Cung Khuynh
Chương 118: Ngọt ngào
Cảnh tượng mà Vệ Minh khê đang nhìn thấy lúc này chính là nữ nhân mà nàng yêu mến đang vươn những ngón tay thon dài bối rối, vội vàng cởi áo của nàng ra, mái tóc đen dài xõa tán loạn, ướt sũng dán vào trước ngực, văng vẳng là tiếng thở dốc rất nhỏ nhưng đầy rối loạn. Lúc này Dung Vũ Ca đâu còn nhớ được vừa rồi mình còn cười nhạo Thái Hoàng Thái Hậu chật vật như thế nào, nếu lúc này tự nhìn lại mình, thấy mình còn tệ hơn thế thì không biết nàng sẽ có cảm giác thế nào?
Nhìn những cảnh tượng đó, đột nhiên ký ức Vệ Minh Khê lại trở về, hoài niệm lại ngày đó Dung Vũ Ca tìm đủ mọi cách để tiếp cận mình, nhớ tới bầu trời Giang Nam trong xanh thơ mộng, nhớ tới một Dung Vũ Ca lúc nào cũng yến yến oanh oanh một bước không rời, nhớ tới cánh rừng đào hôm nao có điệu vũ phiêu dật hoà cùng với tiếng tiêu phiêu bồng, nhớ tới cái đêm đoạn đứt dây đàn, vĩnh viễn cắt đứt tình duyên đôi lứa, nhớ đến một tiếng tiêu kia và một ý niệm sai lầm năm ấy đã làm cho Vũ nhi của nàng phải phiêu bạt nhiều năm, chịu nhiều đau khổ, cũng làm cho chính bản thân mình phải báo hối cả đời. Từng giọt, từng giọt nước mắt nóng bỏng không hiểu vì sao lăn tràn trên khoé mắt Vệ Minh Khê, nóng rực rơi xuống tay Dung Vũ Ca…
“Chỉ nhi…..Chỉ nhi không muốn, đúng không? Chỉ nhi cũng cảm thấy ta dơ bẩn phải không…” Dung Vũ Ca chán nản rút tay về, nhưng bị Vệ Minh Khê bắt được, nhất quyết không để nàng li khai.
“Vũ nhi…” Vệ Minh Khê nhìn dung nhan tuyệt thế ấy, trong lòng đau xót không thôi, nàng là người tốt như vậy, phần đời còn lại này mình sẽ không để nàng rời đi nữa. Vệ Minh Khê khẽ đặt môi lên đôi mắt trong veo đang dần dần lạnh lùng kia, làm cho thân mình Dung Vũ Ca khẽ run lên, đáy lòng như nai con lại bắt đầu loạn động. Vệ Minh Khê, vì cớ gì nàng luôn có thể dễ dàng tác động đến cảm xúc của ta như vậy? Mỗi cử động của nàng đều làm cho lòng ta khấp khởi phập phồng, ta hận bản thân mình vì sao lại vô dụng như vậy, hay là nàng vẫn ngại cơ thể ta dơ bẩn, vết nhơ này là nàng gây ra cho ta kia mà, Dung Vũ Ca càng nghĩ càng cay đắng.
Vệ Minh Khê nào kịp chờ đến bên giường, Dung Vũ Ca càng chờ không kịp, ngay tại bên bờ thuỷ trì cùng ngã xuống thảm cỏ, vội vã thu lấy hơi thở và sự ấm áp của đối phương. Mỗi tấc da thịt trên thân thể Dung Vũ Ca đều cảm nhận được làn môi lành lạnh của Vệ Minh Khê, đôi môi kia đi đến đâu đều như thiêu như đốt, khơi lên ngập trời sóng nhiệt, nóng rực đến nỗi làm cho Dung Vũ Ca không thể nhịn được mà đưa đẩy vòng eo, cong người lên đón nhận, nhìn như nàng kháng cự, nhưng thực chất là đang muốn hòa hợp cùng Vệ Minh Khê, hai chân nàng không cách nào kiềm chế được quàng qua eo Vệ Minh Khê, thân thể bám chặt lấy nhau, quấn quýt không rời. Lúc này đây, khi cảm giác được rõ ràng hơi thở ấm áp của Vệ Minh Khê, thực sự làm cho Dung Vũ Ca hạnh phúc vô cùng, tựa hồ mọi bão táp đều đã đi qua.
Thật khó để tin hình ảnh đang ở trước mặt Dung Vũ Ca giờ phút này: Chỉ nhi đang vùi mặt vào giữa hai chân nàng, đầu lưỡi khẽ lướt vào điểm mềm mại kia, để cho tất cả mọi oán hận cả đời của Dung Vũ Ca đối với nữ nhân này đều biến mất không còn chút tung tích nào, ngay cả cảm giác cay đắng trong lòng cũng dần dần tan biến, sự ôn nhu của Vệ Minh Khê chậm rãi hoà tan trái tim nàng, từng chút một, rồi từ từ lan ra, ngập tràn toàn bộ lồng ngực. Dung Vũ Ca bị khiêu khích đến độ tưởng chừng như không thể nào khống chế được nỗi kích động sắp lao ra khỏi ngực mình, nàng bắt đầu hoảng loạn, tay khẽ quơ quào như muốn nắm lấy một thứ gì đó. Lúc này Vệ Minh Khê nhẹ nhàng nắm lấy tay Dung Vũ Ca, giữ chặt trong lòng bàn tay của nàng, năm ngón tay đan siết vào nhau, xuân triều từng đợt lại từng đợt dâng trào, theo nhịp thở dốc của Dung Vũ Ca từ từ tuôn ra, hoa hạch bắt đầu nở rộ, ẩn hiện giữa rừng xuân thưa thớt, kiều mỵ toả ra làn hương khí đặc trưng.
Vệ Minh Khê ngây dại nhìn kì cảnh trước mắt, đoá hoa của Dung Vũ Ca khi thở gấp dường như đang run rẩy nửa che nửa đậy, nếu nhiều năm trước đó hoa ấy vẫn còn non nớt thì nay lại càng thêm xinh đẹp thành thục, đẹp đến mức làm cho nàng không thể dời mắt, đem vô số nụ hôn nhẹ nhàng như mưa rơi, yêu kiều hạ dấu ấn lên người nữ nhân mà mình yêu thương. Cứ mỗi lần nụ hôn ấy đáp xuống nơi nào, thì nơi ấy lại thêm một lần như thiêu như đốt, từ vùng bụng đến đôi chân, rồi ngược lại đến bên hông và tiện đường lan tỏa đến vùng ngực…
“Vệ Minh Khê, có phải nàng ở trong cung ăn vụng hay không? Vì sao nàng…a…” Dung Vũ Ca đang trong cơn khoái cảm, đột ngột trước ngực bị nhói một cái, nhìn lại thì thấy Vệ Minh Khê đang tức giận khẽ mở hàm răng, cắn lấy hạt tiểu đậu màu hồng phấn trên ngực mình, trừng phạt mình dám nói hươu nói vượn, nhưng khi Vệ Minh Khê nhìn thấy Dung Vũ Ca bị đau, lại không đành lòng đổi cắn thành liếm… Lúc này Vệ Minh Khê mới nhẹ nhàng chống tay đỡ thân thể nhỏm dậy, gương mặt nghiêm túc nhìn thẳng vào Dung Vũ Ca, như thể cả thế giới này chỉ có một mình nàng rồi kiên định nói: “Ta không có!”
Dung Vũ Ca nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Vệ Minh Khê, cảm thấy buồn cười không thôi, chỉ là một câu nói đùa, vậy mà Chỉ nhi của nàng lại ngốc nghếch nghiêm trang như thế. Bản thân nàng đã tâm niệm rằng nữ nhân này chính là người đã mãi mãi khắc sâu trong trái tim nàng, thậm chí hòa cùng máu thịt của nàng, vĩnh viễn cũng không thể nào dứt bỏ. Vệ Minh Khê, ta thật sự yêu nàng, yêu nàng đến mứt có thể vứt bỏ hết thảy, cả đời này nàng không bao giờ được đẩy ta ra nữa!
Dung Vũ Ca quấn lấy cổ Vệ Minh Khê, làm cho thân thể nàng cùng Vệ Minh Khê thêm quấn quýt chặt chẽ, hận không thể cùng Vệ Minh Khê dung hoà làm một thể. Tiếng thở dốc mê người và liên tục của Dung Vũ Ca tựa như liều thuốc kích tình nhất thiên hạ, làm cho Vệ Minh Khê không thể kiềm chế được tay mình, càng tăng nhanh tốc độ duy chuyển bên trong Dung Vũ Ca, thân thể Dung Vũ Ca như đi đến cực hạn, nhanh chóng đi đến đỉnh điểm, rồi từ từ hạ xuống, khoái cảm lại tiếp tục trào ra, cứ từng vòng lại từng vòng lặp lại, cơ hồ làm cho Dung Vũ Ca phải thấp giọng xin tha. Giờ khắc này, thân thể này không thuộc về mình nữa mà là của Vệ Minh Khê, chỉ có thể vì duy nhất một mình nàng mà thiêu đốt và nở rộ…
Sau khi thân thể Dung Vũ Ca lên đến cực hạn, hai tay ôm chặt lấy thân thể Vệ Minh Khê, yên tĩnh nghỉ ngơi một lát rồi xoay người lật úp Vệ Minh Khê đặt dưới thân, ngón tay nhanh chóng tiến nhập vào bên dưới Vệ Minh Khê: “Sao Thái Hoàng Thái Hậu lại ướt đến vậy nhỉ, có cần ta phải cống hiến ra sức không?” Ngữ khí Dung Vũ Ca vừa càn rỡ lại vừa quái ác.
