Cung Khuynh – Hiện Đại Thiên - Chương 9: Chúng ta…
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
164


Cung Khuynh – Hiện Đại Thiên


Chương 9: Chúng ta…


Chương 9

Chúng ta rất xứng đôi phải không?

Tuy chán ghét, nhưng Cao Nhã Trinh vẫn đi về phía Vệ Minh Khê, dù sao bữa tiệc tối nay vốn chính là chuẩn bị cho Vệ Minh Khê.

“Vệ Minh Khê, rốt cục chị cũng đến thăm em!” Dung Vũ Ca ôm đùi Vệ Minh Khê, cực kỳ cao hứng nói. Nếu không phải hôm nay Vệ Minh Khê ăn mặc không thích hợp để bế thì Dung Vũ Ca còn muốn để Vệ Minh Khê bế mình một cái.

Lời Dung Vũ Ca nói làm Vệ Minh Khê có điểm chột dạ nho nhỏ, nguyên nhân chủ yếu cô tới nơi này thật ra không phải để thăm Dung Vũ Ca, nhưng nhìn bộ dáng vui vẻ đó của nàng, Vệ Minh Khê lại cảm thấy bắt đầu từ giờ khắc này, coi buổi dạ tiệc hôm nay là để đến thăm Dung Vũ Ca cũng là một chủ ý không tệ.

Vệ Minh Khê ôn nhu nở nụ cười với Dung Vũ Ca, sự dịu dàng này tựa hồ nở rộ xung quanh Dung Vũ Ca.

Dung Vũ Ca thật sự rất thích Vệ Minh Khê cười với mình như thế, giống kẹo đường, nàng chỉ muốn cắn một ngụm.

“Vệ Minh Khê, hôm nay chị đẹp quá, giống như tiên nữ vậy!” Dung Vũ Ca nhịn không được khen ngợi, nàng cảm thấy Vệ Minh Khê là người xinh đẹp nhất toàn trường, còn ưa nhìn hơn cả mình! Đây vẫn là lần đầu tiên một người được khen xinh đẹp từ bé đến lớn như Dung Vũ Ca nguyện ý đem danh hiệu “xinh đẹp nhất” tặng cho Vệ Minh Khê.

“Vũ Ca cũng rất xinh, mới là tiểu tiên nữ chân chính.” Vệ Minh Khê cũng không chút nào keo kiệt ca ngợi Dung Vũ Ca.

“Cho nên, chúng ta thực xứng đôi, phải không?” Vẻ mặt Dung Vũ Ca chờ mong nhìn Vệ Minh Khê, nàng cũng không quên nguyện vọng muốn kết hôn với Vệ Minh Khê của mình.

Vệ Minh Khê đương nhiên không biết tâm tư nho nhỏ của Dung Vũ Ca, cô nghĩ Dung Vũ Ca đang nói đến quần áo hai người bọn họ đang mặc.

“Ừ.” Vệ Minh Khê gật đầu đồng tình.

Đôi mắt hoa đào long lanh của Dung Vũ Ca đong đầy ý cười, Vệ Minh Khê cũng đồng ý hai người các nàng thực xứng đôi, cho nên nhất định chị ấy sẽ gả cho mình, Dung Vũ Ca lập tức tràn đầy tin tưởng.

“Vậy chờ em lớn lên, em sẽ cưới chị, chị đừng gả cho người khác, nhất định phải chờ em lớn!” Dung Vũ Ca lời thề son sắt nói với Vệ Minh Khê, ngữ khí phi thường nghiêm túc.

Vệ Minh Khê hiển nhiên không rõ logic của trẻ con, như thế nào lại đột nhiên muốn kết hôn với mình chứ? Chẳng qua đại khái có một số cô bé, hoặc cậu bé tuyên bố lớn lên phải gả cho ba mình, hoặc muốn cưới mẹ mình, lời trẻ con không biết cố kỵ là gì.

Khi Vệ Minh Khê còn chưa kịp trả lời Dung Vũ Ca, Cao Nhã Trinh đã bước lại đây.

“Vệ Minh Khê, nghe danh tiếng cô từ lâu.” Cao Nhã Trinh vươn bàn tay không đeo găng ra mỉm cười bắt tay với Vệ Minh Khê.

“Cao tiểu thư.” Vệ Minh Khê không chút hoang mang vươn tay, mỉm cười nhìn Cao Nhã Trinh. Quan hệ giữa người và người thật rất vi diệu, chỉ cần chống lại tầm mắt của Cao Nhã Trinh, Vệ Minh Khê liền lập tức nhận thấy được sự không thích của Cao Nhã Trinh đối với mình.

Hai người nhẹ nhàng nắm tay rồi buông ra.

“Không cần xa lạ như thế, em cứ giống Cao Hàn, gọi tôi một tiếng ‘chị’ là được rồi.” Ngữ khí kia của Cao Nhã Trinh tựa hồ nghiễm nhiên đã coi Vệ Minh Khê như em dâu.

Vệ Minh Khê đương nhiên không có khả năng gọi Cao Nhã Trinh là ‘chị’ như Cao Hàn, nhưng cũng không tiện ở mặt ngoài làm mất mặt Cao Nhã Trinh, nữ nhân này còn cường thế hơn cô dự đoán, vì thế Vệ Minh Khê chỉ cười không nói, từ chối cho ý kiến.

Mặc dù Vệ Minh Khê không minh xác từ chối, nhưng thái độ của cô rõ ràng có ý uyển chuyển cự tuyệt vẫn làm cho Cao Nhã Trinh thực không thoải mái, dù sao cô vốn không có hảo cảm gì với Vệ Minh Khê, đã cố nén phản cảm để tỏ vẻ thân thiết với Vệ Minh Khê rồi, nhưng cô ta lại cố tình còn không cảm kϊƈɦ.

Chẳng sợ trong lòng Cao Nhã Trinh đã không thoải mái, ở mặt ngoài lại vẫn bất động thanh sắc, hoàn toàn không nhìn ra nửa điểm không vui, vẫn giữ vẻ mặt ôn hoà như trước đối với Vệ Minh Khê.

Lúc này, Cao Hàn vẫn luôn bị bạn gái cũ quấn lấy thật vất vả thoát khỏi cô ta, khoan thai đến chậm.

“Minh Khê, em đến rồi.” Cao Hàn khó nén vui mừng nói với Vệ Minh KHê.

Vệ Minh Khê xa cách hơi gật đầu với Cao Hàn một cái.

Cao Nhã Trinh nhìn Vệ Minh Khê đối xử với em trai mình, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, liền biết Vệ Minh Khê tuyệt đối chướng mắt Cao Hàn.

“Vệ Minh Khê……” Dung Vũ Ca chỉ có sáu tuổi nào đâu biết sóng ngầm giữa người lớn, nàng chỉ cảm thấy mình bị người lớn vắng vẻ, đặc biệt bị Vệ Minh Khê bỏ mặc, cho nên muốn tìm cảm giác tồn tại. Dung Vũ Ca lấy bàn tay ngắn ngủn của mình, vươn ngón trỏ nhẹ nhàng chọc đùi Vệ Minh Khê, làm cho Vệ Minh Khê chú ý tới mình.

Vệ Minh Khê nhìn Dung Vũ Ca chọc đùi mình, bất giác nở nụ cười với nàng, cũng sờ sờ đầu Dung Vũ Ca, trấn an nàng. Cô biết cho dù trẻ con cũng hy vọng có quyền nói chuyện và được người chú ý tới.

Hiển nhiên Dung Vũ Ca chấp nhận Vệ Minh Khê trấn an, càng ôm chặt Vệ Minh Khê hơn một chút.

