Cho Khúc Kim Tích một trăm cái lá gan cô cũng không dám trực tiếp nhốt Thẩm Thính ngoài cửa như thế.
Ông trời đúng là thích trêu ngươi cô, không muốn để Thẩm Thính tới thì hết lần này tới lần khác anh lại tới, còn vào tình huống như thế này.
Đúng là nhìn cô không thuận mắt mà!
Thấy Khúc Kim Tích vẫn không có phản ứng, lần này ngay cả Tần Tang ở bên cạnh cũng cảm giác được sự không bình thường.
Sau khi hot search xuất hiện, Thẩm Thính đang trên đường đi gặp một người bạn, Tần Tang không biết anh sẽ xử lý như thế nào, nhưng cậu ta tự nhiên kể lại toàn bộ tình huống cho anh nghe. Thẩm Thính yên lặng một hồi rồi kêu tài xế đổi đường trở về khách sạn, lùi hẹn với bạn lại.
Một đường cấp tốc chạy tới, Khúc Kim Tích lại do dự, cho dù là trợ lý riêng, đồng thời cũng từng cho cô ăn, Tần Tang không thể lắm mồm nói một câu: “Cô Khúc, cô có chỗ nào không tiện à?”
Ngầm ý là mau mở cửa đón anh Thẩm vào.
Khúc Kim Tích hít sâu một hơi, dù sao chìa đầu ra là một đao, rụt đầu lại cũng là một đao, cô điều chỉnh lại biểu cảm của mình, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc và vui mừng: “Không có, không có. Chẳng qua là tôi không ngờ anh Thẩm sẽ đến nên có chút ngạc nhiên.”
Cô kéo cửa ra.
Sau khi Thẩm Thính và Tần Tang bước vào phòng, Khúc Kim Tích vừa đóng cửa vừa nhanh chóng nói: “Thật là đúng lúc, ban nãy Dụ Đồng cũng tới tìm tôi. Mọi người tới tìm tôi là vì cảnh quay ngày mai à?”
Cô quyết định đánh đòn phủ đầu: “Đúng là làm phiền các anh quá rồi.”
Ánh mắt Thẩm Thính và Dụ Đồng đã đụng vào nhau giữa không trung.
Tần Tang hơi cúi đầu, vào những lúc như thế này, cho dù tình huống có bất ngờ hơn nữa, có người ngoài ở đây cũng phải giữ vững sự bình tĩnh cơ bản nhất. Đây coi như là sự dày công rèn luyện trong nghề trợ lý.
So sánh với trợ lý Tiểu Trương của Dụ Đồng thì không có được giác ngộ cao như thế, miệng cậu ta tròn thành một hình chữ O, một tay giơ lên chỉ, cả người cứng đờ tại chỗ.
Vừa mới biết được nghệ sĩ nhà mình đã từng lui tới với Khúc Kim Tích, lúc này còn bị Khúc Kim Tích làm bị thương không thể diễn tả nổi, quay đầu lại Khúc Kim Tích bị toàn mạng xã hội ghét nhất lại được Thẩm Thính tìm tới cửa.
Chuyện này…
Những tin tức này quá kích thích, kích thích cậu ta tới mức có chút không tiêu hóa nổi.
Sau khi âm cuối của Khúc Kim Tích biến mất trong căn phòng, bên trong phòng rơi vào một loại yên tĩnh quỷ dị. Ước chừng qua khoảng mấy giây, sắc mặt Thẩm Thính không đổi mở miệng, giọng nói không cao không thấp, đánh vỡ sự yên lặng: “Cũng có chút trùng hợp.”
Sau lời Thẩm Thính, trong thời gian ngắn Dụ Đồng cũng lấy lại sự tỉnh táo, có chút cứng ngắc nói: “Thầy Thẩm.”
Khúc Kim Tích dọn ghế tới: “Mời anh Thẩm ngồi.”
