập vào mắt Vệ Minh Khê, cho dù Vệ Minh Khê lập tức xoay người giữ hình tượng gì mà phi lễ chớ nhìn, nhưng một mảnh xuân sắc này lại vẫn sớm được thu hết vào mắt, in vào trong não, ghi vào bộ nhớ, muốn quên cũng khó.
Dung Vũ Ca phải công nhận Vệ Minh Khê thật sự đúng là chính nhân quân tử, mỹ nhân tuyệt sắc thượng đẳng ngay trước mắt, vậy mà chị ấy cũng không nhìn nhiều mấy lần, đúng là không hiểu phong tình. Chẳng qua nếu Vệ Minh Khê không phải chính nhân quân tử thì có lẽ cũng không phải là một Vệ Minh Khê thuộc hệ cấm ɖu͙ƈ. Dung Vũ Ca cảm thấy mình thật sự hết thuốc cứu, mặc kệ Vệ Minh khê có bộ dáng gì, mình đều sẽ cảm giác chị ấy toát ra vẻ mê người.
Vệ Minh Khê thoa một chút kem lên mặt là được, đó là trạng thái trang điểm quen thuộc của cô, nhưng lại thấy Dung Vũ Ca lấy ra một cái hộp trang điểm, bên trong có rất nhiều đồ có vẻ như dùng để hóa trang.
“Em muốn trang điểm à?” Vệ Minh Khê kinh ngạc hỏi. Cô nhìn lại, mặt mộc của Dung Vũ Ca cũng đã rất đẹp rồi, hoàn toàn không cần trang điểm nữa.
“Em muốn đi hẹn hò với chị là ở trạng thái đẹp nhất, hơi trang điểm một chút, khí sắc sẽ tốt hơn một chút, tinh thần cũng sẽ càng khá hơn.” Dung Vũ Ca muốn trang điểm cho mình thành thục một chút, như thế khi đứng cùng Vệ Minh Khê, sẽ không chênh lệch quá nhiều tuổi, càng cân xứng hơn. Vệ Minh Khê thanh nhã, mình vũ mị, cảm giác sẽ rất hợp.
“Không cần trang điểm đâu, tôi thích dáng vẻ này của em.” Vệ Minh Khê cảm thấy tuổi trẻ cũng là một loại đẹp, lại thêm Dung Vũ Ca trời sinh đẹp sẵn rồi, thực sự không cần lại tô điểm thêm gì, đã vô cùng quyến rũ.
“Chị thích dáng vẻ lúc em chưa trang điểm?” Dung Vũ Ca không xác định, hỏi lại.
Vệ Minh Khê khẽ gật đầu.
“Nhưng chị cũng chưa thấy dáng vẻ lúc em trang điểm mà, chưa từng so sánh, làm sao chắc chắn càng thích em khi không trang điểm chứ?” Sau khi trang điểm, mình sẽ càng xinh hơn, càng đẹp hơn một chút, thật sự có thể mê đảo chúng sinh. Dung Vũ Ca luôn cảm thấy Vệ Minh Khê không nhìn thì có chút đáng tiếc, mình lúc trang điểm có cảm giác hoàn toàn không giống.
Vệ Minh Khê nhìn gương mặt của Dung Vũ Ca, cho dù Dung Vũ Ca không trang điểm đã không thể che hết diễm quang bức người, mặt mày không che được vẻ xinh đẹp cùng câu người, Vệ Minh Khê có thể dự đoán được, qua vài năm nữa, đợi thời gian ấp ủ lắng đọng rửa sạch duyên hoa rồi, phần xinh đẹp này sẽ nở rộ đến cực hạn, nhất định kinh diễm bát phương. Vệ Minh Khê cảm thấy hiện tại Dung Vũ Ca không cần gấp gáp phô bày vẻ mỹ lệ này ra, tuổi trẻ có vẻ đẹp và hương vị của tuổi trẻ, tựa như hiện tại, cho dù vẻ xinh đẹp của Dung Vũ Ca không đến mức lộ liễu ra ngoài, tạm thời ẩn giữa đôi mày, như ẩn như hiện, nhưng cũng đã đủ thu hút người khác.
Vệ Minh Khê vẫn cảm thấy vạn vật trêи thế gian, thứ quý thì mới đáng. Đúng thời điểm, thứ đã quý, lại càng quý giá. Nước quý thì mới thấy ngọt vô cùng, hoa quý cũng toả ra hương thơm mê người, mà người cũng vậy. Dung Vũ Ca mười tám tuổi, tư thái lúc này, là dáng vẻ đẹp nhất, không cần lại tạo hình gì. Đương nhiên, nếu Dung Vũ Ca càng thích dáng vẻ sau khi trang điểm, cô cũng không phản đối, cô sẽ không đem sở thích của bản thân áp đặt lên trêи sự yêu thích của Dung Vũ Ca. Dù sao thẩm mỹ là chuyện cá nhân, Dung Vũ Ca thích là được rồi.