Cao Nhã Trinh nhìn hành động vô cùng thân thiết giữa Vệ Minh Khê và Dung Vũ Ca, cảm giác không vui càng thêm mãnh liệt. Cô cảm thấy đại khái là vì làm một người mẹ, cô cũng không thích bất luận kẻ nào uy hϊế͙p͙ đến vị trí thứ nhất trong lòng con gái mình, vị trí này, ngay cả chồng cô cũng không nỡ cho, huống chi người ngoài!

“Hội đấu giá sắp bắt đầu, Cao Hàn em dẫn Vệ Minh Khê tới ngồi ở chỗ đã được sắp xếp đặc biệt cho cô ấy đi.” Cao Nhã Trinh nói với Cao Hàn.

Dung Vũ Ca tính lập tức đi theo Vệ Minh Khê và cậu, lại bị Cao Nhã Trinh bắt được tay.

“Vũ Ca, con mau buông Vệ Minh Khê ra, đi theo mẹ.” Cao Nhã Trinh nói với Cao Hàn, sau đó nói với Dung Vũ Ca.

“Con muốn ngồi cùng Vệ Minh Khê cơ!” Dung Vũ Ca đáp, nàng có thể ở bên mẹ mỗi ngày, lại không thể ngày nào cũng ở bên Vệ Minh Khê, cho nên nàng không chút do dự lựa chọn ngồi cạnh Vệ Minh Khê.

“Vũ Ca nghe lời.” Cao Nhã Trinh dịu dàng dỗ Dung Vũ Ca.

“Không muốn, con muốn ngồi cùng Vệ Minh Khê cơ!” Dung Vũ Ca kiên trì nói, lấy kinh nghiệm trước kia, chỉ cần chuyện mà nàng kiên trì muốn, mẹ đều sẽ nghe nàng, nàng đại khái cảm thấy lần này cũng sẽ không ngoại lệ.

“Dung Vũ Ca!” Sắc mặt Cao Nhã Trinh trầm xuống, gọi đầy đủ cả tên của Dung Vũ Ca.

Dung Vũ Ca không ngờ mẹ sẽ giận như thế, thậm chí ngay cả ngữ khí cũng nghiêm khắc doạ người. Giờ phút này Dung Vũ Ca cảm thấy thực uỷ khuất, bởi vì mẹ chưa từng hung dữ với mình như thế, nàng tự nhận mình cũng không làm sai chuyện gì!

“Con muốn ngồi với Vệ Minh Khê!” Dung Vũ Ca lại kiên trì nói, bị Cao Nhã Trinh cưng chiều đến giờ, tính tình đại tiểu thư của Dung Vũ Ca cũng sẽ không dễ dàng thoả hiệp.

“Vũ Ca ngoan, nghe mẹ nói.” Bởi vì mình mà hại mẹ con người ta xảy ra xung đột, Vệ Minh Khê cảm giác hơi xấu hổ, thế nên vội vàng lên tiếng dỗ Dung Vũ Ca.

Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê, lại nhìn một chút Cao Nhã Trinh sắc mặt không tốt lắm, trong lòng nàng vẫn hy vọng được ngồi cùng Vệ Minh Khê, nhưng sắc mặt của mẹ làm nàng nảy sinh một chút sợ hãi, hơn nữa nàng cũng lo khiến Vệ Minh Khê cảm thấy mình là một đứa trẻ hư không nghe lời mẹ, vì vậy sau khi cân nhắc, Dung Vũ Ca không thể không buông Vệ Minh Khê ra, đi đến bên cạnh Cao Nhã Trinh.

“Con nít mà, được chiều hư, khó tránh khỏi tuỳ hứng, để cô chê cười rồi.” Dung Trực lúc này đi ra hoà giải, kỳ thật hắn cũng bất ngờ khi Nhã Trinh thế nhưng lại thay đổi sắc mặt với Vũ Ca vì việc này, dù sao trước kia Nhã Trinh sủng ái Vũ Ca gần như cưng chiều. Vũ Ca muốn ngồi cùng Vệ Minh Khê, cũng coi như không phải chuyện gì quan trọng, chẳng lẽ Nhã Trinh vì Vũ Ca mà ghen tị với Vệ Minh Khê sao? Dù có ghen đi nữa, cũng không cần phải thế, chẳng lẽ trong lòng Nhã Trinh kỳ thật cực kỳ không thích Vệ Minh Khê?

Vệ Minh Khê chẳng thèm để ý cười cười, sau đó theo Cao Hàn cùng ngồi xuống.

Dung Vũ Ca đi về phía mình, sắc mặt Cao Nhã Trinh mới thoáng dịu xuống.

Dung Vũ Ca đến bên mẹ, cũng không bằng lòng nắm tay mẹ, nàng còn giận mẹ mình. Tuy nàng ngồi cạnh mẹ, nhưng thân tại Tào doanh tâm tại Hán*, vẫn thường xuyên nhìn về phía Vệ Minh Khê, chỉ thấy cậu tìm đủ cớ để nói chuyện với Vệ Minh Khê…….

(*trích điển tích trong Tam Quốc, khi Tào Tháo bắt được Quan Vũ, hứa cho quan to lộc hậu, Quan Vũ bất đắc dĩ ở bên Tào Tháo, nhưng lòng vẫn hướng về nhà Hán của Lưu Bị)

Giờ phút này Cao Nhã Trinh cũng không rảnh để dỗ Dung Vũ Ca, bởi vì hội đấu giá đã bắt đầu.

Món đầu tiên được bán đấu giá là chiếc vòng cổ kim cương mà Cao Nhã Trinh đại biểu tập đoàn Cao thị quyên ra, giá trị xa xỉ, đưa ra với giá rất cao.

Lục tục, liên tục vài món đồ được cất giữ đưa lên bán.

Thẳng đến tuyên bố món đồ đấu giá cuối cùng, dĩ nhiên lại là bức hoạ của Vệ Minh Khê.

Thời điểm Vệ Minh Khê nhìn thấy bức hoạ do mình vẽ ở trêи đó, cũng có chút ngạc nhiên. Cô rất nhanh hiểu được, bữa tiệc từ thiện tối nay quả nhiên là một ván cờ được cố ý tỉ mỉ chuẩn bị cho mình.

Quả nhiên không ngoài dự liệu của Vệ Minh Khê, Cao Nhã Trinh lấy giá một trăm ngàn bắt được bức hoạ của cô.

Phải biết tác phẩm có thể được mua với giá cao như thế, đều là của hoạ sĩ nổi tiếng, Vệ Minh Khê là người phương nào? Như thế nào chưa từng nghe nói trong giới hội hoạ có một nhân vật như vậy? Cho nên mọi người thập phần tò mò đối với người tên Vệ Minh Khê.

Vừa rồi số ít người đã được tiếp xúc với Vệ Minh Khê, thầm nghĩ mỹ nhân khí chất vừa rồi chẳng lẽ là người gần đây Cao thị muốn nâng đỡ?

Giờ phút này nếu đổi một người khác, khi nhìn thấy bức hoạ không có tên của mình được đem lên đấu giá đã sớm đứng ngồi không yên, mà khi Cao Nhã Trinh hô giá một trăm ngàn, lại càng không thể bình tĩnh. Từ đầu tới cuối Vệ Minh Khê đều thực thong dong bình tĩnh, coi như bức hoạ kia không phải của mình, và Vệ Minh Khê mà mọi người tò mò là người thế nào cũng không phải là mình.

Vệ Minh Khê nghĩ, Cao Nhã Trinh quả nhiên là một thương nhân thành công. Trong thế giới của thương nhân, đại khái cảm thấy “danh” hoặc “lợi” luôn có một cái dùng tốt, đơn giản trực tiếp hiệu quả. Những thứ cao cấp có giá trị xa xỉ được thế kế đặc biệt đại biểu cho tiền tài, bây giờ dùng một trăm ngàn mua tác phẩm của mình, nâng đỡ tác phẩm của mình, cũng lấy danh nghĩa của cô để quyên góp từ thiện, đây là “danh”.