Thẩm Thính nhìn cô một cái rồi cũng ngồi xuống.
Khúc Kim Tích lại dời một cái ghế khác tới bên cạnh Dụ Đồng: “Anh cũng ngồi đi.”
“Không cần.” Nơi nào đó vẫn hơi nhói đau, Dụ Đồng nhìn gương mặt này của cô, chỉ cảm thấy sợi dây thần kinh trong đầu căng thẳng giật giật, không khống chế được tâm tình của mình. Anh dời tầm mắt đi, nói với Thẩm Thính: “Nếu thầy Thẩm tới tìm cô thì tôi xin phép đi trước.”
Vừa nói liền sải bước rời, lúc cất bước động đến chỗ đau, động tác ngừng một chút, sau đó sắc mặt âm trầm rời đi.
Tiểu Trương đuổi sát theo sau, hai người trở lại phòng cách vách.
“Anh Đồng, chi bằng tới bệnh viện kiểm tra một chút?” Thấy vẻ mặt Dụ Đồng vẫn khó coi như cũ, Tiểu Trương không tự chủ kẹp chân lại, nghĩ một chút thôi đã thấy đau rồi.
“Đi cái gì mà đi!” Dụ Đồng chỉ cảm thấy một bụng tức không có chỗ trút, trong đầu lặp đi lặp lại hình ảnh vừa rồi, còn có cả Thẩm Thính.
Tiểu Trương cẩn thận liếc nhìn vẻ mặt anh ta, không cẩn thận hỏi lên suy nghĩ trong lòng: “Mối tình đầu ngu ngốc mà anh từng nói chính là Khúc Kim Tích à?”
Từ khi Dụ Đồng ra mắt tới nay vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, mặc dù không đến mức cực kỳ hot nhưng không thiếu tài nguyên, công ty cũng coi trọng anh ta.
Muốn lăng xê một nghệ sĩ, tất nhiên phải hiểu tình huống của anh ta. Công ty đưa ra một loạt kế hoạch trong tương lai với anh ta, trong đó có một cái: Trong thời kỳ sự nghiệp lên cao, cấm nói chuyện yêu đương.
Tất nhiên tình sử trước kia sẽ bị hỏi – lỡ đâu có bất hòa gì đó, sau khi hot sẽ dây dưa ra.
Khi đó Dụ Đồng đối mặt với câu hỏi của mấy người họ chỉ hời hợt nói một câi: “Lúc học đại học đã từng có, chia tay rồi.”
Hỏi nguyên nhân.
Anh ta nói: “Quá ngu ngốc.”
Thấy anh ta không nói quá nhiều, khi nhắc tới đoạn tình cảm này không có bất kỳ cảm xúc gì, mọi người nhất trí cho rằng không có gì. Sau đó khi Tiểu Trương đã quen thuộc với Dụ Đồng, biết được chuyện này thì lặng lẽ chửi thề lúc không có ai.
Dụ Đồng có vẻ ngoài đẹp trai, có kỹ năng diễn xuất hiếm thấy trong các nghệ sĩ trẻ tuổi, về tính cách thì đối nhân xử thế cũng ở mức thượng thừa. Một người đàn ông như thế, rốt cuộc là cô gái kia phải ngu ngốc như thế nào mà không giữ chặt lấy?
Cuối cùng bây giờ cũng biết cô gái đó là ai.
Tâm trạng Dụ Đồng vốn đang ở bên bờ vách núi, hết lần này tới lần khác trợ lý còn nóng lòng muốn đẩy lưng anh ta. Anh ta từ từ ngẩng đầu lên, trong ánh mắt hàm chứa sát khí khiến da đầu người ta tê dại.
Cuối cùng Tiểu Trương cũng ý thức được nguy hiểm, lập tức lui về sau, ngậm chặt miệng, không nói thêm gì nữa.
Nhưng cậu ta quan sát biểu cảm của nghệ sĩ nhà mình, nhất thời khó mà phân tích anh ta đang tức giận vì chuyện của Khúc Kim Tích hay thái độ của cậu ta, hay là đang khiếp sợ không tưởng tượng nổi tại sao Thẩm Thính lại đi tìm Khúc Kim Tích, lại thấy giữa bọn họ không có bất hòa, thậm chí có thể nói là thân mật.
Trong đầu Tiểu Trương bỗng xuất hiện một ý nghĩ: Ban đầu Khúc Kim Tích này làm phiền Thẩm Thính, chẳng lẽ Thẩm Thính thật sự có ý với cô ta rồi bị cô ta công phá ư?
Cô ta đúng là quá lợi hại.
Tiểu Trương cảm thấy kính nể Khúc Kim Tích.
Cùng lúc đó, sau khi Dụ Đồng rời khỏi phòng, Khúc Kim Tích thật sự thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà cô còn chưa thở ra hết liền đối diện với sự hờ hững của Thẩm Thính, ánh mắt nhìn một cái đã khiến cô muốn nhận tội, đền tội.
Khúc Kim Tích: “…”
Đang lúc cô suy nghĩ xem nếu Thẩm Thính hỏi tới Dụ Đồng, cô nên lừa gạt hay là ra đầu thú thì Thẩm Thính đã thu hồi ánh mắt chèn ép đáng sợ kia lại, nói: “Chuyện hot search, cô định giải quyết như thế nào?”
Căn bản chẳng hỏi gì cả.
Trái tim Khúc Kim Tích bay lơ lửng bây giờ đã trở về mặt đất. Đúng thế, Thẩm Thính biết cô và Dụ Đồng là bạn học chung thời đại học, bạn học chung thời đại học tới tìm cô là điều rất bình thường, lại nói cô và Dụ Đồng có nhiều cảnh đối diễn như thế, Thẩm Thính thật sự hỏi mới là có vấn đề.
Cô và Thẩm Thính trừ hai tờ giấy kết hôn và anh là người giám hộ của cô ra thì chẳng có quan hệ đặc biệt gì.
Là chính cô tự chột dạ cho nên mới thấp thỏm không yên, suy diễn ra vở kịch lớn vừa rồi.
Trong nháy mắt Khúc Kim Tích không còn hoảng hốt nữa.
Dù sao Thẩm Thính đã sớm biết về chuyện hư hỏng kia của cô và Mạnh Thiên Hạo, cái nồi này dù sao cũng phải là cô đội.
Cô thành thật lắc đầu: “Tôi không biết.”
Dụ Đồng và Thẩm Thính người đến trước kẻ đến sau, trái lại làm phân tán sự lo lắng của cô đối với hot search. Danh tiếng của cô vốn không tốt lắm nên cô không quan tâm thêm những thứ khác nữa, nợ nhiều không lo.
“Nhưng mà tôi chỉ cho Mạnh Thiên Hạo một ít tiền thôi.” Khúc Kim Tích giơ tay: “Tôi thề, giữa tôi với anh ta chỉ có quan hệ tiền bạc.”
Trước đó Thẩm Thính không muốn nghe cô nói, lần này Khúc Kim Tích quyết định cho dù anh có muốn nghe hay không, có đồng ý tin tưởng hay không, cô cũng phải nói rõ ràng.
Thẩm Thính nhìn cô.
Khúc Kim Tích lục lọi ký ức có liên quan tới Mạnh Thiên Hạo của nguyên chủ, cô nói: “Có lúc tâm trạng tôi không tốt lắm sẽ tìm Mạnh Thiên Hạo tán gẫu một chút, anh ta sẽ nói vào lời để an ủi tôi… Như thế thì tôi sẽ dễ chịu hơn một xíu.”
Thẩm Thính rũ mắt, sau một lát thì nói: “Lịch sử cuộc nói chuyện, lịch sử giao dịch có ở đây không?”
“Có! Tôi chụp màn hình lại rồi!”
Cái hôm mà Khúc Kim Tích xuyên qua, sau khi hiểu hoàn toàn tình huống liền đề phòng chụp màn hình lại tất cả lịch sử cuộc nói chuyện giữa nguyên chủ và Mạnh Thiên Hạo, có thể lấy ra làm chứng trong bất cứ tình huống nào.
Sau đó Mạnh Thiên Hạo đã xóa cô – sự thật chứng minh cô đề phòng chụp lịch sử trò chuyện trước rất quan trọng.
“Gửi hết cho Tần Tang.” Thẩm Thính đứng lên đi ra ngoài.
Lời này hiển nhiên là muốn giúp cô. Khúc Kim Tích có chút ngại ngùng và áy náy đối với việc Thẩm Thính không quan tâm tới hiềm khích trước trước mà giúp đỡ cô.
Thật ra thì anh hoàn toàn có thể mặc kệ cô.
“Cảm ơn anh Thẩm.”
Cho dù Thẩm Thính là vì mặt mũi của nhà họ Thẩm hay là khoảng thời gian này hai người chung sống tốt đẹp, anh đều đáng để cô cảm ơn chân thành.
Người đàn ông này đúng là lịch lãm và quyến rũ, có tiền, có nhan sắc, có địa vị, hào phóng không tính toán, quả thật là cực phẩm để kết đôi trong đám đàn ông.
Thẩm Thính dừng bước, Khúc Kim Tích còn tưởng anh sẽ nói một câu “Không phải là vì cô, là vì ông nội”, nhưng Thẩm Thính chẳng nói gì. Tần Tang để lại cho Khúc Kim Tích một ánh mắt “cô yên tâm”, sau đó hai người rời đi.
Sau khi xuất hiện hot search liên quan tới việc Mạnh Thiên Hạo mượn phụ nữ để lên đời, những nữ nghệ sĩ dính líu tới vụ việc đó cũng thi nhau lên hot search. Có vẻ là team của các cô ấy đang cố gắng cứu vãn hết sức. Sau khi hot search về mấy vị nghệ sĩ này biến mất, chỉ còn lại một mình Khúc Kim Tích ở trên đó, vẫn đang ở hàng trước.
Sau đó lại xuất hiện mấy drama trong giới giải trí khác, rõ ràng cho thấy có người điều khiển sau lưng, cho những nữ nghệ sĩ này một đao chắn đường.
Nhưng làm gì cũng không ngăn được sự nhiệt tình quá mức của dân mạng, các hot search đã biến mất liên tục xuất hiện lần nữa. Những nữ nghệ sĩ này cuối cùng cũng ngồi không yên, phòng làm việc hoặc người quản lý weibo lên tiếng, cho thấy là hình photoshop, chuyện này là do người ta tung tin vịt.
Nhất là Liễu Tư, bây giờ con đường phát triển của cô ta rất tốt, chuyện này mà không dập xuống được, cô ta sẽ không có tiền đồ trong giới nữa
Nhưng mà blogger kia cùng ác, lại chia sẻ một weibo nữa. Lần này không phải hình ảnh mà là video, càng lộ liễu hơn.
“Nói là ảnh photoshop tung tin vịt? Tự nhìn xem đi, phải để tôi tung video gốc ra mới im miệng?”
Quần chúng hóng phốt phía dưới: “Tại sao không có Khúc Kim Tích?”
Chủ blog này ngược lại cũng ngay thẳng, trả lời: “Cô ấy không có nhiều, nhưng mà chuyện này không thể loại bỏ khả năng giữa cô ấy và Mạnh Thiên Hạo không có loại quan hệ đó.” Đồng thời gửi thêm mấy hình ảnh.
Mấy tấm hình này là ảnh Mạnh Thiên Hạo chia sẻ bên vòng bạn bè, đại ý là cảm ơn Khúc Kim Tích mua cho anh ta cái gì, thêm một bài thơ thâm tình.
“Đm, giọng điệu của bài thơ này cũng mắc ói quá đấy.”
“Sao tôi lại có cảm giác Khúc Kim Tích bị Mạnh Thiên Hạo lừa nhỉ?”
“Có khả năng là Khúc Kim Tích vốn không biết Mạnh Thiên Hạo là ai, yêu đương bình thường với Mạnh Thiên Hạo, tiêu tiền cho anh ta, kết quả không ngờ Mạnh Thiên Hạo đồng thời cấu kết với mấy người phụ nữ liền không nhỉ?”
“Nói như vậy thì hai người Khúc Kim Tích và Liễu Tư vô tội? Chẳng qua mấy cô ấy bị lừa mà thôi. Còn mấy người như Trần Mỹ Dung, có con trai có con gái có chồng, bốn mươi năm mươi tuổi rồi, chẳng lẽ không có sức phán đoán? Ngoại tình rõ rành rành, không đáng để đồng cảm.”
…
Chủ blog tên là Lưu Thái Xuân, gã hưng phấn ngồi sau màn hình máy tính nhìn việc lớn trên weibo do một tay mình dựng nên
Gã vốn là một thợ sửa máy tính, trong lúc vô tình sửa phải máy tính của Mạnh Thiên Hạo, phát hiện vô số tài liệu cực hot bên trong, lúc này không còn đạo đức nghề nghiệp mà lấy đi.
Vốn là Lưu Thái Xuân dùng những tài liệu này để uy hiếp Mạnh Thiên Hạo đòi tiền, uy hiếp mấy lần Mạnh Thiên Hạo ngoan ngoãn đưa tiền cho gã, nhưng không ngờ mấy ngày sau đó Mạnh Thiên Hạo mướn người chỉnh gã.
Mạnh Thiên Hạo không dám để lộ những tư liệu kia ra ngoài, những người phụ nữ anh ta cấu kết kia tất nhiên cũng không dám. Một mình Lưu Thái Xuân không thắng được bọn họ, vì thế cầm tài liệu trốn đi, chuẩn bị làm một vụ lớn.
Đầu tiên gã lặng lẽ gửi một phần tài liệu liên quan tới phú bà nào đó cho phí thương, mượn đao giết người mà, gã cũng sẽ làm.
Tin tức Mạnh Thiên Hạo bị bỏng vừa ra, Lưu Thái Xuân cũng biết thời cơ của mình đã đến. Khoảng thời gian này cuộc sống trốn đông núp tây đã khiến gã chất chồng vô số bất mãn, dứt khoát tuôn ra hết cả luôn, cứ để cho mình sảng khoái trước đã rồi tính sau.
Trong những tài liệu này, mỗi một người phụ nữ mà Mạnh Thiên Hạo thông đồng đều có những video không thể miêu tả. Trong đó ở file tài liệu tên Khúc Kim Tích, chỉ có rất ít hình ảnh, ảnh thân thiết thì một tấm cũng không có.
Ngược lại có một đoạn video ngắn, là Mạnh Thiên Hạo muốn quấy rối Khúc Kim Tích, bị Khúc Kim Tích vừa đánh vừa chửi. Gã đoán rằng sở dĩ Mạnh Thiên Hạo lưu cái video này lại là vì muốn uy hiếp Khúc Kim Tích.
Nhìn lại toàn bộ quá trình, cô gái tên Khúc Kim Tích này chính là cây ATM của Mạnh Thiên Hạo. Mặc dù mỗi lần số lượng không nhiều, nhưng mà cộng lại cũng chẳng ít. Trừ tiền mặt còn có một vài đồ hàng hiệu.
Thấy vậy thật khiến người ta muốn đi bổ não Khúc Kim Tích ra xem rốt cuộc bên trong đó có chứa nước hay không… Dù gì cũng là nghệ sĩ, sao lại có thể ngu ngốc tới mức này?
Tất nhiên Lưu Thái Xuân sẽ không đồng cảm với Khúc Kim Tích, gã chỉ phụ trách làm lớn chuyện này, nhìn những ngôi sao với vẻ bề ngoài vinh quang này vì những việc làm âm thầm của gã mà ngã xuống khỏi thành đàn, chỉ mới nghĩ một chút thôi đã sung sướng không thôi.
Đúng lúc này, điện thoại để bên cạnh gã reo lên, là một dãy số xa lạ.
Lưu Thái Xuân đã đổi số điện thoại từ lâu, cuối cùng cũng có chút chột dạ. Gã không dám nghe điện thoại, vươn tay tắt bỏ.
Qua mấy phút, cánh cửa căn phòng đơn gã mới thuê bỗng bị đập vang.
Lưu Thái Xuân mắng hai tiếng, cho là người đàn ông thuê chung còn lại. Gã vứt bỏ thuốc lá trong tay, hùng hùng hổ hổ mở cửa.
Một người mặc quần áo đen vọt vào.
Rạng sáng, các cư dân mạng thích thức đêm cũng thích hóng drama phát hiện chủ blog thần bí kia lại đăng một weibo mới.
Bài đăng mới là: Tôi phải nói thảm nhất chính là Khúc Kim Tích. Trong chỗ tài liệu tôi lấy được, cô ấy không chỉ bị Mạnh Thiên Hạo lừa tiền, còn lừa tình cảm, thảm không thể nói.
Kèm theo mấy tấm ảnh và một đoạn video.
Đêm đó, cụm từ #Khúc Kim Tích quá thảm# bỗng nhảy tót lên đầu bảng hot search.
Sáng sớm Khúc Kim Tích thức dậy, do dự mấy giây thì mở weibo ra, tin nhắn riêng suýt chút nữa làm nổ tung hộp tin của cô, mất cả nửa phút mới vào được.
Mở ngẫu nhiên một tin nhắn riêng ra:
“Chị gái nhỏ đáng thương ơi, là do em hiểu lầm chị, sau này tìm đàn ông nhất định phải sáng mắt lên nha, ôm một cái nào.”
Còn gửi thêm một icon chó Corgi bán manh.
Khúc Kim Tích:???
Cô dụi mắt một cái, lại mở thêm mấy tin nhắn riêng nữa theo bản năng:
“Quá thảm, thảm tới mức tôi quyết định tha thứ chuyện trước đây cô làm phiền Thẩm Thính.”
“Cô gái nhỏ, sau này phải cẩn thận vào nhé.”
“Tích Tích đừng khóc, tôi cũng biết cô không phải loại người như thế, đừng sợ, sau này cô có chúng tôi rồi.”
“Xin lỗi, tôi rút lại lời mắng cô khi trước. Cô đúng là một cô gái vô cùng, vô cùng tốt.”
“Thì ra cô ngốc như vậy… Cái tên cặn bã Mạnh Thiên Hạo đó chém ngàn đao, đày xuống mười tám tầng địa ngục cũng không quá đáng!”
…
Khúc Kim Tích: “…”
Cô kinh ngạc tới mức không nói ra lời, sau đó bịch bịch bịch chạy tới bên cửa sổ mở cửa ra, ngẩng đầu nhìn lên trời, chắc chắn mặt trời mọc lên từ phía đông.
Vậy nên, trong một đêm rồi đã xảy ra chuyện gì?
Cô đầu óc trống rỗng, tay run rẩy thì điện thoại của Thẩm Thính gọi tới.
Vừa được nối máy, dưới chân cô bỗng trống rỗng, điện thoại rơi xuống đất, sau khi vang lên một tiếng cộp thì màn hình hiển thị đã được kết nối.
Thẩm Thính không nghe thấy tiếng gì, đợi mấy giây rồi nói: “Sao thế?”
Hồi lâu sau, đáp lại anh chính là một âm thanh đè thấp… “Áu áu.”