“Nếu em muốn trang điểm vì lấy lòng tôi thì không cần thiết, tôi rất thích dáng vẻ mộc mạc của em. Nếu là vì lấy lòng tôi, cứ làm theo ý em là được rồi. Em vui là quan trọng nhất.” Vệ Minh Khê đặt tay lên vai Dung Vũ Ca, nói. Cô không muốn Dung Vũ Ca phải để ý lấy lòng mình, quan trọng nhất là cô muốn Dung Vũ Ca thoải mái, cô không muốn Dung Vũ Ca vì mình mà uỷ khuất bản thân.
“Không quá khoa trương như chị nói đâu, chẳng qua chỉ muốn để chị nhìn một chút dáng vẻ khác biệt của em thôi. Nếu chị không thích em trang điểm thì em sẽ không trang điểm nữa, đẹp tự nhiên thì cần sợ gì chứ. Chờ lần sau có cơ hội, sẽ để chị nhìn dáng vẻ em lúc trang điểm.” Dung Vũ Ca cảm thấy đây chỉ là chuyện nhỏ, chưa nói tới lấy lòng hay không, ai mà không hy vọng ở trong lòng người mình thích, mình sẽ đẹp như tiên chứ? Chỉ mỗi đồ ngốc Vệ Minh Khê này không hiểu ý nghĩ của mình thôi.
“Được, tôi chờ mong lần sau được chứng kiến một em khác biệt.” Vệ Minh Khê cũng cảm thấy mình hình như quá nghiêm khắc, suy nghĩ của máy cô bé nhỏ tuổi, có đôi khi chỉ là tùy tiện nảy ra trong đầu, mà thật ra có thể người kia không có nhiều thâm ý đến vậy. Thói xấu cứ hay lo ngại này cần phải sửa lại, Vệ Minh Khê thầm nghĩ.
“Như thế này mới phải, mặc kệ dáng vẻ em thế nào, chị đều phải chờ mong.” Dung Vũ Ca vui vẻ lên, khoa trương hôn một cái thật vang lên má Vệ Minh Khê. Dung Vũ Ca phát hiện Vệ Minh Khê không còn không hiểu phong tình như trước nữa, nghĩ một người tinh tế như Vệ Minh Khê có thể điều chỉnh rất nhanh. Dung Vũ Ca cảm thấy như nhặt được báu vật, chỉ cần nàng cho Vệ Minh Khê một thời gian để thích ứng với mối quan hệ của các nàng, Dung Vũ Ca cảm thấy Vệ Minh Khê sẽ là một tình nhân tốt. Cô có dự cảm, nói không chừng sau này Vệ Minh Khê sẽ cho mình rất nhiều kinh hỉ.
Vệ Minh Khê mỉm cười, khẽ gật đầu, thấy Dung Vũ Ca vui, cô cũng lại cảm thấy vui. Dung Vũ Ca thấy ánh mắt Vệ Minh Khê nhìn mình lúc này vừa ôn nhu lại mang theo vài phần cưng chiều, cảm giác chỗ nào đó của mình lại lầy lội không chịu được, vừa mềm vừa tê dại, còn có chút ngứa.
Hết chương 60
————————–
Minh Dã:
Dung Vũ Ca: Tỷ tỷ hơn tuổi, thành thục ổn trọng, lại sẽ cưng chiều ngươi, thật là yêu đến không chịu được.
Vệ Minh Khê: Không có kinh nghiệm, còn chưa đủ tốt, có thể làm được tốt hơn.
Dung Vũ Ca: Bao gồm cả trêи giường sao?
Vệ Minh Khê: Đỏ mặt ing, có thể học tập.
————————–
Bách Linh: Có thể nhiều bạn sẽ buồn, nhưng thực sự mình ko muốn edit tiếp 1 chút nào, có lẽ mình có tuổi rồi nên ko thích ứng được với kiểu “sắc” văn như thế này nữa. Những chi tiết mọi người thấy thú vị, mình càng đọc càng bực, càng đọc càng ko thoải mái. Từ ban đầu hy vọng đến giờ càng ngày càng thất vọng, đọc đến ch64 rồi mà nội dung cũng chẳng có gì tiến triển mấy, vẫn cứ loanh quanh luẩn quẩn 1 vài chi tiết lặp đi lặp lại, ngay cả lời văn cũng ko còn khiến mình rung động hay thấy thấm, nó hời hợt và nhạt nhẽo đến ko có câu gì hay ho đáng để tâm đắc, ngán từ cách xây dựng nhân vật đến bối cảnh và tình tiết. Đây ko phải là những gì mình mong chờ khi bắt đầu edit. Mình đã hy vọng 1 bộ nào đó chí ít cũng ngang ngửa “Nguyện giả thượng câu” cơ, nhưng có vẻ văn phong của MD gần đây ko còn phù hợp với mình nữa.
Việc mình ko còn hứng thú và vui vẻ để làm, thật sự tiếp tục rất miễn cưỡng, mình cảm thấy phí số thời gian rảnh ít ỏi của mình.
Mình biết còn nhiều bạn thích bộ này, thế nên ai nhiệt huyết muốn nhận thầu tiếp tục edit, rất hoan nghênh, mình sẵn sàng hỗ trợ gửi bản raw và QT cho bạn, nếu ko thì tạm thời mình có thể lâu lâu may ra mới edit tiếp.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!