Ngắm nhìn vẻ tươi cười rạng rỡ mang theo một chút quái ác của Dung Vũ Ca, khuôn mặt Vệ Minh Khê trở nên đỏ bừng, nữ nhân này sau một thời gian lưu lạc ở bên ngoài trở về, cứ nghĩ nàng đã thanh lãnh trầm lắng hơn rất nhiều, không ngờ đến giờ vẫn không đứng đắn thêm chút nào.
“Chỉ nhi có biết cảnh giới tối cao khi chúng ta hoan ái là gì không?” Ngón tay Dung Vũ Ca không theo quy luật nào, cùng lúc trêu đùa bên ngoài và bên trong đoá hoa của Vệ Minh Khê.
“Là gì?” Bị Dung Vũ Ca trêu chọc cơ hồ làm cho Vệ Minh Khê không thể nào tập trung được lực chú ý, nàng cảm giác được ngón tay thon dài của Dung Vũ Ca đang chậm rãi thăm dò tại cửa huyệt, cảm giác kích tình vừa khó chịu vừa kích thích lên đến cực độ, xuân thủy trong nháy mắt ào ạt chảy ra.
“Chính là một Chỉ nhi như vậy, vô cùng xinh đẹp kích tình, có còn thấy nửa phần lạnh lùng nào như lúc bình thường nữa đâu” Lời Dung Vũ Ca làm cho Vệ Minh Khê xấu hổ đến mức hận không thể chui vào chăn ngay lập tức, đem mình che lại, toàn thân vì e thẹn mà nhiễm một tầng đỏ ửng, càng nhìn càng cảm thấy khiêu khích. Không biết vì ngượng ngùng hay vì động tình, mà Dung Vũ Ca cảm giác cổ họng mình khô khốc, thật lâu mới nuốt được một ngụm nước miếng, đúng là mình vì nữ nhân này mà điên cuồng, cũng muốn nữ nhân này vì mình mà điên cuồng, mà nàng cũng đang rất chào mừng những ngón tay của mình đó chứ, không giữ lại chút nào.
Vệ Minh Khê không thể nào chịu đựng nổi, thân thể vặn vẹo, tưởng như muốn lùi về vài bước, nhưng Dung Vũ Ca nào để yên cho nàng, vội đè lên thân thể gầy yếu của Vệ Minh khê, tay trái giữ lấy hai tay nàng, tham lam hôn lên môi Vệ Minh Khê, rồi trườn xuống hai điểm mềm mại trước ngực nàng. Vệ Minh Khê cảm giác thân thể mình như đang ở chín tầng mây, không kiềm chế được mà rướn người theo từng nhịp động, bắt đầu chậm rãi, rồi dần dần nhanh hơn, trái tim tựa hồ như nhảy vọt ra khỏi cổ họng, hơi thở dốc nặng nhọc, cong người để cho Dung Vũ Ca hôn, vừa nức nở vừa giống như chịu ủy khuất, Dung Vũ Ca yêu Vệ Minh Khê lúc này chết đi được. Hai ngón tay nàng đột nhiên tiến vào, kia thông đạo kết cấu chặt chẽ bắt đầu siết chặt, đôi tay nàng đưa đẩy nhanh hơn, lực đạo ngày càng thêm mạnh, thân thể Vệ minh Khê lại không tự chủ được lại cong lên…
Nhìn toàn thân Vệ Minh Khê sau khi động tình phiếm một màu hồng vựng, còn có hơi thở gấp gáp dễ nghe, trong lòng Dung Vũ Ca có loại cảm giác thoả mãn nói không nên lời. Nữ nhân cao cao tại thượng kia, rốt cuộc cũng đã yêu mình từ tận đáy lòng, nữ thần tưởng chừng không bao giờ có thể chạm được lại chính là nữ nhân của mình, là của Dung Vũ Ca nàng!
Vệ Minh Khê cảm giác được Dung Vũ Ca càng ngày càng điên cuồng tác quái, thân mình như tan thành nước, càng ngày càng vô lực không ôm nổi thân thể trơn bóng của Dung Vũ Ca. Vệ Minh Khê thấy mình như không có trọng lượng, lại như đằng vân giá vũ, nói không rõ là khoái cảm nhiều hơn một phần, hay khó chịu nhiều hơn một phần, chính là cảm giác tấm thân không còn thuộc về mình nữa, thân thể xa lạ như vậy, cực hạn khoái cảm nhường này, cơ hồ sắp bức Vệ Minh Khê phát điên rồi.
Dung Vũ Ca cảm giác được thông đạo kia bắt đầu gấp gáp co rút, hút lấy ngón tay nàng, tựa hồ rất khó để tiếp tục cử động được, chỉ có thể nhúc nhích đầu ngón tay, cựa quậy một chút, tay lại càng ôm chặt lấy thân thể kiều mỵ vô lực đang thả lỏng nằm trong lòng mình, dòng xuân thủy lại ào ạt chảy ra thành dòng, làm cho trong không khí hoàn toàn tràn ngập hương vị hoan ái.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!