Vẻ mặt Giang Tự Hành khó hiểu, “Sao phải cứu?” Cũng không biết từ đâu mà xuất hiện.
Triệu Phụng: “Vậy y… Thật sự lạc đường à?”
Giang Tự Hành nhìn hắn như nhìn một kẻ ngu, “Chuyện xàm xí này mà ngươi cũng tin?”
Sau đó hắn nghe thấy Lâm Tử Nghiên đứng cách đó không xa nói: “Đã là lạc đường vậy thì hiểu nhầm rồi, thả y đi thôi.”
Giang Tự Hành: “…”
“Ngươi xem.” Triệu Phụng mạnh mẽ nói: “Lâm công tử cũng tin, chỉ có mỗi ngươi là lòng không yên, cứ mãi nghĩ xấu về người khác.”
Giang Tự Hành nhấc chân đạp một phát, ngươi câm miệng!
“Công tử.” Lâm Đại Ngưu sống chết không tin, “Hắn nói dối đó!”
“Ngươi mới nói dối!” Ninh Chi Vân vùng vẫy sợi dây trói trên cổ tay, “Nếu ngươi làm chậm trễ chuyện ta đi gặp người trong lòng, ta sẽ… Ta sẽ ngày ngày đứng ở cổng lớn mắng chửi các ngươi.”
Lâm Đại Ngưu thô thiển nói: “Ta sợ đếch gì ngươi hả! Ngược lại là ngươi đó, đi gặp người trong lòng thì che mặt làm chó gì?”
“Ta…” Ninh Chi Vân ngừng một chút rồi nói: “Ta thử xem hắn có nhận ra ta không.”
Lâm Đại Ngưu không tin, “Trợn mắt nói dối.”
Ninh Chi Vân: “Ngươi mới nói dối!”
“Được rồi.” Lâm Tu Viễn bị bọn họ làm cho đau đầu, khoát tay nói: “Chiếu theo quy củ, đưa tới quan phủ đi.”
“Đại nhân.” Ninh Chi Vân bộ dạng đáng thương nói: “Ta thật sự lạc đường mà, ngài thả ta đi! Hôm nay ta phải đi gặp người trong lòng, nếu không hắn không quan tâm ta, ta sẽ không có nơi nương tựa.”
Lâm Đại Ngưu tưởng người trong lòng y là nữ, xuỳ một tiếng nói: “Một đại nam nhân còn muốn ăn bám nữ nhân?”
Ninh Chi Vân trừng mắt nhìn, vô tội nói: “Người trong lòng ta là nam.”
Lâm Tu Viễn nghe xong thì lập tức nghĩ tới tên tiểu tử thối mơ ước con trai mình, lập tức cảm thấy tức giận, nhìn Ninh Chi Vân cũng không thuận mắt, “Đại Ngưu, đưa y tới quan phủ.”
Ninh Chi Vân: “Đại nhân.”
“Cha…” Lâm Tử Nghiên lời cũng chưa kịp nói, Lâm Tu Viễn đã kéo y trở về, dặn dò: “Nghiên Nhi, con về nhanh một chút, gọi nhiều người canh giữ ở ngoài viện đi.”
Ông suy nghĩ một chốc rồi lại nói: “Không được, hay là con đến viện của cha đi.”
Lâm Tử Nghiên: “…”
“Không cần đâu.” Lâm Tử Nghiên vội nói, “Cha, trời đã tối rồi, người đi nghỉ trước đi, con không sao.”
Lâm Tu Viễn vẫn không yên lòng, khuyên hơn nửa ngày cũng không lay động được con trai, đành phải kêu thêm nhiều người đến trông coi tiểu viện của Lâm Tử Nghiên, lại càm ràm thêm một hồi mới lo lắng bước đi.
Lâm Tử Nghiên nhìn cha mình vừa đi ra khỏi sân, đưa tay đóng cửa phòng, Giang Tự Hành lập tức xuất hiện từ phía sau.
Lâm Tử Nghiên bị dọa cho giật mình, “Ngươi… Ngươi còn chưa đi hả?”
Giang Tự Hành chỉ chỉ ngoài cửa, “Nhiều người quá, không ra được.”
Lâm Tử Nghiên nói: “Vậy để ta đánh lạc hướng bọn họ.”
Giang Tự Hành gật đầu.
Lâm Tử Nghiên mở cửa đi ra ngoài, tìm lý do để đuổi người trong viện lui ra.
“Giang huynh…” Y quay đầu lại thì thấy Giang Tự Hành lấy bao tải lúc trước vứt sở trong gầm giường ra, còn tiện tay đóng cửa.
Lâm Tử Nghiên nghĩ, ngươi đi thì đi đi, còn đóng cửa làm gì? Ta có ở bên ngoài đâu…
Sau đó, Giang Tự Hành đưa tay điểm huyệt y.
Lâm Tử Nghiên: “…”
Giang Tự Hành mở bao tải ra trùm lên Lâm Tử Nghiên, vừa trùm vừa nói: “Dễ lừa như vậy, không giống mật thám Bắc Kỳ lắm.”
Lâm Tử Nghiên: Vô sỉ! Vô sỉ!!!
Giang Tự Hành khiêng người, chạy một mạch tới một gian hoạ phường ở thành Nam.
Hắn đưa tay gõ cửa, tiếng “cốc cốc cốc” vang lên một lúc mới nghe thấy bên trong có người hùng hùng hổ hổ nói: “Ai! Đêm hôm khuya khoắt, mua tranh thì mai quay lại!”
Giang Tự Hành nói: “Là ta.”
“Oành” một tiếng, cửa lập tức được mở ra, ông chủ trẻ nét mặt vui mừng hô: “A Tự! Người đến rồi, ta rất nhớ ngươi!”
Lâm Tử Nghiên trong bao: “…”
Giang Tự Hành đẩy Liễu Sầm đang xông đến gần hắn, bước vào bên trong đặt bao tải đang vác trên vai xuống ghế.
Liễu Sầm hiếu kỳ hỏi: “Đây là cái gì?”
Sau đó hắn thấy Giang Tự Hành mở bao tải, một công tử mặt đỏ rần rần tức giận trừng mắt với bọn họ.
Liễu Sầm: “Chuyện này…”
Giang Tự Hành lại c0i quần áo y.
Liễu Sầm lập tức không can tâm, chạy tới kéo Giang Tự Hành ra, mất hứng nói: “Hơn ba năm nay trong lòng ta chỉ có hình bóng ngươi, vậy mà ngươi lại muốn c0i quần áo người khác trước mặt ta? Muốn cởi thì cũng phải cởi ta trước chứ.”
Lâm Tử Nghiên: “…”
Giang Tự Hành đau đầu nói: “Ta có việc, muốn nhìn trên người y một chút.”
“Có gì hay mà nhìn?” Liễu Sầm tức giận, “Y có ta cũng có, sao ngươi không nhìn ta?”
Giang Tự Hành: “Người không có.”
Liễu Sầm không phục nói: “Đều là nam nhân cả, sao ta lại không có được? Rõ ràng chính ngươi có mới nới cũ, đối tốt với ngươi ngươi không cần, lại muốn mang bao tải đi bắt người! Đồ đàn ông phụ bạc!”
“Lộn xộn cái gì?” Giang Tự Hành nhịn không được nói: “Bên hông y có hình xăm Túc Bắc lang, ngươi có à?”
“Tất nhiên ta cũng…” Lúc này Liễu Sầm mới kịp phản ứng, sững sờ nói: “Túc… Túc Bắc lang?”
Giang Tự Hành gật đầu, “Ngươi nhìn kỹ một chút, có phải giống với Tiết Lương, là do cùng một người làm không?”
Năm đó thi thể Tiết Lương được vớt lên ở hồ Bình Ba, đến ngày thứ hai thì không thấy tung tích. Người nhìn thấy hình xăm bên hông hắn cũng không có mấy người, Liễu Sầm là một trong số đó, còn biết chút ít về thứ này. Nếu không phải như vậy, sợ là trông thấy Liễu Sầm đứng cách ba con phố thì Giang Tự Hành cũng đã co chân lên chạy rồi.
Liễu Sầm bất đắc dĩ đến gần Lâm Tử Nghiên, cẩn thận từng tí nói: “Thật sự phải c0i đồ y ư?”
Giang Tự Hành: “Cởi.”
Liễu Sầm lại hỏi: “Vậy lát nữa có cởi ta luôn không?”
Thái dương Giang Tự Hành giật thình thịch vài cái, nói: “Không cởi.”
“A Tự.” Liễn Sầm tủi thân nói, “Hơn ba năm, ta vẫn một lòng một dạ đối với ngươi, sao ngươi lại…”
“Ta đã nói rồi.” Giang Tự Hành cắt ngang hắn, từng chữ một nói: “Ta không thích nam tử.”
Lâm Tử Nghiên: “…” Ơ, vậy người mấy ngày trước nói thích nam sắc trong nội viện nhà ta là ai?
– —–oOo——