Cao Nhã Trinh bá đạo cường thế không hề trưng cầu ý kiến của cô, cũng không cho cơ cơ hội cự tuyệt, một khi đã như vậy, điều đó chứng minh việc này từ đầu tới đuôi không liên quan gì với cô, bọn họ vui là được. Phản ứng mà bọn họ mong chờ cô sẽ làm ra, đại khái cũng sẽ chỉ khiến họ thất vọng mà thôi, Vệ Minh Khê nghĩ.

Sau khi món cuối cùng được bán đấu giá lên sàn, Cao Nhã Trinh vẫn luôn quan sát phản ứng của Vệ Minh Khê, phản ứng không thèm đếm xỉa của Vệ Minh Khê hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của Cao Nhã Trinh.

Vệ Minh Khê vốn không muốn đếm xỉa đến, nhưng kịch bản đã viết tốt, không chịu buông tha cô.

“Vị hoạ sĩ Vệ Minh Khê tương lai tươi sáng kia, cô cũng đang có mặt ở hiện trường, xin mời cô lên phát biểu cảm nghĩ một chút, được không?” Người chủ trì trêи đài lúc này mở miệng nói.

Vì thế Vệ Minh Khê bị mời lên đài.

“Oa, không ngờ Vệ tiểu thư còn trẻ như thế mà lại có khí chất đến vậy!” Người chủ trì nhìn Vệ Minh Khê, kinh hỉ nói.

Vệ Minh Khê thong dong cười cười, giống như hoa xuân tháng ba dần nở, người chủ trì nhìn cũng hơi ngây người, huống chi những người khác dưới khán đài, hoàn toàn bị cô gái này thu hút sự chú ý.

“Vệ tiểu thư có cảm tưởng vì đối với việc bức hoạ của mình được mua với giá như thế?” Người chủ trì vội vàng hỏi.

“Tôi là giáo sư toán học, đây là bức hoạ nghiệp dư của tôi mà thôi, không đáng với giá này. Sở dĩ có thể có cái giá đó, là vì lòng Cao tổng muốn làm từ thiện, tình thương vô giá!” Vệ Minh Khê đáp, cũng nhìn về phía Cao Nhã Trinh, cười cười với Cao Nhã Trinh.

Vệ Minh Khê tươi cười làm cho Cao Nhã Trinh có cảm giác trò hề thấp kém gặp phải đối thủ cao tay, hai bước ba bước đã bị người đơn giản hoá giải. Cao Nhã Trinh đột nhiên cảm thấy bữa tiệc tối nay nhàm chán đến cực điểm. Hiển nhiên, Vệ Minh Khê cũng không thích hợp với Cao Hàn, cô ta không phải người Cao Hàn có thể khống chế!

“Xem ra giáo sư Vệ là vị hoạ sĩ bị sự nghiệp toán học làm chậm trễ!” Người chủ trì khẽ cười nói.

Hết chương 9

——————————–

Minh Dã: Nói trước kịch bản một chút, đây là lần thứ hai đếm ngược lúc Dung Vũ Ca gặp Vệ Minh Khê hồi còn nhỏ.

Vệ Minh Khê và Vũ Dương hơn kém nhau 13 tuổi, không hiểu sao có điểm cảm giác CP, có lẽ là bởi vì Dung Vũ Ca còn quá nhỏ.

Bách Linh: Hôm trước có bạn nào nhắc tới nhở, cách để tạo thêm drama cẩu huyết cho truyện này: Cao Nhã Trinh thích Vệ Minh Khê, tương ái tương sát =))) Chính ra hợp phết mọi người ạ. 

Minh Dã viết mỗi ngày 1 chương, hên xui mình sẽ cố đuổi kịp tác giả, bữa nào bận thì đành chịu, bữa nay con mều nó cứ ịn ʍôиɠ chiếm máy tính của mình làm mình mãi mới edit xong :((( 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN