Cùng Ngắm Hoàng Hôn - Chương 8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
135


Cùng Ngắm Hoàng Hôn


Chương 8


“Lúc ấy tôi cuống cuồng!” Trợ lý Trương chống bàn nói với Trác Hựu Niên, “Cô Phùng nói năng rất điềm đạm, nhưng khiến người ta tin tưởng không hề có chút nghi ngờ, nếu ai dám cướp đi Hiểu Hiểu, cô ấy khẳng định sẽ liều mạng.”

Anh ta làm bộ lau trán: “Tình thương của người mẹ thật vĩ đại.”

Trác Hựu Niên nhìn máy tính xách tay trên bàn, nhưng rõ ràng không tập trung tư tưởng.

“Hựu Niên, thật sự không điều tra hả?” Trợ lý Trương cẩn thận quan sát phản ứng của Trác Hựu Niên, “Hiểu Hiểu không có bố, hơn nữa phản ứng của cô Phùng rõ ràng không bình thường.”

Trác Hựu Niên vẫn kiên trì: “Không điều tra.”

“Tại sao?” Trợ lý Trương không nghĩ ra, “Cậu không biết đâu, Hiểu Hiểu vừa nghe cậu Giai Giai nói mình không có bố liền khóc, vào thời điểm đó như vậy, có tủi thân lại khiến người ta đau lòng, khẳng định từng bị người ta nói con bé không có bố.”

Trác Hựu Niên cụp mắt, không nhìn ra anh đang suy nghĩ gì.

Trợ lý Trương còn chưa bỏ cuộc, anh ta cúi đầu nhìn Trác Hựu Niên, định nhìn ra chút gì đó từ khuôn mặt không biểu cảm kia.
Nhưng anh ta không nhìn ra được gì, cuối cùng thất bại ôm lấy âu phục của Trác Hựu Niên cầm đi tới tiệm giặt tẩy.

Nhưng xoay người lại, anh ta liền lộ ra nụ cười mưu kế thành công.

Phùng Hảo tắm rửa cho con gái xong thì bế con lên giường, cô rút ra một quyển sách trong giá sách nhỏ bên giường, khi chuẩn bị kể chuyện cho con gái trước khi ngủ thì phát hiện đôi mắt đen láy của cô bé đang nhìn mình, dường như có lời muốn nói.

Cô đặt sách lên đùi, mỉm cười lấy lòng bàn tay dán sát gò má mũm mĩm của con gái, còn xoa nắn: “Có phải mẹ từng nói với Đoàn Đoàn, Đoàn Đoàn có gì cũng có thể nói với mẹ sao?”

Phùng Hiểu Hiểu túm một góc chăn, ngửa lên khuôn mặt nhỏ nhắn hỏi: “Mẹ không thích chú Trác hả? Vậy Đoàn Đoàn cũng không cần thích.”

Phùng Hảo ngây ra.
Âm thanh giòn giã của cô bé còn mang theo chút dè dặt sợ cô không vui, khuôn mặt nhỏ nhắn bất giác kéo căng.

Đây là sợ cô giận mà.

Đôi mắt Phùng Hảo cong thành ánh trăng, trên mặt còn lộ ra nụ cười dịu dàng.
Cô véo cái mũi nhỏ của con gái: “Con thật là một đại bảo bối.”

Phùng Hiểu Hiểu được khen đôi mắt cũng cong thành ánh trăng.

Phùng Hảo nhìn cặp mắt giống mình như đúc, sắc mặt càng dịu dàng hơn.
Cô dứt khoát cất sách về giá sách, cởi giày ngồi xếp bằng trên giường, dùng giọng điệu thần bí nói: “Bảo bối, mẹ nói với con một bí mật, nhưng bí mật này con không thể nói với bất cứ ai, chỉ có hai chúng ta biết thôi.”

“Được ạ được ạ!” Phùng Hiểu Hiểu vỗ bàn tay nhỏ bé, ánh mắt phát sáng.

Phùng Hảo lại không biết nên nói thế nào.
Ánh mắt cô quan sát con gái từng chút một, nhớ tới hồi mới sinh ra có bao lớn, còn lo lắng không nuôi sống được, kết quả bất ngờ nuôi sống khỏe mạnh.
Mẹ của Tống Tiểu Bảo mấy lần nhìn cô đều tỏ vẻ hâm mộ, hận không thể lén đổi hai đứa bé.

“Mẹ?” Phùng Hiểu Hiểu không chờ được Phùng Hảo lên tiếng, cô bé nghi hoặc chớp mắt.

Phùng Hảo sờ đầu con gái, hỏi: “Đoàn Đoàn rất thích chú Trác ư?”

Phùng Hiểu Hiểu ôm lấy cánh tay Phùng Hảo, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ lên đó: “Đoàn Đoàn thích mẹ nhất.”

Phùng Hảo cảm thấy trái tim mình thoáng chốc được xoa dịu, cô giơ tay vò đầu con gái đến mức làm tóc rối: “Mẹ cũng thích Đoàn Đoàn nhất, còn nhiều hơn Đoàn Đoàn thích mẹ.”

Phùng Hiểu Hiểu nói: “Đoàn Đoàn thích mẹ còn nhiều hơn mẹ thích Đoàn Đoàn.”

“Được!” Khóe miệng Phùng Hảo giương cao, ngay cả trong mắt cũng lấp lóe tia sáng.

“Đoàn Đoàn thích chú Trác cũng rất bình thường.” Phùng Hảo dùng ngón tay vuốt phần tóc bị mình làm rối, cười nói, “Bởi vì, chú Trác là bố của Đoàn Đoàn.”

“Mẹ gạt người.” Phùng Hiểu Hiểu không tin, “Mẹ nói Đoàn Đoàn không có bố.”

“Mỗi người đều có bố, Đoàn Đoàn của chúng ta đương nhiên có rồi.” Cô ôm chặt con gái trong lòng, “Cơ mà Đoàn Đoàn phải làm như không biết, coi chú ấy là một chú mà con thích thôi.”

“Tại sao ạ?” Phùng Hiểu Hiểu ngẩng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, dáng vẻ trông như sắp khóc, “Là Đoàn Đoàn không tốt, cho nên bố không cần Đoàn Đoàn phải không?”

Phùng Hảo có chút đau lòng, cô hôn lên trán con gái, dịu dàng nói: “Sao lại thế chứ, Đoàn Đoàn của chúng ta tốt như vậy.
Là chú Trác không biết có Đoàn Đoàn, mẹ không nói với chú ấy.”

“Vậy mẹ nói đi.”

“Không được đâu, nếu chú Trác biết rồi có thể dẫn Đoàn Đoàn đi mất, thế thì Đoàn Đoàn sẽ xa mẹ.”

Phùng Hiểu Hiểu sợ tới mức ôm cổ Phùng Hảo: “Đoàn Đoàn không muốn rời xa mẹ.” Một lúc sau cô bé lại hỏi, “Nhưng mà, bố mẹ và Đoàn Đoàn không thể ở cùng nhau ạ? Giống như bố mẹ của Tiểu Bảo ấy.”

“Không thể được.” Phùng Hảo nhẹ nhàng vỗ lưng con gái, “Cho nên đây là bí mật của chúng ta, không thể nói với bất cứ ai.”

Phùng Hiểu Hiểu hơi buồn bã gác cằm lên vai Phùng Hảo, cô bé uể oải nói: “Vâng ạ.”

Phùng Hảo ôm chặt con gái, nói trong lòng: bảo bối, mẹ muốn cho con biết con cũng có bố.
Con biết được bố tên là gì, trông như thế nào, từ nay bố không còn là một từ trống rỗng và vô nghĩa trong trong lòng con nữa.

Nhưng mà mẹ xin lỗi, mẹ không thể để hai người nhận nhau.

.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN